Phúc Vũ Phiên Vân

Chương 53



Trong Tàng bảo khố của Phạm Lương Cực, Nhu Nhu đang chuyên tâm xem xét những văn kiện đoàn cống sứ Cao Ly để lại. Trước mặt nàng là tấm bản đồ địa hình Cao Ly được vẽ hết sức chi tiết.



Bên cạnh nàng, Hàn Bách đứng ngồi không yên, Phạm Lương Cực không biết đã biến đi đâu.



Lúc bắt đầu, Hàn Bách còn hứng thú cùng Nhu Nhu khám phá đám cống phẩm, nhưng chưa được nửa canh giờ chàng đã chán đến tận cổ.



Hàn Bách tính vốn hiếu động, phải lủi thủi ở đây thì quả là khó chịu hết sức. Nhu Nhu đang bận rộn với công việc mà Phạm Lương Cực giao cho, không có thời giờ nói chuyện giải sầu cùng chàng.



Cố chịu đựng một lúc, cuối cùng Hàn Bách cũng chịu không nổi, nói với Nhu Nhu: “Chúng ta ra ngoài hít thở một chút đi!”.



Ánh mắt Nhu Nhu rời khỏi tấm bản đồ, hướng lên Hàn Bách: “Nhưng Phạm đại ca muốn chúng ta ở đây chờ huynh ấy!”.



Hàn Bách nghe thế, cơn thèm muốn được ra ngoài tung tẩy càng như lửa đốt, nghĩ bụng: Tử lão quỷ này một mình đi dạo, lại bắt ta ở đây, thế là nghĩa lý gì? Chi bằng vào Hàn Phủ dạo quanh một vòng, xem tình hình ba vị tiểu thư họ Hàn dạo này thế nào cũng hay đấy! Nghĩ đến đây, càng thấy sốt ruột, liền vung tay nói: “Nàng không phải lo, ta ra ngoài một lát là về thôi, lúc ta về sợ rằng lão quỷ ấy còn đang tiêu dao đâu đó không chừng. Nhưng nàng tuyệt đối không được đi đâu, để ta nhân tiện kiếm cái gì ăn về cho nàng!”. Cũng không để ý đến phản ứng của Nhu Nhu, liền dịch phiến đá bịt ở cửa động, chui nhanh ra ngoài.



Nhu Nhu ở phía sau nói với theo: “Công tử nhớ mau trở về nhé!”. Hàn Bách ứng lên một tiếng, đoạn nhảy khỏi cửa động, kéo phiến đá về vị trí cũ rồi mới luồn theo mật đạo nối thông với đám non bộ.



Vừa mới đi được một nửa mật đạo, bỗng trong lòng chàng phát sinh một cảm giác lạ, như thể đang bị người khác theo dõi. Hàn Bách khẽ rùng mình, vội dừng lại quan sát.



Xung quanh vẫn hoàn toàn tĩnh lặng.



Hàn Bách đã từng nếm trải những lợi hại của Hồng nhan, Bạch phát, nên cũng biến thành con chim nhỏ sợ cành cong, liền cúi đầu nấp sau đám hòn non bộ dày đặc.



Một lúc lâu sau, chắc chắn bên ngoài không có động tĩnh gì, mới tự nhủ rằng mình quá đa nghi, một nơi kín đáo bí mật như vậy, kẻ địch làm sao tìm thấy được? Nếu nói có người bám đuôi đến tận đây thì lại càng không thể. Để bám theo Thiên hạ đạo vương Phạm Lương Cực mà không bị phát giác, e là đến cả Bàng Ban và Lãng Phiên Vân cũng không làm nổi!



Lòng nghĩ như vậy song chàng vẫn cảnh giác, lúc đến chỗ cửa ra, khẽ dịch chuyển phiến đá chặn cửa, đưa tay ra ngoài động trước rồi mới lách người ra sau.



Hoa viên trong buổi chiều tà tĩnh mịch vô cùng, trên mặt đất còn có mấy con chim đang đậu, thấy Hàn Bách xuất hiện vội vỗ cánh bay đi. Hàn Bách thấy vậy liền yên tâm hơn, nếu có ai đó đang phục quanh đây thì làm sao không làm kinh động mấy con chim ấy chứ?



Nghĩ vậy liền chui ra khỏi động. Đang lúc nửa ngoài nửa trong, bỗng thắt lưng như bị vật gì đó chặn lại, nửa người lập tức tê bì. Hàn Bách hồn xiêu phách tán, quay đầu nhìn xuống, chỉ thấy một dải lụa hồng len qua đám hòn non bộ án vào huyệt vị của chàng tự lúc nào. Chưa kịp phản ứng, dải lụa đã uốn như một con rắn, cuốn mấy vòng chắc nịch quang thắt lưng Hàn Bách.



Nội lực từ dải lụa màu truyền vào kinh mạch, Hàn Bách thầm kêu hốt hoảng: “Mẹ ơi!”.



Bóng người tha thướt lướt qua, Hồng nhan Hoa Giải Ngữ từ chỗ nấp xuất hiện đỡ lấy Hàn Bách, ghé sát mặt khẽ nựng lên trán chàng: “Chào tiểu oan gia, bây giờ nương tử phải đến đón chàng về nhà rồi!”.



Hàn Bách nghiến răng nhắm chặt hai mắt, thầm trách bản thân quá mức khinh suất, dù đã cảnh giác song vẫn không thoát khỏi kiếp nạn này, trong lòng tức tối đến nỗi chỉ muốn tự sát!



Hoa Giải Ngữ cười khẽ một tràng, nhún chân bay vụt lên.



Hàn Bách gượng một nụ cười thê lương, không ngờ cuộc đấu cam go với Phương Dạ Vũ lại kết thúc sớm như vậy!



o0o



Lúc Vân Thanh về đến Hàn phủ, trời đã sang buổi chiều muộn. Quãng đường thực ra không xa như vậy, nhưng để tránh tai mắt tay chân của Phương Dạ Vũ, bà đã cố ý đi vòng nên đến giờ mới về được Hàn phủ. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Mối quan hệ không rõ ràng với Phạm Lương Cực phải chăng thế là kết thúc?



Không hiểu vì sao, trong lòng Vân Thanh lại thấy trống rỗng, như có cảm giác mất đi cái gì đó vậy.



Bước vào cửa lớn, Dương Tứ vừa được thăng nhiệm lên đại quản gia chạy nhanh ra đón, đon đả nói: “Tốt rồi, Vân Thanh sư thái đã về rồi, Lão gia và các thiếu gia đang chờ ở sảnh chính cùng uống trà với Bất Xá Đại sư”.



Vân Thanh từ trước đến giờ không chút thiện cảm với con người này, lạnh lùng đáp lại một tiếng rồi đi về phía sảnh chính.



Dương Tứ đi theo bên cạnh lại cất tiếng hỏi: “Vân Thanh sư thái phải chăng biết Mã thiếu gia đã đi đâu?”.



Vân Thanh ngạc nhiên dừng lại: “Tuấn Thanh không có nhà sao?”.



Dương Tứ nói: “Sáng sớm hôm nay thiếu gia ra ngoài xong vẫn chưa thấy trở về, ngay cả ngũ Tiểu thư cũng không biết cậu ấy đi đâu”.




Vân Thanh trong lòng nổi cơn tức giận. Bà vừa rời khỏi Hàn phủ một ngày một đêm, Mã Tuấn Thanh đã thừa cơ biến mất! Trong lúc quan trọng này, đi sai một bước sẽ càng làm cho mọi chuyện thêm phức tạp, huống hồ bà lại vừa sinh ra nghi vấn, muốn tìm hắn để hỏi cho rõ.



Dương Tứ vẫn giọng nịnh bợ: “Ông Bất Xá đại sư ấy không thấy Mã thiếu gia, xem ra rất không hài lòng!”.



Vân Thanh ghét nhất là loại tiểu nhân đưa chuyện thị phi, hừm lên một tiếng, không thèm để ý đến hắn nữa, bước nhanh vào đại sảnh.



Trong sảnh, Hàn Thiên Đức, đại thiếu gia Hàn Hy Văn, nhị tiểu thư Hàn Huệ Chỉ và Hàn phu nhân, người từ trước đến giờ không thích gặp khách, chỉ ngồi trong Phật đường niệm kinh, và Bất Xá đại sư trong bộ cà sa trắng đang ngồi theo đúng vị trí chủ khách. Sa Thiên Lý và Tiểu Bán đạo nhân vốn đi cùng với Bất Xá lại không thấy đâu.



Thần sắc của mấy người đều tỏ ra trầm trọng. Hàn Thiên Đức thấy Vân Thanh trở về như thể thấy được cứu tinh, vội vàng đứng dậy: “Vân Thanh sư thái về rồi thì tốt quá, Tuấn Thanh cậu ấy...”.



Vân Thanh gật đầu: “Tôi biết rồi!” đoạn nhìn về phía Bất Xá, lấy trong người ra cuộn giấy có được từ chỗ Phạm Lương Cực, nói: “Vân Thanh may mắn không làm nhục sứ mạng”.



Bất Xá ngây người ra một hồi, chăm chú nhìn bà, rồi mới nhận lấy cuộn giấy, tiện tay đặt lên chiếc ghế bên cạnh mà không mở ra xem.



Vân Thanh quay người đến chiếc ghế trống bên cạnh Bất Xá, cố giấu vẻ gượng gạo, trong lòng thầm rủa Phạm Lương Cực, cũng bởi tại lão mà bà lại thành một người dễ bị xấu hổ như vậy.



Ngồi yên chỗ, bà khẽ cất lời: “Tuấn Thanh thật không biết cân phân nặng nhẹ, biết rõ là đại sư có thể đến bất cứ lúc nào, vậy mà còn tùy tiện ra ngoài như vậy!”.



Huệ Chỉ đứng dậy cáo lỗi, cúi đầu lui ra.



Bất Xá đại sư khẽ mỉm cười, giọng bình thản: “Ra ngoài dạo chơi thì cũng không sao, quan trọng nhất là giờ Thìn ngày mai trở về là được!”.



Vân Thanh ngây người: “Giờ Thìn ngày mai?”.



Bất Xá gật đầu: “Đúng thế, đầu giờ thìn ngày mai! Trường Bạch Phái Tạ Phong đã chính thức phát thiếp mời đông đảo người trong Bát Đại Liên minh, quyết định công khai làm rõ hung án tại đây”.



Hàn phu nhân vẻ mặt nhân từ sốt sắng: “Tuấn Thanh là một hảo hài tử, đại sư nhất định phải bảo vệ cậu ta!”.



Hàn Thiên Đức gượng gạo: “Phu nhân...”.



Bất Xá bình thản: “Thị phi trắng đen, tất có công luận. Nếu Thanh điệt quả thực là không liên can, Bất Xá tự khắc sẽ giúp hắn”.



Trong lòng Vân Thanh cảm thấy ớn lạnh. Bà vốn cho rằng Mã Tuấn Thanh là đệ tử mà Vô Tưởng Đại sư yêu quý nhất, lần này phái cao thủ tinh minh tuyệt đỉnh là Bất Xá đến là quyết tâm bảo vệ hắn ta khỏi búa rìu Trường Bạch. Song qua ngữ khí Bất Xá, rõ ràng sự việc không hề đơn giản như vậy!



Không lẽ việc Bất Xá đến đây không phải là quyết định của Vô Tưởng? Lẽ nào Thiếu Lâm quyết định hy sinh Mã Tuấn Thanh để đổi lấy sự tiếp tục đoàn kết của Liên minh?



Hàn Hy Văn thở dài: “Tiếc là đại bá phụ không biết đã đi đâu, có bá phụ ở đây cũng có thêm một người thương lượng”.



Trên mặt Bất Xá hiện rõ vẻ đăm chiêu, chậm rãi nói: “Mấy ngày nay, chúng ta đã động viên lực lượng Bát phái và tất cả những nhân sĩ có quan hệ, thậm chí còn vận động cả lực lượng quan phủ để tìm hành tung của Hàn công Hàn Thanh Phong, song lại không hề có kết quả gì, xem ra tình hình không mấy lạc quan. Nếu chuyện Hàn công mất tích có liên quan đến chuyện Tạ Thanh Liên bị giết thì sự việc càng thêm phức tạp!”.



Hàn Thiên Đức càng tỏ ra lo lắng, thở dài một tiếng, song lại không nói ra lời.



Vân Thanh chợt hỏi: “Đại sư đã gặp Ninh Chỉ chưa?”.



Bất Xá gật đầu: “Ta đã gặp cả hai vị thiếu gia và ba tiểu thư, cũng đã từng nói chuyện, có điều ta vẫn không hiểu một vấn đề mấu chốt, đó là vì sao Tạ Thanh Liên lại đến kho binh khí lúc đó, cũng không biết trong kho binh khí có mất thứ gì không?”.



Hàn Hy Văn chau mày: “Việc ở kho binh khí hoàn toàn giao cho tiểu bộc Hàn Bách lo liệu, chỉ có hắn ta mới biết rõ trong kho có những gì, tiếc là... tiếc là hắn đã chết”.



Bất Xá hừm nhẹ: “Đây chính là điểm khiến người ta nghi ngờ nhất! Bây giờ ai cũng nói chúng ta giết người diệt khẩu, thậm chí xác chết cũng không còn, bảo chúng ta phải ăn nói với phái Trường Bạch như thế nào đây?”.



Hàn Thiên Đức tận lúc này mới lên tiếng: “Nhưng Hà tổng bổ đầu đã nói rất rõ, bọn họ hoàn toàn không...”.



Bất Xá cắt ngang: “Hà Kỳ Dương là người của Thiếu Lâm, ai mà tin hắn không phải là cùng một giuộc với Mã Tuấn Thanh?” nói đoạn lắc đầu gượng cười: “Vấn đến lớn nhất bây giờ không phải là ở đó, mà là ai có thể tin một thiếu niên không hề biết võ công lại có thể chỉ bằng một nhát dao giết chết đệ tử đắc ý nhất của Trường Bạch Phái?”.



Chúng nhân trong phòng đều trầm xuống, không khí tĩnh mịch đến mức ngạt thở.



Huệ Chỉ quay trở lại sảnh, đưa một tập giấy đến trước mặt Bất Xá, lễ phép: “Đây đều là những giấy tờ mà tiểu Bách lúc còn sống ghim trên giá binh khí. Trên đó có chữ ký và điểm chỉ của cậu ta, có thể dùng để đối chiếu với bản nhận tội”.



Bất Xá ngạc nhiên nhìn Huệ Chỉ, không ngờ cô tiểu thư lặng lẽ nhu mì này lại tỉ mỉ đến thế.



Tập giấy được xếp rất ngay ngắn, Bất Xá vội giở ra chăm chú xem xét.



Huệ Chỉ quay người đến trước mặt Hàn phu nhân, đỡ bà dậy: “Mẫu thân, chúng ta đi thăm Ninh Chỉ đi, muội ấy vẫn chưa hoàn toàn bình phục”.



Hàn Phu nhân sắc mặt lo âu, thở dài một tiếng, để Huệ Chỉ dìu đi.



Bất Xá đặt tập giấy xuống, giở bản nhận tội của Hàn Bách mà Vân Thanh vừa mang về, nét kinh ngạc bỗng hiện rõ trên khuôn mặt thanh tú.



Vân Thanh và mấy người kia cùng ngây người ra, nhìn Bất Xá vẻ ngạc nhiên không hiểu. Rốt cuộc là chuyện gì có thể khiến một con người từ trước đến giờ luôn luôn bình tĩnh lại tỏ ra kinh ngạc đến thế?



Bất Xá ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, chau mày: “Chuyện này quả là ngoài sự dự liệu của tiểu tăng. Chữ ký này tuyệt đối không phải giả, nhất định là nét chữ của cùng một người!”.



Hàn Hy Văn cùng Hàn Thiên Đức nghĩ bụng: “Vậy thì có gì là lạ?” Vân Thanh vẫn tỏ ra cao trí, hỏi: “Chữ ký này có vấn đề gì sao?”.



Bất Xá nhắm hai mắt lại, một lúc sau mới mở ra, nói: “Nét chữ cũng như đường kiếm, từ thế chữ là có thể nhìn ra người viết tâm cảnh ra sao. Chữ ký trong bản nhận tội này của Hàn Bách dứt khoát hữu lực, khí thế nhất quán. Cho đến tận nét cuối cùng bút khí vẫn không có chút suy giảm. Bản nhận tội này nhất định là được viết ra trong lúc cam tâm tình nguyện, có ép buộc mấy cũng không thể có được nét chữ như vậy!”.



Chúng nhân xôn xao, bất giác loé lên hy vọng.



Bất Xá có thể nhìn ra được những chi tiết như vậy, Tạ Phong đương nhiên không thể không thấy.



Nếu đúng Hàn Bách đã giết chết Tạ Thanh Liên thì mọi chuyện dễ dàng hơn nhiều!



Cho dù Bất Xá trí cao hơn trời, song cũng không thể ngờ được rằng Hàn Bách đã điểm chỉ ký tên bản nhận tội đó trong hoàn cảnh thế nào.



Dương Tứ hớt hải đi vào, bẩm báo: “Mã thiếu gia về rồi!”.



Bất Xá thở mạnh một hơi, đứng dậy: “Tiểu tăng muốn nói chuyện một mình với Tuấn Thanh!”.



o0o



Khoang thuyền trang trí vô cùng lộng lẫy, Cốc Thiến Liên đã thay quần áo khô, hong khô nước bám trên tóc, đoạn ôm chiếc túi đựng cây Hồng thương của Phong Hành Liệt, quỳ trước mặt Điêu phu nhân và lão bà.



Điêu phu nhân càng nhìn càng thấy tội nghiệp, cất giọng dịu dàng: “Tiểu Thanh cô nương, ở nhà ngoài mẫu thân ra còn ai nữa không?”.



Cốc Thiến Liên cúi đầu xuống, nói: “Chỉ có một mình mẫu thân tiểu nữ. Phụ thân tiểu nữ vốn là võ quan ở Kinh thành, vì đắc tội với đám quyền quý, không những mất chức mà còn bị đầy đến nơi sơn dã hẻo lánh này. Năm tiểu nữ bảy tuổi, Người đã uất ức mà qua đời, cả nhà đều dựa vào đại ca săn bắn mưu sinh”. Rồi nhanh trí mở ngay tay nải, lấy cây Hồng thương phân thành ba khúc chìa ra: “Đây chính là thứ duy nhất phụ thân tiểu nữ để lại, đại ca vẫn dùng nó săn bắn hàng ngày”.



“Ấy, chẳng phải là Trượng nhị hồng thương của Lệ Nhược Hải sao?”.



Cốc Thiến Liên thầm kêu không ổn, ngẩng đầu nhìn ra cửa khoang thuyền. Một người đàn ông thân hình tầm thước, râu dài, chừng năm mươi tuổi, ăn vận như thư sinh, hai mắt ánh lên tinh quang, đang chằm chằm nhìn vào mũi cây Hồng thương.



Cốc Thiến Liên thầm kêu trời, vì sao người này đến gần như vậy mà mình lại không hề hay biết, khi ấy đã không còn thời gian suy nghĩ, bèn nhanh trí nhăn mặt: “Tiểu nữ cũng nghe nói qua về Lệ gì Hải đó, nghe mẫu thân nói phụ thân bắt chước ông ta làm đỏ lưỡi thương như vậy”.



Điêu phu nhân giọng hứng thú: “Thì ra cây thương này lại có lai lịch như vậy!



Tướng công, để thiếp giới thiệu chàng làm quen với tiểu cô nương này, thân thế cô ta thật đáng thương!”.



Điêu Hạng ầm ừ một tiếng, ánh mắt như điện xẹt dừng lại trên người Cốc Thiến Liên, nói: “Dáng vẻ cô nương nhanh nhẹn hoạt bát, phải chăng là đã từng học qua võ công thượng thừa?”.



Cốc Thiến Liên đờ người ra, đáp: “Đều là đại ca dạy tiểu nữ cả, để tiện giúp huynh ấy săn bắn”.



Lão bà bà đột nhiên lên tiếng: “Phái chủ, lão đã từng kiểm tra qua đại ca của cô ta, trong cơ thể hắn không có chút chân khí nào, mạch tượng thì tán loạn, rõ là chưa từng học qua võ công!”.



Cốc Thiến Liên vừa mừng vừa lo, mừng là tạm thời có thể qua mặt được Điêu Hạng, song điều làm nàng lo lắng là nội thương của Phong Hành Liệt có thể còn nghiêm trọng hơn nàng đã nghĩ nhiều.



Điêu Hạng “ư lên một tiếng đáp lại, sắc mặt bớt căng thẳng hơn, không còn nhìn cây Hồng thương danh hợp kỳ thực ấy nữa, nói: “Trượng nhị Hồng thương chưa từng rời khỏi phạm vi hai tay Lệ Nhược Hải có thể với tới. Cho dù cô nương có nói với ta nó là Hồng thương Trượng nhị, ta cũng không tin. Thiên hạ ngoài một số ít người, ai có thể khiến cho Lệ Nhược Hải thương rời khỏi tay!”.




Cốc Thiến Liên thở phào, biết được Điêu Hạng vẫn chưa nghe được tin Lệ Nhược Hải trận vong ở Nghênh Phong Hạp, thầm nghĩ, ông không tin là tốt nhất, bản cô nương đây cũng không phản đối đâu!



Điêu phu nhân quở trách: “Khi nãy chúng ta còn đâm chìm thuyền của người ta, chàng nói chuyện từ tốn một chút có được không?”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Điêu Hạng hẳn là rất sủng ái vị phu nhân của mình, cười: “Chúng ta lần này lên phía bắc, đương nhiên là phải cẩn thận một chút mới được!”.



Điêu phu nhân nói: “Nếu có vấn đề gì, Nam Bà chẳng lẽ không nhìn ra? Con người chàng cứ đa nghi như vậy, Tiểu Thanh cô nương thật sự là rất đáng thương!”.



Điêu Hạng lắc đầu: “Sao lại không đáng thương cơ chứ, cha cô ta đi theo tên tiểu nhân Chu Nguyên Chương, làm sao có được kết quả tốt?”



Cốc Thanh Liên làm ra bộ kinh hãi, thốt lên: “Chu... không, ông ta là Đương kim Hoàng thượng...”.



Điêu Hạng nộ quát: “Cái gì mà Hoàng Thượng, hạng tiểu tạp chủng vong ân phụ nghĩa ấy, chân đầy phân trâu, đến chữ cũng chẳng biết được hơn trăm! Nếu không phải hắn gian xảo độc địa, xu nịnh vỗ về hơn bất cứ ai, cộng với tám chữ ngày sinh ghép vừa vặn, bây giờ cũng vẫn chỉ là một tên ăn mày bê bát lê la khắp nơi mà thôi!”.



Cốc Thiến Liên cúi đầu, giả bộ run lên cầm cập.



Điêu Hạng lại chửi Chu Nguyên Chương một hồi, Cốc Thiến Liên mới tìm cơ hội nói: “n đức của phu nhân, lão gia và bà bà, Tiểu Thanh nhất định sẽ không quên! Có điều tiểu nữ và đại ca ra ngoài đã lâu như vậy rồi, cũng phải trở về, bằng không mẹ tiểu nữ không có người chăm sóc không được”.



Điêu phu nhân lên giọng khen ngợi: “Thật đúng là một cô nương hiếu thuận!”. Rồi nói với Điêu Hạng: “Chàng còn không đi xem đại ca của Tiểu Thanh thế nào, không chừng có thể tìm được cách chữa bệnh cho cậu ta”. Nói đoạn quay lại Cốc Thiến Liên: “Dù sao thì cô nương cũng đưa đại ca đi xem bệnh, chi bằng ở lại trên thuyền thêm vài ngày, cũng để cho đại ca của cô nương chữa trị nghỉ ngơi. Thuyền của chúng ta đến Cửu Giang sẽ cập bờ, không đưa hai người đi quá xa đâu”.



Cốc Thiến Liên trong bụng thầm rủa, song lại không dám từ chối đề nghị hợp tình hợp lý ấy.



o0o



Khăn nước nóng đắp trên mặt, Hàn Bách dần tỉnh lại.



Chàng không lập tức mở mắt ra, cũng không có bất cứ cử động nào, thậm chí ngay cả đến nhịp tim, mạch tượng cũng vẫn duy trì không thay đổi, không để cho đối phương biết mình lại nhanh chóng tỉnh dậy như vậy.



Trong tình thế sinh tử tồn vong này, Ma chủng bỗng nhiên lại dâng lên cảnh giới mãnh liệt nhất, phát huy toàn bộ tác dụng, khiến khả năng ứng biến của Hàn Bách tăng hơn bình thường rất nhiều.



Chàng nhớ ra, trước lúc hôn mê đã cảm thấy Hoa Giải Ngữ dùng trường trâm đâm vào Ngọc chẩm quan sau não bộ chàng. Đây hẳn là thủ pháp độc môn của Hoa Giải Ngữ, cho dù trong người có mang Ma chủng cũng không thể cự lại được.



Hoa Giải Ngữ dịu dàng lau mặt cho chàng, ghé sát vào bên tai khẽ gọi: “Hàn Bách!



Hàn Bách!”. Giọng nói vừa quyến rũ vừa dễ nghe, thật khiến người ta có thể cam tâm tình nguyện mà đi chết vậy!



Hàn Bách gần như lập tức muốn đáp lại, cũng may còn kịp thời kềm chế được xúc cảm, mặc cho bàn tay Hoa Giải Ngữ mơn man trên mặt một lúc, rồi đứng dậy rời đi.



Xiêm y tung bay phất phơ tạo ra những làn gió nhẹ, thiếu chút nữa thì chàng bật kêu lên.



Khi ấy chàng mới biết mình đang hoàn toàn lõa thể. Bằng không, làn da làm sao có thể cảm nhận được sự di chuyển của những luồng không khí do dải áo tạo ra!



Hàn Bách thầm nhủ phải thật trầm tĩnh, dỏng tai lên để ý động tĩnh xung quanh.



Thính giác của chàng quét hết từ gần đến xa, chẳng mấy chốc đã biết được mình đang ở nơi nào.



Trong phòng, ngoài Hoa Giải Ngữ không còn ai khác. Ngôi nhà này không phải ở một nơi hẻo lánh mà nằm ngay bên cạnh một con phố lớn, bên ngoài liên tục truyền đến tiếng người xe qua lại. Căn cứ theo phương hương và góc độ của âm thanh truyền đến, nơi này phải là tầng trên của một ngôi lầu.



Hoa Giải Ngữ đưa chàng đến đây làm gì? Vì sao không mang thẳng về cho Phương Dạ Vũ tính công?



Đầu óc Hàn Bách lanh lẹ chuyển vần, nhớ đến lúc sắp bị Liễu Dao Chi một tiêu đoạt mạng, Hoa Giải Ngữ đã kịp thời giải vây cho chàng chạy thoát. Nghĩ đến đây, trong đầu Hàn Bách lóe lên tia sáng, chẳng lẽ nữ ma đầu này lại thật sự thích mình, giờ đang giấu Phương Dạ Vũ rắp tâm “ăn vụng”?



Bất giác chàng thầm oán giận bản thân. Đêm hôm đó dù có chạy đi đâu, thậm chí đã nấp vào trong trướng của Mạc Ý Nhàn mà Hoa Giải Ngữ vẫn có thể dễ dàng bám theo, lẽ ra phải nghĩ đến việc ả đã để lại thứ gì đó trên người mình, thật là ngây thơ hết mức!



Rốt cuộc phải làm cách gì mới có thể thoát thân?



Phải rồi! Nữ ma đầu này chỉ có điểm yếu duy nhất, chính là tình ý đối với mình, đó chính là điểm duy nhất có thể lợi dụng.



Nếu đổi là những nhân vật chính đạo, cho dù biết chắc đây là đối sách cũng sẽ xấu hổ mà không dám thực hiện. Nhưng Hàn Bách trời sinh đã là người không theo ràng buộc, cộng thêm sự phóng khoáng bá đạo của Ma chủng trong người, chỉ cảm thấy trong hoàn cảnh này, bất luận dùng thủ đoạn nào cũng không có gì là không ổn.



Hoa Giải Ngữ đã trở lại, nhấc chiếc khăn đang đắp trên mặt Hàn Bách, thay bằng chiếc khác, tiếp đó bắt đầu cẩn thận tỉ mỉ lau người cho chàng.



Dưới thủ pháp độc môn của Hoa Giải Ngữ, Hàn Bách thiếu chút nữa là rên lên thành tiếng.



Trong lòng bỗng nảy sinh một nghi hoặc, vì sao cảm giác da thịt của chàng lại nhạy hơn bình thường tới cả trăm lần? Chiếc khăn trên tay Hoa Giải Ngữ vuốt tới đâu, từng mảng da thớ thịt đều cảm nhận rõ ràng mồn một tới đó, dễ chịu vô cùng.



Tiếng nước bắt đầu sôi từ lò lửa phòng bên truyền tới. Hoa Giải Ngữ đưa miệng hôn mạnh lên ngực Hàn Bách rồi mới đứng dậy rời đi.



Hàn Bách rùng mình, toan mở mắt ngắm nhìn bộ dạng kiều diễm gợi cảm của Hoa Giải Ngữ.



Tiếng nước róc rách chảy vào chậu đồng từ phòng bên cạnh vang lên.



Hàn Bách tập trung hết sức, những âm thanh nhỏ nhặt thường ngày vẫn bỏ qua cũng trở nên rõ ràng hơn. Chàng khẽ rùng mình, thử vận công hành khí, nào ngờ một chút lực đạo cũng không thấy. Chừng nào còn chưa rút được cây trường trâm ấy ra khỏi Ngọc chẩm quan thì hẳn là khó mà khôi phục lại bình thường được.



Hoa Giải Ngữ đã trở lại bên giường, ngồi xuống, lại đắp lên mặt Hàn Bách một chiếc khăn khác, lần này chỉ phủ phần mũi và miệng, để hở hai mắt.



Hàn Bách không dám động mắt, e bị đối phương phát giác, thầm nghĩ: Chiếc khăn vừa lấy đi đó vẫn còn nóng, vì sao ả lại thay nhanh như vậy, chẳng lẽ trò quỷ chính là trên chiếc khăn này?



Nghĩ đến đây, mũi chàng bắt đầu hoạt động.



Chiếc khăn này có vẻ chẳng có mùi gì lạ, chỉ thoang thoảng một hương thơm dịu mát vô cùng. Nếu không phải đã sẵn định kiến từ trước thì Hàn Bách nhất định sẽ không để ý đến điểm này mà còn cho rằng đó là mùi hương trên mình Hoa Giải Ngữ.



Đôi tay mềm mại của Hoa Giải Ngữ đưa đi đưa lại, xoa nắn tỉ mỉ trên người Hàn Bách. Huyết mạch chàng càng ngày càng căng như chực nổ tung ra, so với việc lau bằng khăn khi nãy còn thoải mái hơn cả trăm lần.



“A!”. Hàn Bách chịu không nổi kêu lên, mở to mắt ra, ngồi dậy. Chỉ thấy Hoa Giải Ngữ mày như xuân sơn, mắt như thu thủy, đang đăm đăm nhìn chàng tình tứ.



Hàn Bách cúi nhìn cơ thể không một mảnh vải của mình, còn đang cảm thấy kỳ lạ làm sao chàng vẫn còn khả năng hoạt động thì Hoa Giải Ngữ mỉm cười: “Bách lang, chàng đừng có vận khí, chỉ tốn công vô ích thôi!”.



Hàn Bách tuy cả người không có gì che đậy, lại không mảy may cảm thấy mất tự nhiên, cố không để ý bàn tay quyến rũ không ngừng lướt qua lướt lại trên người mình, chau mày: “Ta chỉ nghe nói người ta cướp vợ, chưa từng nghe nói có người đi cướp chồng bao giờ, sau khi cướp về còn làm cho người ta hôn mê để động chạm nữa, ra cái thể thống gì chứ?”.



Hai người nhìn nhau một hồi, Hoa Giải Ngữ phì cười, khẽ nói: “Ai bảo diện mạo, thân hình của chàng đều đẹp hơn bất cứ đàn ông nào khác! Có rất nhiều người lúc mặc y phục thì đẹp như Phan An, vừa cởi bỏ ra thì xấu chẳng buồn nhìn”.



Hàn Bách thấy bà nói chuyện không chút e thẹn, hạ thể nóng ran lên, đưa tay vê một vòng trên mặt Hoa Giải Ngữ: “Nương tử như vậy, chẳng phải đã nói rõ với ta nàng từng chung đụng với rất nhiều đàn ông, không sợ ta nổi giận không để ý đến nàng nữa sao?”.



Hoa Giải Ngữ không ngờ sau khi Hàn Bách tỉnh lại không những không nổi giận lôi đình, cũng không tìm cách thoát thân, lại còn trêu trọc tình tứ như vậy, trong lòng bớt cảnh giác hơn, cười ngọt ngào: “Bắt đầu từ hôm nay thiếp chỉ có một mình chàng thôi, được không?”.



Hàn Bách cười hì hì: “Như thế còn được! Nào, gọi một tiếng hảo phu quân cho ta nghe xem!”



Độc chiêu này của Hàn Bách, đến một lão tướng tình trường như Hoa Giải Ngữ cũng phải ngây người ra, một lát cúi đầu ngoan ngoãn gọi nhỏ: “Hảo phu quân!”.



Cho dù Hàn Bách có coi bà là kẻ địch nguy hiểm nhất, song giọng nói dịu dàng mềm mại ấy cũng vẫn khiến trái tim chàng loạn nhịp, liền đưa miệng hôn lên khuôn mặt mỹ miều, rồi nhân cơ hội đứng dậy, thoát khỏi bàn tay ma thuật của Hoa Giải Ngữ.



Hoa Giải Ngữ ngồi nhu mì bên giường, cũng không hề có ý ngăn cản Hàn Bách.



Hàn Bách đi đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài qua chiếc mành trúc. Vừa thấy phong cảnh bên ngoài, chàng gần như thốt lên một tiếng thất kinh. Thì ra ngay bên kia đường lại là Hàn phủ!



Nháy mắt chàng đã biết rõ nơi chàng đang ở. Bởi lẽ từ mười năm trước, sau khi tiểu lâu này xây xong, mỗi lần bước chân ra khỏi Hàn phủ, chàng đều có thói quen ngước mắt ngắm nhìn ngôi viên đình lầu các hình dạng đặc biệt này. Nghe nói đây là biệt quán của một viên quan Kinh thành máu mặt, không ngờ lại là sào huyệt của Phương Dạ Vũ, dựng lên ở đây đương nhiên là để giám sát mọi động tĩnh bên trong Hàn phủ!



Nhưng rốt cuộc Hàn phủ có gì đáng để quan sát?



Hàn Bách lặng im xem xét tình trạng bên trong cơ thể, nội lực tuy không đề tụ được, song cử động và sức lực của chân tay vẫn không khác gì người thường, thầm gật gù khen ngợi thủ pháp tài tình của Hoa Giải Ngữ.



Phía sau truyền đến tiếng bước chân của Hoa Giải Ngữ, Hàn Bách vội nói: “Nương tử, ta khát rồi!”. Đương nhiên không phải chàng khát mà là e ngại bàn tay của Hoa Giải Ngữ.



Hoa Giải Ngữ dịu dàng: “Thiếp hâm một bình trà để chàng giải khát nhé!”. Rồi đẩy cửa đi ra. Hàn Bách thoáng ngây người ngạc nhiên, bà ta để chàng một mình ở đây, chẳng lẽ không sợ chàng la hét làm kinh động cao thủ Bát phái trong Hàn phủ sao?



Xem ra Hoa Giải Ngữ đang muốn thử mình.




Chà! Phải làm gì bây giờ?



Nếu như Hoa Giải Ngữ muốn giết chàng, đúng là dễ như trở bàn tay, bất cứ ai cũng không thể ngăn cản được.



Nghĩ đến đây, trong đầu Hàn Bách loé lên tia sáng. Nếu như chàng la hét ra ngoài, Hoa Giải Ngữ sẽ làm thế nào? Phải chăng là lập tức giết chết chàng? Nếu đúng như vậy, vì sao bà ta lại cho chàng cơ hội này?



Trong khoảnh khắc ấy, Hàn Bách đã nắm được tâm trạng của Hoa Giải Ngữ.



Bà ta đang ở giữa một mâu thuẫn khó giải quyết, vừa yêu Hàn Bách một cách điên cuồng, lại vừa không muốn phản lại Phương Dạ Vũ.



Vì thế nếu bảo bà ta loại bỏ Hàn Bách, bà ta quyết không đành lòng. Nhưng nếu Hàn Bách ép bà vào thế không thể không xuống tay, bà ta sẽ không còn cách lựa chọn nào khác là giết chết chàng, bản thân lại có thể tự giải thoát ra khỏi cuộc tình éo le ấy, trở lại tính cách máu lạnh vô tình trước đây.



Hàn Bách nghiêng đầu nhìn sang chậu đồng đựng nước bên cạnh cửa sổ. Trong nước không có gì lạ, cũng không có màu mùi gì đặc biệt. Đang lẩm bẩm suy tính chợt chàng để ý đến cái bát nhỏ bên cạnh chậu đồng, chiếc bát chứa nước đầy đến một nửa, lềnh bềnh mấy cái lá nhỏ hình sao màu đỏ.



Hàn Bách cúi đầu xuống bát, một mùi hương dịu mát truyền vào trong mũi, giống hệt mùi hương trong chiếc khăn nóng khi nãy.



Đến đây chàng đã không còn nghi ngờ gì nữa, thứ lá đỏ này có thể tăng cường xúc giác của con người. Nếu là lúc nam hoan nữ hợp, tác dụng của nó càng khiến người ta không thể cưỡng lại, so với xuân dược gì đó còn lợi hại hơn nhiều.



Bất giác nghĩ đến bàn tay của Hoa Giải Ngữ, bụng dưới lại nóng ran lên. Hàn Bách cắn đầu lưỡi nhắc nhở mình, đẩy cửa đi ra phòng khách.



Hoa Giải Ngữ vừa bưng lên chiếc khay đựng một bình trà và hai chiếc cốc nhỏ, thấy Hàn Bách đi ra, mỉm cười đặt khay trà xuống, nói: “Phu quân mời dùng trà!”. Bộ dạng chẳng khác gì một hảo thê tử hiền lương thục đức.



Hàn Bách chau mày: “Nàng để ta một mình như vậy, không sợ ta bỏ chạy, hoặc là la hét om sòm sao?”.



Hoa Giải Ngữ giả bộ ngạc nhiên: “Sao chàng lại phải bỏ chạy chứ?”.



Hàn Bách đến cạnh bàn ngồi xuống, bưng cốc trà Hoa Giải Ngữ rót lên, dốc vào miệng, cười ha hả: “Nàng khống chế huyệt đạo của ta, hoặc là mưu đồ bất chính, hoặc là mưu sát phu quân, ta tháo chạy thì có gì là lạ?”.



Hoa Giải Ngữ thấy Hàn Bách thái độ không chút sợ sệt, hào khí khiếp người, trong mắt ánh lên vẻ đắm đuối, than thở: “Oan nghiệt, thật đúng là oan nghiệt! Hoa Giải Ngữ ta đã gặp bao nhiêu mỹ nam trong thiên hạ. Ngoài Lệ Nhược Hải, chưa từng có người nào khiến ta vừa nhìn mà đã động lòng, chỉ có oan gia chàng đây thôi, lại còn biết đùa với ta nữa chứ, ài!”.



Hàn Bách vẫn luôn tìm cách thoát thân, nghe Hoa Giải Ngữ bộc bạch như vậy, cộng thêm con người vốn trọng tình cảm, trong lòng không khỏi dao động.



Nếu chàng là người của Bạch đạo chính thống, có nỗi nhục thù với Ma Sư Bàng Ban, hẳn là có chết cũng không đội trời chung với tất cả những người trong phe của lão. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Nhưng Hàn Bách cho đến giờ phút này, ngoài vì mối quan hệ với Xích Tôn Tín mà đối lập với Bàng Ban ra, với Hoa Giải Ngữ chẳng có oán thù gì, thậm chí đối với một Phương Dạ Vũ muốn giết chết mình chàng cũng qúy trọng nhiều hơn thù hận, cộng với bản thân con người Hàn Bách không thích kết oán, không câu nệ lễ tục. Nếu Hoa Giải Ngữ có yêu chàng, hoặc chàng yêu Hoa Giải Ngữ, cả hai việc đều không có gì không ổn.



Vì vậy, khi nghe nữ ma đầu xinh đẹp này thổ lộ tình ý, trong lòng Hàn Bách cũng rực lên, dõng dạc: “Nương tử, hãy giết ta đi! Một là nàng có thể giải bỏ mối thắt trong lòng, hai là ta cũng chán làm người rồi. Chà! Làm người mà khổ như vậy thì làm làm gì?



Đáng cười là khi nãy ta còn tìm cách tháo chạy, nàng biết không? Thực ra ta đã tỉnh từ lâu rồi, nhưng còn giả vờ ngủ để lừa nàng đó!”. Cảm xúc tuôn tràn, tự nhiên Hàn Bách bộc bạch hết, cảm thấy trong lòng nhẹ hẳn, song cũng cảm thấy bên trong tâm linh một sức mê hoặc nào đó dẫn dắt mình phải nói như vậy.



Hoa Giải Ngữ rùng mình: “Bách lang! Chàng thật sự muốn đưa ta vào chỗ chết, làm ta càng khó xử sao? Chàng cho rằng ta không biết chàng đã tỉnh từ lâu sao? Nữ tâm công của ta có thể cảm nhận được mọi phản ứng nhỏ nhất trên cơ thể chàng, có điều ta làm bộ không biết để xem chàng lừa ta như thế nào. Đến lúc chịu không nổi nữa, ta buộc phải ép mình giết chết chàng...”.



Tiếp đó bà lại thở dài: “Lý đại ca muốn ta dụ chàng quy ẩn không màng đến chuyện giang hồ, nhưng cả ta và huynh ấy đều biết chuyện này là không thể. Bởi vì một Hàn Bách như thế sẽ không còn phong độ và sự ngạo mạn để hấp dẫn ta nữa, cũng không còn những hành động phóng đãng khác thường nữa, một Hàn Bách mà ta yêu như bây giờ cũng sẽ bị hủy hoại”.



Nói đến câu cuối, hai dòng lệ tình từ khoé mắt tuôn xuống.



Hàn Bách có nằm mơ cũng không thể ngờ nữ ma đầu này lại có lúc thổ lộ chân tình như vậy, bèn cố định thần, vừa thầm mắng bản thân đã thẳng thắn nói hết, lại vừa xúc động nắm lấy bàn tay của Hoa Giải Ngữ, áp sát vào mặt mình, một tay khẽ lau nước mắt trên khuôn mặt hoa, khẽ nói: “Nàng rời bỏ Phương Dạ Vũ, chẳng phải mọi chuyện được giải quyết rồi sao? y, không! Như vậy Hoa Giải Ngữ cũng chẳng còn là Hoa Giải Ngữ nữa, cũng mất đi sức hấp dẫn với một Hàn Bách phóng đãng như ta. Ta thích sau mỗi lần trêu chọc nàng lại được nghe thấy giọng nàng vừa tức giận vừa tình tứ đòi móc lưỡi, moi mắt ta ra, như thế mới thật thú vị làm sao!”. Những lời này lại thật sự là tự đáy lòng Hàn Bách, không một chữ dối trá.



Khuôn mặt còn đẫm nước mắt của Hoa Giải Ngữ nở nụ cười: “Tử quỷ nhà chàng!



Ta quả thật muốn móc lưỡi chàng ra, từ từ nhai rồi nuốt vào trong bụng!”. Rồi lại thảng thốt: “Nguy rồi! Càng ở với chàng ta càng cảm thấy không dứt ra được. Nếu không giết được chàng, ta phải làm sao đây?”.



Hàn Bách đã quên thế giới bên ngoài tiểu lầu, cười lên ha hả: “Không quản chuyện Phương Dạ Vũ, Bàng Ban gì đó nữa, bây giờ chỉ có nương tử và phu quân đây vui vẻ! Trước khi giết ta, nàng phải nghe ta mọi chuyện”.



Hoa Giải Ngữ ngây người ra, hỏi: “Nghe mọi chuyện gì cơ?”.



Nhìn thấy bộ dạng của nữ ma đầu mà người người trên giang hồ khiếp sợ như vậy, Hàn Bách tràn đầy khí thế chinh phục của một nam tử trước mặt mỹ nhân, dục hỏa đang cố kiềm chế bỗng trào dâng mãnh liệt, bèn vừa cười vừa nói với giọng chủ nhân: “Hãy đứng dậy đi lại chút đã!”



Hoa Giải Ngữ buông cánh tay đang vuốt ve trên khuôn mặt chàng, khẽ bước đến giữa phòng, điệu bộ thướt tha yêu kiều chưa từng thấy.



Bên ngoài trời đang dần tối, những ánh sáng le lói của buổi chiều tà chiếu xuyên qua khe cửa sổ vào phòng, khung cảnh trở nên thập phần thơ mộng.



Hoa Giải Ngữ đứng yên, mặc cho ánh mắt rừng rực của Hàn Bách săm soi trên cơ thể mình.



Kể từ khi xuất môn đến nay, bao năm bà dùng dung mạo dụ người, song không lần nào lại cam tâm tình nguyện như lần này, một cảm giác hiến dâng đến tận cùng tim óc.



Nỗi xúc động mỗi lúc một trào dâng, Hoa Giải Ngữ cắn môi, thầm thốt lên: “Bách lang!



Chàng muốn nhìn thế nào thì nhìn!”.



Sau Liễu Dao Chi, Hoa Giải Ngữ chưa hề nghĩ rằng mình sẽ toàn tâm toàn ý yêu một người đàn ông nào nữa!



Thế nhưng chuyện ấy giờ đã xảy ra, mà lại với người mà bà không thể không giết!



Cả về công lẫn tư, Hoa Giải Ngữ chỉ có lựa chọn là phải giết chết Hàn Bách!



Ý nghĩ ấy càng thôi thúc bà hiến dâng tất cả, hiến dâng không chút do dự.



Hàn Bách phá tan yên lặng: “Nữ tâm công của nàng có thể khiến nàng biết trước được sức mạnh của tương lai, vì thế chỉ nói muốn móc lưỡi ta, không nói sẽ moi mắt ta, bởi vì nàng biết ta phải ngắm nhìn cơ thể nàng. Nào, mau cởi y phục ra, như thế mới công bằng chứ!”.



Trong mắt Hoa Giải Ngữ thoáng hiện vẻ sầu muộn, nghiêng người xoay một vòng, lúc quay lại nhìn Hàn Bách thì áo khoác ngoài đã rơi xuống, để lộ ra chiếc yếm đỏ bó sát người.



Đôi chân thon dài trắng nõn, bờ vai tròn đầy mịn màng, đủ để khiến bất cứ người đàn ông nào cũng phải khởi lên dục vọng nguyên thủy nhất.



Hoa Giải Ngữ thông thuộc Thiên ma diệu vũ, mỗi một động tác đều hết sức tinh tế huyền diệu, song lại không mang mảy may sự dâm đãng thấp hèn, khiến người ta ý loạn tình mê.



Không khí trong phòng khách bỗng trở nên nóng rực.



Hoa Giải Ngữ nhẹ cởi mảnh áo cuối cùng, phô cơ thể trần trụi nõn nà ra trước đôi mắt tham lam của nam tử hán mà trong lòng bà vừa yêu lại vừa không thể không giết.



Hàn Bách cố gắng nuốt nước bọt một cách khó khăn, nghĩ thầm: “Khỏi lo chuyện đâu đâu, báu vật tuyệt vời như vậy, không chiếm hữu bây giờ sau này nghĩ lại sẽ hối hận, huống hồ tiểu mệnh này ngày mai đã chắc gì giữ được!”. Bèn đứng thẳng người, bước lên một bước quan trọng trong đời, hướng về phía Hoa Giải Ngữ.



Vẻ rầu rầu trong mắt Hoa Giải Ngữ càng đậm, khẽ nói: “Bách lang! Giải Ngữ sẽ để cho chàng được chết trong lúc khoái lạc lên cao trào nhất, sau đó sẽ hoài thai đứa con của chàng, để tình yêu với chàng tiếp tục, Giải Ngữ cũng chẳng nghĩ ra được cách gì hơn nữa!”.



Hàn Bách tai đã sớm ù lên không còn nghe thấy lời Hoa Giải Ngữ, cúi xuống bế ngang thân hình run run nóng bỏng, đi vào khuê phòng.


Bình Luận (0)
Comment