Quái Phi Thiên Hạ

Chương 1467



Ấn tượng về hạt châu này khắc quá sâu, lúc trước hại nàng đang chuyển hóa giữa tu vi Hóa Thần kỳ với Luyện Hư kỳ suýt nữa vì hắn mà trụy nhai, cũng may có người tốt báo nàng phát hiện âm dương tuyền, bởi vì Dạ Dao Quang thấy xà yêu thế nào cũng nhìn chằm chằm Đơn Cửu Từ tỏ vẻ nghi hoặc, vì thế cố ý lén dò hỏi một phen mới biết được xích ngọc trai của Đơn Cửu Từ vừa lúc có thể làm loại rắn độc này đủ dựng dục, cho nên bị hấp dẫn bởi hương vị xích ngọc trai.“Dao Dao, hạt châu này vì sao lại ở đây.” Ôn Đình Trạm nhíu mày hỏi.
“Là âm dương cá nhả ra…..” Dạ Dao Quang phỏng đoán nói, “Bên trong chậu hoa của muội không có xích ngọc trai, mà trước khi âm dương cá tiến vào bên trong chậu hoa cũng chưa từng có.

Hôm nay chậu hoa đột nhiên xuất hiện xích ngọc trai, vậy tất nhiên từ âm dương cá.”
“Dao Dao, xích ngọc trai này là độc nhất vô nhị sao?” Ôn Đình Trạm có chút hoài nghi nhìn hạt châu trong tay Dạ Dao Quang.
“Không, không nói quá xa xôi, lúc trước xà yêu muốn giết Đơn Cửu Từ chính là muốn nuốt xích ngọc trai mà hóa hình.” Dạ Dao Quang lắc đầu nói, “Xích ngọc trai thực sự rất hiếm, bởi vì loại rắn này rất ít, có thể nói độc nhất vô nhị.


Nhưng loại hạt có ẩn chứa Phật khí, xích ngọc trai được cao tăng khai quang càng cực ít, đặc biệt là viên này.

A Trạm, chàng nhìn xem.” Dạ Dao Quang đưa viên ngọc tới trước mặt Ôn Đình Trạm, “Chỗ này có một dấu vết, là tự nhiên, đây là xích ngọc trai khi hình thành là thời điểm yếu ớt nhất đụng phải một vật cứng mà lưu lại, không có khả năng trùng hợp có hai viên ngọc trai cùng một nơi như vậy, lại có dấu vết hoàn toàn giống nhau.

Cho nên, muội mới chắc chắn đây là xích ngọc trai của Đơn Cửu Từ.”
“Thượng du Tây Hồ cùng Tây Hồ tương liên, nếu Đơn Cửu Từ tiến nhập vào trong hồ, lại kinh động quái vật ở đó, bị bắt nhốt ở dưới Tây hồ cũng là vô cùng có khả năng.” Ôn Đình Trạm sau khi suy nghĩ nói với Dạ Dao Quang, “Dao Dao, nàng xác định Đơn Cửu Từ còn sống?”
“Hắn tất nhiên còn sống.” Dạ Dao Quang xòe bàn tay ra, thúc giục khí Ngũ hành, xích ngọc trai tản ra từng vòng ánh sáng màu đỏ nhạt, “Viên xích ngọc trai này là lúc Đơn Cửu Từ sinh ra, cao tăng trường kỳ được Đan gia cung phụng lúc sắp viên tịch đã tặng lại, lúc ấy liền dùng máu của Đơn Cửu Từ để nhận chủ.

Nếu Đơn Cửu Tử không còn ở nhân thế, hạt châu này sẽ không còn tầng lực trói buộc, nó đã muốn đi tìm người có duyên tiếp theo.”
“Chuyện này có chút kỳ quặc.” Ôn Đình Trạm có điểm nghĩ trăm lần cũng không ra, “ Tây Hồ này không thiếu người thị phi, nó vì sao bắt Đơn Cửu Từ mà lại không phải vì trên người Đơn Cửu Từ có xích ngọc trai, bắt Đơn Cửu Từ lâu như vậy, thế nhưng không đem giết còn hao phí pháp lực nhốt lại.”
Đơn Cửu Từ là phàm nhân, sao có thể sống yên bình trong nước lâu như vậy? Đơn Cửu Từ đến giờ tánh mạng còn vô ưu, tất nhiên là có cái gì đó làm hắn không bị nước hồ xâm hại.

Ngoại trừ quái vật kia, Ôn Đình Trạm không nghĩ ra khả năng nào khác.
“Muội đang nghĩ, phải tìm ra lai lịch của quái vậy kia mới biết được nguyên do.” Chỉ tiếc, nàng căn bản không thấy rõ bộ dáng của yêu vật kia, Dạ Dao Quang không khỏi thở dài một hơi, sau đó vẻ mặt đau khổ nhìn Ôn Đình Trạm, “Muội lúc này hy vọng Tu Tuyệt thật sự dùng kế điệu hổ ly sơn, mượn tay muội tàn hại Ma môn, coi Ma Cung như chậu phân, dẫn một ít người Ma môn tới, giúp muội làm tiên phong xuống đáy hồ.”
Lần trước giao thủ qua, Dạ Dao Quang cảm thấy thứ kia nhất định không dễ trêu chọc.


Nàng đối với nó một chút cũng không nắm chắc.  
“Có lẽ quái vật kia là phúc âm của chúng ta.” Ôn Đình Trạm bỗng nhiên cười nói.
“Phúc âm?” Dạ Dao Quang trừng mắt nhìn Ôn Đình Trạm.
“Bất luận nó bởi vì nguyên do gì mà chậm chạp không xuống tay với Đơn Cửu Từ, nhưng không thể phủ nhận, nếu không có nó tồn tại, Đơn Cửu Từ chỉ sợ khó thoát một kiếp.” Ôn Đình Trạm giải thích.
“……” Dạ Dao Quang không thể nào cãi lại, Chiết Giang bố chính sử mời cả người Ma môn tới, Giả Uẩn Khoa lại ở bên ngoài, bọn họ không tiện hạ sát thủ, nhưng Đơn Cửu Từ ở trong tối, bọn họ chưa có gì phải cố kỵ, vì thế Dạ Dao Quang cũng chỉ có thể tìm niềm vui trong nỗi khổ: “Quả nhiên, chuyện gì cũng có hai mặt, thế nào cũng tìm ra được điểm an ủi.”
Cứ cho việc Đơn Cửu Từ sống hay chết Dạ Dao Quang không quan tâm, nhưng thế cục ở Hàng Châu phát triển đi xuống, Đơn Cửu Từ thật sự chết ở đây, Dạ Dao Quang không cần suy nghĩ, triều đình sẽ có rung chuyển lớn, chuyện Ôn Đình Trạm ở Thanh Hải dễ dàng truyền đi, thậm chí bệ hạ vô cùng có khả năng không chờ kịp Ôn Đình Trạm thu thập Hoàng Kiên đã vội vàng phái hắn tới Giang Nam.
“Đúng rồi, A Trạm, hôm qua trong lòng muội có một nghi vấn.”
“Chuyện gì?”
Dạ Dao Quang suy nghĩ một lát mới mở miệng nói: “nếu như, muội nói nếu sau lưng muối án thật sự có quan hệ với Vinh gia, chàng có cảm thấy sự tình này thực sự đáng sợ hay không.”
“Đáng sợ?” Ôn Đình Trạm hơi mang nghi hoặc nhìn Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang duỗi tay nhéo nhéo miếng thịt bên hông của hắn: “Đừng giả ngu giả ngơ với muội nữa, chàng còn chưa nghĩ ra sao? Vinh gia kia là mẫu tộc của bệ hạ, vinh quang thế nào? Chỉ cần bệ hạ còn sống một ngày, bọn họ chỉ cần ngoan ngoãn liền hưởng phú quý bất tận.

Chàng nói bọn họ cũng không có người làm quan trong triều, cần nhiều tiền như vậy làm gì? Còn một hai phải cân não động tới thuế muối.”
“Dao Dao cảm thấy là vì sao?”
Ôn Đình Trạm vẫn giả ngốc liếc mắt một cái, Dạ Dao Quang nói: “Vinh gia có thể sợ bệ hạ hai chân vừa giẫm, giang sơn đổi chủ, phú quý của bọn họ do cạp váy quan hệ liền tan thành mây khói.


Vì để kéo dài sự phú quý này, bọn họ muốn người tương lai kế thừa ngôi vị hoàng đế tiếp tục có quan hệ thông gia.

Nhưng Sĩ Duệ đã cưới chính phi là nữ nhi Dụ gia, cho nên…….”
“Cho nên đại phu nhân nhà bọn họ lại là đích nữ Nam Cửu Vương, Dao Dao cho rằng tiền đó bọn họ đều cầm đi cho Nam Cửu Vương cùng Hoàng Kiên, kể từ đó, không chỉ là Thanh Hải, Vân Nam, ngay cả Giang Nam to như vậy cũng đã do Nam Cửu Vương một tay che trời.” Ôn Đình Trạm cười lắc đầu, “Nếu là Nam Cửu Vương làm được tới bước này, vậy hắn chẳng cần cố kỵ gì nữa, đã sớm trù tính phái người ám sát bệ hạ, sau đó quang minh chính đại vu oan vị Vương gia nào đó hoặc Sĩ Duệ, liền có thể giương cờ hiệu kéo quân đánh vào Đế đô.

Lần vung tay này của hắn, tứ phương hưởng ứng, xu thế tất yếu, ai còn dám chống cự?”
“Coi như muội chưa nói gì.” Dạ Dao Quang rầu rĩ không vui bỏ đi.
Ôn Đình Trạm vội vàng đuổi theo: “Bệ hạ năm đó tuyển phi cho Sĩ Duệ, từ đầu đến cuối không tính Vinh gia vào, Vinh công quốc nếu thật là người lý lẽ như Vãn Tư nói, trong lòng hắn tất nhiên sẽ hiểu ý tứ của bệ hạ.

Huống hồ bệ hạ những năm gần đây cho Vinh gia ân sủng còn thiếu sao? Một tước vị Quốc công phủ, ở Giang Nam ngạo thị quần hùng, bệ hạ đối đãi với Vinh gia cũng đã đủ, nếu bọn họ còn không tin bệ hạ trước đại sự đã an bài cho Vinh gia, vậy Vinh gia cũng chỉ có thể tự chịu diệt vong.”
“Cho nên, chàng cho rằng chuyện này cũng Vinh gia không có quan hệ?” Dạ Dao Quang đưa ra kết luận.
“Tuy nhiên là tiền thì không ai chê nhiều, nhưng tiền lai lịch bất chính cũng dễ làm phỏng tay.” Ôn Đình Trạm gật đầu, “Vinh gia vô cùng phú quý, nếu bọn họ quay đầu hướng tới Nam Cửu Vương thì chính như lời nói của nàng, muốn nhiều tiền tài như vậy làm gì?”


Bình Luận (0)
Comment