Quái Phi Thiên Hạ

Chương 1574



Cho dù trong màn trướng không có bất kỳ thanh âm nào truyền ra, nhưng Dạ Dao Quang có thể từ hơi thở bên trong cảm giác được sự giằng co của Khắc Tùng.

Đại khái đợi ước chừng thời gian nửa nén nhanh, Khắc Tùng rốt cuộc đứng lên, hắn tự mình tiến tới cửa lều lớn, gọi tâm phúc tới, nói hắn không khỏe, để cấp dưới mời vu y cùng đại phu tới.
Động tĩnh nháo cũng không phải quá lớn, nhưng những chuyện như vậy nếu thường ngày sẽ kinh động tới hai ca ca thường xuyên nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của hắn, thực hiển nhiên cục diện đang giẫy giụa hấp hối của Khắc Tùng đã được Hoàng Kiên báo trước.

Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang lúc Khắc Tùng báo hạ nhân đi gọi đại phu, đứng chốc lát rồi yên lặng rời đi.
“Còn chúng ta, giờ trở về sao?” Đứng dưới bầu trời đêm trăng sáng rọi, Dạ Dao Quang duỗi tay kéo lại những sợi tóc bị gió thổi tung rồi sau đó thấp giọng hỏi.
“Không vội, chờ một chút.” Ôn Đình Trạm kéo Dạ Dao Quang tới cạnh một sườn đồi ngồi xuống, nơi này cách lều trướng vương đình Mông Cổ một khoảng, rất yên tĩnh, phảng phất cách biệt thế giới, “Đã lâu chưa từng cùng Dao Dao ngắm sao như vậy.”
Có một lần, ở Duyên Sinh Quan, cũng không phải bọn họ không có thời gian cùng nhau mà rất ít khi có thể nhìn thấy nhiều sao trên trời đẹp như thế.

Dạ Dao Quang cũng không hỏi nhiều, liền thuận thế dựa đầu vào vai hắn, nhìn sao trên trời.

Dạ Dao Quang nhìn sao khác những người khác.

Người bình thường nhìn vào thấy cảnh sao mỹ lệ, Dạ Dao Quang nhìn vào thì thấy đều là tinh tượng, mỗi tinh tượng đều có ý nghĩa cùng dự báo khác nhau.

Bất quá lúc này đây, Dạ Dao Quang không nhìn thấy những tinh tượng đặc biệt mà thấy một cục phong thủy kỳ lạ.
Nàng không khỏi dựng thẳng thân mình, lấy ra la bàn, nhìn trong chốc lát nàng lại đứng lên, hưng phấn kéo Ôn Đình Trạm đi tới phía trước: “A Trạm, chúng ta đi xem.”
Dạ Dao Quang hoàn toàn không nhìn ra Ôn Đình Trạm tươi cười sủng nịnh, cùng nàng một đường đi dưới triền núi, chạy qua hơn phân nửa bình nguyên, cơ hồ tới ngọn núi đối diện mới dừng lại.
“Mau, mau thả ta ra!” Ngay cả Mị Lượng bị Dạ Dao Quang khóa trong giới tử cũng cảm giác được sự khác lạ nơi này, gấp không chờ nổi kêu loạn.
Dạ Dao Quang phóng hắn ra, liền thấy viên dạ minh châu nhanh chóng chạy về phía một vị trí, treo ở trên không xoay tròn hay vòng liền kêu gọi Dạ Dao Quang: “Chính là nơi này, là nơi này, uy uy uy, ngươi mau giúp ta bày trận a, nơi này tinh khí tràn đầy, rất thích hợp để ta tu luyện!”
Nhìn bộ dáng hắn gấp gáp không đợi được, Dạ Dao Quang cũng lười biếng làm khó hắn, chẳng mấy khi gặp nơi tốt như vậy.

Nàng nhanh chóng lấy ra khôi ngọc bội, một bên dùng la bàn định vị, một bên căn cứ hướng chỉ của la bàn đem ngọc để lên.

Đợi đến khi khối ngọc bội cuối cùng được đặt xuống, Ôn Đình Trạm tuy rằng không nhìn thấy, nhưng hắn lại có thể cảm giác được từng luồng lực lượng hướng tới nơi này dâng trào, cuối cùng bị Mị Lượng trong Dạ Minh Châu hấp thu.
“Hắn, đây là đang hấp thu tinh khí?” Ôn Đình Trạm ngẩng đầu nhìn trời đêm, mới vừa rồi trăng vẫn sáng ngời giờ đã bị tầng mây che khuất, nhưng bầu trời vẫn sáng như cũ, cũng không biết có phải ảo giác hay không, hắn cảm thấy đứng từ vị trí này nhìn sao trời, vài ngôi sao có chút không chân thật.
“Phải, tinh khí.” Dạ Dao Quang giải thích cho Ôn Đình Trạm, “Không có tinh khí, lấy tinh khí sinh tinh khí; không có cát hung, lấy tinh khí sinh cát hung.”

Ở đời sau, sở dĩ thần côn càng ngày càng nhiều, người bản lĩnh càng ngày càng ít là bởi vì rất nhiều thời điểm phong thủy sư đem núi non làm chủ thể, bỏ qua thiên tinh tượng.

Nhưng lại không biết rằng, tinh khí đều ở trên trời mới làm hình thể đại địa phát ra tinh khí.

Nếu bói toán không bắt được tinh tượng, rất có thể biến hình thể thành tử k hí.
Nơi này ban ngày nếu có địa sư đi qua, tất nhiên sẽ khó phát hiện, bởi vì ban ngày nơi đây tuyệt đối không phải chỗ sinh khí tràn đầy, nhưng cũng tuyệt không phải nơi tử tuyệt.

Bởi vì chỉ đơn giản là một nơi có khung cảnh bình thường, cho nên Dạ Dao Quang nhìn quanh bốn phía đều không có nấm mồ nào.

Người Mông Cổ đề cao phong thủy, xem ra nơi tốt thế này vẫn chưa được ai khai quật.
Bất quá đại đa số địa sư đều làm việc ban ngày, cực ít xem xét ban đêm.
“Tinh tượng bầu trời có tổng cộng hai mươi tám tinh tú, hai tám tinh tú này cũng có thể nạp vào bên trong ngũ hành, chúng cũng có tương sinh tương khắc.

Địa phương này khó có thể hình thành ngũ hành tinh khí, nếu người mệnh cách có chút quý khí chôn ở chỗ này, con cháu không giàu sang phú quý thì cũng là bậc chí tôn.” Ánh mắt Dạ Dao Quang dừng ở Mị Lượng, không giống như Ôn Đình Trạm, nàng có thể nhìn thấy từng luồng khí ngũ hành dũng mãnh tiến vào bên trong Dạ minh châu.
“Khí Ngũ hành, Dao Dao không tu luyện sao?” Ôn Đình Trạm nhìn Dạ Dao Quang không có chút tính toán muốn tu luyện ở đây.
“Tinh khí quá mức tinh thuần, thân thể của muội nhận không nổi.” Dạ Dao Quang cũng rất muốn hấp thu, nhưng mấy chốt không có năng lực tiêu hóa kia, cũng chỉ có thể nhìn xem, bằng không Kim Tử trong ống tay áo cũng không động đậy.

Nhìn hai ngón tay túm lấy cổ tay áo nằng, Kim Tử nhô cái đầu nhỏ ra, ánh mắt vàng rực rỡ tràn đầy khát vọng cùng bi thương, Dạ Dao Quang không khỏi duỗi tay xoa đầu nó, “Tinh khí cuồn cuộn như vậy, lại không phải tiêu vong trong chốc lát, chúng ta hiện tại không thể tiếp nhận, nhưng không có nghĩa ngày sau cũng thế.


Nó không thể chạy, đợi tới lúc chúng ta có thể nhận lại tới cũng không muộn.”
“Ân……” Kim Tử héo rũ lên tiếng.
“Mở lòng dạ ra một chút, những vật tốt đẹp trên thế gian này còn rất nhiều, phàm là những thứ ngươi gặp gỡ, thế nào cũng phải chiếm cho riêng mình mới thoải mái sao?” Dạ Dao Quang giáo huấn Kim Tử, “Ngươi nếu có suy nghĩ như vậy, tu vi của ngươi ngày sau chỉ sợ rất khó tăng trưởng.”
May mắn người có kỳ ngộ đích xác may mắn hơn người khác rất nhiều, nhưng mỗi tấc đất nhân gian đều có thể có vật tốt, chẳng qua có tới tay người sở cầu hay không.

Có một số việc không cần, cũng không thể gặp người cần, nếu cố chấp phải chộp trong tay, đây là một loại tham niệm, loại tham niệm này sẽ thành trở ngại cho tu luyện giả.
“Đây là khảo nghiệm……” Kim Tử thấp giọng nói một câu liền tiếp tục nằm liệt bên trong tay áo Dạ Dao Quang, nhắm mắt làm ngơ.
Nhìn đến Kim Tử như vậy, Dạ Dao Quang bất đắc dĩ cười, đối với Mị Lượng nói: “Ăn no, nhớ thu lại ngọc của ta đem trở về.”
Vì không muốn tiếp tục khảo nghiệm sức chịu đựng của Kim Tử, Dạ Dao Quang kéo Ôn Đình Trạm trở về.

Bọn họ vừa xuống dưới triền núi ngồi ngắm sao liền gặp người của Khắc Tùng” “Hầu gia, phu nhân, đài cát phái người đi khắp nơi tìm hai người.”
Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm liếc mắt nhìn nhau liền theo hắn tới lều Khắc Tùng, vừa lúc có hai đại phu đi ra, bọn họ cải trang thành cặp phu thê, hoàn toàn không gây sự chú ý.
“Hoàng Kiên hạ một loại độc khác lên phụ hãn ta.” Khắc Tùng vẫy lui hạ nhân, trực tiếp nói những lời này với Ôn Đình Trạm..


Bình Luận (0)
Comment