Quái Phi Thiên Hạ

Chương 173

Dạ Dao Quang dù đang hôn mê nhưng vẫn cảm nhận được có một luồng khí lạnh đang không ngừng len lỏi vào trong thân thể, dường như máu của cô đã biến thành sông, không thể đếm xuể có bao nhiêu con cá đang bơi lội trong đó. Sau đó có một vài con cá ngang bướng cảm thấy dòng sông này quá chật chội, không thể tự do bơi lội, vì thế mà không ngừng đụng vào các khớp xương của cô. Mỗi lần đụng như thế Dạ Dao Quang cảm giác đau nhói giống như bị kim châm vậy, cơn đau đó không chỉ đau trên da thịt mà nó còn thấm cả vào xương cốt. Cùng với luồng khí lạnh, sự va chạm đó ngày càng mãnh liệt, toàn thân cô cũng bắt đầu có cảm giác đau đớn, cuối cùng đến khi xương cốt đều bị sự đụng chạm đó nghiền nát thì toàn bộ luồng khí lạnh kia cũng từ đó mà xâm nhập vào xương cốt cô.

Hơi nóng bỏng rát nhanh chóng được một luồng khí lạnh làm dịu mát, lúc này Dạ Dao Quang xuất hiện một loại ảo giác rõ rệt, xương cốt của cô giống như đang được thay thế.

“Thiếu gia, Dạ cô nương đang...” Mục đồng chăm sóc cho Dạ Dao Quang và Mạch Khâm nhìn mấy nén bạc vụn đang rung động trên cánh tay Dạ Dao Quang, những nơi bị y phục che khuất nay cũng tỏa ra ánh sáng.

“Muội ấy dùng toàn bộ tu vi ép mình tiêu hoá long tiên dịch, vì thế mà một nửa long tiên dịch đã đi vào trong cơ thể muội ấy. Đây đích thực là long tiên dịch đang hòa vào cơ thể”. Phản ứng này xảy ra khiến cho Mạch Khâm như trút bỏ được gánh nặng, Dạ Dao Quang đã hôn mê được năm ngày rồi. Năm ngày này, cơ thể cô vẫn luôn ở trong trạng thái yếu ớt, Mạch Khâm rất sợ cô sẽ không chịu đựng nổi một nửa long tiên dịch.

“Như vậy thì Dạ cô nương và Ôn thiếu công tử cũng xem là trong họa có phúc rồi”. Mục đồng không nhịn được vẻ vui sướng, bởi vì hắn đã từng không ít lần nói chuyện với Dạ Dao Quang, trong lòng cũng rất coi trọng Dạ Dao Quang.

“Người có phúc, gặp đại nạn không chết ắt sẽ có phúc lớn về sau”.

“Thiếu gia, người vốn rất cẩn thận, nay Dạ cô nương và Ôn thiếu công tử đều đã bình an vô sự, chúng ta nên rời đi thôi”. Nhìn vẻ mặt trắng nhợt của thiếu gia, mục đồng lo lắng đề nghị.

Mạch Khâm bị Vân Khoa đả thương, nếu không vì cứu Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm thì cũng sẽ không vận công trị thương. Nếu dùng đan dược thì chỉ có thể chữa trị tạm thời, không thể chữa tận gốc được, nếu bỏ lỡ thời gian tốt nhất để trị thương thì e là bây giờ sẽ càng ngày càng nghiêm trọng.

“Không sao, chỉ sợ bệnh cũ tái phát”. Mạch Khâm đứng lên đi đến trước giường Dạ Dao Quang đang nằm rồi ngồi khoanh chân sau đó bắt đầu vận công chữa thương.

Mục đồng há hốc miệng chưa kịp nói gì đã thấy Mạch Khâm đang trị thương, đành không nói gì nữa. Hắn cứ thế quay đầu đi ngắm nhìn vẻ đẹp có chút ngây thơ không gì có thể miêu tả được của Dạ Dao Quang ngâm mình trong ánh sáng của bạc, dường như hắn đã hiểu ra điều gì đó.

Thiếu gia, không phải thiếu gia thích Dạ cô nương rồi đó chứ! Nếu không phải trong tình thế bắt buộc thì người cũng sẽ không nói cho ta biết long tiên dịch, nếu như không phải Dạ cô nương tìm thấy long tiên dịch trước, chắc chắn thiếu gia sẽ không nhường nó. Đối với thiếu gia mà nói, long tiên dịch không phải không quý giá, mà là có người còn quý giá hơn long tiên dịch, đáng tiếc Dạ cô nương là người đã có hôn ước rồi!

Mục đồng gãi đầu buồn bực, dù trong lòng có điều nghĩ không ra nhưng cũng không muốn nói gì thêm nữa bèn cau mày cúi đầu nhẹ nhàng rời khỏi phòng, đi đến phòng bên cạnh nhìn Ôn Đình Trạm.

Nào ngờ hắn mới vừa đẩy cửa ra liền nhìn thấy Vệ Kinh đang cố đỡ Ôn Đình Trạm ngồi dậy, thấy Ôn Đình Trạm muốn xuống giường liền vội vã ngăn cản: “Ôn thiếu công tử, người muốn đi đâu vậy?”

“Ta muốn đi thăm Dao Dao”. Giọng Ôn Đình Trạm khàn khàn.

“Tuyệt đối không thể” Mục đồng vội vàng nói:

“Cơ thể của người vừa mới được long tiên dịch hồi sinh, lúc này vẫn còn rất yếu, không thể để nhiễm lạnh được, nếu không sẽ để lại mầm bệnh. Hơn nữa lúc này long tiên dịch đang hòa vào cơ thể của Dạ cô nương, chúng ta không thể quấy rầy được”.

“Ở đây có ta rồi, ngươi mau đi sắc thuốc cho Ôn thiếu công tử uống đi, nhớ phải sắc theo cách mà ta bảo, nếu không thuốc sẽ không có tác dụng”. Mục đồng sai Vệ Kinh đi sắc thuốc rồi ngồi xuống cạnh Ôn Đình Trạm nói:Câu nói của mục đồng cuối cùng cũng có thể trấn an được Ôn Đình Trạm, cậu ngoan ngoãn để Vệ Kinh đỡ về giường nằm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mục đồng: “Dao Dao đã khỏe lên chưa?”

“Dạ cô nương đỡ nhiều rồi, người và Dạ cô nương đúng thật là trong họa có phúc. Trải qua chuyện này hai người có thể nói là được đầu thai sang kiếp khác rồi, cơ thể ngươi bây giờ vẫn còn rất yếu, đợi sau khi người uống xong mấy thang thuốc mà thiếu gia nhà ta kê xong, đảm bảo sẽ khỏe lại ngay, còn Dạ cô nương…”

Mục đồng không ngừng nói nào là bọn họ rất may mắn, nào là long tiên dịch ngưng tụ nghìn năm linh lực, đến tu vi của Dạ Dao Quang còn không thể dung hòa được, nếu cố ép cơ thể dung hòa nó thì chỉ có một kết cục, đó chính là chết không toàn thây. Đến người tu luyện như Dạ Dao Quang còn không chịu nổi, huống chi là người phàm như Ôn Đình Trạm.

May mắn vẫn là may mắn, Ôn Đình Trạm đã chết rồi! Nói đến đây, mục đồng vẫn dừng lại một chút rồi lại nói tiếp, Ôn Đình Trạm đã chết, vậy thì phần lớn long tiên dịch đang chảy trong người Ôn Đình Trạm chính là đang làm thần trí của cậu ngưng tụ lại, kết tinh lại thành một người mới. Muốn cơ thể và thần trí được long tiên dịch tái tạo lại, rất nhiều người nguyện liều chết một lần để đổi lại được cơ duyên đó.

Đương nhiên, Ôn Đình Trạm có được cơ duyên này ít nhiều cũng là nhờ có sự tương trợ của Mạch Khâm trong đó. Là Mạch Khâm đã tốn không ít bảo bối và khí ngũ hành để long tiên dịch mà người phàm không thể tiếp nhận được có thể hoà vào cơ thể Ôn Đình Trạm thì mới có thể cứu được cái mạng nhỏ này của Ôn Đình Trạm, nếu không Ôn Đình Trạm cũng không chịu được quá nhiều, mạng nhỏ của cậu dù cho giữ được thì e là cũng trở thành tàn phế.

Dạ Dao Quang sẽ không để Ôn Đình Trạm mạo hiểm như vậy, bởi vì khi đó cô đã mất đi thần trí nhưng vẫn một lòng một dạ muốn Ôn Đình Trạm sống lại, cho nên ngoài lúc dung hòa long tiên dịch nuốt một ít không cần thiết ra thì còn lại để cho Ôn Đình Trạm dùng. Cũng chính vì lẽ đó mà Dạ Dao Quang không những không gặp nguy hiểm, ngược lại khí ngũ hành trong cơ thể được một ít long tiên dịch còn lại đó bổ sung một lượng lớn, được long tiên dịch hòa vào cơ thể, đối với tu vi mà nói tất nhiên sẽ cao lên rất nhiều.

Mục đồng nói xong còn để lộ ra ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ.

Hắn chọc được Ôn Đình Trạm cười, có điều cậu vừa cười liền cảm thấy tất cả dây thần kinh trong người cũng như đang thắt lại rất đau, không khỏi lộ ra vẻ mặt đau đớn.

“Thiếu gia nói người không nên kích động, bây giờ người vẫn cần nằm yên một chỗ, nếu không hậu hoạ khôn lường”. Mục đồng đang nói, Vệ Kinh bưng thuốc đến. Hắn vội vã cầm lấy chén thuốc, sai Vệ Kinh đỡ Ôn Đình Trạm dậy, đút thuốc cho Ôn Đình Trạm uống.

“Ôn công tử chỉ cần uống thuốc này ba ngày là có thể xuống giường đi lại rồi, ba ngày sau chắc là Dạ cô nương cũng tỉnh rồi”.

“Khiến Mạch đại ca lo lắng rồi”. Ôn Đình Trạm cảm kích nói.

Mục đồng gật đầu không nói gì, nhìn Ôn Đình Trạm uống thuốc xong, mục đồng bảo Vệ Kinh đi ra để Ôn Đình Trạm nghỉ ngơi. Người mới chết đi sống lại giống như đứa trẻ mới được đầu thai vậy, vẫn còn rất yếu, cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức.

Mạch Khâm phải dùng đến hai ngày để trị thương, sau khi hắn mở mắt ra, Dạ Dao Quang vẫn còn đang ngâm mình trong sắc bạc. Thậm chí Ôn Đình Trạm có thể xuống giường đi lại rồi mà Dạ Dao Quang vẫn không có chút dấu hiệu hồi tỉnh, lúc này Mạch Khâm cũng không hiểu là tại sao lại như thế.
Bình Luận (0)
Comment