Phúc Vũ Phiên Vân

Chương 68



Phong Hành Liệt và Cốc Thiến Liên lên nóc một ngôi nhà bên bờ sông, núp trong bóng tối quan sát bên ngoài.



Nơi bến đò đèn đuốc sáng trưng, ngoài Điêu Hạng và một đám cao thủ của Mị Ảnh kiếm phái ra còn mười mấy người đàn ông lạ mặt, trong đó có một người dung sắc tái mét, băng bó bên hông, hẳn là “Bạch Phát” Liễu Diêu Chi.



Cốc Thiến Liên thì thầm bên tai Phong Hành Liệt: “Xem kìa, lão quỷ Bạch Phát quả nhiên đã chữa lành được tên tiểu tử Điêu Tích Tình ấy!”.



Phong Hành Liệt không biết ai là Điêu Tích Tình, nhìn theo tay Cốc Thiến Liên mới nhận ra nam nhân trẻ tuổi đứng cạnh Điêu Hạng. Trong ánh lửa bập bùng, sắc mặt Điêu Tích Tình xám xịt, hung quang lấp láy.



Đại thuyền Điêu gia đỗ bên cạnh bờ, ngoài khoang chính và mũi thuyền được ánh đèn chiếu sáng trưng, còn lại chỉ là một màu đen kịt.



Cốc Thiến Liên lại thì thầm: “Họ còn đứng hết cả đó làm gì, tại sao không đi truy bắt chúng ta?”.



Làn hơi thơm tho của nàng khiến Phong Hành Liệt nhột nhạt nơi tai, cảm giác thật thân thiết gần gũi. Hắn cũng mỉm cười kề tai nàng nói: “Sao không thấy Điêu phu nhân và Nam Bà, chẳng lẽ vẫn còn ở trên thuyền?”.



Cốc Thiến Liên rùng mình nũng nịu: “Thì ra tai lại có thể bị ngứa như vậy, thật thú vị quá!”.



Lời nói ngây thơ khả ái thốt ra từ miệng cô gái xinh đẹp dễ thương khiến trái tim Phong Hành Liệt xao động kịch liệt, thiếu chút nữa là quay sang ôm lấy nàng mà hôn.



Nghĩ đến kẻ tử địch đang ở trước mặt, hắn vội dằn lòng xuống khẽ nói: “Nhìn kìa!”.



Cốc Thiến Liên đang dốc hết tâm trí vào Phong Hành Liệt, hỏi bâng quơ: “Nhìn gì vậy?”.



Phong Hành Liệt chỉ tay: “Có năm chiếc thuyền lớn đang đến”.




Cốc Thiến Liên vận thị lực nhìn ra giữa sông. Trên dòng nước u ám quả nhiên có mấy mươi đốm lửa đang từ xa tiến đến, nhưng không thấy rõ là bao nhiêu chiếc thuyền.



Phong Hành Liệt lại đặt tay lên lưng nàng rồi truyền công lực vào.



Cốc Thiến Liên “ừm” một tiếng thoải mái rồi nhìn về phía ánh đèn, quả nhiên thấy năm chiếc thuyền ba buồm lớn đang lướt gió tiến tới. Lần này thì nàng giật mình thật sự: “Thảo nào bọn chúng đốt nhiều đuốc như thế, thì ra là đang đợi thuyền đến. Không xong rồi, chẳng lẽ đây là đội thuyền dùng để tấn công Song Tu Phủ ư?”.



Phong Hành Liệt không trả lời nàng mà khẽ thốt lên: “Nhìn kìa, Điêu phu nhân và Nam Bà lên bờ rồi!”.



Không cần Phong Hành Liệt nhắc, Cốc Thiến Liên đã thấy hai người đang chậm rãi bước lên ván thuyền. Cho đến bây giờ nàng vẫn rất khó tin rằng Điêu phu nhân này là một cao thủ còn lợi hại hơn cả Điêu Hạng.



Phong Hành Liệt chợt mỉm cười nhìn Cốc Thiến Liên: “Cốc tiểu thơ, có hứng thú ra khơi chơi một chuyến trước khi trời sáng không?”.



Cốc Thiến Liên nhìn sững hắn: “Huynh..., chẳng lẽ huynh muốn...”.



Phong Hành Liệt gật đầu: “Bất kể những người đến đây là ai, chắc chắn không phải là thiện nam tín nữ. Một khi trời sáng bọn họ sẽ bắt đầu lùng bắt chúng ta, cô nương thích làm mèo hay làm chuột?”.



Cốc Thiến Liên nhìn ra mặt sông, khẽ rùng mình: “Mong là nước sông không lạnh lắm!”.



oOo



Khôi Nhi cật lực phóng nhanh trên con lộ lớn. Hàn Bách mê mê man man nằm trên lưng ngựa, không biết đã đi được bao xa.



Hốt nhiên tiếng gió ập tới.



Hàn Bách nghĩ thầm: “Hết rồi!”, Bèn nghiến răng phóng mình nhảy xuống, hét to: “Khôi Nhi chạy mau!”, Hai chân mềm nhũn lăn tròn dưới đất. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Khôi Nhi rống lên một tiếng bi thương, hai chân trước chồm lên, mồm sùi nước bọt, quay đầu trở lại.



Hàn Bách gắng gượng ngồi dậy.



Một bóng người xẹt tới trước mặt hắn, hét lớn: “Không có tài chạy trốn như ta thì đừng bắt chước ta đi ăn cắp đồ để ra nông nỗi thế này!”.



Hàn Bách mừng rỡ đến phát điên, ngẩng đầu lên cố mỉm cười.



Thì ra người đến là Phạm Lương Cực.



Phạm Lương Cực nhìn gương mặt dơ bẩn đầy máu me của chàng, kinh hãi giật bắn người lên, giận dữ: “Ai đã khiến ngươi trở thành như vậy? Cho ta biết để ta đi đòi công đạo cho ngươi!”.



Khôi Nhi đến bên cạnh Hàn Bách, dúi đầu vào lòng chàng thân mật, miệng không ngừng hí lên nhè nhẹ.



Hàn Bách tựa vào cổ Khôi Nhi, mượn sức đứng dậy, trìu mến vỗ vỗ lên lưng con ngựa yêu quý, hổn hển nói không ra hơi: “Là Lý Xích Mi, ông xem phải dạy cho hắn bài học thế nào?”.



Phạm Lương Cực đổi ngay sắc mặt, càu nhàu mấy tiếng, ráng nuốt lại những lời đòi lại công đạo cho Hàn Bách, quay đầu nhìn con đường dài trong buổi sớm ban mai, đoạn khoát tay: “Theo ta!”.



Hàn Bách dẫn Khôi Nhi theo lão chui vào một đường hẻm ngang, cứ theo lời Phạm Lương Cực quẹo trái quẹo phải liên tục. Thỉnh thoảng Phạm Lương Cực còn nhảy lên nhảy xuống xem chừng có ai theo dõi không. Đi được một hồi thì đến một khu rừng cây cối um tùm, thì ra bên trong lại có một ngôi nhà nhỏ xinh xắn.



“Ai da!”. Cánh cửa bật mở, Nhu Nhu vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ chạy ào ra, thấy dáng bộ Hàn Bách liền biến sắc mặt, hốt hoảng muốn sà ngay vào lòng chàng. Phạm Lương Cực lập tức cản lại: “Này tiểu muội, muội mà đụng đến hắn bây giờ, bảo đảm hắn sẽ vỡ tung ra thành bốn năm mảnh, biến thành mười mấy miếng thịt hôi thối ngay!”.




Hàn Bách tuy đang đau đớn kịch liệt cũng phải ngạc nhiên: “Ngươi gọi nàng là gì?”.



Nhu Nhu thẹn thùng: “Phạm đại ca đã nhận muội làm nghĩa muội, đúng ra muội định chờ hỏi ý huynh, nhưng Phạm đại ca... Phạm đại ca nói...”.



Phạm Lương Cực cắt ngang: “Ta nói ngươi đã đi chết đâu đó ở bên ngoài rồi, không biết có còn mạng trở về không, rồi thì sao? Sợ gì không dám nói cho hắn nghe!”.



Lão ra vẻ hung hăng cố tình gây sự.



Hàn Bách trợn mắt: “Ta không phản đối việc này, nhưng nếu ngươi nhận nàng làm cháu nuôi hoặc chắt nuôi thì mới thích hợp, ha ha, ....á!”. Mới cười được hai tiếng, lồng ngực đã như bị quả tạ ngàn cân đập vào, đau đến nỗi toát mồ hôi lạnh, mặt tái mét không còn chút huyết sắc.



Nhu Nhu hoảng hốt đỡ lấy chàng, nước mắt ròng ròng, nức nở: “Ai đã đánh huynh bị thương như vậy? Phạm đại ca, phải làm sao đây?”.



Phạm Lương Cực moi từ trong người ra hũ Phục Thiền Cao chỉ còn lại phân nửa, tiếc rẻ than thở: “Ai da, lại phải hao phí linh dược cứu mạng này nữa rồi, mau há họng ra!”.



Hàn Bách há miệng chờ đợi.



Phạm Lương Cực tay ấn chặt nắp hũ, không mở ra mà cất giọng lạnh lùng: “Lại còn không biết mình đạo hạnh chưa đủ, đã biết Phương Dạ Vũ nhất định không bỏ qua mà cứ đi bậy khắp nơi!”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Nhu Nhu biết một khi Phạm Lương Cực chửi mắng người ta thì trong khoảnh khắc khó mà ngưng lại, hạ giọng năn nỉ: “Phạm đại ca!”. Phạm Lương Cực hứ một tiếng giận dữ, mở nắp hũ đổ hết số thuốc còn lại vào cái miệng như đang chờ được đút ăn của Hàn Bách.



Mùi thơm của thuốc lan tỏa khắp phòng. Hàn Bách chỉ cảm thấy một làn ôn khí, chưa xuống đến bụng đã tan ra nơi cổ họng, biến thành vô số mao khí thấm vào kỳ kinh bát mạch, sảng khoái vô cùng. Chàng ngáp dài một cái, nói lúng búng: “Ta muốn ngủ một giấc!”.



Phạm Lương Cực liền hét lên: “Ngươi muốn chết thì cứ ngủ đi! Bây giờ ngươi chỉ có hai lựa chọn, một là đứng dậy vận khí trị thương, hai là ra nhà cầu mà ngủ. Ngươi chọn đằng nào?”.



Hàn Bách biết lão trộm già chưa hết giận, bèn ngoan ngoãn nhắm mắt, tập trung tinh thần vận khí, không bao lâu đã đạt đến cảnh giới vong thân vong vật.



Mặt Phạm Lương Cực thoáng nét kinh dị, ngạc nhiên nói: “Xem ra công lực của tiểu tử này đã tiến bộ không ít!”. Rồi quay sang nói với Nhu Nhu: “Tiểu muội, vào trong chọn một bộ đồ kép hát Cao Ly, phải hơi đẹp mắt một chút để lát nữa tiểu tử này diễn tuồng cho ta xem, với lại phải có một thau nước nóng cho hắn tắm gội. Huynh không muốn đường đường Phủ Đài đại nhân của phủ Vũ Xương mà lại phải ngửi mùi hôi của hắn”.



Nhu Nhu bước đi được hai bước, liền dừng lại hỏi khẽ: “Cách này thật sự có được không vậy đại ca?”.



Phạm Lương Cực đến cạnh Nhu Nhu vỗ nhẹ vai nàng hai cái, trìu mến: “Khỏi lo, mọi việc điều có Phạm đại ca của muội gánh cho, dùng văn không xong thì dùng võ. Tiểu tử này hôm nay thoát được tay Lý Xích Mi là không biết may mắn đến cỡ nào đâu. Lần sau không biết có gặp vận may như vậy không, huynh thật sự rất nghi ngờ, cho nên chúng ta không thể không liều một phen. Chỉ có dùng cái cách mà không ai nghĩ tới của huynh thì chúng ta mới có hy vọng an toàn trốn khỏi thành Võ Xương được”.



oOo



Túy Tiên Lâu, cuối giờ Mão.



Tạ Phong ngồi ở một bàn hướng ra đường cái, đang lẳng lặng uống trà. Cùng bàn với lão còn có hai cao thủ khác của phái Trường Bạch là “Thập tự phủ” Hồng Đạt Tài và “Thiết nhu phất” Trịnh Khanh Kiều.



Họ là những người đầu tiên tới uống trà ăn sáng. Quán có mười mấy bàn nhưng mới chỉ lưa thưa năm sáu khách. Mỗi người đều rất nhàn hạ tự tại, như là đã mấy năm trời chưa từng làm việc gì vất vả.



Một gã hầu bàn đem bánh ngọt lên rao bán, bị ánh mắt lạnh lùng sắc bén của Tạ Phong liếc qua một cái, sợ đến đổi vội vàng lánh ra, ngay cả tiếng rao cũng yếu hẳn đi.



Hồng Đạt Tài khẽ hỏi: “Sư huynh, nếu như Bất Xá không chịu đem tên tiểu tặc họ Mã giao ra, chúng ta có thật sự phải trở mặt ra tay không?”.



Tạ Phong biết rằng, từ đêm Bàng Ban giẫm lên đầu Hồng Đạt Tài, gã sư đệ này đã thay đổi lối suy nghĩ rất nhiều. Lão không dằn được hừ lên một tiếng, càng hận Bất Xá mưu mẹo, đã khéo léo tạo ra bầu không khí như là phải đương đầu với cường địch khiến cho phần đông người của Bát đại môn phái đều mong đoàn kết chứ không muốn chia rẽ.




Chẳng lẽ con mình phải chết oan uổng như vậy sao?



Không! Tuyệt đối không!



Trịnh Khanh Kiều tiếp lời: “Trở mặt đánh nhau không phải là cách. Nếu Bất Xá quyết ý bảo vệ cho hắn thì chúng ta nên đem cả câu chuyện ra bàn bạc tại hội đồng Thập Nhị Nguyên Lão để họ phán lời công đạo”.



Tạ Phong hứ lên lạnh lùng: “Trong Thập Nhị Nguyên Lão, Thiếu Lâm đã chiếm hết ba ghế, chúng ta chỉ có hai ghế thôi. Nếu việc này đem ra để Thập Nhị Nguyên Lão quyết định thì chúng ta không phải đã để mặc người ta tha hồ thao túng hay sao?”.



Miệng nói thế, trong bụng lại nghĩ thầm, xem ra sư đệ và sư muội này đã lén lút bàn thảo với nhau rồi, nếu không tại sao lại nhất trí như vậy?



Hồng Đạt Tài và Trịnh Khanh Kiều đang muốn nói nữa, đúng lúc đó một đệ tử Trường Bạch đến bên bàn, thi lễ xong rồi ngồi xuống hạ giọng nói: “Tối hôm qua thành Vũ Xương đã xảy ra hai chuyện lớn. Không những có người cố xông vào Hàn phủ mà cả Hà Kỳ Dương cũng bị giết ở trong nhà rồi!”.



Cả Hồng Đạt Tài và Trịnh Khanh Kiều cùng thất thanh: “Cái gì?”.



Tạ Phong hai mắt sáng lên, cất giọng trầm tĩnh: ‘Hãy kể rõ chi tiết!”.



Đệ tử đó thưa rằng: “Theo như người của chúng ta trong phủ quan cho biết, cuộc đánh nhau xảy ra sau nửa đêm. Những người sống quanh đó không ai dám ra xem, đến khi trời sáng mới phát giác Hà Kỳ Dương gục ở sau vườn, bức tường bị hổng một lỗ lớn có dạng người”. Sau đó hắn hạ giọng thấp xuống kể: “Hà Kỳ Dương trên mình hoàn toàn không có vết thương, xem ra là bị một loại chưởng lực cực kỳ âm nhu sát tử, hơn nữa lại là một phát chí mạng, ngay cả một chút dấu vết chống cự cũng không có”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Tạ Phong nghe xong sắc mặt liền thay đổi, trầm ngâm một lát sau mới hỏi: “Bên Hàn phủ đã xảy ra chuyện gì, có Bất Xá ở đó ai còn dám đến làm bậy?”.



Tên đệ tử đáp: “Theo như lời của những hạ nhân ở Hàn phủ được chúng ta mua chuộc thì chuyện này kỳ lạ đến khiến họ phát sợ”. Ngưng một lát hắn nói tiếp: “Hình như lúc đó Bất Xá không có mặt tại Hàn phủ, những người còn lại đều ở đại sảnh đợi trời sáng. Trước khi trời hừng sáng, có một kẻ kỳ lạ tự xưng là Hàn Bách tông cửa xông vào khiến những người đã thiếp đi đều giật mình tỉnh dậy...”.



Hồng Đạt Tài và Trịnh Khanh Kiều trố mắt há miệng, Tạ Phong cũng kinh hãi hỏi lại: “Cái gì? Hàn Bách? Mộ của hắn không phải đã bị người ta quật lên rồi sao?”.



Đệ tử kia cũng sợ sệt kể tiếp: ‘Chính là gã Hàn Bách đó, nhưng giọng nói và diện mạo đã thay đổi hoàn toàn. Chỉ có lối gọi lão gia và tiểu thư của hắn nghe nói lại là rất giống”.



Thần sắc Tạ Phong dao động kịch liệt: “Người này bây giờ còn ở Hàn phủ không?”.



Đệ tử lắc đầu: “Người của chúng ta cũng không rõ lắm, hình như tên Hàn Bách đó bị truy sát chạy đến đấy, còn đánh nhau thật ác liệt với kẻ đuổi theo hắn. Đồ đạc trong kho vũ khí Hàn phủ đều bị rơi rớt hết, Hàn Thiên Đức, Vân Thanh và Mã Tuấn Thanh đều bị thương, nhưng xem ra không trầm trọng lắm”.



Ba người lại biến sắc mặt lần nữa.



Lúc bấy giờ, một đệ tử khác đến thưa: “Tạ sư thúc! Giản gia và Sa gia của Tây Ninh phái đã đến rồi!’



Tạ Phong lần đầu tiên lộ vẻ vui mừng, cao giọng: “Mời họ lên đây mau!”.



Bất Xá đứng gần cửa đại sảnh, đang tiếp đón Tiểu Bán Đạo Nhân và nhóm cao thủ Cổ Kiếm Trì do Lãnh Thiết Tâm dẫn đầu. Những cao thủ trẻ tuổi đã từng giao thủ với Hàn Bách ở tửu lầu Hoàng Châu phủ như Lạc Vũ Tu, Tra Chấn Hành cũng đều đã đến.



Con gái cưng của Trì chủ Lãnh Biệt Tình là Lãnh Phượng, người đã có lòng tốt tặng một viên Hồi thiên đơn cho Hà Kỳ Dương cũng có mặt trong số đó.


Bình Luận (0)
Comment