Phúc Vũ Phiên Vân

Chương 120



Nhu Nhu sau khi đi dạo một lượt đã trở lại phòng, Chiêu Hà soi gương trang điểm, Tả Thi đến sau lưng giúp nàng tết tóc. Hai mỹ nhân vừa thì thầm vừa cười khúc khích vẻ thỏa mãn hạnh phúc.



Nhu Nhu gọi vẻ dọa nạt: “Hai người đó đánh cờ xong rồi mà chàng vẫn còn chưa dậy?”.



Hàn Bách giật mình nhảy tót xuống giường.



Tâm trạng Phạm lão quỷ sau khi đánh cờ hẳn chẳng tốt đẹp gì, nếu sang đây thấy mình thế này, hậu quả hẳn là khó lường!



Tam nữ xúm xít mặc lại y phục cho chàng. Hàn Bách bất ngờ nghiêm chỉnh đến khác thường, chỉ hỏi: “Bây giờ là mấy giờ vậy?”.



Nghe Nhu Nhu nói vừa qua giờ Ngọ, chàng thở phào một hơi: “Thời gian trôi đi thật nhanh, vừa vui vẻ một lúc đã hai canh giờ rồi. Hây, các nàng đã đói bụng chưa?”.



Chiêu Hà lắc đầu: “Ăn sáng nhiều, đến giờ vẫn chưa thấy đói”. Hàn Bách lại mỉm cười tà ý: “Ta quên đã làm các nàng no rồi, sao lại còn đói được chứ!”.



Sáu nắm tay lập tức đấm thùm thụp vào người chàng. Tả Thi giận dỗi: “Đừng có suốt ngày nói những lời cợt nhả đó nữa được không?”.



Hàn Bách vẫn cười ngang nhiên: “Ta một là nói, một là không nói, các nàng chọn gì?”.



Tam nữ cùng ngây ra, nghĩ nếu Hàn Bách biến thành một người đạo mạo chắc sẽ chán chết! Nhưng nếu đồng ý cho hắn tà ngôn tùy hứng, hậu quả thật không thể tưởng tượng. Tiến thoái lưỡng nan, ba nàng chỉ còn cách nhất loạt im lặng.



Hàn Bách cười phá lên đắc thắng, được thể làm già với Tả Thi: “Thi tỉ, khi nãy lúc không người tỉ ngoan ngoãn gọi ta một tiếng phu quân, ta thấy vẫn còn ít quá. Bây giờ Nhu Nhu Chiêu Hà đều ở đây, tỉ nhắc lại ta nghe xem nào!”.



Tả Thi đang cài khuy áo trước ngực Hàn Bách, liền buông tay ra trừng mắt: “Không gọi!”.



Nhu Nhu, Chiêu Hà lập tức mượn gió bẻ măng. Chiêu Hà nài nỉ: “Mau lên đi mà! Bọn muội đều đã gọi phu quân cả rồi, Thi tỉ sao lại được hưởng đặc quyền chứ?



Nhu Nhu giả bộ nghiến răng: “Thì ra Thi tỉ là cô nương giả chính kinh, lúc vắng vẻ lại đầu hàng Bách lang!”.



Tả Thi lắc đầu lia lịa: “Không gọi là không gọi! Bách đệ, xin cậu đừng ép người ta!”.



Hàn Bách vòng tay ôm ngang lưng Tả Thi, đe dọa: “Không gọi cũng được, tỉ lên giường với ta vậy!”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Tả Thi hốt hoảng vùng ra: “Đừng!” Hàn Bách hầm hừ: “Vậy là muốn lên giường rồi!”.



Tả Thi hết cách, cuối cùng phải cắn môi gọi một tiếng “Phu quân!”, đoạn lườm chàng đến cháy má: “Suốt ngày chỉ biết bắt nạt người ta!”.



Hàn Bách chợt nghiêng tai lắng nghe, ngạc nhiên: “Phía dưới vì sao có tiếng chuyển đồ đạc vậy?”.




Nhu Nhu gật đầu: “Phương thám sự đang dọn dẹp sảnh đường, xem ra tối nay sẽ vô cùng náo nhiệt đó”.



Hàn Bách nghe mà trong lòng nóng ran, hai mắt hấp háy: “Các cô nương tối nay không biết có đẹp không nhỉ?”.



Tả Thi sầm ngay mặt xuống: “Nếu cậu cứ gặp nữ nhân nào cũng như vậy, bọn tôi sẽ không khách khí nữa đâu!”.



Hàn Bách xịu xuống nhăn nhó: “Bách đệ đâu dám không nghe Thi tỉ!” đoạn lại cười hì hì: “Có điều sau này tỉ phải gọi ta là phu quân, được không?”.



Tả Thi hưm nhẹ: “Ta hoặc là gọi cậu phu quân, hoặc là gọi cậu bằng Bách đệ, cậu chọn đi!”.



Nhu Nhu và Chiêu Hà vỗ tay ầm lên, hùa nhau ép chàng phải chọn một. Hàn Bách nhăn nhó: “Cả hai ta đều thích nghe thì bỏ cái gì bây giờ? Thôi, ta đi thăm Khôi nhi vậy, ai cùng đi với ta đây?”.



Nhu Nhu lắc đầu: “Thiếp và Thi tỉ vẫn chưa tết tóc xong, Chiêu Hà cùng chàng đi vậy!”.



Hàn Bách hôn nhị nữ lên má rồi kéo Chiêu Hà ra khỏi phòng. Sợ gặp phải Phạm Lương Cực nên chàng đi nhanh như chạy, Chiêu Hà lại lừng khừng lo lắng: “Để Mã thủ bị và Phương thám sự nhìn thấy thì thật không hay cho thiếp!”.



Hàn Bách xua tay: “Yên tâm đi, sáng nay Trần công đã báo cho hai người đó chuyện của chúng ta rồi! Việc này trong chốn quan phủ cũng bình thường thôi mà!”.



Chiêu Hà thở ra một hơi nhẹ nhõm, cùng chàng đi xuống khoang dưới. Hành lang vắng lặng, sắc tâm Hàn Bách lại nổi lên, quay sang ôm chặt Chiêu Hà hôn một hơi dài mới chịu buông ra, hỏi: “Nàng thích không?”.



Chiêu Hà chân đứng không vững, mặt đỏ bừng e thẹn gật đầu.



Hàn Bách toan đưa nàng đi tiếp, lại bị Chiêu Hà kéo lại, chàng ngạc nhiên: “Nàng lại lo lắng chuyện gì sao?”.



Chiêu Hà lườm gã háo sắc chi đồ: “Chàng làm người ta thành ra thế này, bảo thiếp làm sao gặp được ai đây?”.



Hàn Bách bật cười ha hả: “Dù sao thì đến tối vẫn còn lâu, chúng ta trốn ở đâu đó trò chuyện đi! Hì hì, chỗ này của nàng thật là cao!” Đoạn xoa nhẹ lên bộ ngực căng tròn của Chiêu Hà.



Chiêu Hà đỏ bừng hai gò má, giận dỗi dậm chân: “Chàng không chọc người ta một chút là không được sao? Còn muốn thăm Khôi nhi nữa không vậy?”.



Hàn Bách mỉm cười cầu hòa: “Phu nhân bớt giận, hay chúng ta đi tìm nơi trò chuyện, nghĩ xem sau này sẽ ở đâu? Để ta hỏi mượn lão Phạm mấy món đồ ăn trộm, bán đi lấy tiền tìm một nơi non xanh nước biếc, dựng một ngôi nhà để các nàng chuyên tâm sinh con cho ta”.



Chiêu Hà ngả người dựa vào cầu thang, hai mắt sáng lên vẻ mơ mộng: “Nếu là con trai, chỉ mong nó giống chàng bảy tám phần là được rồi, nhất định sẽ làm mê mệt không biết bao nhiêu cô nương!”.



Hàn Bách dịch lại, hai tay vòng qua người nàng tựa lên vách cầu thang, cúi đầu trìu mến ngắm nhìn khuôn dung xinh đẹp. Bất chợt nhớ đến buổi đầu tiên gặp nàng trong phòng hôm trước, chàng chợt liên tưởng đến một chuyện, không biết mười năm sau họ sẽ thế nào?



Chiêu Hà chợt kiễng chân nói khẽ: “Bách lang, hôn thiếp đi!”.



Hàn Bách ngạc nhiên: “Nàng không muốn đi thăm Khôi nhi ư?”.



Chiêu Hà nhắm mắt, hơi thở đã nóng lên: “Muốn, nhưng thiếp muốn cả chàng. Chỉ hôn môi không chạm vào người là được mà!”.



Hàn Bách “phụng chỉ” âu yếm đặt một nụ hôn lên môi người ngọc. Chiêu Hà khẽ hưm một tiếng, hai tay bất chợt vươn lên quấn lấy cổ chàng kéo xuống, mê man trong nụ hôn dài bất tận.



Không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua.



Tiếng bước chân phía trên truyền tới, hai người giật mình rời khỏi nhau. Phạm Lương Cực lom khom trèo xuống, thấy thế liền ha hả cười: “Tiểu tử nhà ngươi thật yêu sắc như mệnh, bất cứ nơi nào cũng có thể hành sự được!”.



Chiêu Hà mặt chín nhừ, cúi đầu lúng búng: “Đại ca... đại ca đừng trách Bách lang, đều là muội không tốt!”.



Lão Đạo vương thoáng ngẩn người ngạc nhiên rồi phá ra cười: “Có sao đâu, nam hoan nữ ái vốn là chuyện của trời đất, sau này ta và Vân Thanh bà nương đó cũng... hì hì...”.



Hàn Bách nheo mắt: “Tâm trạng lão đầu nhà ông xem ra không tệ, chẳng lẽ lại được lão Trần đó nương tay nhường cho thắng một ván?”.



Phạm Lương Cực hớn hở: “Nương tay cái đầu quỷ nhà ngươi, lão già đó ngoài mặt chỉ thiếu lạy ta làm ông tổ, đến lúc đánh cờ thì nửa quân cũng không nhường! May mà ta bảnh lĩnh cao cường, lần này chỉ thua có ba quân, xem như lão ta gặp may(!). Nào, chúng ta xuống dưới xem thử!”.



Chiêu Hà thoái lui: “Hai người đi đi, muội về phòng có chút việc!”.



Nàng ngại ngùng phải lộ ra vẻ xuân tâm phơi phới của mình, Phạm Lương Cực sợ Hàn Bách cũng kiếm cớ chạy theo mỹ nhân nên nắm chặt vai chàng kéo đến chính sảnh mới buông ra.



Trong khoang chính đang vô cùng nhộn nhịp. Phạm Báo cùng mấy huynh đệ Nộ Giao Bang giám sát đám người làm bày biện đồ đạc. Gần cầu thang dựng một bục gỗ lớn, bên trên kê hai hàng tám chiếc ghế đối diện với cửa chính, hai bên trái phải đều có ba bục nhỏ, xen giữa ghế là những chiếc kỷ đặt bình hoa tươi, hương thơm dìu dịu bay khắp sảnh.



Hàn Bách nhìn mấy cái bục một hồi mới thấy bên sườn có những lỗ nhỏ thoát khí lờ mờ sau tấm thảm phủ sàn. Lòng vẫn đang cao hứng, chàng vỗ vai Phạm Lương Cực vẻ đồng lõa, đoạn nháy mắt ra hiệu.



Phạm Lương Cực gật đầu: “Tám tên quỷ ấy bị ta dùng thủ pháp độc môn khống chế nằm yên rồi. Ngoài thính nhĩ của ta, ai cũng không thể nghe thấy tiếng thở của bọn chúng, chiêu này thật tuyệt đó!”.



Hàn Bách lại vỗ vai lão: “Hay lắm, ta đi hóng mát một chút!” Mặc cho Phạm Lương Cực tức tối gọi giật lại, chàng tỉnh bơ lỉnh ra khỏi cửa.



Không ngờ đến cửa lại gặp Mã Hùng, gã cung kính thi lễ: “Chuyên sứ muốn đi đâu vậy?”.



Hàn Bách thờ ơ nhìn qua vai gã: “Đi thăm con ngựa cứu mạng của ta!”.



Mã Hùng thầm nghĩ sắp có náo nhiệt đến nơi, nếu Chuyên sứ có điều gì bất trắc có lẽ mình khó giữ được đầu, liền gọi bốn lính đang canh ngoài cửa lại lệnh đi theo chàng: “Thủ vệ trên thuyền đều đã thay bằng tinh binh tốt nhất, dù đối phương có là cao thủ võ lâm cũng không cự nổi nhiều người chúng ta liên tay, Chuyên sứ cứ an tâm!”.



Hàn Bách làm gì có hứng với đám tốt đen được gọi là tinh binh này, tiện miệng hỏi: “Tối nay có cô nương xinh đẹp nào đến không?”.



Câu hỏi vu vơ không ngờ gãi đúng chỗ ngứa, Mã Hùng phấn chí tuôn ngay một tràng: “Góp vui tối nay toàn là những cô nương nổi tiếng nhất xung quanh Phiên Dương hồ này, nghe nói cả Bạch Phương Hoa của Viễn Giang Bạch Phụng Lầu cũng nể mặt quá bộ. Sau Liên Tú Tú ra, hai bờ Trường Giang này cô ta là nổi tiếng nhất!”.




Hàn Bách nổi hứng nháy mắt: “Cô nương đó có bán thân không?”.



Mã Hùng tiu nghỉu lắc đầu: “Trừ phi được cô ta mến mộ, còn thì ai cũng không thể mua được!”.



Hàn Bách mỗi lúc một thêm hiếu kỳ: “Vậy đã từng có ai được cô ta mến mộ chưa?”.



Mã Hùng lại ba hoa: “Bạch tiểu thư mắt nhìn cao vọi, đến giờ vẫn chưa chọn được ai, có điều tiêu thuật và thất huyền cầm của cô ta thiên hạ vô song, nghe rồi không ai là không điên đảo”.



Hàn Bách không hiểu, cũng chẳng chút quan tâm đến âm nhạc, nghe thế hứng thú lập tức tiêu tan, chỉ im lặng bước xuống tầng hầm.



Khôi nhi vừa thấy chàng lập tức thò đầu ra hí lên khe khẽ. Hàn Bách ôm cổ vị bằng hữu bốn chân vuốt ve một hồi, đoạn vừa cho Khôi nhi ăn vừa hỏi Mã Hùng: “Cô Bạch Phương Hoa này đã cao ngạo như vậy, sao còn chịu đến đây dâng nghệ chứ?”.



Mã Hùng nhăn mặt: “Không ai hiểu tại sao, vốn chỉ mời mấy cô nương khác trong Bạch Phụng Lầu, không ngờ cô ta lại tự động muốn đến, thật khiến người ta phải ngạc nhiên!” Gã nhìn quanh rồi nhỏ giọng: “Nếu có hứng thú với các cô nương khác, Chuyên sứ cứ việc nói với ta. Chuyên sứ đối với Mã Hùng ân sâu tình trọng, nhất định ta sẽ sắp xếp ổn thỏa”.



Mấy câu này của hắn hoàn toàn không phải nịnh bợ. Hàn Bách phóng khoáng dễ gần, với đại quan hay lính thường đều thân mật như nhau, không những Mã Hùng mà tất cả quan binh theo thuyền đều hết sức mến mộ chàng.



Hàn Bách nghĩ đến một chuyện, mới hỏi vẻ hiếu kỳ: “Theo ta biết thì khi đã vào thanh lâu, giữ được tấm thân trong trắng còn khó hơn lên trời. Bạch Phương Hoa dựa vào cái gì mà làm được như vậy?”.



Giọng Mã Hùng càng nhỏ hơn: “Nghe nói có người tận Kinh sư đỡ đầu, là ai thì hạ quan không rõ”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Hàn Bách giật thót mình.



Tài nữ họ Bạch này nhất định có vấn đề, bằng không tại sao không mời mà vẫn khăng khăng đòi đến? Chẳng lẽ lại là người của Lăng Nghiêm?



Tình thế trên thuyền đêm nay xem ra không đơn giản như Phạm Lương Cực tính toán rồi!



o0o



Thích Trường Chinh nuối tiếc rời cặp môi son, nghiêng tai lắng nghe, bỗng khẽ rùng mình: “Không đúng!”.



Thủy Nhu Tinh mở mắt ngạc nhiên nhìn hắn: “Cái gì không đúng?”



Thích Trường Chinh nhăn mặt: “Ta vốn cho rằng trong thành này địch nhân không có bao nhiêu hảo thủ, nghe tiếng chúng lại gần mới thấy đã nhầm. Mấy tên này toàn là nhất lưu cao thủ, hơn nữa rõ ràng đã biết chúng ta ở đây, như vậy phải thay đổi kế hoạch một chút”.



Vừa lắng nghe tiếng gió vọng đến, hắn vừa thở phào một hơi: “May là chỉ có chín người! Nếu ta không lầm, đám người này nhất định là cao thủ trong công môn, theo lệnh Lăng Nghiêm đến bắt giữ chúng ta!”.



Thủy Nhu Tinh ngẫm nghĩ: “Phương Dạ Vũ có hai tốp cao thủ Trung Nguyên, một do Bốc Địch thống lãnh, một được họ Phương đích thân chỉ huy. Đến đối phó chúng ta không chừng chính là tốp này, sao chàng lại bảo là người của Lăng Nghiêm?”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Trên mặt Thích Trường Chinh lộ ra nụ cười rạng rỡ: “Rất đơn giản! Cao thủ Trung nguyên theo Phương Dạ Vũ phần lớn là ác nhân, đều đang bị quan phủ truy nã, hai loại người đó nhất định không thể hợp tác cùng nhau, còn nếu là danh gia võ lâm thì chỉ dám hành sự ngấm ngầm. Mấy kẻ này công khai đến đây như vậy, đương nhiên phải là người của Lăng Nghiêm!”.



Thủy Nhu Tinh khâm phục hôn hắn lên má, dịu dàng: “Nói cho thiếp, bây giờ thiếp phải làm gì?”.



Ngoài rìa bãi đất hiện ra một người trung tuổi, mình khoác trường bào, mày râu nhẵn nhụi, tướng mạo như một nho sĩ. Chưa dừng lại hắn đã vận lực quát lớn: “Thích tiểu tử không mau ra đây chịu chết, hay muốn ở đó làm con rùa rụt cổ?”.



Thích, Thủy hai người đưa mắt nhìn nhau, đối phương đã biết rõ thân phận của họ vẫn công khai thách thức, chắc hẳn rất tin tưởng có thể giết chết cả hai. Tiếng quát mau mắn ấy chứng tỏ bọn chúng đã sớm nhận ra tung tích hai người, bố trí xong thiên la địa võng mới tới đây khiêu chiến.



Thích Trường Chinh cúi nhìn Thủy Nhu Tinh, mắt ánh lên vẻ tự tin mãnh liệt: “Ta sẽ kéo địch nhân về một phía, nàng hãy hết sức thoát đi để ta yên tâm cự địch. Về phía tây nam cách hai mươi dặm là Lan Hoa trấn, trước cổng có một Nghênh phong đình, hãy chờ ta tại đó!”.



Thủy Nhu Tinh vội vã hôn hắn lên môi, giọng ôn nhu mà kiên quyết “Thiếp sẽ đợi chàng ba ngày ở đó. Ba ngày sau nếu chàng không đến, thiếp sẽ tự sát theo chàng!”.



Thích Trường Chinh nghiến răng: “Yên tâm đi, lão Thích ta đâu dễ mất mạng như vậy! Lũ khốn này còn phải hối hận. Nào, chúng ta đi!”.



Hắn chuyển đao sang tay trái, ngửa cổ hú vang, lao đến tên nho sĩ.



Thủy Nhu Tinh cũng toàn lực xông ra.



Nàng là một trong Thập đại Ngao thần của Phương Dạ Vũ, từ nhỏ đã được huấn luyện nghiêm ngặt, không những võ công mà bản lĩnh ứng phó cũng xuất sắc hơn người.



Như tình thế hiện thời, cho dù lâm cảnh bốn phía bủa vây vẫn không mảy may rối loạn.



Bóng người thoáng qua, một hòa thượng đầu trọc, tay xách đại đao đứng chặn giữa đường. Thủy Nhu Tinh không lên tiếng, lẳng lặng vung chủy thủ đâm tới, khí thân hợp nhất như sẵn sàng mạng đổi mạng.



Hòa thượng kia không ngờ nàng lại dũng mãnh đến vậy, hốt hoảng khua đao lên múa tít hòng đánh bật trủy thủ trong tay nàng, bụng chắc mẩm dao của người ngắn hơn, sức nữ nhi lại không thể bì với nam nhân, chỉ cần chạm chiêu là ngươi tất thua thiệt.



Nào ngờ Thủy Nhu Tinh vốn mang tên Thủy tướng, võ công mềm dẻo như nước trong Ngũ hành, đúng là khắc tinh của đao pháp dương cương này. Nàng khẽ thét lên một tiếng, eo lưng thon nhỏ vặn ngang tránh đao, chủy thủ từ trên quét xuống cổ tay hòa thượng, chiếu xuất hung độc tuyệt đối không nương tình.



Hòa thượng kia cũng quả là lợi hại, tuy bị đối phương phản kích một chiêu toát mồ hôi, song đao pháp vẫn nghiêm cẩn kín đáo, phòng thủ không mảy may sơ hở.



Thủy Nhu Tinh đã nhận ra gã là cao thủ của Ưng Đãng Cung, một bạch phái khác ngoài Bát đại phái. Chí Thiện Thiền sư trưởng môn phái này rất nhiệt tâm với chuyện Triều đình, hy vọng qua đó có thể tranh cao thấp với tám phái lớn kia. Ưng Đãng Cung có người gia nhập vào trận doanh của Lăng Nghiêm, vì thế cũng không có gì lạ!



Nghĩ đến đây, Thủy Nhu Tinh biến đổi chiêu thức, thân người đang ngay ngắn chợt lắc trước nghiêng sau như một con rối không xương, chủy thủ công đến gã nha trảo hòa thượng từ những góc mà đối phương hoàn toàn không ngờ đến, mỗi chiêu đều thâm độc chí mạng.



Đao pháp Ưng Đãng chỉ chi trì được một khắc, đoạn gã hòa thượng liên tiếp bước lùi, trán đã bắt đầu toát mồ hôi.



Lại có tiếng gió bên trái áp đến. Thủy Nhu Tinh cười thầm, nàng chính đang muốn ép hòa thượng nguy khốn để kẻ mai phục phải hiện thân.




Thủy Nhu Tinh hét lên lanh lảnh, cố tình dịch sang bên trái nhử địch rồi lại nhanh như cắt lạng phải lên một bức tường thấp, mũi bàn chân khẽ điểm lên đầu tường, lăng không lao đi mất tăm.



Kẻ phục kích là một hán tử gầy nhỏ cầm lang nha bổng chừng bốn mươi tuổi. Tức tối vì mất dấu Thủy Nhu Tinh, hắn hầm hầm nhằm hướng Thích Trường Chinh lao đến.



Lúc đó Thích Trường Chinh đang thi triển tả thủ đao pháp, đánh cho gã nho sĩ kia không còn sức trở tay.



Người bình thường phần nhiều tay phải linh hoạt hơn tay trái, thỉnh thoảng có người ngược lại, nhưng hảo thủ tinh tu từ nhỏ như Thích Trường Chinh cả hai tay đều linh hoạt gần như nhau, chính là cơ sở tuyệt vời cho tả thủ đao pháp của Phong Hàn.



Tả thủ đao danh chấn thiên hạ, mấu chốt nằm ở nội công tâm pháp độc môn và góc độ ra lực. Người khác có thể cả đời cũng không ngộ được cái thần trong đó, nhưng với đại hành gia đao pháp đến mức tiên thiên như Thích Trường Chinh, chỉ một câu là có thể thông suốt, có thiếu thì chỉ là độ tinh tế và kinh nghiệm.



Vì thế hắn mới cần địch thủ để luyện đao!



Càn La từng nói, đao phải trở thành một phần thân thể. Phong Hàn cũng dạy hắn, nhất thiết phải nảy sinh tình cảm với đao.



Tả thủ đao pháp, phải sử dụng đến mức tự nhiên như hơi thở mới có thể nảy sinh tình cảm, điều đó cần có thời gian, cũng cần có cả thực tế để trải nghiệm. Khi thứ tình cảm vi diệu chẳng khác ái tình ấy xuất hiện, tinh hoa của Tả thủ đao sẽ hòa làm một với đao pháp vốn có của Thích Trường Chinh, trở thành bước đột phá trên con đường võ học.



“Keng, keng, keng!”.



Gã nho sĩ trung niên thốt lên một tiếng thảm khốc, trường kiếm trong tay bắn ra xa tít, vai trái tóe máu tươi.



Đồng đảng của hắn khi ấy mới kịp đến tiếp ứng. Tốc độ và uy lực đao pháp của Thích Trường Chinh đã vượt xa mọi dự liệu của kẻ địch.



Thích Trường Chinh đang tiến bỗng lùi nhanh về sau, một đao hồi thân bổ cho tráng hán đang lặng lẽ lao tới cả người lẫn gậy bắn sang một bên.



Tập kích hai bên sườn hắn là một lão giả tóc bạc và một hán tử mập lùn, lão giả cầm cây thiết trượng nặng cả trăm cân, hán tử mập lùn sử dụng cây khai sơn phủ. Tưởng Thích Trường Chinh tìm đường tháo chạy, cả hai cùng hét lên quây lại.



Thích Trường Chinh ha hả cười, chuyển lui thành tiến, tả thủ đao nhanh như cắt bổ ra. Tráng hán vừa bị hắn đánh lui cũng lắc tít trường côn, xông vào vòng chiến.



Hào tình vạn trượng bùng lên, Thích Trường Chinh ngửa cổ thét lớn, chỉ trong nháy mắt, đao thế tung hoành xuất ra, lúc là Tả thủ đao pháp, lúc lại là đao pháp vốn có trước đây. Trong lúc hỗn chiến đến quên mình, dần dần hắn cũng không phân biệt nổi đang sử dụng đao pháp gì, chỉ biết vận đao theo ý, ứng thủ theo tâm, nhị đao hợp thân mỗi lúc một thêm nhuần nhuyễn.



Cuộc vây công này, kẻ địch quyết tâm dồn hắn vào con đường chết, hóa ra lại là cơ hội ngàn năm có một cho Thích Trường Chinh!



Từ bốn phía hiện ra thêm năm cao thủ, gồm cả gã hòa thượng và hán tử gầy gò khi nãy.



Một trong số đó là nữ nhân, phong thái đĩnh đạc, nhan sắc lại không kém phần xinh đẹp gợi cảm, đầu vấn cao, lưng giắt trường kiếm. Hai người còn lại tuổi tác khoảng như Thích Trường Chinh, một tên cầm lưu tinh chùy, trên mặt có một cái bớt to đen làm hỏng cả khuôn mặt thực ra không hề xấu, kẻ thứ hai tướng mạo thật thà ngốc nghếch, đến mức cảm tưởng cây thiên họa kích hắn cầm trên tay chỉ là một thứ đồ chơi trẻ con.



Thích Trường Chinh lòng vui như mở hội, có thể giao đấu với nhiều cao thủ võ công và binh khí khác nhau thế này, quả là còn tốt hơn cả luyện hai ba năm với mấy huynh đệ trong Nộ Giao Bang.



Hắn cao hứng phá lên cười, đao quang nở rộ. Cả ba địch thủ gần như đồng loạt trúng chiêu máu bắn tóe tung mặt đất. Thích Trường Chinh thu đao đứng thẳng, chỉ cảm thấy khí thông thần minh, sảng khoái vô cùng.



Chín kẻ vây công đã có bốn bị thương, năm người còn lại đều không dám ra tay, chỉ xúm lại vây kín xung quanh hắn.



Thích Trường Chinh biết đã ở rất gần cảnh giới đột phá, kẻ địch giờ đây có mời hắn cũng nhất quyết không đi, bèn cười lớn khiêu khích: “Cao thủ phương nào, mau báo tên họ cho lão Thích ta!”.



Cả năm người đều kinh hãi trong lòng, thần sắc hoang mang bất định. Trước khi lâm trận, cả chín đã được nghiên cứu phương sách đối phó khoái đao của Thích Trường Chinh, nào ngờ đối phương không dùng đao pháp vốn có, bản lĩnh công lực lại càng vượt xa mọi hình dung, khiến chúng không còn biết đường nào tiến thoái.



Điều khiến chúng kinh hãi nhất là Thích Trường Chinh lại có vẻ như thưởng thức trận ác đấu, không hề vội vàng tìm đường lui. Chính hắn cũng không ngờ vẻ ung dung của mình lại có tác dụng khủng bố tinh thần địch nhân như vậy.



Hán tử gầy nhỏ cố lạnh lùng quát lớn: “Ngươi thắng được chúng ta rồi hay nói!”.



Thích Trường Chinh không hế để mấy lời thỏ đế đó vào tai, đôi mắt theo bản năng tự nhiên dừng lại trên khuôn mặt thiếu phụ xinh đẹp nọ, gằn giọng: “Thì ra đều là phường nhát gan, sao còn dám khiêu chiến với Nộ Giao Bang chúng ta?”.



Câu hỏi của hắn hết sức có dụng ý. Đám cao thủ các phái này, cho dù chịu bán lực cho Lăng Nghiêm, suy cho cùng vẫn là người trong giang hồ. Vây công Thích Trường Chinh khác nào khiêu chiến Nộ Giao Bang? Giết hắn để Lãng Phiên Vân hay Lăng Chiến Thiên tìm đến, bang phái nào có thể tự tin đối phó nổi?



Thiếu phụ xinh đẹp kia như không chịu được vẻ khinh thị của Thích Trường Chinh, nổi giận quát: “Ngươi nghe đây, ta chính là Sở Hồng Ngọc của Tương Thủy Bang! Ai sợ Nộ Giao Bang đến trả thù thì cứ việc, ta đây nhất quyết không sợ!”.



Thích Trường Chinh mỉm cười tươi tỉnh: “Xem như cô có gan! Thượng phu nhân xinh đẹp đáng yêu như vậy, nếu ta là Thượng Đình, nhất định sẽ không để cho phu nhân ra ngoài mạo hiểm đâu!”.



Mỹ nhân yểu điệu đĩnh đạc ấy hóa ra là Sở Hồng Ngọc, là sư muội cũng là ái thê của bang chủ Tương Thủy Bang Thượng Đình. Sở Hồng Ngọc võ công không nhược, nhan sắc cũng mỹ miều như tên họ, vì thế vừa xưng danh là Thích Trường Chinh lập tức nhớ ra.



Đám người vây công nghe ngữ khí trêu chọc của hắn, thi nhau chửi rủa. Sở Hồng Ngọc mặt càng lạnh tanh, tuốt trường kiếm nhằm Thích Trường Chinh xông tới.



Mấy kẻ còn lành lặn vội vã lao theo. Thích Trường Chinh hừm lên một tiếng, Thiên binh bảo đao tỏa hàn quan ngập trời, như gió xoáy cuốn cả năm người vào trong


Bình Luận (0)
Comment