Quái Phi Thiên Hạ

Chương 164

Sáng sớm ngày thứ hai Dạ Dao Quang bị đánh thức bởi đồng hồ tự nhiên, sau đó cô bắt đầu tu luyện. Không biết có phải do cô ở bên cạnh long mạch hay không, đêm qua rõ ràng khí ngũ hành trong người cô đã tiêu hao rất lớn nhưng rất nhanh nguồn khí sắp cạn kiệt giờ đây đã được lấp đầy, trong lòng cô không khỏi vui mừng. Mặc dù cô chẳng giống với người khác chỉ vì khí ngũ hành được lấp đầy mà cảm thấy vui vẻ, nhưng Dạ Dao Quang lại vô cùng hài lòng. Sau đó cô đi làm điểm tâm rồi cùng ăn sáng với Ôn Đình Trạm vừa đi luyện công trở về cùng Vệ Kinh, lần thứ hai Dạ Dao Quang ngồi xếp bằng rồi dùng thần thức liên lạc với Kim Tử.

Kim Tử và Tiểu Quai Quai đã tỉnh lại, hơn nữa chúng đã bay đến đỉnh núi cuối cùng. Dạ Dao Quang bảo Kim Tử nhanh chóng đi tìm vị trí, nhưng ở ngọn núi đặc biệt này có những tảng đá lởm chởm rất kỳ quái và có rất nhiều chỗ không thể đặt ngọc khí, nếu như chúng không hợp với phong thủy thì không có cách nào đạt được hiệu quả.

Dạ Dao Quang cho rằng mình đã nắm chắc sự việc nhưng cô chưa từng nghĩ đến ngọn núi này lại có hình dạng như vậy. Hình dạng của ngọn núi này không phải mới hình thành, mặc dù trên ngọn núi không có long mạch nhưng nó vẫn có chút liên quan đến long mạch. Long mạch này linh hoạt như vậy, hơn nữa ngọn núi còn chiếm đất của đại long, ngọn núi không cùng loại đáng lẽ không nên xuất hiện ở đây.

"Kim Tử bay cao hơn nữa để ta có thể xem hết địa hình ở nơi này." Dạ Dao Quang truyền lại ý của mình cho Kim Tử.

Kim Tử bay vọt đến đỉnh núi cao, sau đó nó bay vòng quanh ngọn núi một vòng. Cuối cùng Dạ Dao Quang cũng có phát hiện, mặc dù ngọn núi này có những tảng đá lởm chởm rất kỳ quái nhưng nó cũng không phải là ngọn núi tự nhiên. Cô liền bảo Kim Tử lấy la bàn rồi đi tìm sinh khí dựa theo lời hướng dẫn của cô. Bọn họ tìm được bảy cửa sinh, sau đó họ giấu kỹ bảy khối ngọc vào đó, cứ như vậy lặp đi lặp lại thì bầu trời cũng đã tối đen.

Sau khi đã cất xong hai mươi tám khối ngọc, đôi tay của Dạ Dao Quang nhanh chóng chuyển động, Tử Linh châu chậm rãi chuyển động trong lòng bàn tay của cô. Nó tản ra một lớp lụa mỏng màu tím giống như sương mù, trong bóng đêm lại càng thêm mị hoặc và thần bí. Sương mù màu tím tản ra rồi ngưng tụ trên đỉnh đầu của Dạ Dao Quang, sau đó từng hạt ánh sáng bay lơ lửng bắt đầu hiện lên rõ ràng trong sương mù. Dựa theo đôi tay bay lượn của Dạ Dao Quang, hai mươi tám ngôi sao nhanh chóng kết nối lại, cuối cùng chúng đan thành một tấm lưới nhỏ.

Nếu như có người am hiểu về tinh tượng ngẩng đầu nhìn lên trời thì người đó có thể nhìn thấy sao Bắc Đẩu cùng với hai mươi tám chòm sao đột nhiên sáng lên, nhưng nó lại xảy ra rất nhanh sẽ khiến cho người ta nghĩ rằng họ bị ánh sáng làm cho hoa mắt, sau đó mọi chuyện đều khôi phục lại bình thường. Dạ Dao Quang đang ở bên cạnh long mạch đột nhiên thu tay lại, đôi mắt đang nhắm lại lúc này mở ra, đôi mắt hoa đào tràn ngập nước vô cùng xinh đẹp.

"Dao Dao, nàng đã thành công rồi à?" Ôn Đình Trạm vẫn lo lắng. Rõ ràng Dạ Dao Quang chỉ nói có một phương hướng nhưng cô lại tốn thời gian lâu đến như vậy, cậu cũng không thể đi quấy rầy Dạ Dao Quang. Mãi cho đến khi cậu nhìn thấy Dạ Dao Quang đứng lên giống như cô vừa mới tắm gió xuân xong, cậu liền vui vẻ chạy đến rồi thuận tiện quan tâm hỏi thăm:

"Nàng có đói bụng không? Ta có để lại một ít thức ăn chưa nướng, bây giờ ta đi lấy cho nàng."

Cậu vừa nói xong liền đi đến đống lửa bên cạnh, hôm nay chẳng những có thỏ hoang mà cậu còn đào được vài củ khoai tây. Mặc dù Nguyên Thái Tổ là một thiên tài về quân sự nhưng ông vẫn ra lệnh cho rất nhiều người quan tâm đến nghề nông, hơn nữa ông lại cho giỡ bỏ lệnh cấm biển. Loại khoai tây này vốn chỉ lưu nhập vào thời Minh triều, sau đó nền nông nghiệp của Trung Quốc mới có loại củ này, nhưng ở đây thì nó đã được lưu nhập vào thời kì của Thái Tổ. Hai trăm năm trước chưa chắc đã có người làm nghề nông ở nơi này cho nên tìm được khoai tây cũng rất kỳ quái.

Mỗi ngày đều ăn thịt, cho nên lúc này Dạ Dao Quang chỉ ăn củ khoai tây nướng thôi mà cô đã cảm thấy rất ngon. Cô ăn liên tiếp ba củ và ăn thêm không ít thịt thỏ nướng mới có thể lấp đầy bụng cô.

Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm cùng nằm xuống đất. Tất nhiên bọn họ ăn vô cùng vui vẻ nhưng chuyện này lại khiến cho một nhóm người cách bọn họ chưa tới mười dặm đường vô cùng khó chịu, bởi vì bọn hắn đi theo một đường mà tìm đến đây. Rõ ràng bọn hắn cảm giác được một ít long khí và điều này chứng minh long huyệt đang ở gần đây, nhưng đột nhiên có một cơn gió lạnh không biết từ đâu thổi qua và rồi một ít long khí cũng biến mất không thấy đâu nữa. Sau đó mỗi người bọn họ dùng chính bản lĩnh của mình mà đoán ra phương hướng nhưng mỗi người lại đoán ra những phương hướng khác nhau, cũng chỉ vì chuyện này mà giữa bọn hắn đã xảy ra tranh chấp mỗi người mỗi ý, ai cũng tự cho rằng phương hướng mà mình tìm được mới là đúng nhất.

"Thiếu gia, chúng ta nên đi theo hướng nào đây?" Mục đồng nhìn thấy mấy người trong tông môn này tách ra, những tông môn này nếu không hiểu biết về tinh tượng thì họ cũng sẽ thông thạo về thuật ngũ hành hoặc là họ sẽ am hiểu sâu về chuyện đi tìm long huyệt, nhưng vào lúc này bọn hắn lại có những ý kiến khác nhau rồi mỗi người đi theo từng con đường khác nhau. Hết lần này tới lần khác Cửu Mạch tông của bọn họ chủ yếu luyện đan dược là chính, ngoại trừ tu luyện ra thì bọn họ không giỏi về những lĩnh vực khác.Cuối cùng một nhóm người kết bạn cùng đi cứ như vậy tách ra theo những hướng khác nhau, mỗi người đều đi theo hướng mà bản thân mình cho là đúng.

Cũng có không ít người đưa ra lời mời với Mạch Khâm, dù sao bất kỳ người nào ở đây cũng không thể đoán trước được con đường phía trước sẽ có nguy hiểm hay không, nếu như có thêm một thần đan sư ở bên cạnh mình thì họ sẽ có nhiều hơn một tấm kim bài miễn tử.

Chẳng qua Mạch Khâm đã khéo léo từ chối hết những lời mời đó. Đến khi tất cả mọi người đều đã rời đi, lúc này mục đồng mới hỏi.

Khóe môi của Mạch Khâm nâng lên, cánh môi ôn hòa vô cùng đẹp dưới ánh trăng lại càng hiện lên rõ nét ôn nhu và dịu dàng khiến cho người ta hận không thể âu yếm. Hắn đi về một hướng không có ai đi và đây cũng là con đường duy nhất đối diện với Dạ Dao Quang.

Dạ Dao Quang ngủ vô cùng ngon giấc, ngày thứ hai đồng hồ tự nhiên còn chưa vang, đột nhiên có một con vật nhào vào trong lòng khiến cô thức giấc. Cô không có mở mắt ra, một tay cô nắm lấy Kim Tử đang cọ vào trong lòng giống như một con chó không ngừng ngoắc đuôi yêu cầu lời khen ngợi của cô, sau đó cô để nó nằm xuống ở bên cạnh mình rồi đưa tay vỗ lên lưng của Kim Tử, lúc sau cô lại ngủ thêm lần nữa.

Lúc này bọn họ ngủ rất ngon nhưng họ hoàn toàn không biết nguy hiểm đã bắt đầu ập tới…

Một đám người bị mê hoặc do trận pháp của Dạ Dao Quang, khi bọn hắn đi đến đỉnh núi kế bên thì đột nhiên dừng lại. Nhóm người này được xưng là đệ nhất trong tông môn Phiêu Mạc Tiên tông, bọn họ vốn không xuất môn nhưng bởi vì tông chủ của bọn hắn gần đây sắp độ kiếp, cho nên bọn họ mới tiến hành lên đường. Tất nhiên chuyện đi lấy long tiên dịch đối với họ là sự bắt buộc.

"Đại sư huynh, sao vậy?" Một người đeo cây kiếm trên lưng, hắn mặc trường bào màu xanh nhạt, dáng vẻ thanh tú và trông hắn chỉ khoảng mười lăm đến mười sáu tuổi. Hắn đi lên phía trước hỏi đại sư huynh là người đã giơ tay lên bảo bọn họ dừng lại.

Trên trán của vị đại sư huynh này có một lọn tóc rủ xuống bên trái, có hơn phân nửa tóc đã rối tung. Toàn bộ tóc và hai tóc mai được dây màu trắng buộc lại ở phía sau, tu vi của hắn đã đạt đến Kim Đan đỉnh và hắn chính là đại đệ tử tâm đắc của chấp pháp trưởng lão trong Phiêu Mạc Tiên tông – Lệ Thăng.

"Tiểu sư thúc, người nhìn xem đây là gì?" Lệ Thăng không để ý đến câu hỏi của sư đệ, hắn ngồi xuống nhìn vào khối ngọc được cắt không ngay ngắn.

"Khối ngọc này được bao phủ đầy Long Ngưng khí. "

Long Ngưng khí chính là long mạch tạo thành long tiên dịch trong sương mù, khối ngọc này là ngọc dùng để bày trận của Dạ Dao Quang. Lần này vận may của Dạ Dao Quang không tốt, từ xưa đến nay Phiêu Mạc Tiên tông rất giỏi về tu luyện ngũ hành cho nên bọn họ tìm được khối ngọc nhanh như vậy hoàn toàn không phải là do tình cờ.

"Hử?" Một tiếng thở nhẹ thêm một chút lười biếng khiến cho lòng người run lên, diện mạo của nam tử này vô cùng phong lưu không hề bị trói buộc. Hắn có giọng nói nhẹ nhàng, bước nhanh đến phía trước rồi nhìn lướt qua, sau đó hắn nhảy lên đứng trên vách đá rồi đẩy ra thảo quả. Đúng là có một khối ngọc ở đây, hắn xoay người đáp xuống đất và không khỏi khen ngợi:

"Hay lắm, chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy mà đã bày được Toàn Cơ đại trận ở chỗ này."

"Tiểu sư thúc, chúng ta đã bước vào trong trận sao?" Lệ Thăng nhíu mày.

"Chúng ta phá trận này thế nào đây?"

"Toàn Cơ đại trận chỉ cần động vào thì nó sẽ phát động toàn bộ, phá trận này không khó nhưng một khi đã phá trận chỉ sợ những người ở nơi khác sẽ gặp phải nguy hiểm. Phiêu Mạc Tiên tông của chúng ta phạm vào lỗi nghiêm trọng sẽ khiến cho nhiều người tức giận, đợi ta đến đỉnh núi xem trận pháp được bố trí như thế nào rồi tránh đi là được.” Hắn còn chưa nói xong thì đã nhảy lên trên không.
Bình Luận (0)
Comment