Phương Pháp Cơ Bản Để Trở Thành Thiên Tài

Chương 53

“Cậu nói cho sư phụ à?” Lâm Triều Tịch hỏi Bùi Chi.

“Không.”

“Thế tại sao sư phụ lại nói ‘về đấy à’, sư phụ phải biết tớ đi ra ngoài thì mới hỏi thế được chứ.”

“Chắc là sư phụ nhìn thấy.”

Lâm Triều Tịch hít một hơi, quay lại lén lút nhìn Lão Lâm.

Bây giờ bọn họ đang trên đường đi dã ngoại, Lão Lâm ngậm điếu thuốc, giục Lâm Triều Tịch và Bùi Chi đi nhanh lên, còn mình thì đi tít phía sau, sợ làm bọn cô hít phải nhiều khói thuốc.

***

Địa điểm Lão Lâm chọn làm nơi dã ngoại cũng chính là khu cắm trại số 3 của ốc đảo.

So với nhà ăn có tầm ngắm cảnh tuyệt đẹp thì nơi đây khá nguyên sơ, rừng cây nhỏ bao quanh một bãi cỏ lớn, hướng mặt về phía hồ.

Vì để các gia đình có cảm giác dã ngoại nên người ta chỉ xây mấy cái bếp nướng trên bãi cỏ, ngoài ra thì chẳng có gì hết. 

Lão Lâm trả tiền phí, nhận lấy một bó củi và nồi sắt, dẫn bọn họ đi chọn bếp.

“Chọn bếp số bao nhiêu đây?” Lão Lâm hỏi.

Lâm Triều Tịch ném gạo với đồ ăn sang một bên: “Cái này mà cũng phải chọn ạ?”

“Xin hãy duy trì sự mẫn cảm với con số mỗi giây mỗi phút.” Lão Lâm ghét bỏ nói.

Lâm Triều Tịch: “Thế thì 88?”

Lão Lâm lập tức quay đầu: “Tiểu tử, vẫn là nhóc chọn đi.”

“Tại sao 88 lại không được!” Lâm Triều Tịch kháng nghị.

“Ít ra lần trước vẫn còn biết số thân thiết.” Lão Lâm lầm bầm, vỗ vai Bùi Chi giao phó trọng trách.

Thế là Bùi Chi đi về phía trước tìm bếp, sau đó khoanh chân ngồi xuống.

Lão Lâm lại gần, nhìn số bếp, rất vừa lòng.

“17, con số này đúng là rất thú vị, cháu thử giải thích xem vì sao lại chọn số này?”

“Vì bếp này gần chúng ta nhất.” Bùi Chi đáp.

Lão Lâm hiếm hơi cứng họng, chống nạnh nhìn Bùi Chi, không nói thành lời.

Lâm Triều Tịch cười nghiêng ngả.

***

Lão Lâm ngồi đốt lửa cho bếp 17.

Cô và Bùi Chi bị sai đi rửa rau vo gạo ở cái ao cách đó rất xa, quý ngài Lâm không bao giờ chịu thừa nhận đây là hành động báo thù.

Ngày mùa hè trời cao mây nhẹ nhưng không nắng gắt, xung quanh có rất nhiều gia đình đưa con đi chơi, có người đá cầu, đánh cầu lông, có cả các bố mẹ bày trò chơi với con.

Ban đầu Lâm Triều Tịch được phân công rửa rau, nhưng chưa kịp rửa mấy cọng thì Bùi Chi đã yên lặng lấy rau, đẩy gạo sang cho cô.

Vo gạo rất nhanh, Lâm Triều Tịch chẳng mấy chốc đã xong.

Cô lau tay, nghiêm túc nhìn Bùi Chi rửa rau.

Đầu tiên là bẻ kẽ lá ra, rửa sạch cát bùn ở cọng, cuối cùng là nhẹ nhàng rửa phiến lá.

Lâm Triều Tịch nhìn động tác thành thạo nghiêm túc của bạn nhỏ Bùi Chi, toan giúp một tay.

“Không cần đâu, đừng làm ướt tay nữa.”

Bùi Chi vẫn nói chuyện như bình thường nhưng ngữ khí thì người lớn vô cùng, như thể mẹ cậu thường xuyên nói thế với cậu vậy.

Lâm Triều Tịch ngẩn người, bên tai chỉ còn tiếng sóng hồ vỗ vào vách đập.

Ánh mắt bình thản của bạn nhỏ Bùi Chi quét tới, chừng như cũng nhận ra ngữ khí có vấn đề, lại yên lặng quay đi.

Lâm Triều Tịch nhớ đến lời Hoa Quyển từng mách mình, thoáng nghĩ, cô mỉm cười: “Cậu hay làm việc nhà lắm hả anh Bùi, rửa sạch ghê nha.”

“Không làm.”

“À.”

“Lúc trước bố tớ vẫn còn, ông ấy rất thích nấu ăn.”

“Ồ.”

Lâm Triều Tịch dài giọng, bỗng dưng mới thấy sai sai, vì sao lại nói, trước kia… vẫn còn?

Cô khó hiểu nhìn Bùi Chi, Bùi Chi đang vẩy rau cho ráo, nói: “Ông ấy qua đời rồi.”

“Tớ… tớ xin lỗi…” Lâm Triều Tịch hơi luống cuống, cô nhìn về phía đồng chí Lão Lâm theo bản năng, tìm kiếm sự giúp đỡ.

Ngặt nỗi Lão Lâm đang vùi đầu nhóm lửa, chẳng buồn nhìn đến bọn họ.

“Vì sao cậu phải xin lỗi?” Thực ra Bùi Chi vẫn rất bình tĩnh.

Vấn đề này quá khó trả lời, Lâm Triều Tịch cúi đầu nghĩ mãi, không đáp được, cho nên khi đến tận khi rửa xong đồ ăn quay về tìm Lão Lâm, bọn họ vẫn duy trì trạng thái im lặng.

Phía bên kia, cái bếp của Lão Lâm vẫn chưa sáng lửa.

Ông đang cầm kính lúp, thấy bọn họ về thì bảo vứt đồ ăn đấy, nhanh nhanh chạy đến nhìn chùm khói đang dần bốc lên.

“Thứ hai đứa sắp được chứng kiến chính là kì tích của tự nhiên.”

Lão Lâm hào hứng nói. Song cô và Bùi Chi vẫn một mực im lặng.

Lão Lâm nhanh chóng nhận ra dị thường: “Đi rửa rau thôi mà, đã cãi nhau được rồi?”

“Kì tích của tự nhiên gì cơ ạ?” Lâm Triều Tịch nhanh nhảu đánh trống lảng.

“Sao vậy?” Lão Lâm hoi: “Tỏ tình thất bại nên ngượng hả?”

Lâm Triều Tịch lắc đầu như điên, ý bảo Lão Lâm đừng hỏi nữa.

“Không phải, là vì ban nãy nói về chuyện nhà cháu.” Bùi Chi nói.

Lão Lâm thuận miệng hỏi: “Cũng đúng, nhà cháu có chuyện gì, cả nha đầu cũng có người đến thăm, sau cháu không có?”

“Bởi vì mẹ cháu phản đối cháu đi trại hè, cháu đến một mình.”

“Ồ, thế bố cháu đâu?” Lão Lâm thuận miệng hỏi tiếp.

“Qua đời ạ.” Bùi Chi lặp lại lần nữa.

Cái tay cầm kính lúp của Lão Lâm vẫn ở im như thế, giọng điệu vẫn rất bình thường: “Ban nãy nha đầu cũng hỏi cái này nên mới ngượng đúng không?”

“Chắc thế ạ.” Bùi Chi cũng vô cùng bình tĩnh, trả lời đúng sự thật: “Bạn ấy nói xin lỗi, cháu hỏi bạn ấy vì sao phải xin lỗi?”

“Ờ đấy, sao nhóc phải nói xin lỗi?” Lão Lâm cũng ngẩng đầu theo.

Lâm Triều Tịch đứng trong gió, không thốt nên lời.

“Chuyện này không phải do nhóc sai, càng không phải do Bùi Chi sai, không cần phải thấy có lỗi.” Lão Lâm nói: “Hơn nữa chết cũng có rất nhiều hàm nghĩa, có khi là tiếc nuối, có khi là giải thoát.”

Nghe vậy, Bùi Chi nghiêm túc gật đầu, dường như cực kì tán đồng quan điểm của Lão Lâm.

Lâm Triều Tịch mím môi nhìn Lão Lâm và Bùi Chi, luôn cảm thấy những lời này nhưng đang ám chỉ gì đó.

Mà đương nhiên Bùi Chi cũng phản ứng lại rất nhanh.

“Sư phụ, vì sao hôm ấy ở công viên chú lại gọi riêng cháu ra?”

Cậu đang nhắc đến ngày hôm ấy làm nhiệm vụ biệt đội Đại Bàng cùng với Chương Lượng, về sau Lão Lâm gọi cậu lại.

“Thấy nhóc đẹp trai, chướng mắt chứ sao.”

“Cháu cảm thấy không phải vậy.”

Đôi mắt cậu trong veo, cứ thế nhìn Lão Lâm, như thể không có được đáp án chính xác thì thề không bỏ qua.

Bùi Chi mà đã nghiêm túc thì Lão Lâm cũng không phải đối thủ.

Ánh mặt trời không ngừng hội tụ, xuyên thủng lá khô, cuối cùng ngọn lửa cũng bừng lên.

Lão Lâm buông kính lúp, nhìn Bùi Chi: “Chú từng thấy bố con cháu, bố cháu đưa cháu đi chơi công viên, chơi cờ với cháu, đưa cháu đi chơi xe lửa nhỏ…”

Lão Lâm trả lời như vậy, Bùi Chi lại hỏi một vấn đề khác hoàn toàn.

“Có lần ông ấy phát bệnh ở công viên, chú cũng có mặt?”

“Đúng vậy.”

“Nghe nói có một nhân viên của công viên cứu ông ấy từ dưới sông lên, là chú ạ?”

Lão Lâm rầu rĩ: “Có lẽ là chú, nhưng chú luôn không biết làm việc có đúng hay không.”

“Cháu cũng không biết bố sẽ nghĩ thế nào.” Bùi Chi nói: “Nhưng đối với cháu, cháu biết ơn chú vì lần đó đã cứu ông ấy, để ông ấy lại ở bên cháu thêm một năm.”

Hai người họ ngồi bên bếp, lửa lớn dần trong lúc trò chuyện, mùi khói nhàn nhạt.

Câu chuyện rất đỗi đơn giản, thậm chí có thể hình dung toàn cảnh từ cuộc đối thoại.

Bố Bùi Chi cũng rất thích đưa cậu đến công viên ấy chơi, trí nhớ Lão Lâm lại tốt, ông nhớ ra hai cha con họ từ lâu rồi.

Con trai rất thông minh, mà người bố hiển nhiên cũng là một người thông minh.

Thế nhưng Lão Lâm nhớ kĩ bố Bùi Chi là bởi vì sáng sớm hôm ấy, ông đã vớt người đàn ông đó từ dưới hồ lên.

Không giống những người tuyệt vọng với cuộc sống nên mới tự sát, bố Bùi Chi luôn giữ một trạng thái vui vẻ tự tại từ đầu đến cuối, thậm chí còn muốn lao xuống một lần nữa, Lão Lâm phải tốn rất nhiều sức lực mới giữ lại được.

Khi ấy Lão Lâm mới biết, bố Bùi Chi là bệnh nhân tâm thần phân liệt.

Bùi Chi nói, cho đến tận khi tự sát thành công, bố cậu chưa sống tỉnh táo một ngày nào.

Cậu lại nói, thực ra ngày nào bố cậu cũng tỉnh táo, chỉ là tỉnh táo trong thế giới của riêng ông ấy thôi, vậy cũng rất tốt, bởi vì dù sao ông ấy vẫn ở bên cậu.

Cậu biết mình rất ích kỷ, song đành hết cách…

Cuối cùng, chuyện còn chưa hết thì mùi thức ăn thơm lừng trong nồi sắt bay lên, còn hơi sém nữa.

Từ đầu đến cuối đôi mắt Bùi Chi không hề đỏ, giống như đang kể chuyện của người khác, lại giống như cậu đã từng suy nghĩ về nó rất nhiều, sắp xếp trật tự thật rõ ràng, thế nên rốt cuộc cũng chẳng có gì để mà buồn bã.

“Ừm, nhưng mà đáng tiếc.” Lão Lâm nói.

“Tiếc gì cơ ạ?” Giống như hỏi lại cô, Bùi Chi cũng hỏi lại Lão Lâm như vậy.

“Cháu còn quá nhỏ, không nên hiểu chuyện đến vậy.”

Lão Lâm bình tĩnh nói, tiền về phía trước một chút, đè đầu cậu bé dựa lên vai mình, như cách những người đàn ông thực thụ đối đãi nhau.

Gió mơ hồ lướt qua ngọn cỏ, như sóng biển mang theo bọt nước. Lâm Triều Tịch nhìn bọn họ, dụi dụi đôi mắt.

***

Sau đó, Lão Lâm dẫn họ đi nằm trên bãi cỏ cạnh hồ, cô ở bên trái Lão Lâm, Bùi Chi ở bên phải Lão Lâm.

Trời tối dần, người xung quanh càng lúc càng thưa, cuối cùng chỉ còn lại ba người họ. Ngoại ô không có ánh sáng ô nhiễm, đó là màu sắc thuần khiết nhất của trời đêm, giống như cát trắng rơi trên vải nhung đen tuyền.

Ban đầu Lão Lâm định đưa cô và Bùi Chi đi nhận biết các ngôi sao, ngặt nỗi tri thức thiên văn của ông cũng chẳng phong phú đến vậy, ngoài chòm sao Bắc Đẩu ra thì chẳng kể thêm được gì nữa. Sau mấy lần bị Bùi Chi sửa sai, Lão Lâm lại bắt đầu kể về lịch sử Toán học.

Lão Lâm kể sự phát triển của Toán học ngay từ buổi đầu đã có quan hệ chặt chẽ với sao trời. Hiến tế chiêm tinh, lịch pháp thiên văn, những người giỏi Toán nhất đều được phái đi làm những việc này.

Người thời Hy Lạp cổ đại thì khỏi phải nói, Eudoxus – học trò của Plato đã dùng 27 quả cầu để miêu tả vận động của các hành tinh. Thuyết nhật tâm và thuyết địa tâm rối rắm suốt hai ngàn năm, đến tận thời kì Phục hưng mới được Copernicus hé mở một góc…

Lâm Triều Tịch nghe giọng bố chậm rãi kể chuyện, còn cả những câu hỏi thi thoảng vang lên của Bùi Chi, cuối cùng hai người họ bắt đầu nói về thuyết tương đối.

Cô nghe thấy bố nhắc đến công thức đưa cô đến với thế giới này, trong đầu lại vọng lên câu nói của Bùi Chi… Cảm ơn chú lần đó đã cứu ông ấy, để ông ấy lại ở bên cháu thêm một năm.

Đối với con cái mà nói, sự tồn tại của cha mẹ là không thể thiếu, ngay cả khi thấm nhuần rằng cái chết là sự giải thoát, Bùi Chi vẫn ôm suy nghĩ như vậy.

Có bố ở bên, thêm một năm cũng là tốt.

Giống như trước kia cô luôn tự hỏi nếu không có cô, liệu Lão Lâm sẽ hạnh phúc hơn không vậy. Hẳn Bùi Chi cũng tự hỏi nếu không có cậu, liệu bố sẽ sớm chọn cái chết để giải thoát khỏi đau khổ hơn không.

Nhưng dù là cô hay là Bùi Chi của hiện tại, trước sau đều không có được đáp án.

Trời đêm có viền sáng chói lóa nào đó bên cạnh sương mù mơ màng, nhìn lâu sẽ khiến người thấy mắt hoa đầu váng.

“Sư phụ, sư phụ cảm thấy sống một mình thì tốt hơn hay có một đứa con thì tốt hơn?”

Lâm Triều Tịch quay đầu lại, cuối cùng cũng hỏi câu hỏi mà Lão Lâm ở thế giới kia chưa bao giờ chính diện trả lời.

Bên cạnh là người bố còn trẻ tuổi, cô cũng trở nên bé nhỏ theo.

Hiện tại họ vẫn duy duy trì một khoảng cách thỏa đáng nhất, không gần không xa, không mặn không nhạt. Lúc này, có lẽ cũng là cơ hội tốt nhất để cô có được đáp án.

… Đồng chí Lão Lâm ơi, liệu có phải sự tồn tại của con cuối cùng vẫn liên lụy đến bố?

“Đương nhiên sống một mình tốt hơn.” Lão Lâm bày ra vẻ mặt “nhóc nằm mơ à”.

“Vậy ạ.” Lâm Triều Tịch có cảm giác thở phào.

“Nhưng nếu có một đứa con, hẳn sẽ có cảm giác tồn tại hơn?”

“Cảm giác tồn tại là gì cơ ạ?” 

“Tức là có thứ để bận lòng.”

“Trước kia sư phụ không có sao?”

“Trước kia không, bây giờ thì dần dần có.”

Lâm Triều Tịch quay đầu lại một lần nữa, nhìn thấy đôi mắt thấp thoáng ý cười của bố.

Màn đêm mông lung, nếp nhăn bên khóe mắt ông hiện rõ, chập lại làm một cùng với gương mặt của rất nhiều năm sau.

Lòng cô có chút sầu muộn, và cũng rất vui.

Không thể nói rõ là cảm giác gì, nhưng trong khoảnh khắc ấy, cô biết đây cũng là suy nghĩ thật lòng của Lão Lâm trong thế giới kia.

Dải sao lộng lẫy trên đỉnh đầu, sương đêm đọng thành hạt trên lá.

Bàn tay to lớn của bố đặt trên đầu cô, giống như nhiều năm về trước, chưa từng thay đổi.
Bình Luận (0)
Comment