Quá Muộn Để Nói Lời Yêu

Chương 28


Từ Viễn Hàn đặt thư xuống bàn, nhìn qua Từ Sâm.

“Thược dược đen, còn cả bức thư này là ý nghĩa gì chứ?”
Từ Sâm xoa xoa tay, vẻ mặt trầm ngâm.

“Có những chuyện tạm thời chưa thể cho con biết, nhưng thời gian gần đây cứ cẩn thận nhiều một chút.

Nhất là dự án sắp sửa khởi động, con hãy chú ý đến động tĩnh của những người có liên quan, không thể để xảy ra sơ suất.”
Lời nói của Từ Sâm khiến Từ Viễn Hàn có nhiều suy nghĩ.

Dựa trên nét mặt và biểu hiện của Từ Sâm, có lẽ ông biết được người gửi bức thư này và cũng hiểu được ẩn ý sâu bên trong.

Nhưng lựa chọn không nói, không biết là vì sao.

Chỉ có thể đoán được rằng việc này xảy ra có liên quan đến Từ Sâm.

Từ Viễn Hàn đột nhiên nghĩ tới một người vẫn luôn xuất hiện ở xung quanh mình gần đây.

“Bố, con có thể hỏi một câu được không? Người gửi thư, có liên quan đến việc Từ Chính vượt ngục và tai nạn mà vợ con gặp phải không?”
Từ Sâm giật mình, ánh mắt giống như né tránh.


Chỉ biểu hiện này đã đủ để trả lời cho nghi vấn kia của Từ Viễn Hàn.

Người phụ nữ bí ẩn năm lần bảy lượt xuất hiện đều nhắm vào anh, có lẽ là có thù hận sâu sắc với Từ gia.

Từ Sâm nhận được bức thư lại không ngạc nhiên, chứng tỏ người này là người mà ông biết.

Đối với những chuyện liên quan đến Từ Sâm, chuyện nằm ngoài phạm vi hiểu biết của Từ Viễn Hàn chỉ có thể là những chuyện lúc thiếu thời của Từ Sâm, là chuyện đã xảy ra trước khi anh ra đời hoặc khi còn nhỏ.

Từ Sâm thở dài: “Chuyện này con đừng hỏi nữa.”
Từ Viễn Hàn nhíu mày.
“Bố à, chuyện xảy ra đã nghiêm trọng lắm rồi, con hy vọng bố có thể cân nhắc nói cho con biết một chút về tình hình.

Người bí ẩn đó đã liên tục giăng bẫy lớn muốn lấy mạng, lẽ nào bố còn muốn đợi sao?”
Từ Sâm hạ mi mắt, trầm giọng đáp: “Con… cho bố thời gian đã.”
Từ Viễn Hàn biết không thể hỏi được gì nữa liền rời đi.

Những nghi vấn chưa được giải đáp khiến Từ Viễn Hàn cảm thấy thật khó chịu.

Điều duy nhất anh có thể chắc chắn chính là người phụ nữ kia là người mà Từ Sâm quen biết, cũng là người có thù hận sâu sắc với Từ gia.

Nhưng lý do vì sao Từ Sâm lại lựa chọn che giấu không nói? Rốt cuộc trong chuyện này còn có chuyện gì không để người khác biết được?
Dáng vẻ Từ Sâm khó xử như vậy, Từ Viễn Hàn cũng không muốn chất vấn ông ấy.

Nhưng sự việc hiện tại đã rất nghiêm trọng, đã liên quan đến mạng người rồi, không thể không điều tra.

Người ở trong tối không biết sẽ tiếp tục làm ra những chuyện gì, biết người biết ta, vẫn phải tìm hiểu một chút tình hình thì đến lúc nguy cấp còn có thể phòng bị được.

Từ Viễn Hàn nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định phải tìm hiểu cho ra lẽ liền nhấn số gọi Duật Hạo.

“Duật Hạo, giúp tôi điều tra những chuyên liên quan đến bố tôi những năm về trước.”
Duật Hạo nghe xong liền ngạc nhiên, con trai lại đi điều tra bố mình, chuyện này cũng quá… lạ đời rồi đó.

“Thiếu gia à anh… có chuyện gì thì hỏi tiên sinh cũng được mà, như này thì làm khó tôi quá.”
Từ Viễn Hàn cười khẩy, giọng điệu mỉa mai: “Sao? Cậu không làm được thì tôi thuê trợ lý khác.”
Duật Hạo đứng hình.

Được! Coi như anh giỏi! Thân làm một trợ lý, ăn cơm của ai thì phải làm theo người đó thôi.

Mặc dù chuyện này cũng có chút khó khăn, dù sao Từ Sâm cũng là gia chủ của một gia đình lớn có tiếng tăm, muốn điều tra quá khứ của ông ấy không khéo lại chọc vào lửa.


“Rõ rồi ạ.”
Từ Viễn Hàn gật đầu, sau đó lại ngắt máy.

Bản thân anh cũng hy vọng Từ Sâm có thể nói cho anh biết về những chuyện liên quan.

Điều tra quá khứ của bố mình dù sao cũng là chuyện không nên làm.

Quyết định hạ sách này cũng vì Từ Viễn Hàn sợ người phụ nữ kia càng về sau sẽ lại càng ngông cuồng.

Lần này đã hại Dương Mộc An suýt chết, không biết lần sau có may mắn được như thế hay không.

Từ Viễn Hàn đi đến trước cửa phòng ngủ, đột nhiên bước chân nặng nề.

Dương Mộc An đã vì anh mà bị liên luỵ, Từ Viễn Hàn đột nhiên cảm thấy chột dạ.
Đêm đó, Dương Mộc An chìm vào giấc ngủ sâu nên không hề biết Từ Viễn Hàn đã trằn trọc cả đêm không ngủ.

Nằm bên cạnh cô gái nhỏ nhắn, ngửi thấy hương thơm thoang thoảng nơi đầu mũi khiến Từ Viễn Hàn nhận ra mình đối với cô gái này không biết từ lúc nào mà mất khống chế như vậy.

Nhưng Từ Viễn Hàn vẫn giữ lời hứa không tuỳ ý làm gì cô, chỉ là ôm lấy cô mà chìm vào giấc ngủ.

Lúc đó Từ Viễn Hàn nhận ra, bản thân lúc ở bên cô lại thoải mái như vậy.

Buổi sáng ngày hôm sau, chuyên viên trang phục đã cho người gửi tới hai bộ lễ phục được thiết kế tỉ mỉ.

Một bộ vest trắng cùng với một bộ đầm trắng tinh khôi.


Từ Viễn Hàn phát hiện ra, so với màu sắc và hoa văn loè loẹt thì Dương Mộc An phù hợp với sự giản dị cùng những mài sắc nhẹ hài hoà hơn.

Dương Mộc An nhận được lễ phục liền nhanh chóng chuẩn bị rồi thay đồ.

Lúc Từ Viễn Hàn đang ngồi đợi bên ngoài thì nghe thấy tiếng gọi của Dương Mộc An vọng ra từ trong phòng.
Từ Viễn Hàn rời khỏi sô pha, bước đến gần cửa lên tiếng hỏi cô: “Làm sao đấy?”
Dương Mộc An giọng nói hình như có chút ngập ngừng.
“Cái đó… anh có thể giúp tôi tìm nữ giúp việc ban nãy được không? Cô ấy nói đi lấy đồ mà mãi chưa thấy quay lại.

Váy của tôi… không kéo khoá được.”
Từ Viễn Hàn ngẫm nghĩ, không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại mở cửa đi vào luôn.

Đập vào mắt anh tấm lưng trắng mịn không tì vết, vòng eo thon thả tưởng như chỉ cần dùng lực mạnh liền có thể bóp vỡ.

Dương Mộc An nhìn thấy anh liền một mặt đỏ lựng, lắp bắp cả giọng.
“Anh… sao lại vào đây?”
Từ Viễn Hàn bước tới gần cô, ở khoảng cách này Dương Mộc An có thể cảm nhận rõ hơi thở phả xuống vành tai nóng hổi.

Từ Viễn Hàn cảm giác trong cơ thể đột nhiên sôi sục, anh vậy mà lại chỉ vì tấm lưng trần của một cô gái mà thần hồn điên đảo.

Từ Viễn Hàn chạm tay lên khoá kéo của bộ váy, trầm giọng đáp lời: “Tôi giúp cô.”.

Bình Luận (0)
Comment