Phúc Vũ Phiên Vân

Chương 228


Càn La và Thích Trường Chinh phủ phục trên một mái nhà ở ngoài cùng Mạt lăng Quan, trên lưng buộc chặt huynh muội Tống Nam, Tống Mị.

Hai người chăm chú nhìn ở phía phía trước khoảng nửa đặm là thành tường và thành lâu san sát, hai bên là vách núi đá dốc cao không thể bám víu, hình thành một lối vào quan ải hiểm yếu.
Càn La khẽ nói: "Thành tường cao hơn mười trượng, dù chúng ta có thể trèo lên đầu tường, lúc nhảy xuống cũng khó mà giữ được vô sự, huống hồ trên lưng còn có hai người."
Thích Trường Chinh nói: "Cái này rồi sẽ có phương pháp giải quyết, nhưng mà từ nơi đây đến tường thành, tất cả đều là cánh đồng bát ngát, không có gì che đậy, rất dễ bị quân thủ thành quân phát giác.

Như vậy sẽ không qua mắt được người của Lam Ngọc.

Hừ! Bất quá tay lão tử đang rất ngứa ngáy, làm lớn một trận cũng tốt."
Tống Mị ở phía sau run sợ ôm chặt lấy hắn, hô hấp trở nên dồn dập, làm hắn cảm thấy rất khiêu khích và kích thích.
Càn La cũng không phải thiện nam tín nữ, nghe vậy lặng lẽ cười, áp sát tai Thích Trường Chinh thì thầm mấy câu.

Rồi nói với Tống Nam: "Thế chất nếu như sợ, hãy nhắm mắt lại.

Thậm chí ngủ một giấc cũng được.

Đảm bảo khi tỉnh lại thì chùng ta đã ở trong kinh thành."
Tống Nam sợ run cả người, hàm hồ cất tiếng, chợt cảm giác như cưỡi mây đạp gió, đã theo Càn La bay khỏi nóc nhà, rơi xuống đồng cỏ bao la.
Lúc này chân Thích Trường Chinh cũng điểm trên mặt đất, lộn một vòng, nhằm thành tường chạy tới.
Ở trên lưng, Tống Mị đã sớm nhắm chặt đôi mắt đẹp, liều mạng ôm sát nam tử đã là lang phu của mình, cảm thụ từng chút cơ lưng cường tráng của hắn.

Nàng không tự chủ mà cảm thấy kích thích cùng động tâm, vội thầm mắng mình dâm đãng.

Nhưng tại thời khắc sống chết trước mắt, nghĩ tới chuyện nam nữ, nàng lại không tự chủ được mà bị động tác bay nhảy cùng cơ nhục tràn ngập lực lượng của Thích Trường Chinh khơi dậy xuân tình, thiếu chút nữa làm nàng mắc cở tới chết.
Khi bốn người chia làm hai luồng, như quỷ mị lướt qua giữa thành tường cùng phòng xá, thành lâu mới truyền ra tiếng chuông kêu cồng vang cảnh báo.
Hơn mười bóng người trong tay cầm binh khí, từ thành lâu nhào ra, nhằm bọn họ chạy tới.
Càn La trao đổi ánh mắt với Thích Trường Chinh, trong lòng biết rõ nhất định là cao thủ của Lam Ngọc.

Hẳn là đã tại đây ôm cây đợi thỏ mà chờ bọn họ.

Hai người vội tăng tốc nghênh đón.
Thích Trường Chinh đợi cách đối phương còn khoảng một trượng thì “Keng” một tiếng, thiên binh bảo đao được rút ra.

Hắn quát lên như sấm, ánh đao như chớp, sử ra Tả thủ đao pháp do Phong Hàn truyền, như gió cuốn đánh tới địch nhân gần nhất.

Cả người dũng mãnh như sư tử hổ báo, toát ra ý chí chiến đấu kiên cường không gì sánh nổi.
Càn La trong tay cầm mâu thấy vậy không nhịn được gật đầu.

Đứa con nuôi yêu quý này càng lúc càng có tiến bộ.

Nhất là hắn vẫn rất trẻ tuổi lại có chí tiến thủ.

Tiền đồ thực sự là không thể hạn lượng.
Tống Mị ở trên lưng Thích Trường Chinh cảm thụ càng sâu.

Nàng mở mắt ra, nhìn thấy ba tên nam tử vũ trang như sói như hổ đánh thốc lại đây, sợ quá nhắm tịt hai mắt lại.

Cảm thấy thân thể không ngừng rung động nhấp nhô, bên tai liên tục vang lên tiếng kêu thảm thiết, nàng miễn cưỡng mở mắt thì thấy có hai tên cả người đầy máu nằm trên đất, tên còn lại vừa bị Thích Trường Chinh đánh bay ra, vội vàng nhắm mắt lại không dám nhìn nữa.
Rốt cuộc nàng đã được thấy sự can đảm của Thích Trường Chinh trên chiến trường.
Ở bên kia, Càn La đánh đâu thắng đó, trường mâu tung hoành, địch nhân dồn dập ngã xuống, không có một người có thể chống lại hắn một chiêu.
Lúc này, Thích Trường Chinh một đao chém trúng tim một tên chặn đường khác, thuận chân đá hắn bay ra ngoài, phá vỡ trùng vây.

Phía sau và hai bên mặc dù đều có địch nhân, nhưng thấy bọn họ lợi hại như vậy, nên chỉ phô trương thanh thế mà không dám tiến lên động thủ.
Có chiến quả như vậy, hắn không hề ngạc nhiên.

Với thực lực của hắn cùng Càn La, trừ phi Lam Ngọc đích thân đến, người khác sao có thể ngăn được bọn họ.

Hơn nữa, đường thủy, bộ tới kinh sư không chỉ một cái, đối phương nếu muốn phong kín tất cả đường xá, tất nhiên thực lực phải phân tán.

Như vậy càng không có năng lực ngăn chặn bọn họ.

Thêm nữa, bọn chúng sao có thể nghĩ đến hai huynh muội Chu gia lại được đích thân hắn và Càn La bảo hộ chứ?
Hai người đề khí lướt nhanh, chớp mắt đã bỏ rơi địch nhân, hạ xuống thành tường bên kia.
Binh lính thủ thành giương cung lắp tên, nhằm bọn họ bắn tới.
Thích Trường Chinh và Càn La nhìn nhau cười, dọc theo tường thành, lao nhanh tới chỗ trống không có binh lính phòng thủ.

Thích Trường Chinh nhảy lên, Càn La hét lớn một tiếng, hai tay đẩy vào dưới bàn chân.

Thích Trường Chinh liền như đạn pháo lao tới phía đầu tường.

Càn La đồng thời nhảy lên theo sát sau hắn.
Khi Thích Trường Chinh đặt chân lên thành tường thì lính thủ thành từ hai bên hổn hển thở dốc chạy tới.

Hắn vội tung sợi thừng dài đã chuẩn bị sẵn về phía sau.

Lúc này Càn La đã bay lên đến mười trượng cao, chân khí đã hết, sắp rơi trở xuống thì đúng lúc đầu dây thừng bay tới.

Hắn liền chụp lấy, mượn lực tung lên thêm năm trượng, hạ xuống bên cạnh Thích Trường Chinh.
Hai người phóng qua thành tường rộng.

Trước khi lính thủ thành chạy tới thì hai người đã nhảy xuống thành tường.
Đám lính thủ thành trợn mắt líu lưỡi, ngay cả bắn tên cũng quên, từ độ cao này độ nhảy xuống, không phải là muốn chết sao?
Khi đã xuống khoảng mười trượng, Càn La tăng tốc độ rơi, lật tay đẩy vào lòng bàn chân Thích Trường Chinh.


Thích Trường Chinh cùng Tống Mị sau lưng lập tức tung lên cao khoảng một trượng.

Lúc này, Càn La chỉ còn cách mặt đất không tới ba trượng.
Phút chốc, đoạn dây thừng lúc này chỉ còn khoảng một trượng trong tay hai người bị kéo thẳng tắp, Càn La lại mượn thế căng của dây đề khí khinh thân, tung người lên mấy đợt, rồi mới buông dây nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.
Thích Trường Chinh lộn một vòng, không kinh không hiểm rơi xuống bên cạnh hắn.
Thích Trường Chinh quay nhìn đám lính thủ thành đang trợn mắt há mồm ở phía trên, rồi đưa tay vỗ mạnh vào bờ mông căng tròn của Tống Mị, cười nói: "Mị Mị có thể mở mắt rồi!"
Hai người cười lớn nhằm phía kinh sư chạy đi.
……………………………
Hàn Bách đề khí nhảy mạnh, lướt qua tường cao, hạ xuống trên nóc nhà Hương Túy cư của Mị Nương.
Khu biệt viện này quy mô đầy đủ.

Phân rõ trước, giữa, sau ba khu.

Mỗi khu là một tổng thể theo kiểu tứ hợp viện, nối với nhau bằng hoa viên và đường mòn.

Xung quanh là tường cao.
Hàn Bách đi theo lão tặc Phạm Lương Cực cũng khá lâu nên đối với việc xem bố cục phòng ốc đã có chút thành tựu.

Hắn tỉ mỉ quan sát cảnh vật Hương Túy cư, liền đoán được khuê phòng của Mị Nương hẳn là lầu các ở phía cuối cùng hướng nam.

Nơi đó vừa thanh tịnh, bên ngoài hoa viên cảnh vật đẹp nhất, lại không bị nổi khổ của gió Bắc hoặc nắng Tây chiếu vào.

Tự nhiên phải dành cho lão bản nương Mị Nương hưởng dụng.
Lúc này, trước viện thoáng có âm thanh người truyền đến, Hàn Bách lắng nghe một lát thì nhận ra là mấy tay hộ viện đang đàm luận chuyện “gió trăng”, không rõ những tên kia vì sao đã khuya vậy còn chưa có đi ngủ.
Hàn Bách không dám chần chờ, định thừa dịp trước lúc hừng đông phải quấn quýt một trận với cái diễm phụ quyến rũ đến tận xương tủy này.

Hắn liền nhanh chóng đi tới bên ngoài khuê phòng của Mị Nương.

Rồi nhảy lên, treo ngược người dưới mái hiên, nhìn vào bên trong.
Bên trong phòng, mặc dù đèn không được thắp lên, nhưng sao có thể giấu được ánh mắt Hàn Bách.

Hắn thấy màn thêu rủ xuống tới đất, trên giường ẩn hiện bóng người ôm mền nằm ngủ, mái tóc đen nhánh buông xỏa trên giường.
Hàn Bách mừng rỡ, vừa định xuyên cửa sổ mà vào, trong lòng bỗng nhiên nổi lên cảm giác cực kỳ không thích hợp, thất kinh, nhìn quanh thấy tất cả đều hòa bình yên tĩnh, không có nửa điểm dị thường, trên giường truyền đến tiếng thở đều đều nhẹ nhàng của Mị Nương.
Hàn Lập thu nhiếp tinh thần, im hơi lặng tiếng lẻn vào trong phòng, đi tới trước màn che.
Trong màn, nữ tử nằm quay mặt vào tường, dù mặt bị che nhưng lưng cong cùng đôi mông căng tròn vẫn hiện rõ.
Vì sao mình lại cảm thấy không thích hợp chứ?
Tâm chợt chấn động, cuối cùng cũng biết rõ chỗ nào không thích hợp.

Chính là trước giường không có giầy thêu, và đồng thời hắn cũng hiểu ra vì sao hộ vệ trước viện còn chưa đi ngủ, bởi vì Mị Nương căn bản là chưa về nhà.

Nữ tử trong màn hẳn là thủ hạ của Lam Ngọc trốn ở đây chờ Mị Nương trở về.

Biết mình tới, liền mang cả giày chui vào trong chăn, giả làm Mị Nương, bày ra cạm bẫy để đối phó hắn.
Chỉ từ việc đối phương nhận ra mình đã tới, liền có thể biết đối phương là cao thủ nhất lưu.

Nói không chừng còn chính là "Yêu mị nữ" Lan Thúy Trinh mà Lam Ngọc coi trọng.
Những ý niệm này nhanh như chớp hiện lên trong tâm trí hắn, hắn đã nghĩ ra cách tốt để ứng phó.

Hắn cởi mặt nạ ra, cất vào trong người, hì hì cười nói: "Bảo bối láu lỉnh Mị Nương của ta! Chuyên sứ đại nhân của nàng đã tới đúng hẹn rồi.

Ai! Đêm nay thật xin lỗi, tại trên hoa thuyền của ngươi không phải lo ứng phó Yến Vương thì cũng bị mỹ nhân tóc vàng do hắn cấp quấn lấy.

Ngay cả thời gian đi nhà xí cũng không có.

Lão già Hoàng đế của các ngươi bởi vì ăn tiên sâm của ta mà khiến cho Trần quý phi chết đi sống lại thì lại vô cớ phong ta làm Trung Cần Bá.

Làm ta mệt chết, không kịp quay về hoa thuyền.

Giờ mới hỏi được đường xá đến nơi đây tìm nàng.

Bảo bối láu lỉnh nghìn vạn lần không nên tức giận a."
Vừa nói vừa cởi áo.

Biểu hiện ra bộ dáng rất háo sắc, đồng thời cũng để cho đối phương biết hắn không có vũ khí.
Đang giả trang Mị Nương ở trên giường đúng là "Yêu mị nữ" Lan Thúy Trinh.

Nghe được là Hàn Bách tới liền vui mừng vô cùng.

Đâu quản tới hắn có giết Liên Khoan hay không, thầm nghĩ nếu có thể thần không biết quỷ không hay đem hắn ám toán, công lao này thực sự là không phải chuyện đùa.

Khi đó, muốn cầu Lam Ngọc cái gì sẽ có cái đó.
Ai mà chẳng muốn giết tên Hàn Bách vướng chân vướng tay này.

Chỉ là sợ bị người biết rõ, sẽ nhận đến Chu Nguyên Chương cùng Quỷ Vương trả thù mà thôi.

Nếu như bây giờ có thể giết chết hắn, ai có thể đoán được do nàng làm chứ.
Trong lúc nàng đang vui mừng thì Hàn Bách đưa tay vén mở màn che.
Lan Thúy Trinh rên rỉ một tiếng, hàm hồ không rõ nói: "A! Bỏ rèm cửa sổ xuống được không?"
Hàn Bách cười thầm, biết nàng sợ mình nhận ra nàng không phải Mị Nương.

Hì hì cười nói: "Mị Nương thật là đạo hạnh, làm trong bóng tối sẽ có một cảm thụ khác.

Cáp..."
Rồi ung dung kéo màn che bốn cái cửa sổ nhỏ lại.
Gian phòng rơi vào trong bóng tối.

Lan Thúy Trinh cho là hắn không nhìn thấy, dè dặt xoay người lại, lấy ra chủy thủ Kiến Huyết Phong Hầu có độc đang giắt ở giữa đùi, chuyển qua giấu ở trong lòng bàn tay, chậm rãi chờ tên sắc quỷ đang sải bước tiến tới giường vải.
Hàn Bách đi tới chính giữa phòng thì không còn động tĩnh.
Lan Thúy Trinh đợi một hồi, nhịn không được hỏi: "Chàng làm gì vậy? Sao còn không mau tới."
Hàn Bách kinh ngạc nói: "Tiểu láu lỉnh có bị cảm lạnh hay không, mà sao thanh âm vừa khàn vừa tắt vậy?"
Lan Thúy Trinh giật mình kinh hãi, đáp: "Ai! Có thể là đã bị nhiễm chút phong hàn rồi."
Hàn Bách vui vẻ nói: "Ù ù cạc cạc mà lại hay, gọi vài tiếng cho ta nghe đi, tựa như vừa rồi vậy đó láu lỉnh!"
Lan Thúy Trinh tức giận đến thiếu chút nữa đem đao chém hắn, nhưng vì không có nửa điểm nắm chặt nên trong lòng thầm rủa mười tám đời tổ tông nhà hắn.

Bất đắc dĩ làm ra âm thanh “ư..ư” phóng đãng.
Nghe tiếng nàng rên rỉ cùng hơi thở, Hàn Bách thiếu chút nữa cười vỡ bụng, reo lên: "Tốt! Được rồi! Bị nàng gọi, ta dục hỏa cháy người.

Bây giờ nàng nhanh cởi hết y phục, nửa mảnh cũng không cho phép lưu lại."
Lan Thúy Trinh thiếu chút nữa bị hắn chọc chết.

Nhưng mà đã lỡ làm, không thể thất bại nửa chừng.

Nàng cắn chặt răng, tại trong màn cởi bỏ y phục.
Hàn Bách kêu lên: "Đem y phục ném ra cho ta nào, hì hì! Ta thích ngửi áo lót nhỏ của bảo bối láu lỉnh nhất."
Lan Thúy Trinh vốn định giữ lại nội y, nghe vậy than thở xui xẻo.

Nhưng nghĩ tới có thể bắt giết hắn, chịu chút thiệt thòi có là gì.

Chỉ trong chốc lát, tất cả y phục đều ném ra ngoài màn.

Nằm trần truồng ở trên giường, nàng ta hận đến thiếu chút nữa thì cắn bể cả hàm răng ngay ngắn mỹ lệ.
Hàn Bách nói: "Bảo bối láu lỉnh! Ta tới này!"
Lan Thúy Trinh làm bộ hô hấp dồn dập, âm thanh khàn khàn kêu lên: "Mau tới đi! Thiếp nhịn không được rồi!"
Hàn Bách đi tới trước màn, chợt ngừng lại, nói: "Bảo bối láu lỉnh, mau gọi “phu quân” nghe nào!"
Lan Thúy Trinh bị hắn chọc ghẹo muốn nổi điên rồi.

Nhưng vẫn không đành lòng bỏ lỡ đại mưu, điệu đà gọi: "Phu quân! A! Phu quân! Mau lên đây đi!"
Hàn Bách đáp: "Ta tới liền!" Kéo mở màn che, một bước lên giường.
Lan Thúy Trinh chỉ chờ thời khắc này, tay nhỏ vung lên, chủy thủ nhỏ trong lòng bàn tay nhanh như chớp đâm tới cách tiểu phúc của Hàn Bách khoảng một tấc.

Với góc độ này, dù cho muốn ngửa người tránh cũng tuyệt không có khả năng.

Thật không hổ là cao thủ lão luyện ám sát.
Hàn Bách hét thảm một tiếng.

Cả người văng ra, rơi ầm trên mặt đất, rên rỉ vài tiếng rồi im lặng.
Lan Thúy Trinh mừng như điên, cất tiếng cười duyên, từ trên giường nhảy xuống, trần truồng đứng ở giữa phòng, thắp lên mồi lửa, chỉ thấy Hàn Bách nằm co tại dưới một góc bàn, trên thân trần trụi, vẫn không nhúc nhích, một tay còn cầm lấy y phục của mình, vừa vặn che tại tiểu phúc, không nhìn thấy có chảy máu hay không.
Nàng cực kỳ tự tin vào kiếm thuật của mình, không chút nào hoài nghi, thấp giọng mắng: "Tên quỷ đoản mệnh này, lại dám chiếm tiện nghi của ta, thực sự là chán sống rồi." Rồi bước qua, đưa chân hất một cái, định lật hắn lên để xem.
Ngờ đâu, bàn chân nhỏ đá vào khoảng không, rồi bị Hàn Bách bắt lấy.
Trong lúc Lan Thúy Trinh hồn vía lên mây thì Hàn Bách dùng sức kéo một cái.

Nàng lập tức mất đi cân bằng, ngã ngửa ra sau, mồi lửa rơi xuống đất.

Nàng một thân võ công cao minh cực kỳ, tại thời điểm ác liệt như vậy, chân kia lại có thể đá vào khuôn mặt đang xoay lại của Hàn Bách.

Nhưng vào lúc này, một luồng nội kình kỳ dị từ huyệt Dũng Tuyền lòng bàn chân chạy vào, các đại yếu huyệt toàn thân liền bị khóa.

Bàn chân chưa đá tới nơi, đã yếu đuối rơi mặt đất.
Hàn Bách cười hì hì đứng lên, đạp tắt mồi lửa, mở tất cả màn che cửa sổ, rồi mới đến bên cạnh nàng, ngồi xổm xuống cười dài nhìn nàng hỏi: "Vì sao không lên tiếng nữa, ngươi vừa rồi rên rỉ không phải rất êm tai sao?" Dưới ánh sáng sao xuyên qua cửa sổ, ánh mắt hắn nhìn khắp thân thể trần truồng của nàng.
Cô nàng xinh đẹp trần truồng này bày ra những đường cong tinh tế, màu da trắng mịn, vừa có tính cách vừa có vẻ quyến rũ vô cùng, thật là phi thường hấp dẫn.
Lan Thúy Trinh lúc này mới tỉnh ngộ, thì ra đối phương luôn đùa bỡn mình.

Nhưng mà hối hận thì đã muộn.

Nàng tức giận muốn khóc, nhắm mắt lại, quật cường nói: "Giết ta đi!"
Hàn Bách lắc đầu nói: "Không! Ta không chỉ không giết nàng, còn sẽ không làm nàng bị thương."
Trong mắt Lan Thúy Trinh hiện lên vẻ ngạc nhiên, chăm chú nhìn hắn một hồi lâu rồi cười quyến rũ nói: "Ta hiểu rồi! Tới đây nào! Ngươi thích chơi đùa như thế nào cũng được, a! Ngươi thật là dễ nhìn! Thảo nào nhiều nữ nhân bị ngươi làm cho siêu lòng như vậy."
Hàn Bách vỗ nhẹ lên người nàng hơn mười chưởng.
Tất cả huyệt đạo của Lan Thúy Trinh đều được giải khai.

Nàng ngồi dậy, thản nhiên cười nói: "Được rồi! Ta sẽ tận tâm tận lực hầu hạ.

Đảm bảo sẽ không xuất thủ ám hại ngươi." Nhưng trong lòng lại cười thầm, nếu còn không giết chết tên sắc quỷ nhà ngươi, Lan Thúy Trinh ta sẽ đổi theo họ ngươi.
Hàn Bách mỉm cười: "Tiểu thư hiểu lầm rồi! Ta muốn thả ngươi đi.

Chỉ hy vọng ngươi đáp ứng ta là sẽ không tổn thương Mị Nương.

Bằng không ta sẽ không từ thủ đoạn mà đem ngươi giết chết." Hắn đứng lên, thuận tay lấy y phục mặc vào.

Nhìn thấy nàng vẫn còn ngồi yên trên mặt đất, cau mày nói: "Còn không mau mặc y phục vào, Mị Nương sắp về rồi."
Lan Thúy Trinh trong lòng rối loạn, hoàn toàn không hiểu vì sao Hàn Bách đối xử tử tế với nàng như vậy.
Hàn Bách đi tới phía sau nàng, một tay đỡ dưới sườn nàng, tay kia cầm lấy áo lót, kéo nàng đứng lên.
Vừa tiếp xúc với da thịt của hắn, thân thể Lan Thúy Trinh như mềm ra, không còn chút sức lực nào, để mặc cho Hàn Bách ôn nhu mặc nội y vào cho nàng.
Từ trước viện có tiếng xe ngựa truyền đến.
Hàn Bách lần lượt nhặt lên từng cái quần áo và đồ dùng, nhét vào trên người nàng.
Lan Thúy Trinh có cảm giác như trong mộng.

Hàn Bách đến giường sắp xếp lại giường chiếu, lục tìm ra độc môn binh khí của nàng, là một đôi Phân Thủy thứ, đưa tới trong tay nàng.

Hắn không chút nào đề phòng vỗ nhẹ vào mặt nàng, quan tâm nói: "Cẩn thận một chút! Lần sau gặp lại có thể chúng ta bị ép vào hoàn cảnh sinh tử.

Khi đó đừng mong ta hạ thủ lưu tình."
Cuối cùng, Lan Thúy Trinh buông bỏ ý niệm ám sát Hàn Bách, gật đầu nói: "Ta sẽ bỏ qua ngươi một lần rồi mới giết chết ngươi.

Lan Thúy Trinh tuyệt không chịu thiếu người khác bất luận ân tình gì." Nàng nhìn hắn một cái thật sâu rồi nhảy qua sổ, chợt ẩn, chợt hiện biến mất trong bóng tối.
Hàn Bách rất là đắc ý.

Chiêu này gọi là trước thả sau bắt.
Ma chủng của hắn rõ ràng cảm thấy sát ý của nàng không ngừng hạ xuống.

Khi nàng chạy đi, thậm chí đối với hắn đã sinh ra một chút cảm xúc.

Chỉ là cô nàng không biết hoặc không chịu thừa nhận mà thôi! Nếu có thể chinh phục cô nàng này, đương nhiên so với giết nàng còn hữu dụng gấp trăm lần.
Nhưng mà mình cũng phải nhắc nhở Mị Nương, để nàng tìm Diệp Tố Đông phái người tới bảo hộ.

Tránh khỏi Lam Ngọc phái người khác hay Lan Thúy Trinh lại đến đối phó nàng.
Tiếng bước chân tiến dần lại.
Hàn Bách nảy sinh ý tinh nghịch.

Mở cửa một cái tủ quần áo lớn, núp vào.

Quyết tâm cấp cho Mị Nương một cái kinh hỉ.
Tiếng chân ngày càng gần.

Là tiếng bước chân của hai người.
Hàn Bách thầm nghĩ, nếu đi theo Mị Nương là Diễm Phương hoặc người đẹp Điệp Nhi, vậy thì càng lý tưởng.
Cửa mở ra.
Hàn Bách chợt cảm thấy không thích hợp.
Hắn dĩ nhiên nhận ra hơi thở của Mị Nương.

Nhưng tiếng thở của kẻ kia lại không giống nữ tử.
Mị Nương bỗng kêu "A" một tiếng.

Có tiếng cọ sát y phục và tiếng nam nữ thở dốc cùng rên rỉ.
Hàn Lập đứng ở trong tủ nghĩ: thì ra là Mị Nương trở về cùng trai bao.

Vậy mà nói yêu mình.
Tiếng thở dốc ngừng lại.

Mị Nương đẩy người kia ra, nói: "Liêm tiên sinh, không làm vậy được không? Thuộc hạ có việc muốn bẩm báo với ngươi!"
Hàn Bách chấn động, trong lòng rối loạn.
Thanh âm Liêm tiên sinh ở bên ngoài tủ vang lên: "Cái phụ nữ phóng túng nhà ngươi càng lúc càng mê người đi.

Thảo nào, Pháp hậu sủng tin ngươi như vậy, còn cất nhắc làm một trong tứ đại Câu hồn nữ.

Trong các diễm nữ giáo ta, ngoại trừ hai đại hộ pháp Mê Tình cùng Phủ Mị, liền đến phiên bốn người các ngươi tồi."
Cả người Hàn Bách lập tức đầy mồ hôi lạnh, thầm kêu nguy hiểm thật.

Thì ra Mị Nương lại là người của Thiên Mệnh giáo.

Không những vậy, thân phận còn tương đối cao.

Tên họ Liêm này được xưng là tiên sinh, hẳn là quân sư, cùng cấp bậc với Hồ Duy Dung.

Nghe tiếng hắn ẩn chứa kình khí, liền biết võ công hắn cao minh, không thể khinh thường.
Thảo nào mình vừa chạm mặt, đã bị Mị Nương làm cho đầu mê óc choáng.

Thì ra là có bối cảnh đáng sợ như vậy.

Mị công của nàng tính ra cũng cực kỳ lợi hại, không cách nào nhận ra.

Lấy cái này thúc đẩy, Thiên Mệnh giáo thực sự phi thường đáng sợ, giết người cũng không lộ ra bất luận cái gì manh mối.

Mà đáng sợ nhất là ngay cả Lam Ngọc cũng không biết Mị Nương là người của Hồ Duy Dung.
Trong phòng đèn đuốc sáng lên.
Mị Nương lại thốt lên một tiếng yêu kiều, tiếp đó là âm thanh miệng lưỡi giao quấn.
Hàn Bách từ khe hở cửa tủ lén nhìn ra ngoài.
Mị Nương y phục nữa cởi, lộ ra một đôi hào nhũ căng tròn, váy vén lên hất qua một bên hông, đang cùng với một nam nhân trung niên tương đối anh tuấn làm trò.

Hai miệng đang quấn lấy nhau.
Hàn Bách trong lòng rất hận, thiếu chút nữa thì xông ra giết chết đôi cẩu nam nữ này.
Không cần nói cũng biết, đám nữ nhi Lục Điệp nhi đều là diễm nữ của Thiên Mệnh giáo, mà Chu Nguyên Chương còn đem một kẻ trong đó về hoàng cung.

Cho nên, cho dù thu thập đượcTrần quý phi, nhưng có người khác thực hiện âm mưu, Hồ Duy Dung nhìn như vô dụng, kỳ thực lại là lợi hại nhất.
Tên Liêm tiên sinh này thủ pháp kích thích khá cao minh, chỉ chốc lát Mị Nương đã không nhịn được mà giãy dụa rên rỉ.
Liêm tiên sinh chợt ngừng lại, rời khỏi khuôn mặt ửng hồng của nàng, cười dâm đãng nói: "Ta so với tên tiểu tử Hàn Bách kia thì như thế nào?"
Mị Nương nghe tới tên Hàn Bách, thân thể mềm mại chấn động, quyến rũ nói: "Tiểu tử hậu sinh có thể nào so cùng tiên sinh chứ!"
Liêm tiên sinh xoa bóp bộ ngực sữa của nàng cười nói: "Cái lẳng lơ này thật biết vỗ mông ngựa.

Đáng tiếc bây giờ thời gian không nhiều, ta còn phải trở lại hồi báo với Pháp hậu."
Mị Nương cười duyên nói: "Pháp Hậu rất sủng ái ngươi.

Chậm trễ chút thì có sao."
Liêm tiên sinh quay nàng lại, đánh liên tục hai cái lên mông nàng, rồi dìu nàng ngồi xuống, nói: "Không nên ép ta làm tới! Mau nói cho ta biết sự tình tiến hành như thế nào rồi."
Mị Nương nghiêm mặt nói: "Ma chủng của tiểu tử Hàn Bách vô cùng lợi hại.

Ta mặc dù dụ hắn hoan hảo, lại không thể rút được nửa điểm tinh khí của hắn.

Mà tiểu tử này còn có thể âm thầm đi giết chết Liên Khoan."
Liêm tiên sinh cười gian nói: "Chúng ta thật muốn cảm tạ hắn! Không chỉ suy yếu thực lực của Lam Ngọc, nếu có thể làm cho Lam Ngọc cùng hắn lưỡng bại câu thương, thì càng lý tưởng." Ngừng một chút rồi nói tiếp: "Ngươi nhớ nhanh chóng phân phó thủ hạ, đừng tiếp tục đối phó hắn, để tránh bứt mây động rừng.

Để trở về bẩm báo Pháp Hậu, nếu như có một trong hai vị tiên tử Mê Tình hay Phủ Mị xuất thủ, mà tiểu tử này lại không có đề phòng, ta thật không tin hắn chịu được.

“Uhm!” Nói không chừng Pháp Hậu nhất thời ngứa nghề, tự mình đối phó hắn.


Vậy thì hắn có thành quỷ cũng phong lưu."
Mị Nương nói: "Ta hẹn hắn đến đây tìm ta, nhưng không biết khi nào hắn sẽ tới."
Liêm tiên sinh gật đầu nói: "Ngươi làm rất tốt.

Kể từ bây giờ đến đại thọ Chu Nguyên Chương, là thời gian rất quan trọng, ngươi nhất thiết không thể chủ động liên lạc cùng chúng ta.

Rõ không?"
Mị Nương cung kính đáp ứng.
Liêm tiên sinh lại một phen thi triển miệng tay rồi mới kéo Mị Nương đứng lên nói: "Tiễn ta một đoạn đi!" Hai người đi ra khỏi phòng.
Hàn Bách trong lòng khẽ động, liền tập trung nhĩ lực, nghe tiếng chân hai người xuống tới góc đông nam của lầu, sau đó vang lên một loạt tiếng cửa dịch chuyển rất nhỏ.
Hừ! Quả nhiên là có vấn đề.

Thảo nào tên Liêm tiên sinh có thể đột nhiên xuất hiện, lại không sợ bị người phát giác.
Trong lòng vừa giận vừa vui.

Giận tất nhiên là bị Mị Nương lừa tình cảm.

Vui vì nắm được đầu mối của Thiên Mệnh giáo.
Hắn thu nhiếp tinh thần, lặng lẽ trốn đi.
----------------------
Hai đại cao thủ "Bố y hầu” Chiến Trung cùng "Kim hầu" Thường Dã Vọng theo Lam Ngọc đi tới đại tướng quân phủ của hắn.

Đi vào hậu hoa viên, qua một khu rừng trúc, trước mắt xuất hiện một căn nhà gạch.

Bên trong tối om, như không có chút sinh mệnh nào.
"Phốc phốc" vang lên.

Bốn bóng đen lưng đeo trường từ trên cây cạnh nhà gạch nhảy xuống, chạy tới, quỳ một gối xuống đất, cùng kêu lên: "Phong Lâm Hỏa Sơn tham kiến đại tướng!"
Ba người bị bọn hắn làm cho giật mình.

Không nghĩ tới Thủy Nguyệt Đại Tông ngay tại trong phủ bọn họ, nhưng vẫn không giảm phòng bị.
Bốn tên Phong, Lâm, Hỏa, Sơn này là tùy thân hộ vệ của Thủy Nguyệt Đại Tông.

Gọi là Phong Nữ, Hỏa Thị, Sơn Thị cùng Lâm Thị, lấy ý từ Tôn Tử binh pháp truyền lưu đến Đông Doanh: "Cực nhanh như gió, cực chậm như lâm, xâm lược như hỏa, bất động như núi.
Tuổi bốn người không quá ba mươi.

Hỏa Thị trẻ nhất, chỉ có mười tám tuổi, có chút tuấn tú, chiều cao bình thường, một đôi mắt phi thường tinh lanh, trên hai chân đặc biệt dài lưỡng có buộc chủy thủ, tạo cảm giác phi thường linh hoạt.

Nếu không phải có mang theo một cổ tà khí nói không nên lời thì trông rất tuấn tú lịch sự.
Sơn Thị thể hình khôi ngô, đao trên lưng vừa nặng vừa dài, còn treo một cái thiết thuẫn màu ngăm đen, nhìn qua rất nặng.

Cánh tay so với bắp đùi Thường Dã Vọng còn thô hơn, khuôn mặt chất phác vụng về.

Nhìn qua là một hãn tướng không sợ chết.
Lâm thị lớn tuổi nhất.

Nhìn nhỏ bé nhanh nhẹn, là bộ dáng điển hình Đông Doanh.

Khi hoạt động giống như chậm hơn người khác nửa nhịp, nhưng lại có khí độ trầm ổn, khiến cho không dám khinh thường.

Trên khuôn mặt có vết sẹo dài đến năm tấc, từ tai kéo xuống dưới, đảm bảo nhìn một lần sẽ không quên, cũng không muốn nhìn tiếp.
Phong nữ lại khác hoàn toàn.

Không nam nhân nào sẽ chịu rời mắt khỏi nàng.

Nàng cũng là nữ nhân duy nhất trong bốn thị (thị vệ).
Nữ nhân này thanh tú xinh xắn, mái tóc đen dài xuông xõa sau vai, vóc người thon thả uốn lượn, da trắng như tuyết.

Lúc nói chuyện thì lộ ra hàm răng trắng muốt như được sắp xếp, cực kỳ mê người.
Càng làm người rung động là đôi mắt đẹp lúc nhìn quanh thì tự có điệu bộ phong lưu, ướt át quyết rũ mà không chút nào thô tục, mị lực vô cùng.

Trên lưng nàng là hai thanh đao Nhật Bản một dài một ngắn.
Trang phục bốn người đều là hắc y dạ hành, tuy thần thái kính cẩn, nhưng lại có cảm giác sát khí áp người.
Ánh mặt Lam Ngọc dừng lại trên người Phong nữ, thầm nghĩ phải nghĩ cách nói với Thủy Nguyệt Đại Tông, đem nữ tử cám dỗ hơn người này về chơi đùa.
Trong phòng truyền ra thanh âm nhu hòa: "Lui ra!"
Bốn Thị đáp ứng một tiếng, nahỷ lui ra sau, ẩn vào chỗ khuất trong rừng hai bên nhà gạch ốc, động tác nhanh chóng như quỷ mị.
Lam Ngọc tức thì vừa mừng vừa sợ.
Sợ chính là với thân thủ lợi hại của bốn Thị, có thể thấy được Nhật Bản có vô số người tài ba.

Mừng là được bọn họ trợ giúp, chính mình sẽ như hổ thêm cánh.
Đang định đi vào lần đầu gặp gỡ Thủy Nguyệt Đại Tông thì Thủy Nguyệt Đại Tông ở trong phòng mang theo khẩu âm ngoại quốc ôn hoà nói: "Đại tướng quân dừng chân.

Lúc này vốn là thời khắc Bản Tịch Nhật, không thích hợp gặp khách."
Lam Ngọc ngạc nhiên nói: "Vậy Lam mỗ không dám quấy rầy."
Thủy Nguyệt Đại Tông thản nhiên nói: "Đại tướng quân có chuyện mời nói.

Bây giờ, người gần nhất của quý phủ cũng ở ngoài ngàn bước, đảm bảo sẽ không truyền vào người khác trong tai."
Lam Ngọc cùng hai gã thủ hạ đắc lực trao đổi ánh mắt, cùng cảm thấy hoảng sợ.

Người này ẩn thân trong phòng, nhưng sự việc phát sinh trong vòng ngàn bước lại không giấu diếm được hắn.
Lam Ngọc hít sâu một hơi nói: "Bản nhân muốn mời Đại Tông ra tay giết chết một người."
Thủy Nguyệt Đại Tông nói: "Sao chỉ là một người? Từ khi đặt chân tới đây, Thủy Nguyệt kiếm của ta thỉnh thoảng vang gọi, khát cầu máu người, tại trước khi chém giết Lãng Phiên Vân, Bản tịch phải tìm mấy người tới tế kiếm.

Đại tướng quân ắt phải an bài tốt cho bản tịch."
Trong lòng Ba người Lam Ngọc dâng lên hàn ý.

Sau khi trao đổi ánh mắt, Lam Ngọc ha ha cười nói: "Cái này thật tốt, kẻ thứ nhất phải giết tên là Hàn Bách.

Vừa có hành tung của hắn, chúng ta liền sẽ thông tri Đại Tông."
Thanh âm Thủy Nguyệt Đại Tông truyền đến: "Tốt nhất không nên qua giờ tý đêm nay giờ.

Bằng không liền tìm người thứ hai đến cho đao ta.

Đại tướng quân, mời!"
Lam Ngọc vừa định nói tiếp đành nuốt trở lại trong bụng, cáo từ rời đi.
Cái này Thủy Nguyệt Đại Tông như một thanh hung dao hai lưỡi đều sắc bén, một cái không hay, rất dễ làm chính mình bị thương chảy máu..

Bình Luận (0)
Comment