Quái Phi Thiên Hạ

Chương 1450



Dạ Dao Quang khẽ hừ một tiếng, trực tiếp bê đĩa hướng dương tới trước mặt Ôn Đình Trạm: “Chuyện này dành cho chàng.”
Tươi cười sủng nịnh, Ôn Đình Trạm thật sự vươn tay bốc lên một nắm hạt hướng dương rồi bắt đầu lột vỏ, Dạ Dao Quang cứ thế tiếp nhận bỏ vào mồn nhưng mắt trước sau vẫn không rời phu thê Mục Phóng.

Đại khái ăn hết nửa đĩa dưa, uống thêm một ly trà, Dạ Dao Quang dừng tay lại.
Ôn Đình Trạm cũng nhìn qua, liền nhìn thấy phu thê Mục Phóng trong cơn mơ ngủ lộ ra thần sắc bất an cùng giẫy giụa: “Hẳn là nghe thấy âm thanh như mọi khi.”
Dạ Dao Quang nhanh chóng chìn kỹ, nhưng một chút khác thường đều không có, cũng không cảm giác được bất kỳ thi thuật gì.

Nàng trầm tư một lán, tiến lên ngưng tụ khí Ngũ hành tại huyệt Bách Hội của bọn họ, rất nhanh thần sắc hai người liền thả lỏng ra.

“Đây là……” Ôn Đình Trạm nhìn không hiểu.
“Muội chỉ tạm thời phong bế lục thức của hai người họ, có thể ngủ ngon đêm nay.” Dạ Dao Quang nhìn sắc trờ bên ngoài, “Đã khuya rồi, chúng ta cũng về nghỉ ngơi hai ba canh giờ, chuyện của phu thê bọn họ muội đại khái cũng đã biết được nguyên do.”
Ôn Đình Trạm kỳ thật cũng rất mệt mỏi, suốt đêm hôm qua lên đường, cả ngày hôm nay lại suy nghĩ sự tình Đơn Cửu Từ, tự nhiên thuận thế cùng Dạ Dao Quang về phòng nghỉ ngơi.

Bởi vì đây là nhà người khác, tuy rằng Văn tử là bạn tốt, nhưng cũng không ngủ sâu quá mức.

Hai phu thê ngủ chừng một canh giờ liền dậy tu luyện tập võ.
Dạ Dao Quang chỉ tu luyện một lát liền gọi Càn Dương tới, đem toàn bộ gia sự của Mục Phóng nói cho Càn Dương, hơn nữa nàng đem mọi kết luận của mình cũng nói ra, sau đó hỏi hắn: “Ngươi nói xem, chuyện nhà Mục gia rốt cuộc vấn đề ở chỗ nào?”
Càn Dương nguyên bản có chút mơ ngủ, biết đây là sư phụ đang dậy dỗ mình, lập tức lấy lại tinh thần nhưng sau khi nghe xong, hắn ngây ngốc, duỗi tay túm tóc: “Sư phụ, người xác định bọn họ không phải bị quỷ hồn quấn thân? Cũng không phải bị người ta làm tà thuật?”
“Phải.” Dạ Dao Quang lười nhác gật đầu.
“Cũng không phải mộng ma?” Càn Dương lại hỏi.
“Không phải.” Dạ Dao Quang trả lời dứt khoát.
Hai tay vò đầu, Càn Dương cảm thấy như đầu cũng to ra, không phải bị vật không sạch sẽ quấn thân, cũng không phải bị người khác thi thuật chìm vào ảo cảnh, càng không phải gặp mộng ma quấy rối, suy nghĩ một lúc lâu cũng không ra nguyên cớ, Càn Dương chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu: “Sư phụ, đồ nhi không biết.”
Dạ Dao Quang trừng mắt nhìn hắn một cái: “Không học vấn, không nghề nghiệp, cùng ta đi.”
Dạ Dao Quang đưa theo Ôn Đình Trạm vừa luyện công phu xong cùng Càn Dương đang uể oải ỉu xìu tới chính đường, vừa lúc đến cùng Văn Tử và phu thê Mộc Phóng ăn sáng.

Càn Dương nhìn thấy đồ ăn tinh khí bỗng vọt lên.
Dùng xong bữa sáng, phu thê Mục Phóng đang muốn cáo từ, Dạ Dao Quang liền mở miệng nói: “Mộ phần tổ tiên nhà Mục thiên hộ ở nơi nào?”

Câu hỏi đột ngột này của Dạ Dao Quang làm tất cả mọi người ngẩn ra, nhưng thật ra La Phái Hạm là người phản ứng nhanh nhất, vội vàng nói: “Chước Hoa tỷ tỷ, mộ phần Mục đại nhân cũng ở Dư Hàng, nguyên quán Mục đại nhân chính là Dư Hàng.”
“Nếu Mục thiên hộ không ngại, có thể dẫn ta đi xem mộ phần tổ tiên được không?” Dạ Dao Quang lại nói.
Mục Phóng lúc này mới có phản ứng lại, hắn cực lực nén xuống kích động: “Được, được, thiếu phu nhân nếu thấy tiện, phu thê chúng ta liền đưa thiếu phu nhân đi.”
“Sư phụ, sư phụ, ta đã biết, là…..” Lúc này Càn Dương cũng nảy số, đối diện với bộ dáng cười như không của Dạ Dao Quang, hắn ngượng ngùng ngậm miệng lại.

Tuy rằng Càn Dương có chút năng lực nhưng cũng minh bạch lúc này không chỉ hắn mà mọi người ở đây đều đã biết.
“Tiện, cùng đi thôi.” Dạ Dao Quang nói với phu thê Văn Du.
Hiện tại vẫn là ngày nghỉ lễ, Văn Du cùng La Phái Hạm cũng không có thân thích ở Hàng Châu, hẳn cũng không có việc gì.

Rốt cuộc Dạ Dao Quang cùng phu thê Mộc Phóng cũng không thân thích, có Văn Du với La Phái Hạm đi cùng, mọi người có thể tự nhiên hơn một chút.
Vì thế đoàn người liền đi lên dãy núi ngoại huyện, tuy rằng người đi lại cũng nhiều nhưng vì Văn Du cùng Mục Phóng hẳn thường xuyên kết bạn với nhau mà đi, cho nên cũng không quá gây chú ý, ít nhất một đường đi này, Dạ Dao Quang tuy rằng ở trong xe ngựa nhưng không cảm giác được ánh mắt theo dõi cùng tò mò nhìn qua.
Mộ phần tổ tiên Mục gia cách phủ nha lộ trình phải đi mất non nửa canh giờ, thời điểm tới nơi, mặt trời đã rạng sáng lên cao.

Mặt trời cuối thu ánh sáng vô cùng ôn nhu, nhẹ nhàng sái lạc chiếu xuống, làm cho hoa cỏ khô héo điêu tàn phủ lên một tầng ấm áp, quả thực cảnh đẹp ý vui.
“Thiếu phu nhân, chính là mộ phần tổ tiên xảy ra vấn đề?” Dạ Dao Quang một hơi liền than với phu thê Mục Phóng, tức khắc cảm thấy tâm nặng trĩu có chút thở không nổi, “Không dối gạt phu nhân, nhà ta cũng không mời nổi thầy phong thuỷ, từ thời ông cố ta đã tha phương kiếm cơm.

Lúc ấy tổ phụ ta cũng đã triền miên trên giường bệnh, sau đó cũng chỉ có thể đơn giản an táng tổ phụ ở đây.


Kỳ thật ta cũng biết đây là chuyện đại sự, nhưng ở nhà vô cùng túng quẫn, không có người chỉ điểm, đợi tới hiện tại đã có sản nghiệp nho nhỏ, nhưng gia phụ nói đây là phần mộ tổ tiên yên nghỉ, cũng không nên tác động.”
“Nhà ngươi vận khí vẫn còn tốt, gặp gỡ người hiểu chuyện.” Dạ Dao Quang liếc nhìn Mục Phóng một cái, “Càn khảm vị thượng hiện cao phong, Khôn cung tuấn tú sơn hoàn thành, đường trung đều ra bách nhật ông.”
“Ý của thiếu phu nhân là….” Mục Phóng là người không đọc quá nhiều thư sách, thật sự nghe không hiểu, chỉ nghe ra câu cuối cùng, “Thân thể gia phụ rất khoẻ mạnh, hiện giờ đã qua tuổi sáu mươi nhưng tinh thần vẫn vô cùng quắc thước.”
Dạ Dao Quang cười gật đầu: “Nấm mồ này của tổ phụ ngươi nằm ở Càn phương vị, cao lớn viên mãn, núi Tây Nam thế thấp bé vây quanh, phương vị Khảm (hướng Bắc) cũng có núi cao lớn, trên núi cảnh sắc hoang sơ.

Phần mộ lấy núi phương vị Càn (Tây Bắc) làm hướng đối mặt, cách cục này cho người trường thọ.”
Nghe xong lời này, Mục Phóng cũng không khỏi nhớ tới một sự kiện khi còn bé: “Lúc ấy đạo sĩ hỏi gia phụ cầu gì, gia phụ chỉ cảm thấy được tồn tại là đã rất tốt, vì thế liền nói cầu sống lâu trăm tuổi.”
“Chẳng những cho các ngươi sống lâu trăm tuổi, còn cho các ngươi phú quý.” Ánh mắt Dạ Dao Quang dừng trên mộ phần, “Mộ xây rất tốt cũng không tránh khỏi dầm mưa dãi nắng mà biến hoá, đó là xâm hại tự nhiên.

Nơi này địa thế cũng không cao, mười năm trước có phải từng bị ngập qua?”
Mục Phóng cả kinh: “Thiếu phu nhân nói không sai, đại khái mười một năm trước, nơi đây đích xác có bị ngập nước, nhưng sau đó chúng ta có cẩn thận xử lý……”
“Mồ trũng nước vào, nước dũng mãnh tiến vào từ bên trái, bên phải có một khu ngăn cách.” Dạ Dao Quang phất tay ngắt lời Mục Phóng, “Cả nhà các ngươi nên cảm kích vị đại sư đã chỉ điểm, nếu không có hắn bố trí quá tốt, các ngươi cũng không phải chỉ nghe tiếng khóc, chỉ sợ sớm đã gặp tai ương huyết quang.”
Phu thê Mục phóng sợ tới mức chân mềm nhũn, Lam thị run giọng hỏi: “Thiếu phu nhân, hiện giờ nên làm thế nào cho phải?”
“Dời mồ.” Dạ Dao Quang nói xong liền đi hướng tới phía trên núi, “Đưa Phật đưa hướng Tây, ta lên núi nhìn xem có vị trí tốt nào không, sau đó lại chòn ngày khai quan dời mồ.”.


Bình Luận (0)
Comment