Quân Lâm Binh Vương

Chương 674

- Nhưng cứ như vậy mà "lưu" bọn chúng lại, tương lai sự nguy hại chưa chắc nhỏ hơn hiện tại, hơn nữa động một tí cũng là dẫn đến họa mất nước. 

- Ý của bệ hạ …. Thật sự là muốn … trừ chúng ngay bây giờ? 

Văn Thương Vũ trầm tư một lúc rồi cúi đầu chậm rãi hỏi. 

- Chắc chắn không được! Trẫm đã "phụ lòng" Quân gia đủ nhiều rồi. Làm sao có thể dứt bỏ huyết mạch duy nhất của Quân gia được nữa? 

Hoàng đế bệ hạ cười cay đắng, những lời này nói ra rồi, ngay cả Văn tiên sinh cũng không tin nổi. 

- Hơn nữa, hiện tại cũng không phải là lúc thích hợp. Văn huynh nghĩ thừ nếu Quân Khương Lâm mà chết, thì sự rung chuyển đó Thiên Hương đế quốc chúng ta có thể chịu đựng nổi sao? Cho dù chết, cũng phải chết trong một "lý do ngoài ý muốn" mời được. Nếu không, phe "Quân gia" kia một khi phản kích không phải mất cả chì lẫn chài hay sao! 

Nói đến chuyện này, trước khi phân hóa được phe phái của Quân gia thì bất kể như thế nào cũng không được ra tay. 

Hắn thở dài: 

- Huống chi, ngươi đừng quên sau lưng Quân Khương Lâm, ngoại trừ Quân gia ra còn có liên lụy đến gia tộc của người kia nữa. Tuy ở phương diện vũ lực có thể không sánh bằng Phong Tuyết Ngân Thành hoặc là Huyết Hồn sơn trang, nhưng sau khi Quân Vô Hối chết trận, bọn họ phản công lại cũng làm rung chuyển cả toàn bộ đại lục! 

Hắn thở dài một tiếng, mang theo vẻ vô cùng hối hận, tựa hồ là ngay cả sâu thẳm trong tâm hồn kia, lương tâm của hắn cũng đang thở dài vậy. 

(ND: Dối trá, khốn nạn thay lũ vua quan phong kiến này *__*:53:) 

Từ tiếng thở dài này, Văn Thương Vũ có thể nghe thấy rõ ràng, rằng vị Hoàng đế bệ hạ thời gian gần đây tâm tư luôn khó đoán, vui buồn thất thường kia, giờ phút này chán nản và hối hận đến mức nào! 

- Đông Phương Thế Gia? Cái gia tộc thích khách được người đời công nhận?! 

Văn Thương Vũ bổng trừng mắt, nhịn không được kinh hô một tiếng: 

- Không phải bọn chúng đã mai danh ẩn tích từ tám năm trước rồi sao? Chẳng lẻ Đông Phương Thế Gia kia chính là nhà họ ngoại của Quân Khương Lâm? 

- Ngươi đoán không sai! 

Hoàng đế bệ hạ thông khổ nhắm nghiền mắt, ngẩng đầu nói tiếp: 

- Năm đó Quân Vô Hối, Quân Vô Mộng chết trận ngoài ý muốn; những thích khách của Đông Phương Thế Gia đột nhiên điên cuồng dốc toàn bộ lực lượng ra. Đối mặt Thiên Hương đế quốc, đối mặt Phong Tuyết Ngân Thành, đối mặt toàn bộ đại lục bắt đầu cuộc trả thù đẫm máu! Trong một năm, hầu như mỗi giờ mỗi khắc đều có người làm việc bên ngoài của Phong Tuyết Ngân Thành bị ám sát; mỗi giờ mỗi khắc những tướng quân đã từng giao đấu với Quân Vô Hối đều có người bị ám sát! Mà nội thương của trẫm, cũng là bị khi đó. Đông Phương thế gia liên tục phái ra mười bảy tên sát thủ tử sĩ hạng nhất quyết lấy mạng đổi lấy thương tổn này, khiến trẫm bị một vết thương không chỉ đến nay không thể khôi phục mà còn là vết thương vĩnh viễn không thể phục hồi! 

- Lúc ấy không những toàn bộ tinh anh của Tiêu gia trong Phong Tuyết Ngân Thành đi ra hết, mà ngay cả Huyết Hồn sơn trang cũng phái người dốc sức phối hợp. Các đại Chí Tôn kẻ ngoài sáng kẻ trong tối ra tay, cuối cùng mất hết một năm trời mới rốt cuộc đè cơn sóng thích khách này xuống được. Trận chiến cuối cùng, hai người Hành Vân - Bố Vũ của Tiêu gia cùng đánh một trận với Lão phu nhân gia chủ Đông Phương Thế Gia. Hai bên đánh cuộc, Lệ Tuyệt Thiên và Hàn Phong Tuyết đứng ra làm nhân chứng. Cuối cùng Đông Phương Lão phu nhân thua nửa chiêu, rơi vào đường cùng đành mang theo tất cả đệ tử trong gia tộc tuyên bố Đông Phương Thế Gia từ đó về sau sẽ thoái ẩn thâm 

sơn. Cũng buộc phải thể rằng: Trừ phi kiếm phong giả tháp tuyết sơn, huyền thú tẫn xuất thiên phạt; phủ tắc, đông phương thế gia đích thứ khách. Tuyệt bất tại đại lục thượng hiện thân! 

(ND: Trừ khi đỉnh Kiếm phong của Tuyết Sơn sụp đổ, toàn bộ Huyền thú ra khỏi Thiên Phạt sâm lâm. Nếu không tất cả thích khách của Đông Phương Thế Gia tuyệt không xuất hiện trên đại lục nữa:11:!) 

- Đỉnh Kiếm phong của Tuyết Sơn sụp đổ, toàn bộ Huyền thú ra khỏi Thiên Phạt sâm lâm! 

Văn Thương Vũ tuy rằng đã sớm biết chuyện này, nhưng giờ phút này nghe được câu này vẫn tiếp tục chấn động tâm thần! 

- "Đỉnh kiếm phong" là đỉnh cao nhất của dãy núi Tuyết sơn trải dài hàng vạn dặm, làm sao có thể sụp đổ được? Còn Thiên Phạt sâm lâm vốn là thiên đường của huyền thú, có ra thì cũng lắm ra chỉ một nửa chứ làm sao ra hết được? Lời này của Đông Phương lão phu nhân chẳng khác nào tuyên bố Đông Phương Thế Gia vĩnh viễn quy ẩn sao? 

- Cái đó cũng chưa chắc! Một khi có kẻ đụng đến điểm mấu chốt của Đông Phương Thế Gia, bọn hắn sẽ tự nhiên có cái lý do xuất hiện, mà điễm mấu chốt này lại chính là chỉ một người! Sau vụ thề nguyền đó năm năm, Quân Mạc Ưu, Quân Mạc Sầu chết trận tại Đoạn Hồn Lĩnh thì Đông Phương Thế Gia lại ra tay, với lý do là báo thù cho cháu ngoại.

Lúc ấy quân tướng của Thiên Tứ đế quốc tham gia trận chiến này một tên cũng không trốn thoát được. Ngay trong đêm đó có người đem tất cả đầu lâu của bọn chúng ném vào trong hoàng cung của trẫm kèm một tờ giấy, trên đó chỉ viết một câu: "Nếu Quân Khương Lâm có chuyện gì xảy ra, mục tiêu kế tiếp chính là Thiên Hương hoàng cung! Quân gia mà đoạn hậu, thì Dương gia cũng sẽ tuyệt tự lúc nào không hay!" Ngay cả Quân Chiến Thiên còn không biết chuyện này! 

- Còn Văn Huynh, thì mới tới đây sau khi đại chiến 3 năm trước chấm dứt. 

Âm thanh của hoàng đế tràn ngập sự phẫn nộ, nhưng cụng kèm theo sự vô lực lẫn nhục nhã: 

- Quân Khương Lâm, chính là cháu ngoại còn lại duy nhất của Đông Phương lão phu nhân! Một mạng của hắn có giá ngang với toàn bộ tính mạng của Thiên Hương hoàng thất! 

- Quân Chiến Thiên chính là vì kiên trì không chịu tạo phản, rốt cuộc vì vậy mà cắt đứt quan hệ với Đông Phương Thế Gia! 

Quân cờ trắng trong tay Hoàng đế bệ hạ đập xuống bàn khiến bàn cờ trở nên tán loạn. Ngòn tay hắn run rẩy, gục đầu xuống chán nản nói: 

- Quân đại ca đối với ta tình thâm ý trọng, Văn huynh, ta năm đó... Xin lỗi Quân đại ca! 

Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên: 

- Điều này, ta thừa nhận! Nhưng ta… rốtcuộc cũng là một vị đế vương! Ta là vua của một nước, điều đó cho tới bây giờ ta vẫn không quên. Đế vương vốn vô tình, ta …. bất kể thời điểm nào, điều đầu tiên phải giữ lấy vĩnh viễn chính là hoàng quyền, vĩnh viễn là tương lai của quốc gia này, ta không thể để sinh ra bất cứ cái gì uy hiếp đến hoàng quyền của ta … Thật sự mà nói, thời gian nghĩ đến tình huynh đệ trong đó … là quá ít… 

- Đây chính là bi ai của bậc đế vương! Cô độc, cô độc mà! 

Văn Thương Vũ im lặng một lúc lâu, sau đó thở dài nặng trĩu.
Bình Luận (0)
Comment