Phương Pháp Cơ Bản Để Trở Thành Thiên Tài

Chương 41

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sáng hôm sau Lâm Triều Tịch dậy rất sớm. Nhờ đồng hồ người máy biến hình của Bùi Chi mà cô không lặp lại sai lầm.

Chạy ào xuống tầng, quả nhiên Bùi Chi đã ngồi sẵn ở ghế sofa chờ cô cùng đến nhà ăn làm việc, vẫn là vị trí y hệt mọi ngày.

Tan học về, đến tối đám bọn họ lại xuống phòng khách dưới tầng đọc sách một lúc, chẳng để ý giờ giấc, đọc một mạch đến tận 10 giờ, cuối cuối cùng bị cô quản lí đuổi về phòng.

“Chào.” Lâm Triều Tịch ra vẻ dào dạt sức sống.

Chuyện ngược đời là Bùi Chi lại ngáp một cái, uể oải giơ tay cho xong, trông chẳng có vẻ gì là muốn nói chuyện.

“Hôm qua mấy giờ cậu ngủ?” Cả hai đắm mình trong nắng sớm, xung quanh hông có lấy một bóng người, chỉ có sóc và chim, rất đỗi yên bình.

“Chắc khoảng 1 giờ?” Bạn nhỏ Bùi Chi dụi mắt.

“Sao ngủ muộn thế?”

“Hoa Quyển học thuộc.”

“Gì cơ!” Lâm Triều Tịch kinh ngạc. Nhóc Hoa Quyển mồm thì liên tục đòi về, hóa ra lại học bài đến tận 1 giờ sáng.

Nhưng Toán thì có gì để học thuộc?

“Học thuộc những công thức hôm nay có khả năng kiểm tra vào.” Bùi Chi nghĩ ngợi, nói tiếp: “Thần kì nhỉ?”

“Quá thần kì!”

“Cậu ấy học thuộc làm cậu không ngủ được à?” Lâm Triều Tịch hỏi.

“Lục Chí Hạo cũng đến, cậu ấy hỏi bài.” Bùi Chi lại ngáp dài, giọng đầy mệt mỏi.

“Thế là trái quy định còn gì, chẳng may bị bắt là chịu phạt đấy!”

“Suỵt.” Bùi Chi dựng ngón trỏ, ý bảo cô nói bé lại.

***

6 giờ sáng, nhà ăn Trụ sở Ốc Đảo.

Nào là xào rau, hấp bánh, mọi người bận bịu việc của mình, nhà bếp đã sớm nhộn nhịp ngất trời, hơi nước ngùn ngụt hệt một nhà xưởng siêu lớn. Lâm Triều Tịch và Bùi Chi đứng ở lối ra vào cuối bếp, đối mặt với dãy bàn ghế dài đằng đẵng và kệ bếp khổng lồ trải từ đầu đến cuối phòng, cả hai nuốt nước bọt.

Bác gái quản lý căng-tin hôm qua đứng chống nạnh trước mặt họ, nói: “Đi, vẫn đi theo cái bác hôm qua dạy cháu dọn dẹp ấy, dọn sạch hết bàn bên ngoài đã, rồi đợi đến giờ mở cửa.”

“Vâng ạ!” Lâm Triều Tịch lên đường, Bùi Chi cũng định đi theo.

Bác gái kia lại nói: “Cháu đợi đã.”

Bùi Chi đứng lại, Lâm Triều Tịch ngoảnh đầu.

“Người bé như cái kẹo thế này thì làm gì được nhỉ.” Bác gái đó hiền từ nhìn Bùi Chi.

Hôm qua Lâm Triều Tịch cũng nghe bác gái nói câu này với mình, nhưng giọng điệu khác hoàn toàn! Như thể biến thành người khác vậy!

“Nhóc có thích ăn bánh mì không?” Bác gái hỏi Bùi Chi: “Đi, bác dẫn cháu đi tìm chú đầu bếp học làm bánh mì nhé?”

Lâm Triều Tịch hãi hồn.

“Thôi cứ để cháu đi lau bàn với bạn ấy ạ.” Bùi Chi ngượng ngùng nói.

“Sao thế được, thầy giáo bảo các cháu đến đây, các cháu phải nghe lời!” Bác gái dắt tay Bùi Chi, véo cái má trắng sứ của cậu, nụ cười không giấu được vẻ cưng chiều. Vừa nói vừa kéo Bùi Chi ra sau bếp.

Ủa a lô, bác thiên vị hơi lộ liễu đấy nhé?

Lâm Triều Tịch sốc tận óc, đứng thừ ra đấy.

***

6 giờ đến 7 giờ 30, nhà ăn Trụ sở Ốc Đảo đông nườm nượp, Lâm Triều Tịch bận rộn đến nỗi chân không chạm đất. Lau bàn, dọn khay đ ĩa, có người không cẩn thận làm đổ canh, cô phải đổi cái giẻ khác để lau.

Lục Chí Hạo và Hoa Quyển bảo muốn tranh thủ đến phòng học đọc sách từ sớm, không thèm ăn sáng, chỉ dặn bọn cô mang cho hai cái bánh bao chay.

“Cháu không ăn cháo đâu ạ, bác cho cháu bánh mì với trứng luộc, tiện mang đi hơn.”

Qua ô cửa gọi món, Lâm Triều Tịch trông thấy một bạn nữ cùng lớp đang mua quà sáng, bạn nhỏ lưng đeo cặp sách, tay xách túi đựng cơm, bỏ thức ăn vừa mua vào.

“Trương Tiểu Thảo, không gọi món nước gì à, ăn thế có hơi khô không?” Lâm Triều Tịch vỗ vai cô bạn, hỏi.

Trương Tiểu Thảo ngáp một cái, lắc đầu: “Mẹ tớ mang sữa cho rồi, mua bánh vừa đi vừa ăn được.”

Thế là Lâm Triều Tịch âm thầm quan sát, cứ học sinh tham gia trại hè Olympic Toán, bất kể lớn bé, hầu hết đều mua xong rồi đi luôn, vội vã tranh thủ học thêm được chút nào hay chút ấy.

Bánh mì đắt khách nhất, bếp sau lại đẩy một xe bánh mới lên. Cậu bé mặc sơ mi trắng chậm rãi đi bên cạnh bác thợ bánh chính là Bùi Chi.

Bác thợ bánh và Bùi Chi cùng bê bánh mì lên giá, rồi bác ân cần xoa đầu Bùi Chi, lấy một cái bánh đưa cho cậu.

Lâm Triều Tịch tức đứt hơi, cô dán vào ô cửa, cau mày quắc mắt với Bùi Chi.

Bùi Chi nhận bánh mì, liếc mắt nhìn qua, thong thả đi về phía cô, hai người cách nhau một ô cửa kính.

Bởi vì đứng gần, Lâm Triều Tịch nhìn rõ cả vết bột mì trắng phau dính trên má trái Bùi Chi, cách một ô cửa, cô thò tay chọc má cậu.

Một tay Bùi Chi đưa bánh cho cô, tay còn lại lau má, làm vết bột càng lan rộng ra.

Lâm Triều bật cười hả hê.

Bùi Chi đưa bánh được nửa đường, cô sắp sửa chạm vào đến nơi thì lại bị rút về.

Sao cậu thù dai thế hả? Lâm Triều Tịch trừng mắt với Bùi Chi, nụ cười tắt ngóm, giữ nguyên thế đứng nghiêm nghị.

Trong ô cửa, Bùi Chi thấy cô nghiêm chỉnh lại, cậu xé nửa cái bánh mì, lúc này mới đưa hẳn cho cô.

Bánh mì bông xốp vàng óng, mùi bơ vừa nướng thơm lừng. Lâm Triều Tịch nhận lấy, cách song cửa, cô hung hăng gặm một miếng to trước mặt Bùi Chi.

***

Ngủ gật thực sự có thể lây truyền.

Sau khi “xong việc” ở nhà ăn, mỗi người đánh một bát cháo rồi mới chạy đến lớp, vừa mới vào đã thấy cả nửa lớp đang nằm bò ra bàn.

Đúng tám rưỡi, Giới Nhiên bước vào lớp, cầm theo tập bài thi hôm qua. Nhìn một vòng chỉ thấy những cái miệng ngáy o o và những đôi mắt mơ màng, đứa nào đứa nấy như bị sâu ngủ nhập xác. Thấy tình trạng này, Giới Nhiên cười: “Tối qua các em làm gì thế hả?”

“Học~bài-ạ-” Các bạn nhỏ đồng thanh.

“Tưởng các em xem bóng thâu đêm chứ.”

“Không~hề~ạ~”

“Tối qua đội tuyển Đức 1:0 đấy, có cần thầy kể lại diễn biến không?” Giới Nhiên giơ tập bài thi, không biết bài làm trên cùng là của ai bị đánh dấu X đỏ chót.

“Thầy ơi thầy trả bài đi ạ.”

“Thôi thôi không có thời gian đâu thầy ơi.” Học sinh la ó.

Giới Nhiên càng cười tươi rói: “Sao ai cũng ham mê học hành thế? Ngày xưa chưa bao giờ chăm chỉ đọc sách thế này đúng không?”

“Mau trả bài đi ạ!” Học sinh bắt đầu đập bàn hô hoán, không kiêng dè Giới Nhiên chút nào.

***

“Vương Phong, 68.”

“Lục Minh, 72.”

“Chương Lượng, 91.”

“Trần Thành Thành, 66.”

Trên bục giảng, Giới Nhiên ung dung  đọc điểm. Lúc đầu điểm 68 xướng lên, còn có học sinh tặc lưỡi tiếc nuối. Nhưng rất nhanh, nghe thấy thành tích của Chương Lượng thì cả lớp lại rơi vào im lặng.

Nhóc học bá Chương Lượng đắc ý ra mặt,còn  cố tình làm vẻ ngạc nhiên.

“Nhóm trưởng nhóm 1 lên nhận bài thi.” Giới Nhiên đọc xong thì rút bài làm của bốn người họ ra.

Chương Lượng đen mặt lên bục giảng nhận bài, lúc đi xuống còn lật ra xem. Cậu ta rút bài làm của mình ra đầu tiên, cuối cùng lúc trả bài cho Trần Thành Thành, người được 66 điểm, lộ rõ thái độ ghét bỏ.

Bọn họ thì thầm to nhỏ vài câu, mặt Chương Lượng đen sì sì, cậu bé tên Trần Thành Thành kia ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Lâm Triều Tịch cảm giác cậu ta đang khóc.

Nhóm đầu tiên nhìn chung là nhóm mạnh nhất rồi, thế mà điểm trung bình chỉ được 74.25, còn chưa đến mức tốt.

Giới Nhiên cố tình kéo dài thời gian đầu giờ, chắc hẳn thấy lần thi này thê thảm không nỡ nhìn, muốn tìm cách khuấy động không khí để học sinh được thả lỏng hơn.

Sau đó là nhóm thứ hai, nhóm của bọn cô.

Lục Chí Hạo nằm rạp ra bàn, nhắm chặt hai mắt, thiếu điều bịt chặt tai khỏi nghe điểm. Lâm Triều Tịch cũng căng thẳng, tim đập thình thịch, không để tâm đ ến Trần Thành Thành nữa, nhỡ cô không đủ điểm thì phải làm sao bây giờ?

Cô bắt đầu thấy lo âu.

“Lục Chí Hạo, 62.” Giới Nhiên nói. Bạn nhỏ Tiểu Lục sững sờ, xoa mặt, vừa thấy may mắn vừa thấy hụt hẫng.

“Hoa Quyển, 45.” Hoa Quyển nghe xong vò đầu.

“Bùi Chi, 97.”

Lâm Triều Tịch giật thót tim, tiêu rồi tiêu rồi, Bùi Chi còn không được điểm tuyệt đối.

“Lâm Triều Tịch, 98.”

Điểm của cô được đọc lên, cả lớp bỗng yên tĩnh, không khí như bị rút cạn.

Phản ứng đầu tiên của Lâm Triều Tịch chính là: Câu định lý Fermat nhỏ cô làm đúng rồi? Cô gần như chỉ làm mò, thế mà cũng đúng được?

Sau đó cô mới nhận ra, hình như… điểm cô còn cao hơn cả Bùi Chi?

Mọi người ngạc nhiên cảm thán, ánh mắt từ bốn phương tám hướng đổ dồn về, hoài nghi, kinh ngạc, ngưỡng mộ… đủ cả.

Như đang nói, sao có thể thế được? Sao nó lại thi tốt đến vậy.

Lâm Triều Tịch cũng thẫn thờ một lúc, mãi đến khi Giới Nhiên lên tiếng: “Nhóm trưởng nhóm 2 lên nhận bài.”

Nghe vậy, bốn người đưa mắt nhìn nhau. Hoa Quyển đánh mắt ra hiệu với cô, Bùi Chi gật đầu, Lục Chí Hạo đẩy cô một cái, nói: “Đi kìa.”

Dưới hàng trăm con mắt, Lâm Triều Tịch bước lên bục giảng nhận bài thi, tỉnh táo hơn rồi.

“Làm tốt lắm.” Giới Nhiên nói.

“Cảm ơn thầy ạ.” Lâm Triều Tịch về chỗ, xem qua bài thi của từng người.

Thật ra Bùi Chi vẫn làm đúng hết, chỉ là cách phân tích không mạch lạc bằng cô nên bị trừ mất 1 điểm.

Còn Lục Chí Hạo, kiến thức Toán Olympic của cậu không tệ, nhưng gặp phải độ khó khác xa thường ngày là bó tay toàn tập.

Còn Hoa Quyển, Lâm Triều Tịch há hốc, thấy cả một hàng chỉ toàn khoanh C.

“Về sau cậu đừng chỉ chọn toàn C nữa.” Cô đưa bài cho Hoa Quyển, nhỏ giọng nói.

“Thế phải chọn hết D hả?” Hoa Quyển hỏi.

“Xác suất cả bốn đều như nhau.” Đây là câu trả lời của Bùi Chi.

Lâm Triều Tịch lắc đầu: “Nhớ kĩ này, ba dài một ngắn chọn ngắn nhất, ba ngắn một dài chọn dài nhất, dài ngắn không đồng đều chọn B, so le cọc cạch thì chọn D.”

“Ô kê con dê!” Hoa Quyển cười toe.

Lục Chí Hạo phò cười, giơ ngón cái thán phục, tạm thời quên chuyện điểm chác của mình.

Đây có lẽ là lúc thả lỏng nhất của họ suốt cả hôm nay, dù sao điểm trung bình ngày thi đầu tiên của họ đã được 75.5 điểm, cao hơn nhóm Chương Lượng vừa đúng 1 điểm. Còn gì vui bằng được ngắm khuôn mặt bại trận của Chương Lượng cơ chứ?

***

Nhưng cũng chỉ thả lỏng được một chút lúc đó.

Tiết thứ ba buổi chiều.

Giới Nhiên mất một tiết để chữa bài thi hôm qua, cả lớp bị điểm thi đả kích một trận, không khí rất sa sút.

Tiết học thứ hai là về nội dung mở rộng, chủ yếu giảng một số kiến thức sơ bộ cấp hai, thời gian rất gấp gáp. Giới Nhiên tập trung giảng giải về đồng dư và định lí Fermat nhỏ.

Tiết thứ ba, Giới Nhiên bắt đầu nói về những thứ hôm qua để bọn họ tự tìm hiểu. Nhưng đám nhóc lúc này đã rơi vào trạng thái lơ mơ “Thầy đang nói gì vậy”.

Giới Nhiên chống tay lên bảng, bâng quơ hỏi: “Tất cả những chương đánh số “1” rốt cuộc có điểm chung gì, sau một ngày khắc khổ nghiên cứu, các bạn có phát hiện gì mới không?”

“Liên quan đến chữ số.” Tất cả học sinh cùng đồng thanh.

“Vứt cái “chữ” đi. Nói cho chuẩn vào, là “số”.”

“Ai phát biểu số và chữ số có điểm khác gì nào?” Giới Nhiên hỏi.

Lũ trẻ mờ mịt, có lẽ đây là quan điểm hoàn toàn mới mẻ với chúng. Số và chữ số mà khác nhau á, bọn họ chưa bao giờ bận tâm chuyện này, dù đây là vấn đề cần phải làm rõ ngay từ khi bắt đầu học Toán.

Giới Nhiên trả lời dứt khoát: “Nói một cách cụ thể, số và chữ số có bốn điểm khác biệt chính. Thứ nhất…”

Giới Nhiên giảng rất nhanh, hầu như như toàn là lý thuyết. Thân là sinh viên ưu tú khoa Toán của đại học Tam Vị, cách quá xa với lũ nhóc tiểu học, đã vậy bài học đòi hỏi học sinh phải có tư duy trừu tượng tốt.

Lâm Triều Tịch quan sát một lúc, điểm khác biệt mà Giới Nhiên nói đến, ngoài ba nội dung nằm trong khả năng nghe hiểu đại khái của học sinh, phần lớn bọn họ chỉ đành cắm đầu chép bài.

“Sau bước đầu hiểu về số tự nhiên, ta cần kể đến hệ thống dãy số. Dãy số tự nhiên vĩnh viễn không có điểm kết thúc, sau bất kì một số tự nhiên n bất kì, chúng ta luôn có thể viết tiếp một số tự nhiên n1 khác… Hầu hết các bài toán về dãy số các em gặp phải đều có thể quy về nghiên cứu hệ thống só…”

Giới Nhiên vừa nói, vừa viết bảng. Lâm Triều Tịch thuận tay khoanh lại những từ khóa trọng tâm, cô dần phát hiện ra, nội dung Giới Nhiên đang giảng rất căn bản, cũng không có bất kì vấn đề gì, thậm chí hơn những giáo viên chỉ chăm chăm giảng công thức nhiều.

Nhưng cũng vì quá căn bản mà lại thành xa vời với những thứ lũ nhóc thường học. Lâm Triều Tịch nghĩ, nếu Giới Nhiên giảng chậm lại rồi phân tích gãy gọn kĩ càng thì có lẽ sẽ  hiệu quả hơn. Nhưng thực sự quá nhiều thứ phải học, Giới Nhiên không thể chững lại, chỉ đành đẩy nhanh tiến độ về sau.

Tiến độ này thực sự quá nhanh, ngay cả những học sinh có nền tảng vững cũng dần đanh mặt lại.

Mọi người sắp nổ não đến nơi rồi.

May sao đã hết giờ học, Giới Nhiên phát đáp án bài thi hôm qua cho cả lớp, giống như là ném cho họ cọng rơm cứu mạng cuối cùng. Lâm Triều Tịch đọc kĩ một lượt, cô nhận ra nó rất giống với sơ đồ tư duy của sau này, vừa tường tận vừa giúp học sinh tự mày mò tìm cách giải mới.

“Lớp trưởng! Đây là bí kíp đấy!” Cô vừa kêu lên với Lục Chí Hạo thì chuông reo. Cả lớp đồng loạt nhét xấp giấy vào cặp, chẳng ai muốn đọc, chỉ chực chờ lao ra khỏi đây.



Ảnh sưu tầm weibo @emooo的八爪鱼
Bình Luận (0)
Comment