Quái Vật

Chương 14

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giữa hè, Phong Hoa nằm một mình trên ghế sofa, gió thổi nhẹ, chuông gió trong phòng khách phát ra âm thanh ting tang huyền ảo, dần dần đồng ca với côn trùng ngoài cửa sổ. Điện thoại của cậu rung lên, là tin nhắn của Tiêu Ân.

“Cưng biết Diệp nhi của cưng đang ở đâu không?”

“Cạnh cô ta?”

“Đúng rồi.”

Một tấm hình gửi đến: “Anh chụp đẹp không?”

Trong hình, Phong Diệp Nhiên với Trần Huyên đang dùng cơm trong một quán ăn Tây, người phụ nữ cười rất vui vẻ.

Điện thoại lại vang lên mấy lần, nhưng Phong Hoa chẳng muốn nhìn, nhắm mắt nghỉ ngơi trên ghế sofa.

Ở đầu khác, Phong Diệp Nhiên nhìn giờ lần thứ n: “Tiểu Huyên, bây giờ anh phải về nhà rồi.”

Ngày hôm nay là ngày nghỉ hiếm hoi của Phong Diệp Nhiên, hai người cải trang ăn vận, nên dù có tay trong tay thế nào cũng không vấn đề. Anh dẫn Trần Huyên đi hóng gió ven biển, đi mua sắm, cùng ăn bữa tối dưới ánh nến, Trần Huyên rất thỏa mãn. Nhưng Phong Diệp Nhiên vẫn hay trong trạng thái ngơ ngẩn thất thần.

“Sao về sớm vậy, vì đứa bé kia à?”

“Ừm, anh chỉ chuẩn bị điểm tâm với bữa trưa cho cậu nhóc thôi, giờ này hẳn Phong Hoa đói rồi.”

“Anh có thể để nó tự nấu cơm mà, gọi thức ăn bên ngoài cũng được.”

“Nhóc ấy sẽ không nấu ăn đâu… Với lại hôm nay nhà hàng kế nhà anh sẽ có món canh cá nhóc ấy rất thích, anh về mua cho em nó một phần.”

(*) Canh cá (水煮鱼): Món ăn nổi tiếng ở Tứ Xuyên.



“Anh có thể bảo người máy giao hàng giúp.”

“Anh cũng gần phải về rồi, còn nhiều chuyện cần xử lý lắm, xin lỗi nha tiểu Huyên, lần sau lại đi chơi với em.”

“Diệp Nhiên, anh không thể cứ chăm lo cho nó mãi được, anh xem, giờ ngày nào anh cũng xoay quanh nó, lần trước em hẹn anh đi du lịch ở Địa Trung Hải, anh nói không được vì Phong Hoa không đi, anh đã bận như thế rồi mà còn tự thân giặt quần áo nấu cơm các thứ cho nó, bây giờ mỗi tối đều về rất sớm, nó lớn rồi, anh lại cứ để nó ở cùng anh!”

“Nhóc ấy nhìn thì thành niên, nhưng mới có 5 tuổi thôi! Còn chỉ là một quái vật nhỏ, với lại nếu anh không ở cạnh, em ấy sẽ giận dỗi, tối có khi còn không ngủ yên.”

Trần Huyên thoáng sửng sốt, chợt hỏi: “Chẳng lẽ hai người còn ngủ chung?”

“Ừa.” Phong Diệp Nhiên tính nói buổi đêm dạ dày anh sẽ rất đau, không có Phong Hoa bên cạnh là không được, nhưng nghĩ lại Trần Huyên không biết bệnh của anh nên không nói ra.

Trần Huyên giật mình: “Hai người như vậy… Thật sự quá bất thường!”

Nói xong, cô cầm lấy quần áo mới mua từ trong tay Phong Diệp Nhiên, quay người nhanh chóng rời đi.

Phong Diệp Nhiên rất bực rất hối hận, dọc đường đi anh cứ đắn đo xem nên xin lỗi Trần Huyên thế nào, nhưng mở cửa nhà ra, những ảo não ấy bỗng tan thành mây khói.

Anh vừa đóng cửa, Phong Hoa đang nằm trên sofa lập tức chống người dậy, mỉm cười với anh: “Diệp nhi, anh về rồi.”

Anh đặt thức ăn thơm phức lên bàn: “Phong Hoa, đói bụng không, anh mua canh cá về cho em rồi này, bò sốt củ cải, xà lách trộn, còn ít trái cây nữa, nhanh lại đây ăn đi.”

(*) Bò sốt củ cải: (Nửa đêm mà đói quá TvT)



“Vâng.”

“À, anh nhớ tuần sau em phải quay tập thứ mười phải không, muốn phục chế người nào, em tự tin chứ?”

“Còn chưa thử qua nữa.”

“Đúng rồi, cần anh giúp em không?”

“Diệp nhi, anh muốn giúp em thế nào?” Phong Hoa cười.

“Ví dụ như, thuê cho em một người mẫu nhé?”

“Em có người mẫu rồi.”

“Ai?”

Phong Hoa phồng má, ăn canh cá không xương chẳng khác gì con sóc ăn, mặt đầy vẻ thỏa mãn: “Không nói anh biết.”

(*) Lúc ăn, sóc thường hay ngốn trong má như thế này đây:



Phong Diệp Nhiên không giận, anh bị bộ dạng ngốn ăn của Phong Hoa chọc bật cười, chịu không nổi véo véo má cậu: “Hahaha… Cưng quá cưng quá!”

“Đừng cứ nói em cưng như thế, em lớn rồi!”

“Trong mắt anh em vẫn luôn là một nhóc con.”



Buối tối, Phong Diệp Nhiên vẫn như thường ngày, Phong Hoa xem ti vi, anh tham dự các video hội nghị, rồi đọc sách, viết nhật ký, nói chuyện với Phong Hoa xong đi tắm rửa.

Phong Hoa tắt ti vi, trong nháy mắt, căn phòng lờ mờ hoàn toàn yên tĩnh, cậu có thể nghe rõ tiếng kim phút nhích tích tắc, tiếng bước chân rất nhẹ của Phong Diệp Nhiên, tiếng nước vòi sen như hạt mưa dồn dập, và tiếng anh khẽ ngâm nga giai điệu xuyên qua làn nước, vui vẻ thích thú… Thính lực của Phong Hoa tốt hơn người thường quá nhiều, mỗi một động tác một hành động nhỏ của Phong Diệp Nhiên cậu đều có thể nhận biết ra được, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng dòng máu anh yên ả lưu chuyển, nhịp độ anh nuốt nước bọt… Những âm luật hoặc lớn hoặc nhỏ, hoặc thô trầm hoặc tinh tế đan xen vấn vương trong đầu cậu, chúng sinh trưởng, như đang sáng tác một bài hòa âm nào đó.

Cậu đi từng bước từng bước đến phòng tắm.

Với Phong Hoa, nhìn xuyên qua tấm kính thủy tinh mù hơi nước không khó, cậu đứng ngoài cửa nhìn Phong Diệp Nhiên tắm rửa, trọn 20 phút.

Phong Diệp Nhiên tắm xong mở cửa ra. Quanh eo anh quấn một cái khăn tắm màu trắng, đánh răng xong anh vừa giặt quần áo vừa bật cười khẽ.

Anh vẫn không phát hiện Phong Hoa đứng cách đấy không xa không rời mắt khỏi mình.

Phong Hoa đứng trong bóng tối quan sát nhất cử nhất động của Phong Diệp Nhiên, quan sát giọt nước nhiễu xuống từ cuối đuôi tóc ướt nhem của anh, lướt qua sống lưng, cuối cùng thấm vào khăn tắm, quan sát hình dáng hai chân anh, nhiệt khí tỏa ra từ trên người anh, cậu không buông tha bất kỳ một chi tiết nhỏ nào.

Phong Diệp Nhiên giặt quần áo xong đi ra phòng khách: “Phong Hoa, anh pha nước rồi đó, nhanh tắm đi.”

Nói xong, thì đi lên sân thượng phơi quần áo.

Khi Phong Diệp Nhiên đi qua phòng tắm, thấy cửa không khóa, anh tiện tay đóng cửa giúp Phong Hoa: “Sao không đóng cửa vậy?”

“Diệp.”

Phong Diệp Nhiên nghe thấy Phong Hoa khẽ giọng gọi anh: “Sao thế?”

“Nhìn này.”

Phong Diệp Nhiên hơi khó hiểu, anh mở cửa, sau đó sững người.

Trong phòng tắm không chỉ có một mình Phong Hoa, mà còn có thêm người nữa!

Là một người đàn ông gầy, thấp hơn Phong Hoa nửa đầu, chỉ dùng khăn trắng quây nửa thân dưới, làn da trắng bệch, những đường nét rõ ràng. Dưới những sợi tóc ướt nước là hàng lông mày kiêu ngạo, đôi mắt hơi mông lung, đôi môi cong lên mang đến cảm giác cấm dục. Anh ta thật sự quá gầy, bụng bằng phẳng, thậm chí nhìn thấy được hình dạng xương sườn hai bên.

Phong Diệp Nhiên thấy xấu hổ, bởi vì người đó không phải ai khác mà chính là anh, có thể thấy, Phong Hoa phục chế ra một anh khác. Đây rõ ràng là một chuyện đáng để phấn khích, nhưng Phong Diệp Nhiên không muốn nhìn. Anh ghét nhìn thấy thân thể của mình, đã quá lâu rồi anh không soi gương. Anh biết mình bị bệnh tật hành hạ đến không còn hình người, càng ngày càng gầy tong yếu ớt.

Một cơ thể như thế đứng trước một Phong Hoa cao to tuấn tú đúng thật tạo thành sự tương phản thị giác mãnh liệt.

“Xấu quá…”

Giọng của Phong Diệp Nhiên mang theo nỗi đau đớn.

Mà lời của anh bị Phong Hoa áp chế, Phong Hoa đứng sau lưng một Phong Diệp Nhiên khác, một tay ôm eo người phục chế, tay kia nhẹ nhàng lướt trên từng đường nét của anh ta, vuốt lại những sợi tóc ướt nước, rồi nâng mặt người phục chế lên, nghiêng đầu, đôi môi đẹp của cậu cách môi người phục chế chỉ trong gang tấc, dường như chỉ một giây sau sẽ hôn nó.

“Đẹp quá.” Cậu nhỏ giọng nói, hơi nóng phả ra từ miệng cậu, dường như lại tỏa ra hương thơm quen thuộc.

Toàn thân Phong Diệp Nhiên sắp nổi da gà, cảm giác xấu hổ mãnh liệt dâng trào: “Đừng như vậy!”

Nhưng Phong Hoa như không nghe thấy, thâm tình nhìn gương mặt giống hệt với Phong Diệp Nhiên, duỗi đầu lưỡi đỏ hồng ra khẽ liếm lên nốt ruồi nhỏ trên mắt phải, rồi xuống chóp mũi anh ta…

Dường như có vô số các sợi kết nối cảm quan giữa người phục chế và Phong Diệp Nhiên, vì cùng lúc đó, góc trên mắt phải và chóp mũi của Phong Diệp Nhiên cũng cảm giác tê dại, hô hấp của anh ngày càng dồn dập, choáng váng thiếu dưỡng khí.

“Em chơi đủ chưa!” Phong Diệp Nhiên tức giận.

“Chưa mà.” Giọng Phong Hoa nhẹ nhàng, gần như ngây thơ.

Cậu kéo cằm của người phục chế, người phục chế xấu hổ hé miệng.

“Diệp nhi, anh nhìn này.”

Phong Hoa khẽ nói, nhưng hoàn toàn trái ngược với giọng nói, hành động của cậu có phần thô lỗ. Cậu bỗng lấp kín môi người phục chế, chỉ tích tắc sau Phong Diệp Nhiên nghe thấy tiếng nước do môi lưỡi quấn quýt tạo thành.

Đầu óc anh trống rỗng, mặt phút chốc đỏ bừng, anh nuốt nước bọt, quên mất nên phản ứng thế nào. Anh nhìn người phục chế trợn to hai mắt, ban đầu còn hơi chống cự, nhưng sau đó mê muội, bắt đầu đáp lại —— Phong Diệp Nhiên không tưởng nổi anh từng làm ra những phản ứng như thế, hay chỉ là do Phong Hoa bịa đặt ra.

Phong Hoa ôm eo người phục chế, cúi đầu thắm thiết hôn anh ta, tay phải của cậu cũng không rảnh rỗi. Nó lướt qua cổ người phục chế, gần như thô bạo xoa nắn ngực, bụng anh ta, từng tấc da thịt run run, lần lượt đỏ ửng. Sau đấy, môi Phong Hoa sẽ an ủi lướt qua những chỗ đó, vô cùng dịu dàng ngậm lấy hạt tròn tròn đã đứng dậy.

Trong không khí càng lúc càng nồng mùi hương, một lần nữa, cảm giác ham muốn và áp bức mãnh liệt lại tràn ngập trong không gian này, tựa như vặn vẹo cả bầu không khí.

Bàn tay Phong Hoa trượt vào khăn tắm của người phục chế.

Phong Diệp Nhiên căng cứng người, sức nóng khủng khiếp men theo cảm giác nhức nhối xộc lên từ phần dưới anh, khó kiềm chế nổi, lý trí cũng càng lúc càng mơ hồ.

Khăn tắm quấn quanh eo người phục chế trượt xuống đất, tiếp đó anh ta bị Phong Hoa ôm vào bồn tắm lớn, bọt nước bắn tung tóe.

Trong hơi nước lượn lờ, thân thể của người phục chế rải đầy dấu hôn, hạt tròn nhỏ đã đỏ sẫm.

Phong Hoa nâng chân phải của người phục chế lên.

Cậu nhìn ra Phong Diệp Nhiên đứng ở bậc cửa, tựa cười tựa không:

“Diệp nhi, anh là của em.”

Giọng nói khàn khàn như nói mê.

Rồi, cậu cúi đầu, cắn chếch bên trong bắp đùi của người phục chế ——

Phong Diệp Nhiên bỏ chạy.

Anh chạy vào phòng ngủ đóng sầm cửa lại.

Anh tựa lưng vào cửa phòng, bấy giờ mới phát hiện không ngờ cơ thể mình đang run rẩy, hô hấp gấp gáp, tim đập sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Rõ ràng bị cắn, bị hôn, bị sờ mó không phải bản thân anh mà anh lại nóng cả người, thân thể xụi lơ, chếch trong bắp đùi cảm nhận được loại đau đớn quen thuộc khi bị cắn, thậm chí còn có cảm giác tê dại kỳ quái…

Cơn kích động mãnh liệt vốn không nên là của anh đang kêu gào.

Anh vào nhà vệ sinh, mở vòi sen, dùng nước lạnh xối thẳng xuống đầu mình.

Nhiệt độ kia rốt cục mới giảm đi.

Anh ảo não ngồi trên giường, nhíu mày lại.

Trần Huyên cứ lượn vòng trong đầu óc anh ——

“Hai người như thế, thật sự quá bất thường!”



Khi Phong Hoa đến ngủ, Phong Diệp Nhiên đã hoàn toàn tỉnh táo.

“Người phục chế đâu?”

“Biến mất rồi.”

Hiện tại Phong Hoa chỉ có thể duy trì phục chế trong gần 10 phút.

“Sau này đừng làm trò đùa như thế nữa!”

“Sao vậy? Diệp nhi không thích?”

“…Ai mà chẳng thấy xấu hổ. Em làm ra những chuyện như thế với người giống hệt anh ngay trước mặt anh, thật sự…”

Phong Hoa cười: “Diệp nhi không thích em làm những chuyện đó với người phục chế… Vậy là hi vọng em làm trực tiếp với anh à?”

Phong Diệp Nhiên bỗng ngồi dậy, đối mặt với Phong Hoa. Hai mắt anh chìm vào bóng tối, giọng nói trầm thấp: “Phong Hoa, em gần như có dòng máu thuần chủng của tộc Adersel, trên người em có sức mê hoặc cực kỳ lớn, chỉ cần em muốn, đầu óc anh sẽ hoàn toàn bị em tê liệt, năm giác quan thậm chí tình cảm của anh cũng có thể bị em khống chế. Nhưng, vậy có ý nghĩa không?”

“…”

“Anh rất thương em, Phong Hoa. Nhưng đó thật sự chỉ là tình thân, anh cũng muốn đáp lại tình cảm của em, nhưng anh không làm được. Anh có thể chấp nhận em hôn anh, nhưng chuyện xa hơn nữa, anh thật sự không thể tiếp nhận nổi…”

“Em biết, người anh yêu là Trần Huyên.” Giọng Phong Hoa tỉnh táo lạ thường.

“Anh rất, rất hi vọng em có thể chuyển sự chú ý. Như bây giờ, một khi em ở gần anh, tỏa ra hormone của tộc Adersel, anh căn bản không kháng cự được, có lẽ anh sẽ đáp lại em, nhưng đấy không phải tình cảm từ bản thân anh, mà là bị khống chế bởi bản năng, thúc đẩy lệch lạc. Nhưng em lại tưởng nhầm là vì anh… Hầy, huống chi cuối cùng sẽ càng tạo thành… chuyện có lỗi với em hơn nữa… Vả lại, anh không muốn làm ra chuyện phản bội em ấy.”

“Thật là một người đàn bà hạnh phúc, rõ ràng cô ta vẫn luôn phản bội sau lưng anh.” Phong Hoa cảm thán, nhưng giọng cậu rất nhỏ, Phong Diệp Nhiên không nghe thấy,

Phong Hoa không ôm lấy Phong Diệp Nhiên như thường ngày, mà quay lưng lại, nói: “Yên tâm đi, sau này em sẽ không làm chuyện thừa thãi nữa.”

※※※

[Người Tạo Vật] chính thức phát sóng vào tháng 9, mức độ gây nhiễu loạn lớn hơn nhiều so với phần [Người Tạo Mộng] đầu tiên, Phong Hoa gần như trở thành “ngôi sao” nổi tiếng, vô số các cô nương mơ ước không thôi.

Trần Huyên là người chế tác của [Người Tạo Mộng], [Người Tạo Vật], hai mùa phim phóng sự phát sóng đã kiếm được vài trăm triệu, tiếng tăm tăng vọt, tin tức liên qua đến cô, đến Phong Hoa, đến Phong Diệp Nhiên và phòng nghiên cứu đều đứng đầu chủ đề mỗi ngày.

Tại một cuộc họp báo tháng 11, một nữ phóng viên hỏi Phong Hoa: “Sở dĩ [Người Tạo Vật] với [Người Tạo Mộng] thu hút được đông đảo người xem đến vậy, không chỉ vì công năng đặc dị của cậu, mà vì cả phần tình cảm trong đó, ví dụ như vẽ lại giấc mơ về mối tình đầu cho một cô gái, giúp cô ấy nhớ lại dáng vẻ của mối tình đầu, sau đó tìm được chàng trai; hoặc như là, phục chế lại cô bạn gái đã qua đời cho một người đàn ông làm anh ta xúc động. Trên thực tế, [Người Tạo Vật] với [Người Tạo Mộng] có đề cập đến câu chuyện tình yêu, cậu có đồng ý không?”

Phong Hoa gật đầu: “Tôi đồng ý.”

Phóng viên: “Nhưng tôi rất tò mò, cậu sẽ yêu con người chứ? Dù sao cậu cũng có đến 89% huyết thống của tộc Adersel, không thể hoàn toàn xem là con người.”

“Tôi có người tôi thích. Ý tôi là nói, tôi yêu người ấy.”

Lời vừa nói ra, ánh chớp bên dưới đồng loạt ngừng lại vài giây, rồi cả không gian như sắp vỡ òa, có vài người phóng viên hét lên.

Nữ phóng viên hỏi ngay: “Có thể nói cho chúng tôi biết cô gái ấy là ai không?”



Lúc này, Phong Diệp Nhiên mới vừa tham gia xong một hoạt động, anh dạo trong đại sảnh.

Nhiều cô gái phấn khích chỉ vào màn hình ba chiều ở đại sảnh, anh tò mò bước đến.

Trên màn hình ba chiều, là hình ảnh cận cảnh đặc tả rất lớn.

Phong Hoa.

Vô số ánh đèn flash chỉa vào người Phong Hoa, sắc tố toàn thân đều trở nên nhợt nhạt.

Đôi môi đẹp đẽ của cậu hướng đến micro, đôi mắt xanh thẳm nhìn vào màn hình, nói: “Anh ấy là người tạo nên tôi.”

Phong Diệp Nhiên bất ngờ, tại sao lại nhắc đến anh.

Phong Hoa tiếp tục nói, giọng của cậu trầm trầm, tốc độ chậm rãi, phát âm rõ ràng.

“Mắt, mũi, miệng, tóc, máu thịt… Tất cả của tôi, đều là anh ấy tạo nên.”

“Tất cả của tôi đều thuộc về anh ấy.”

“Từ đầu đến cuối, tôi đều chỉ yêu anh ấy.”

Phong Diệp Nhiên lùi từng bước ra sau.

Mỗi một chữ đều đuổi theo anh, đánh anh, từ nhẹ đến mạnh đánh vào tim anh.

Các cô gái đứng quanh đó đều hét lớn, âm thanh quá chói tai, tiếng bước chân của trăm ngàn người quá ầm ĩ, tiếng xe nổ ngoài kia, tiếng gió, tiếng anh hô hấp, tiếng tim anh đập, càng lúc càng bén nhọn vo ve bên tai ——

A a a, có âm thanh nào đó đang thét gào, hò hét trong người anh.

Không phải âm thanh đau đớn, mà là mừng rỡ tột bậc.

Cảm giác mừng rỡ kỳ lạ đang khuếch trương trong thân thể, nó di tản với tốc độ nhanh khiến anh sợ hãi.

Anh xông vào nhà vệ sinh, nhìn chính mình trong gương, suýt nữa giật mình.

Các thớ thịt của anh căng lên, anh đang cười, gần như là nụ cười càn rỡ, sung sướng, khó kìm nén nổi —— rõ ràng vẫn là gương mặt của anh, nhưng anh lại thấy nó thật xa lạ.

Anh liên tục vốc nước lạnh rửa mặt, muốn làm nguội đi tâm tình quái lạ, bị gán ép này.

Chưa được 10 phút, tâm tình ấy rút đi như một cơn thủy triều.

Cuối cùng cũng biến mất.

※※※

Trong biệt thự, lần thứ ba Tiêu Chi Giới xem đoạn video Phong Hoa thông báo trước công chúng, mặt anh ta không cảm xúc.

Anh ta tắt video, đứng dậy, uống một ngụm cà phê, cầm một xấp văn kiện thật dày, trong đó có báo cáo thí nghiệm, đánh giá kiểm tra tâm lý, ghi chép hoạt động vân vân, toàn bộ đều có liên quan đến Phong Hoa.
Bình Luận (0)
Comment