Quan Hệ Bất Thường (Bất Chính Thường Quan Hệ)

Chương 22

 Lâu Mạn kia… Hừ…” Người phụ nữ ngồi sau bàn làm việc vừa dùng sức bấm đinh xấp hợp đồng thật dày, vừa lầm bầm lẩm bẩm. Nhe răng trợn mắt, vẻ mặt hung tợn.

Mấy cấp dưới biết coi mặt đoán ý đều giấu mặt phía sau màn hình, sợ lỡ đâu sơ suất một cái, họa sẽ từ trên trời rớt xuống. Sảnh văn phòng rộng đến như vậy, ngoại trừ tiếng đinh trầm muộn đâm vào trang giấy của chị Du bên kia, yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng gõ bàn phím lap lap thường nhật cũng lộ ra một chút thận trọng.

Lúc Chuột vào cửa, chị Du sắp đóng xong xấp hợp đồng giao dịch cuối cùng. “Bạch ——” một tiếng, xấp giấy nặng nề đập xuống mặt bàn thủy tinh. Các nhân viên nghiệp vụ hận không thể dán mặt vào bàn phím, không ai dám thở mạnh một tiếng, đồng thời cũng nhịn không được hơi rút bả vai.

Chuột hít một hơi, đứng trước mặt chị. “Chị Du.”

“Về rồi hả?”

“ Vâng!”

“ Sao? Cô ta chấm căn nào?” Giọng chị nghe không ra vui giận.

Nhìn ý cười lạnh lẽo trên mặt chị Du, Chuột không lý do cảm thấy có mấy phần chột dạ. “Tạm thời… Vẫn chưa… Cô Lâu cảm thấy, mấy căn nhà đó vẫn chưa đạt yêu cầu.”

“ Nhà năm mươi triệu mà còn chưa thỏa mãn… Hừ!”

Ngừng thở chờ tiếng quát mắng tiếp theo, Chuột nghĩ thầm, nếu chuyển lời của cô Lâu cho chị Du, giây kế tiếp, cái bà trước mặt có phải sẽ đỉnh đầu bốc khói xông ra ngoài đường giết người hay không?

“Jerry, tôi gần đây rất khó xử! Cậu biết không? Quản lý Hàn của Địa ốc Thượng Nguyên cũng liên lạc với tôi. Nghe nói bên họ có mấy căn biệt thự cũng rất được… Ha ha ha ha, ôi, cậu đừng căng thẳng, Tử Du là chị em tốt của tôi, có chuyện làm ăn đương nhiên tôi phải ưu tiên giúp đỡ cô ấy! Hồi trước lúc đi học, cô ấy giúp tôi nhiều lắm… Nhưng chuyện như mua nhà, dù sao cũng cần thận trọng…”

Cô nàng cười ngọt ngào, nói chuyện phảng phất như thiếu nữ ngây thơ trong trường học, giọng nói nũng nịu, vẻ mặt vô tội.

Chuột cười theo, đầy đầu đều là ánh mắt âm độc của chị Du.

Chị em tốt? Có lẽ! Từ một phương diện nào đó mà nói, đối thủ cũng là một dạng bạn bè. Thời học sinh, so về tiếng tăm, thành tích, bạn trai, chị Du đương nhiên hơn một bậc. Sau khi bước ra xã hội, so về sự nghiệp, tình yêu, gia đình… Chị Du lại hoàn toàn đại bại.

“Còn không phải do có một cái mặt hồ ly tinh sao?” Bà chị trước giờ luôn tươi cười gặp người lầm bầm chua chát. “Lúc thi còn không phải luôn chép bài của mình hay sao?”

Mấy em nhân viên nghiệp vụ nhiều chuyện lén ngó vài nếp nhăn mảnh nhỏ bên khóe mắt chị Du, rồi ngẫm lại Lâu tiểu thư mãi mãi chói lọi. “Quả nhiên nhất định phải dùng kem dưỡng đắt tiền.”

Lưng lạnh đến quỷ dị, run rẩy quay đầu lại, chị Du đang mỉm cười đứng phía sau. “Rảnh lắm sao? Xử lý hết khách rồi sao?”

Tức khắc sợ tới mức mặt không còn hột máu.

“ Còn không phải cặp với đại gia sao? Cũng chết ba đời chồng rồi, cầm một đống di sản thì sao? Ai còn dám cưới cô ta vào cửa? Mau chóng đầu thai đi!” Khinh thường, bất mãn, bất bình, còn một chút uất ức và ghen tị, nhịn không được buột miệng mấy câu.

Trái tim nhiều chuyện của các em gái lại hừng hực bốc cháy, bưng mặt lên ánh mắt lấp lánh nhìn chị. Chị Du quay mặt đi, cằm hất cao cao, vẻ mặt kiêu ngạo. “Đàn ông bây giờ, hừ, mắt đều hỏng hết cả rồi!”

Thứ như tình yêu. Có người coi nó là ước mơ lý tưởng, cũng có người đem nó gầy dựng sự nghiệp. Chị Du đập bàn nhấn mạnh mấy lần. “Hôn nhân là thiêng liêng! Thiêng liêng!”

Sắp bị đủ loại tư liệu nhà bán nhấn chìm, Chuột nhìn lên người phụ nữ thiêng liêng, trong lòng thở dài, tụi tui đều biết, là yêu cầu của bà quá cao chứ không phải bà bị ế.

“ Chu Thiên Hạo, cậu nghe kỹ cho tôi!”

Suy nghĩ hỗn loạn bị lời nói hung tợn của chị Du kéo về, tinh thần Chuột chấn động, ánh mắt lại chuyển qua máy đóng hồ sơ ngã nghiêng ngã ngửa trên bàn.

“Giao dịch của Lâu Mạn nhất định phải làm thành, nhất định! Nếu không, hừ hừ…” Chị không thích bị thua. Mùi vị thất bại còn khó chịu hơn cả lúc xuất tiền.

Chuột muốn nói, chị Du, bình tĩnh chút đi!

Chị Du nói tiếp. “Nếu giao dịch thành công, thêm hai phần tiền hoa hồng cho cậu!”

Chuột mất bình tĩnh. “Chị Du yên tâm, hoàn toàn không thành vấn đề!”

Vị khách được nuông chiều rất hay xoi mói, chê kiểu nhà không tốt, cảm thấy ánh sáng không đủ, quá xa giao thông bất tiện, quá gần chung quanh ồn ã… Chuột sứt đầu mẻ trán, bận tối mặt tối mày. Khó khăn lắm mới chấm được một căn nhà trang hoàng tinh tế ở bờ sông, thỏa mãn tất cả yêu cầu của nàng, yên tĩnh giữa khu náo nhiệt, diện tích thích hợp, phong cảnh tươi xanh, hàng xóm chẳng sang thì giàu, buổi chiều còn có thể xuyên qua vách thủy tinh cực đại thu hết cảnh đèn hai bên bờ sông vào đáy mắt.

Mới một ngày trước nàng hãy còn cười xinh. “Vất vả cho cậu quá, Jerry, tôi nhất định sẽ nói với Tử Du, phải thưởng thật hậu hĩnh cho cậu!”

Tới nửa đêm, lúc Chuột đang cầm di động suy nghĩ xem có nên hỏi thăm nhóc ngốc hay không, nàng lại từ chốn xa xăm gọi tới. “Jerry à, tôi có gọi thầy Vương tới coi, cái nhà nhìn ra sông kia phong thủy không tốt lắm đâu, tiếc quá đi à…”

Chuột nho nhã lễ độ trả lời, nho nhã lễ độ cúp máy, nho nhã lễ độ chửi má nó với căn phòng tối đen như mực.

Sau này, lúc Tiểu Bạch lại oán giận với Chuột chuyện chị Du cố tình gây sự, Chuột chắc chắn sẽ vỗ vai Tiểu Bạch tận tâm khuyên bảo. “Thỏa mãn đi, so với cô Lâu, chị Du đã rất đáng yêu dịu dàng!”

Đi coi nhà với cô Lâu rất mệt. Lúc nào cũng khởi hành từ sáng sớm tinh mơ, khi kết thúc công việc cũng đã trăng treo trên trời tối. Lâu Mạn luôn kéo Chuột cùng đi ăn cơm. Trong nhà hàng phong cách tao nhã, nàng từng chút nhấp rượu, má đỏ dưới đèn càng lộ vẻ xinh đẹp, làm Chuột không khỏi nhớ tới dãy ráng chiều lúc cùng A Lục sóng vai ngồi dưới bậc thang tiệm cắt tóc.

“ Jerry, tối như vậy mới thả cậu về, bạn gái sẽ không giận chứ?”

“ Cô Lâu nói đùa, tôi vẫn chưa có bạn gái.”

“ Ha ha, thật khéo, tôi hiện tại cũng độc thân!” Nàng lắc chất lỏng đỏ tươi trong ly, búi tóc lỏng lẻo có vài sợi tán loạn rớt xuống, cười cười mờ ám, mắt đẹp như tơ.

Chuột cười phụ họa, đảo mắt thấy trợ lý nhỏ bị bỏ quên đang lúng túng ngồi một bên giật giật khóe miệng.

“Jerry, cậu đã nghe Tử Du nhắc về tôi rồi sao?” Uống thêm rượu, lời cô gái cũng bắt đầu nhiều lên. “Lúc trẻ cảm thấy tiền tài là quan trọng nhất. Yêu hay không cũng không quan trọng. Bây giờ già rồi, mới phát giác…”

Lời cuối cố ý kéo rất dài, cô gái xinh động lòng người dùng ánh mắt biết nói nhìn thẳng vào y.

Ánh mắt quấn quýt, hương rượu say người. Trong lòng Chuột rùng mình một cái. “Cô Lâu trẻ tuổi xinh đẹp, già ở chỗ nào?”

“ Cậu thật biết nói chuyện!” Nàng cười càng ngọt hơn, bỏ qua ánh mắt kinh ngạc của trợ lý nhỏ bên cạnh, cúi người nói khẽ. “Bây giờ mới phát giác, thật ra thứ đáng quý nhất vẫn là tình yêu. Jerry, lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi liền cảm thấy cậu rất đẹp trai!”

“Leng keng ——” Dao nĩa trong tay Nặc Nặc rớt xuống đất.

Cô gái trước mặt rất xinh đẹp, mỹ lệ lại có tiền. Chuột nhìn ly rượu trong suốt, chợt nhớ tới ngày xưa. Lúc hai bàn tay trắng mới lên thành phố này. Không có tiền bạc, không có tương lai, không có công việc ổn định. Mỗi ngày đến từng nhà gõ cửa bán bảo hiểm, trở lại phòng nhỏ ở ghép với người ta, nằm lên giường một cái liền mệt đến mức ngay cả đầu ngón tay cũng không muốn động đậy. Mở mắt trừng trần nhà chỉ lên trời thề thốt. “Ông đây nhất định phải tìm một nữ đại gia!”

Giường dưới truyền lên tiếng hỏi khó hiểu của nhóc ngốc. “Tại sao?”

Chuột trả lời. “Vì có tiền.”

Có tiền thì cái gì cũng có.

“ Tốt nhất là một nữ đại gia vừa giàu vừa đẹp!”

A Lục phía dưới liền cười há há. “Đúng đó!” Ngu ngơ, dại khờ, không chút tính toán.

Chuột đấm ván giường rầm rầm. “Cười cái gì mà cười? Không tin hả?”

A Lục nói gì Chuột cũng đã quên đi, chỉ nhớ kỹ cơn tức tự dưng bốc lên cùng mất mát không thể nói rõ trong lòng. Ta nói ta muốn lấy vợ, cái đầu bây hỏng ở chỗ nào rồi?

Bây giờ thì tốt rồi, một câu thành lời sấm. Ngay cả nhân viên môi giới mấy công ty bất động sản khác cũng biết y tiếp một khách lớn xinh đẹp.

“ Chuột, lên hương rồi nhé, về sau chính là khách lớn của bọn tôi đó!” Mấy người môi giới trêu đùa như vậy trong góc cầu thang khói trắng lượn lờ, đặt tay lên vai Chuột nháy mắt ra hiệu. “Cơ hội khó có đây, người anh em, phải nắm chặt đấy nhé! Cậu không lên thì tụi tôi tới!”

Chuột đẩy cái mặt trông mong mắc ói của họ ra. “Ậy ậy, nói giỡn cũng vừa phải thôi!”

Trốn họ lách vào góc trong hút thuốc, phía sau toàn là tiếng ồn ào của mọi người. “Chuột, một con đường đẹp đến bao nhiêu, tiền đồ xán lạn!”

Bớt được hai mươi năm phấn đấu, ai lại không muốn hả? Huống chi trước mắt còn là một mỹ nhân mê người đến thế.

“ Cô Lâu…” Cân nhắc từ ngữ, Chuột chậm rãi mở miệng. “Tôi chưa có bạn gái! Nhưng, tôi có bạn trai.”

Cô gái đối diện rất chấn động, rất kinh hoàng, hai mắt mở to tới mức khó tin. “keng ——” một tiếng, trợ lý của Chuột lại làm rớt dao nĩa.

“Tiếc quá đi à!” Cười đạm nhạt, Chuột bắt chước y chang giọng điệu lúc nàng cự tuyệt. “Tôi nghĩ, chúng ta nên thảo luận lại một chút về căn nhà vừa rồi, tuy không có hồ bơi trong nhà, nhưng ban công thật sự rất tuyệt! Cô thấy thế nào?”

Thứ như tình yêu, thay vì lấy nó đi gầy dựng sự nghiệp, cứ theo quy củ đặt nó ở chỗ ước mơ lý tưởng thì vẫn tốt hơn.

Trên đường về nhà, dưới bầu trời tuyết rơi lất phất. Hạt tuyết nhỏ nhoi chen lẫn trong nước mưa rét cóng, đánh lên mặt mang chút hơi lạnh thấu xương. Chuột tính toán, đây là ngày thứ mười hai cắt đứt liên lạc với A Lục? Không đúng, hay là thứ mười lăm?

Y là cố ý lạnh nhạt với A Lục. Chiến lược gia Chu Thiên Hạo giỏi nhất chính là trò giả tha bắt thật, bất luận là đối với khách hàng, đối với chị Du, hay… đối với A Lục. Lần giận dỗi nào không phải đến cuối cùng đều là nhóc ngốc vẫy đuôi đuổi tới? Chuột vênh vang đắc ý nghĩ.

Từ trong áo khoác lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số rồi lại xóa bỏ, xóa bỏ rồi lại bấm tiếp, tới tới lui lui, lặp đi lặp lại. Đèn neon bên đường lờ mờ lấp lóe, trước ngã tư đèn xanh đèn đỏ chớp tắt luân phiên. Sau đó, Chuột ngẩng đầu, mưa phùn miên man vô tận, hạt tuyết rét cóng lạnh lùng, con đường đối diện có đôi trai gái ôm nhau.

A Lục cùng Đoan Đoan.

Chuột buông tay xuống, trên màn hình sáng ngời còn viết dãy số quen đến mức không thể quen hơn.
Bình Luận (0)
Comment