Quân Lâm Binh Vương

Chương 825

Để cho nữ nhi làm bạn với nghĩa phụ! Cũng có thể đây là buổi tối cuối cùng. 

Khắp nơi đều yên tĩnh, trong trận doanh quân lữ đến từ Thiên Hương. Vô số đại hán đầu mang mũ trụ thân mang chiến giáp, võ trang đầy đủ. Giống như một cái cọc gỗ hung ác tàn nhẫn đứng ở bên ngoài trướng bồng, đội hình chỉnh tề! Một đôi mắt hổ nóng bỏng bao hàm tình cảm chất phác. Mỗi người đều tận lực đình chỉ hô hấp. 

Chính mình cùng với đám người này đi xuất chiến chính là chịu chết. Thế nhưng nguyên soái chỉ có một lựa chọn duy nhất đó chính là hi sinh! 

Ngày mai, nguyên soái xuất chiến! 

Tối nay để cho chúng ta ở cùng ngươi! 

Nguyên soái, ngươi sẽ không tịch mịch! Anh hùng không nên tịch mịch! 

Huyết Y đại tướng là thần tượng trong quân, là cái tên vạn phần hiển hách, cuối cùng sẽ giống như huynh trưởng Bạch Y quân suất Quân Vô Hối của hắn, một mực khắc vào trong lòng của quân nhân Thiên Hương! Trở thành một tòa phong bi! 

Làm thành... 

Huyết sắc truyền thuyết! 

Ánh trăng âm u chậm rãi tỏa sáng trên bầu trời, lan tỏa tới ngàn dặm, bao phủ khắp núi rừng Thiên Nam. 

Ánh trăng cũng không biết chiến sự ngày mai có bao nhiêu nam nhi sẽ đổ máu trên chiến trường, phiến rừng xanh này sẽ có bao nhiêu thây người? 

Một cái thân ảnh nhàn nhạt hăng hái lướt qua trướng bồng, tiếp đó lại như tan vào trong không khí, triệt để biến mất. Cũng chỉ có tu vi sớm đạt đến Thần Huyền cảnh giới là Đông Phương tam kiếm hơi cảm giác được trên đỉnh đầu mình khẽ động, ba người đều ngạc nhiên nhìn nhau, thế nhưng không có phát hiện gì. 

Nguyên bản Quân Vô Ý ở bên trong trướng cũng mơ hồ phát giác ra, thế nhưng hắn cũng không để ý, căn bản cũng không hề quan tâm! 

Cho dù thật sự có là tuyệt đỉnh sát thủ tới ám sát mình cũng không có gì là ngạc nhiên, dù sao ngày mai trên chiến trường cũng bước tới hoàng tuyền, chết sớm một chút có ngại gì? 

Cho nên hắn cũng chính thức không thèm để ý! 

Về phần những người khác, cho dù là một điểm dấu vết cũng không có phát giác ra! 

Quân Khương Lâm rốt cục cũng hoàn thành thu xếp kẻ làm nhân tuyển cuối cùng tham chiến: Bách Lý Lạc Vân, cầm cái bình nhỏ trở về, chỉ mong thứ đồ vật mà Hạc Trùng Tiêu cho mình có tác dụng, nếu như vô dụng mà nói, bản thân mình có lẽ đành phải lên đài ngăn cản cơn sóng giữ này thôi. 

Nhưng mà nếu để cho tên gia hỏa muốn Tam thúc xong đời chứng kiến người không có việc gì trở lại, chuyện tình như thế làm cho người ta thích thú cỡ nào? 

Vầng trăng dần ngả về tây, phương đông dần dần sáng lên. 

Ánh sáng cuối cùng cũng xua tan bóng tối! 

Trong trướng bồng, Quân Vô Ý chậm rãi đứng lên, bước hai bước, sau đó hơi do dự, rốt cuộc quyết định vẫn ngồi trên xe lăn. Chân tuy đã sớm phục hồi, thậm chí công phu bị phế mười năm trước cũng đã khôi phục hoàn toàn, thế nhưng nếu tiết lộ chuyện này ra ngoài, khó có thể đảm bảo Hoàng Đế bệ hạ có thể hay không chú ý đặc biệt tới Quân gia, nếu thật sự là có chuyện này, coi như là mình ở dưới suối vàng, cũng khó có thể nhắm mắt được. 

Đối mặt với vô số cao cấp huyền thú vây công, nếu như không khéo léo, kết cục đều thê thảm như nhau cả. Dù sao cũng đều phải chết, vậy tại sao còn phải rước thêm một cái tội danh cho gia tộc? 

Chậm rãi chuyển động xe lăn. Quân Vô Ý vẫy cánh tay phải, thanh bảo kiếm trên tường vù một tiếng liền bay tới tay, hắn lẳng lặng vén rèm cửa đi ra, cảnh tượng trước mắt làm hắn giật mình. 

Với tính tình trầm ổn tỉnh táo của Quân tam gia cũng không khỏi giật mình sợ hãi, tràng cảnh trước mắt thật là làm cho người ta sợ hãi! 

Đông Phương tam kiếm đứng bên ngoài nhìn hắn, Đông Phương Vấn Tình mỉm cười bước nhanh về phía Quân Vô Ý giúp hắn đẩy xe. Hai bên dày đặc tấp nập hơn hai vạn tướng sĩ chỉnh tề xếp thành hàng dài, im lặng nhìn hắn, tròng mắt người nào cũng ẩn ẩn đỏ lên. 

Con mắt Quân Vô Ý cũng có chút đỏ lên, hít một hơi thật sâu sau đó nói: 

- Đều ở đây làm gì. Mọi người hãy giải tán đi, cũng không phải là sinh ly tử biệt, đều là biểu hiện gì vậy? 

Không có người nào nhúc nhích, sao lại không phải là sinh ly tử biệt, ngài tưởng là không ai biết chuyện gì xảy ra hay sao! 

Quân Vô Ý trầm mặc một hồi, ánh mắt phức tạp nhìn từng gương mặt quen thuộc đứng bên cạnh. Thật lâu sau, ánh mắt của hắn dần trở nên kiên định. Tay phải nhẹ nhàng nâng lên, quát: 

- Người nào hôm nay xuất chiến hãy đứng ra khỏi hàng! 

Sau khi ra lệnh, ba trăm người đầy đủ đứng ra. Trong đó có một ít người do dự, thế nhưng cuối cùng cũng vì nghĩa không quay đầu đứng ra. Tại sau lưng Quân Vô Ý xếp thành một phương trận. 

Đông Phương Vấn Tình thôi động xe lăn chậm rãi đi tới. Ba trăm người theo sau, mắt thấy sắp ra đi. Đột nhiên vang lên một tiếng gào to: 

- Chậm đã! 

Đúng là Quân Khương Lâm, chỉ thấy khuôn mặt hắn trang nghiêm, vung tay lên, nói: 

- Tiễn đưa các vị Thiên Hương anh hùng. Có thể nào lại không có rượu tiễn đưa tráng sĩ! Rượu này đều là cực phẩm hảo tửu, chỉ có nó mới xứng với dũng sĩ Thiên Hương! Khương Lâm mong muốn chư quân hưng thịnh chiến thắng trở về! 

Tại phía sau hắn, lập tức có người ôm vò rượu chạy tới, còn có một người khác ôm một đống chén lớn tới, mỗi chén lập tức được rót đầy rượu. 

Ở chỗ sâu nhất trong đáy mắt Quân Khương Lâm ẩn ẩn một tia áy náy. Trước đây không có từng giao tiếp qua với những người này, thế nhưng hôm nay bọn họ dứt khoát đứng ra, biết rõ là phải chết thế nhưng vẫn như cũ ngạo nghễ bước tới, không hề chùn bước! 

Chỉ với một điểm này cũng đủ khiến Quân Khương Lâm kính trọng. 

Không quản lúc trước là người tốt hay xấu, nếu như đối diện với sinh tử mặt không đổi sắc, chính là anh hùng! Chính là hảo hán! 

Anh hùng hảo hán, không thể phân biệt bằng hai từ tốt xấu! 

Thế nhưng thật xin lỗi, nguyên bản ta có thể cứu các ngươi. Để cứu các ngươi ta chỉ cần nhấc một tay là đủ, thế nhưng, ta lại không thể cứu! Chiến tranh không thể không có người chết, cuộc chiến khốc liệt lại càng phải như thế! 

Vì Tam thúc, vì Quân gia ta không thể cứu các ngươi! 

Thực xin lỗi!
Bình Luận (0)
Comment