Phương Pháp Cơ Bản Để Trở Thành Thiên Tài

Chương 69

Trên xe cấp cứu, Lâm Triều Tịch ngồi một bên.

Bạn học Lục Chí Hạo phiên bản người lớn nằm trên cáng cứu thương, cậu cúp máy, ngẩng đầu nhìn cô đầy áy náy. Cô toan lên tiếng thì chuông điện thoại lại vang lên.

Màn giao tiếp của họ từ sau khi lên xe chỉ đơn giản như vậy.

Bởi vì Lục Chí Hạo quá bận rộn với cái điện thoại, cho nên đến bây giờ bọn họ vẫn chưa nói với nhau câu nào.

Xe đi rất nhanh, tiếng còi rất thu hút sự chú ý, cảnh phố làng đại học vùn vụt lùi về sau, cảm giác căng thẳng khẩn trương. Tiếng Lục Chí Hạo lẩm nhẩm kể lại sự việc truyền đến, Lâm Triều Tịch không thể ngờ cô và Lục Chí Hạo sẽ gặp lại nhau trong hoàn cảnh thảm hại thế này.

Mới ban nãy thôi, trước khi ống thép vận mệnh rơi xuống, cô lao lên túm Lục Chí Hạo từ phía sau, hai bọn họ ngã huỵch xuống đất.

Ống thép lướt qua đầu và người Lục Chí Hạo chỉ một khoảng nhỏ, nhưng vẫn đập mạnh vào chân cậu, nhưng nếu không phải chân thì có khi đã đi đời.

Mà vì cứu đồng chí Lão Lâm, cô nhất thời dùng sức quá mạnh, tiếng va đập qua đi, đầu váng mắt hoa mất một lúc, bên tai lùng bùng tiếng người qua đường hô hào trợ giúp.

Trong khoảng thời gian mắt tối sầm lại, suy nghĩ duy nhất của cô là lần trước gặp lại Lão Lâm bị ngã, lần này gặp lại Lục Chí Hạo vẫn bị ngã, liệu có phải mỗi lần cô xuyên không đều phải đổ máu không nhỉ, giống như trong tiểu thuyết ấy, phải hiến chút máu mới có thể mở ra cốt truyện phó bản gì gì đấy.

Nằm giữa lối đi ngẩng mặt lên trời suy nghĩ trong giây lát, cô mới bắt đầu cựa quậy bò dậy được.

Sau đó cơn đau từ khuỷu tay và đùi truyền đến.

Hôm nay cô mặc quần đùi jeans với áo phông, mặt đất đầy sỏi vụn từ chỗ xây dựng nên vết trầy xước lần này nghiêm trọng hơn rất nhiều, vết thương xước xát dính đầy bụi đất, máu thịt be bét, thê thảm vô cùng.

Lục Chí Hạo càng khỏi phải nói, đau đến nỗi nằm thẳng trên đất, ôm chân mím chặt môi, sắc mặt bợt như tờ giấy.

Người qua đường tốt bụng gọi 120, xe cấp cứu có có mặt rất nhanh.

Người phụ trách cơ sở luyện thi hay tin ống thép rơi làm học sinh bị thương cũng không dám đùn đẩy trách nhiệm, cầm thẻ lên xe cấp cứu đến bệnh viện cùng bọn họ.

Cho nên bây giờ trong xe cấp cứu có ba người.

Lục Chí Hạo khá là thảm, cậu nằm trên cáng, mặt cắt không còn giọt máu, mồ hôi to bằng hạt đậu lấm tấm trên trán, chắc chắn không tránh được gãy xương, chỉ mong không phải phẫu thuật đã tốt lắm rồi.

Vết trầy da của cô cũng đau, sau khi cảm giác nóng rát qua đi thì dần dần cũng đã dịu lại.

Cô tỉ mỉ quan sát Lục Chí Hạo.

Tầm mắt di chuyển từ hàng lông mày khí phách xuống gương mặt tròn tròn, làm gương mặt Lục Chí Hạo của xưa kia và bây giờ dần dần khớp lại.

Rõ ràng trong khoang xe vẫn rất ồn ào, song Lâm Triều Tịch cảm thấy xung quanh đang yên lặng, khoảng cách không gian và thời gian cũng không thể ngăn cản, bạn của cô vẫn là bạn của cô. 

Tuy nhiên cậu không còn quen biết cô nữa.

Suốt chặng đường, cô im lìm ngồi đó, tự mình cảm khái miên man.

Người phụ trách của cơ sở luyện thi đi cùng họ Vương, hẳn là không chịu được màn yên lặng đến khó hiểu này, bắt đầu gợi chuyện: “Bạn học này, em học trường gì thế?”

“Em ạ?” Lâm Triều Tịch chỉ vào mình hỏi.

“Ừ.”

“Tam Vị ạ.” 

“Đúng là sinh viên ưu tú, còn học trường top nữa!”

“Cũng… cũng tạm ạ.”

“Lại còn xả thân cứu người!” Thầy Vương nói: “Anh hùng cứu mĩ nhân thì nhiều, mĩ nhân cứu anh hùng mới là hiếm.”

Thầy Vương bắt đầu tán gẫu, Lâm Triều Tịch bật cười.

Cuối cùng bạn học Lục Chí Hạo cũng nói chuyện điện thoại xong, không khéo nghe được câu cuối cùng.

Nam sinh nằm trên cáng, ánh nhìn áy náy trông đáng thương vô cùng, cậu khổ sở mở miệng.

Câu đầu tiên là: “Xin lỗi bạn.”

“Không sao đâu.”

“Cảm ơn bạn.”

“Đừng khách sáo.”

“Thật sự cảm ơn bạn.”

“Thật sự đừng khách sáo.”

Lâm Triều Tịch đối đáp trôi chảy, Lục Chí Hạo mấy máy, nghẹn lời.

Lâm Triều Tịch không khỏi mỉm cười, Lục Chí Hạo đúng là quá giống hồi nhỏ, quá mức chân chất hiền lành, còn chẳng biết nói chuyện với con gái.

“Nhưng cậu xin lỗi tớ cái gì?” Cô hỏi.

Lục Chí Hạo nhíu mày ngẫm nghĩ, cuối cùng gác tay lên trán, nhắm mắt lại, tuyệt vọng vì không nghĩ ra lời gì để đáp.

***

Hoa Quyển và Bùi Chi đi vào phòng cấp cứu bệnh viện, nhìn thấy cảnh tượng thế này.

Một cô gái trông rất khỏe mạnh ngồi cạnh giường bệnh, mắc áo phông trắng quần đùi jean đơn giản, mái tóc ngắn mềm mại vén sau tai, đôi mắt rất to, khi cười bên má có lúm đồng tiền, vừa ngọt ngào vừa chân thành.

Lão Lục rầm rì nằm trên giường bệnh, chân bó thạch cao, khổ sở nhăn nhó.

Trên đùi và cánh tay cô gái bị trầy một mảng to nhưng vẫn tỏ ra không việc gì, câu được câu không nói chuyện với đồng chí Lục đang bó bột, cố gắng giúp cậu quên đi cái chân đau.

Nghe thấy tiếng bước chân, cô gái quay lại, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy bọn họ, nụ cười của cô đông cứng dưới ánh mặt trời.

Thậm chí Hoa Quyển còn nhìn thấy đôi môi cô ấy run rẩy, dường như muốn nói gì đó, thế rồi vẫn không thốt được thành lời.

“Bạn gái cậu cũng đến à?” Hoa Quyển bỏ kính râm xuống, thấy kì lạ, lẩm bẩm nói: “Lần trước hình như không phải cô này.”

“Không phải không phải, bọn tớ không quen nhau.” Lục Chí Hạo vội vàng xua tay phủ nhận “Cậu ấy… ban nãy… ống thép rơi, cậu ấy kéo tớ một cái, cứu sống tớ!”

“Lâm Triều Tịch.”

Cô gái vui vẻ đưa tay chào hỏi với bọn họ, tự giới thiệu mình.

“Tớ tên Kỷ Giang, bạn của thằng nhóc kia.” Hoa Quyển lập tức khách sáo hẳn lên, cảm thấy câu đùa vừa rồi không ổn: “Xin lỗi nhé, xin lỗi nhé.”

“Không sao đâu.”

Cô gái nói xong, mỉm cười ngẩng đầu nhìn Bùi Chi, ánh mắt dịu dàng ấm áp.

Bùi Chi ngẩn người, sau đó cũng gật đầu chào, khiêm tốn nói: “Chào cậu.”

Sau đó là một màn im lặng ngắn ngủi, còn có mùi lạnh băng của thuốc sát khuẩn, rất phù hợp với bầu không khí gặp mặt của những người xa lạ.

Lục Chí Hạo ngơ ngác hỏi: “Sao… sao các cậu lại đến đây?”

“Cậu bị ống thép rơi trúng, chẳng nhẽ bọn này lại không đến?” Hoa Quyển nói: “Anh Bùi bảo phải đi, tớ làm sao mà không đi được, bỏ công bỏ việc cũng phải đi chứ?”

“Có sao không.” Bùi Chi cũng đứng cạnh giường bệnh, ánh mắt thực sự quan tâm.

“Bị đập vào chân, gãy… xương… vẫn còn may chán.” Lục Chí Hạo nói.

“Ai bảo không đến sớm đi ăn với tớ trước, cơm nước xong mới đi đăng kí thì đã chẳng bị gì.” Hoa Quyển vừa lải nhải vừa đập bộp một cái vào tay Lục Chí Hạo.

“Đau đau đau.” Lục Chí Hạo kêu gào.

***

Lâm Triều Tịch ngồi trên ghế phơi nắng xem bọn họ cãi cọ, nỗ lực xoa dịu trái tim đang đập bình bịch.

Khoảnh khắc bọn họ bước vào, cô đã chấn động đến nỗi nói không nên lời. Thì ra người bạn khiến Lục Chí Hạo cắm mặt vào điện thoại nhắn tin lại là Bùi Chi và Hoa Quyển.

Trong lúc nói chuyện, cô không khỏi ngắm bọn họ kĩ hơn.

Tóc hoa quyển loăn xoăn, da trắng như sữa, tuy ánh mắt lộ ra vẻ kiêu ngạo không sợ trời không sợ đất nhưng rõ ràng đã trưởng thành hơn rất nhiều.

Đã biết nhanh chóng xin lỗi khi lỡ lời, hơn nữa còn không bị bệnh ngôi sao, giống một người bình thường hiền lành, nhưng cũng vì hiền lành mà thấy xa cách hơn hẳn.

Còn Bùi Chi thì sao, đương nhiên cũng rất giống hồi nhỏ, nhưng ở phương diện nào đó thì lại khác hoàn toàn.

Cậu càng thêm trưởng thành đ ĩnh đạc, bất kể làm gì cũng rất điềm tĩnh, dường như mọi thứ xung quanh đều nằm trong tầm kiểm soát của cậu.

Giống như lúc đang nói chuyện với Lục Chí Hạo, cậu cũng sẽ quay sang nói với cô vài câu rất vừa vặn, để cô khỏi bối rối vì lạ lẫm.

Bởi vì không phải bạn bè, cho nên mới cần khéo léo như vậy.

Lâm Triều Tịch hiểu rõ điều này.

Tuy cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng nhìn bọn họ chỉ đứng cách cô một cánh tay, dùng thái độ phải phép như đối đãi với người lạ, nói không thấy mất mát thì là nói dối.

Nhưng cô cũng rất rõ thực ra cô đã bỏ lỡ bọn họ ngay từ đầu, trước nay chưa từng làm bạn. Chỉ là cô may mắn có thêm cơ hội, cho nên mới có được tình bạn đáng quý ấy.

Cho dù bây giờ chỉ một mình cô biết, nhưng xét về mặt nào đó, cô mới là người được lời.

Bệnh viện nườm nượp người đến người đi, Lâm Triều Tịch nhanh chóng suy nghĩ thông suốt, không còn thấy buồn nữa.

Bùi Chi và Hoa Quyển trò chuyện với Lục Chí Hạo một lúc rồi thôi, Lâm Triều Tịch biết là vì sự có mặt của cô.

Cảm giác kì quái lại ập đến, thế là cô đứng lên, định lấy cớ rời đi.

Đúng lúc này, bác sĩ bó chân cho Lục Chí Hạo bỗng nhìn về phía cửa, hỏi: “Cô tìm ai?”

Một gương mặt nhỏ nhắn sợ sệt thò vào.

Đó là một cô bé làn da trắng nõn, khi nhìn thấy Lâm Triều Tịch, cô bé mở to mắt, cực kì cực kì ngạc nhiên.

Biểu cảm Lâm Triều Tịch cũng không đỡ hơn cô bé là bao, cô cho rằng nhìn thấy Bùi Chi và Hoa Quyển đã đủ chấn động lắm rồi, vậy mà còn gặp cả Thẩm Mỹ, cái thứ kì diệu mang tên vận mệnh làm cô hoàn toàn ngây người.

Đúng vậy, người đứng ngoài cửa chính là em gái xinh đẹp như bông hoa trắng muốt, người tốt bụng cho cô mượn đề thi, bởi vì chắn một đao giúp em gái, chủ động đi hỏi bài Bùi Chi, thế rồi mới có rất nhiều hối hận và hào hứng như lúc này.

Còn hiện tại, cô và em gái hoa nhỏ nhìn nhau thật lâu rồi mới nghe thấy tiếng hỏi yếu ớt của cô bé: “Chị… chị Lâm?”

“Bông hoa nhỏ?” Lâm Triều Tịch buột miệng, lập tức sửa lại: “Thẩm Mỹ đấy à, sao em lại đến đây?”

Thẩm Mỹ nhìn cô, lại nhìn Lục Chí Hạo nằm trên giường bệnh, đau lòng đến nỗi đôi mắt dần đỏ lên.

Nhìn dáng vẻ Thẩm Mỹ, lại nghĩ đến người nào đó Lục Chí Hạo nhẹ nhàng trấn an qua điện thoại lúc trên xe cấp cứu, lần thứ hai Lâm Triều Tịch cảm thấy sững sờ như bị sét đánh.

Bạn trai của Thẩm Mỹ là Lục Chí Hạo?

Bạn gái của Lục Chí Hạo là Thẩm Mỹ?

Bọn họ là người yêu?

Vậy thì chắc chắn Thẩm Mỹ đã từng gặp Bùi Chi cùng Lục Chí Hạo, lúc ấy cô bé cuống quít như vậy, bảo sao bị trêu là yêu thầm Bùi Chi, Lâm Triều Tịch lập tức hiểu ra mọi thứ.

Dòng chữ “thế giới vô biên việc lạ gì cũng có” lại chạy qua chạy lại trong đầu, rồi lại thấy vui mừng như bậc phụ huynh, mỉm cười nói với Thẩm Mỹ: “Em ngồi đây, ngồi đây này, chị sang phòng sát trùng một lát, chắc là đến lượt chị rồi.”

Cô đeo cặp định đi, cười đến nỗi miệng không khép lại được. Ôi trời ôi trời ôi trời, đồng chí Tiểu Lục nhà ta cũng có bạn gái rồi

Lúc sắp đến cửa, Hoa Quyển đột nhiên hỏi: “Cậu đi một mình à, bạn cậu đâu?”

Lâm Triều Tịch sững người, quay đầu lại.

Xung quanh cậu trai Lục Chí Hạo có tận ba người vây quanh, còn cô thì lẻ loi một mình, đúng là trông hơi quạnh quẽ.

“À, vốn là thầy ở cơ sở luyện thi bảo tớ chờ rồi thầy ấy đi cùng, nhưng chắc là chỗ nộp viện phí đông quá chưa về được, tớ đi một mình cũng không sao đâu.” Lâm Triều Tịch làm động tác OK.

“Chị Lâm, để em… em đi cùng chị?” Nghe vậy, Thẩm Mỹ còn chưa kịp ngồi xuống đã đứng phắt lên.

“Không cần đâu không cần đâu, em ở lại cùng Lão Lục nhà em đi.” Lâm Triều Tịch xua tay, đang định đi thì giọng nam mát lạnh phía sau vang lên.

“Tớ đi cùng cậu.”

Trái tim Lâm Triều Tịch lại hẫng một nhịp, bạn học Bùi Chi thực sự quá đỗi chu đáo.

“Đi thôi.” Bùi Chi lại gần vài bước, đứng bên cạnh cô, hơi cúi đầu xuống, chỉ nói đúng hai chữ.
Bình Luận (0)
Comment