Quái Phi Thiên Hạ

Chương 269

Đêm hôm đó, Lư Phương không hề ở lại nhà họ Ôn mà đi lên trấn có việc, hẹn sáng hôm sau tụ hợp trên trấn. 

Từ sau khi nhận lời đến Long Hổ sơn, Dạ Dao Quang có chút ủ rũ. Ăn cơm xong khi đi dạo bộ, Ôn Đình Trạm kéo Dạ Dao Quang ngồi xuống hành lang dưới những chùm hoa rũ: “Dao Dao, sao nàng lại không muốn đi Long Hổ sơn, là lo lắng có nguy hiểm sao?” 

Dạ Dao Quang nghiêng đầu dựa vào chùm hoa: “Muội không muốn đi trừ yêu.” 

“Hả?” Ôn Đình Trạm nghĩ tới rất nhiều lý do khiến Dạ Dao Quang không vui, lại không ngờ là điều này. 

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc hiếm khi lộ ra của Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang nói nhẹ: “Trạm ca, chàng có phải cảm thấy bởi vì yêu là yêu thì đáng phải chết không?” 

Ôn Đình Trạm bị hỏi một câu khiến cậu ngây người ra. Cậu nghĩ đến yêu được nhắc đến trong thoại bản (1) tất cả đều cực kỳ tàn bạo, nghĩ đến lúc trước bọn họ gặp phải bóng yêu giết người tàn nhẫn như thế, lẽ nào yêu quái không nên diệt trừ? 

“Trạm ca, Phật nói chúng sinh đều bình đẳng.” Dạ Dao Quang nhìn lên trời nói: 

“Từ chúng sinh này nói đến không chỉ là người, không phải là người địa vị cao thấp thế nào, mà là vạn vật ở trên trái đất. Người sinh ra đã có nghèo khổ và phú quý nhưng đây không phải là thứ mà con người có thể làm chủ để đầu thai. Cây cỏ hoa lá cũng như vậy, chim bay cá nhảy cũng không thể quyết định sự sinh ra của bọn chúng, bọn chúng thực ra đáng thương hơn nhiều so với những người dân nghèo khổ. Con người khi được sinh ra thì đã có trí tuệ, chỉ là phân cao thấp mà thôi, còn bọn chúng sinh ra đã không có trí tuệ. Bọn chúng tu luyện thì phải có cơ duyện cực lớn mới có thể có một chút khả năng nhỏ bé thoát khỏi bản chất. Trạm ca, người có người tốt người xấu, yêu cũng vậy.” 

“Vì vậy nàng đã độ hóa A Tú.”  Ôn Đình Trạm nhớ ra, Dạ Dao Quang nói A Tú là một con quỷ trong sáng cho nên cô không diệt trừ nó, mà là độ hóa nó. Cũng giống như lần này, nếu xà yêu không hề gây hại cho người, bảo cô ra tay thì vô cùng khó khăn. Đây là giới hạn vì người khác của cô. 

“Vâng.” Dạ Dao Quang gật đầu: “Trạm ca, thế gian này có rất nhiều bất công. Yêu quái vì sao bị người tu đạo gọi là nghiệt súc, là bởi vì yêu cho dù là tốt hay xấu, diệt trừ chúng đều là công đức. Đây là sự bất công của trời xanh đối với yêu quái. Muội không phải có lòng dạ nhân từ của phụ nữ, mà là xưa nay muội hành sự đều có giới hạn.” 

“Dao Dao.” Ôn Đình Trạm giơ tay nắm chặt lấy tay của cô: “Cách nghĩ của nàng không sai.” 

Người chân chính trong lòng mãi mãi tồn tại một phần ý nghĩ lương thiện. Yêu bởi vì không có nhân tính, có lẽ nó sớm muộn cũng sẽ trở thành mối họa nhưng giờ phút này nó vẫn trong sạch thì không có tư cách đi xử lý nó, bởi vì nó so với người càng khó nói, gần giống với đời sau của người gian ác. Chàng không thể lấy một lý do cho rằng phụ thân của hắn làm ác thì kết luận sau này hắn cũng nhất định sẽ làm việc ác liền tàn hại một sinh mệnh vô tội. 

“Chàng thật sự cảm thấy muội không sai?” Ánh mắt Dạ Dao Quang chợt sáng lên, cô còn cho rằng Ôn Đình Trạm sẽ cười nhạo quan điểm của cô. Sư huynh sư muội kiếp trước của cô cũng đều ngầm gọi cô là thánh mẫu, đang chờ một ngày nào đó câu chuyện của người nông phu và con rắn tái diễn lại trên người cô để xem chuyện cười của cô. 

“Đúng vậy.” Đôi mắt Ôn Đình Trạm sáng rực rỡ như trân châu đen chân thành nhìn Dạ Dao Quang. 

“Trạm ca.” Trong mắt Dạ Dao Quang ánh lên một ánh lệ, cô ùa vào lòng Ôn Đình Trạm. 

Phụ thân cô kiếp trước không thích nhất ở cô chính là điểm này, cảm thấy cô hoàn toàn không phải là một thầy phong thủy đạt yêu cầu, một người tu luyện đạt yêu cầu. Cô nhớ kiếp trước có một lần bọn cô được mời đi xem phong thủy, trong căn nhà đã từng có một người bị giết chết. Linh hồn của người đó bởi vì bị áp chế mà cứ luôn vây hãm chỗ đó nhưng nó căn bản không hại bất cứ người nào, chỉ là bởi vì mỗi khi đêm đến nó khao khát có người có thể nhìn thấy nó mà phát ra những âm thanh không tốt dọa không ít người. Phụ thân cố chấp thiêu đốt nó, lúc đó cô tranh luận muốn độ hóa, bị phụ thân hung hãn cho một cái bạt tai, từ đó về sau cô làm bất cứ việc gì đều một mình hành động. Bởi vì cô cảm thấy cô và bọn họ đã có một loại cảm giác xa cách là không có chung chí hướng nên không thể cùng nhau bàn luận. 

Nếu như cô không tự mình cô độc thì cũng sẽ không khiến nhiều người cùng nghề bài trừ cô đến như vậy. Cùng là người trong một hội, người khác đều làm như vậy nhưng cô lại cứ muốn thể hiện ý nghĩ lương thiện giống như là cố ý thể hiện cô không giống với mọi người, vời vợi trên cao, là chính phái. Nếu như không phải là bởi vì như thế, trước đây khi cô đang tìm long mạch, gặp phải kẻ thù không đội trời chung cũng sẽ không gặp chuyện không có ai ra tay cứu giúp. Vì vậy đối với cái chết của cô, cha mẹ nên cảm thấy là việc trong dự liệu mới đúng. 

Kiếp trước, cô chính là chịu thiệt thòi như thế, cô biết nếu cô vẫn kiên trì như thế, thái độ của Lư Phương có lẽ sẽ không cắt đứt quan hệ với cô nhưng chỉ sợ cũng sẽ xa lánh cô. Cái gọi là giới hạn của cô khiến cô trở thành một kẻ cô độc trời sinh, từ trước đến nay không có ai hiểu, chưa từng có người tán đồng. 

Lại thật không ngờ, người đầu tiên cho rằng cô không sai lại là Ôn Đình Trạm. 

Ôn Đình Trạm giơ tay chậm rãi ôm chặt lấy Dạ Dao Quang, cậu thấp giọng nói bên tai cô: “Dao Dao, thế gian này không phải là nhiều người cho rằng đúng thì điều đó chính là đúng. Nàng tôn trọng mỗi một sinh linh, nàng giữ được trái tim trong sáng nhất thế gian. Có lẽ nàng sẽ vì điều này mà chịu thiệt, có lẽ nàng sẽ bị hiểu lầm, có lẽ nàng sẽ vì nó mà chịu tổn thương nhưng nàng phải tin rằng nàng như vậy thì số cứu vớt được nhất định nhiều hơn so với sự tổn thương.” 

“Vâng.” Giọng nói của Dạ Dao Quang có chút nghẹn ngào. 

Cô nghĩ đến kiếp trước khi mới biết yêu cô đã gặp một người, người đó là người tài ba trong số những người tu luyện. Bọn họ đối với nhau là nhất kiến chung tình, vốn dĩ bọn họ vẫn luôn yêu thương và hiểu nhau, nhưng có một lần bởi vì cô trong chớp mắt đã sinh tâm từ bi thả cho con của một thầy phù thủy đi, gây ra việc sư phụ của người đó bị trọng thương. Từ đó người đó liền rời xa quê hương, cũng chưa từng liên lạc lại với cô. 

Đứa trẻ kia cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, muốn cô ra tay như thế nào? Cô chưa từng nghĩ đứa trẻ đó sẽ báo thù, cũng chắc chắn đứa trẻ đó sẽ không báo thù, mà trên thực tế đứa trẻ đó cũng thật sự không báo thù. Chỉ có điều sau khi cô thả cho nó đi, nó bị kẻ thù của phụ thân nó bắt, đối phương làm tà thuật với nó rồi biến nó thành một con rối máu. 

Lúc đó chính mắt cô nhìn thấy con rối máu đánh sư phụ của người đó bị trọng thương, sau đó khi cô liều mình chặn trước mặt sư phụ của người đó, đứa trẻ đã trở thành con rối máu lại nhận ra cô. Cuối cùng nó không nghe chỉ huy, cơ thể vỡ tung mà chết, cũng không làm hại cô một sợi tóc, do đó sư phụ của người đó cũng giữ được mạng. 

Người đó trách cô thả cho đứa bé đó đi nhưng cô lại cho rằng cho dù không có đứa trẻ này, người khác có thể dùng những người khác luyện thành con rối máu đi đối phó với bọn họ. Nếu lúc đó con rối máu không phải là đứa trẻ đó, vậy thì cô và sư phụ của người đó sớm đã chết không có chỗ chôn... 

Những điều này, người đó không nghĩ đến, người đó chỉ cho rằng cô không nên thả con của thầy phù thủy tà ác. Vì vậy, từ đó về sau cũng không có ai có thể bước vào trái tim cô nữa. Cho dù là người thấu tình đạt lý như thế cũng không thể thật sự hiểu được cô, bao dung cô thì những người phàm phu tục tử trên thế gian này chỉ sợ tính ra lại càng nhiều. Cô bắt đầu chuyên tâm tu luyện, tập trung giày vò trái tim của đàn ông, chơi đùa chứ chưa từng thật lòng. 

***

(1) Thoại bản: Một hình thức tiểu thuyết bạch thoại phát triển từ thời Tống. 
Bình Luận (0)
Comment