Phúc Vũ Phiên Vân

Chương 114



Những ánh đèn đuốc sáng trưng không ngừng lao tới, vòng vây đồng loạt khép lại.



Đạo tâm phẳng lặng của Tần Mộng Dao vẫn trong sáng như gương, không một mảy may dao động. Hai mươi tám chiếc thuyền vây công, thoạt nhìn có vẻ hỗn độn song thực ra đã chia thành ba tổ. Hai tổ trái phải, mỗi tổ mười chiếc, ở giữa chỉ có tám chiếc, giữ khoảnh cách hơi lùi xuống phía sau.



Hảo thủ thực sự hẳn là bên trên tổ thuyền tám chiếc kia.



Tần Mộng Dao bình thản đứng yên, xiêm y phất phơ giữa mặt hồ lộng gió, chẳng khác nào tiên nữ đang đằng vân giá vũ.



Hai mươi tám chiếc thuyền trước sau, chẳng mấy chốc đã ép sát tới. Hỏa tiễn đều đã lên cung, chỉ chờ lệnh là phóng ra đốt cháy chiếc thuyền nhỏ.



Lãng Phiên Vân điềm nhiên ngồi giữa lòng thuyền, đầu đội nón trúc, thân khoác áo tơi, thần thái vẫn ung dung như không để cả mấy trăm địch nhân trong mắt.



Khoảng cách hai bên cuối cùng cũng xuống dưới một tầm tên.



“Vụt, vụt!”



Hơn một trăm mũi hỏa tiễn từ tổ thuyền bên phải bay vút lên bầu trời đêm, tạo thành những đường cung lửa nhằm chiếc thuyền buồm nhỏ của Tần, Lãng hai người phóng đến. Ánh lửa di động in trên mặt hồ một màu hồng huyết, vừa mỹ lệ vừa vô cùng đáng sợ.



Tần Mộng Dao cảm thấy phía sau lưng nàng có một mái chèo đâm vào trong nước.



Đôi mắt nàng đang dõi nhìn về phía trước, không trông thấy Lãng Phiên Vân hạ chèo, thậm chí còn không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, song tâm linh phẳng lặng lại cảm nhận được lực cản của nước với mái chèo gỗ, hệt như chính nàng vừa thả tay xuống nước.



Rốt cuộc Lãng Phiên Vân đã ra tay!



Hàng trăm đốm lửa vẫn bay rợp trời, nhằm Tần Mộng Dao trút xuống.



Chiếc thuyền nhỏ đang đứng yên hờ hững, đột nhiên chỉ sau chưa đầy chớp mắt đã vụt đến một tốc độ kinh người. Thân thuyền bốc lên khỏi nước, lao chênh chếch lên không như một con cá kình.



Hơn một trăm mũi hỏa tiễn đều chệch mục tiêu, theo nhau rơi lả tả xuống mặt hồ.



Trên sàn thuyền địch vang lên những tiếng thốt thất kinh.



Thân hình phiêu diêu diễm lệ của Tần Mộng Dao hơi nghiêng về phía trước, hợp với thế bay của con thuyền nhỏ thành một khung cảnh tuyệt mỹ vô song. Đợt tấn công đầu tiên không làm nàng mảy may bận tâm, nếu Lãng Phiên Vân bị mấy mũi tên cỏn con này khuất phục, Hắc bảng há chẳng trở nên trò cười cho thiên hạ?



Từ trên thuyền địch truyền đến tiếng trống lệnh. Ba tổ thuyền đang ở thế ỷ dốc bắt đầu tách ra.



Đám thuyền bên phải đổi hướng, quay ngang như định tấn công bên sườn. Tám chiếc ở giữa vòng gấp, hướng đến phía sau thuyền hai người. Tổ thuyền xa nhất bên trái quay đầu lao chếch đến phía trước, rắp tâm đón lõng nếu Lãng Phiên Vân quyết định rút chạy.



Chỉ cần có thể ngăn chặn con thuyền nhỏ chừng nửa tuần hương, đợi cho tám chiếc thuyền quay đủ nửa vòng là Tần, Lãng hai người sẽ lâm vào cảnh trước sau đều thọ địch. Chiến thuật ấy quả đúng là không mảy may sơ hở, hẳn trong số những kẻ vây công hẳn phải có bậc đại cao thủ về thủy chiến.



Đáng tiếc, đối thủ của chúng đêm nay lại là Lãng Phiên Vân!



Tần Mộng Dao nhắm hờ hai mắt, không để ý đến diễn biến xung quanh, chỉ toàn tâm cảm nhận những đường nét tuyệt diệu do mái chèo gỗ của Lãng Phiên Vân tạo ra trong nước.



Mái chèo đang khua nhẹ bỗng rung lên, tạo ra một luồng sóng ngầm mãnh liệt.



Luồng nước đập vào đáy thuyền, chiếc thuyền nhỏ lại một lần nữa tách khỏi mặt hồ, đồng thời quay ngang chếch về bên trái. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Lãng Phiên Vân ha ha cười lớn, mái chèo gỗ nhanh như cắt bật ra đập mạnh lên mặt nước.




Từng chùm hoa sóng vút lên không trung, lung linh phản chiếu ánh lửa từ hàng trăm mũi hỏa tiễn đang ào ào phóng tới. Chiếc thuyền nhỏ chẳng khác một mũi tên lớn, lao vút qua mười chiếc thuyền bên phải, bỏ lại cả đám hỏa tiễn phía sau.



Không một hạt nước nhỏ bắn được lên sàn thuyền.



Khóe mắt Tần Mộng Dao chợt ứa một giọt lệ long lanh.



Cuối cùng nàng đã “nhìn” thấy được Phúc Vũ Kiếm của Lãng Phiên Vân thiên hạ vô song, ẩn dưới hình hài chiếc mái chèo gỗ.



Như thế thì cũng đâu có gì khác?



Tần Mộng Dao biết Lãng Phiên Vân đã nắm được nguyên lý tối thượng của Kiếm đạo, cũng là nguyên lý tối thượng của Thiên đạo.



Mọi tinh túy của Phúc Vũ Kiếm pháp rốt cuộc lại bắt nguồn từ chuyển động của nước Động Đình Hồ!



Sự minh ngộ này khiến cho trái tim nàng thoắt rung lên vì cảm động.



Trời đất vạn vật không ngừng chuyển xoay, nắm bắt được thủy tính cũng có nghĩa nắm bắt được Thiên đạo, Lãng Phiên Vân vì thế mới có thể lợi dụng nước hồ tạo ra những chuyện không thể tượng tượng nổi, chẳng khác phù thủy diễn trò ma thuật với phàm nhân.



Trận thế công phu của ba đội thuyền tức thời rối loạn.



Kiếm tâm minh thông của Tần Mộng Dao thậm chí cảm thấy cả nhược ý trong lòng những kẻ vây công, khí thế sút giảm đến mức không chiến mà bắt đầu tan. Chỉ bằng hai tuyệt chiêu, Lãng Phiên Vân đã dồn chúng vào thế bối rối hoàn toàn. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Liên tiếp những bông hoa nước từ đuôi con thuyền nhỏ bắn lên không trung.



Lãng Phiên Vân lại cười lớn, khom lưng ngồi xuống, mũi thuyền khẽ chếch lên, tốc độ tăng vọt. Loạt hỏa tiễn thứ ba chưa kịp bắn ra, hai người đã lao qua khe mấy chiếc thuyền lớn.



“Xeng!” Phi Dịch Kiếm rời bao, kiếm khí dày đặc tỏa ra như vầng dương chợt mọc giữa đêm khuya. Hơn hai mươi tên trên sàn thuyền lớn, thậm chí kiếm của đối phương là ngắn hay dài cũng chưa kịp nhìn rõ thì binh khí đã bắn khỏi tay, loạng choạng đẩy nhau lăn nhào xuống nước. Đó mới chỉ là nàng kiếm hạ nương tình.



Chỉ một thoáng, khoảng cách giữa hai bên đã ra ngoài năm trượng. Hai tổ thuyền còn lại hụt mất mục tiêu, vội vã quay đầu ra sức đuổi theo.



Mái chèo gỗ của Lãng Phiên Vân đột nhiên giơ cao, biến thành mấy chục bóng đen đập xuống mặt nước với một tốc độ kinh hồn.



Mặt nước hồ vẫn phẳng lặng như chưa từng có gì xảy ra. Tần Mộng Dao chỉ cảm thấy mười mấy luồng nước ngầm cuộn lên theo mỗi nhịp mái chèo, nhằm đám thuyền địch lẳng lặng lao tới.



“Bùm, bùm!”



Cả mười chiếc thuyền bỗng chẳng khác gì đồ chơi trong tay đứa trẻ tinh nghịch, cùng tung mũi rồi lật nghiêng một bên, những kẻ bên trên vừa la ó vừa rơi xuống nước, những chiếc phía sau đâm sầm vào những chiếc thuyền đang nghiêng ngả phía trước, cùng lắc rắc theo nhau chìm dần.



Đuôi chiếc thuyền nhỏ lại rộ lên bọt nước, tăng hết tốc lực phăng phăng lướt đi.



“Xeng!” Phi Dịch Kiếm trở lại bao.



Bỗng hai mắt Tần Mộng Dao thoáng hiện hàn quang.



Lãng Phiên Vân hưm lên một tiếng, khẽ xoay mái chèo, chiếc thuyền nhỏ nhanh như cắt lướt sang ngang chừng năm thước.



“Bùm!”



Hồng Nhật Pháp vương bật nhô lên trong đám bọt nước.



Nếu chiếc thuyền vẫn ở chỗ cũ, chắc chắn sẽ bị lưng lão đập vào mà vỡ tung làm đôi.



Thân hình khôi vĩ của Hồng Nhật Pháp vương bắn tung lên không, chưa hết đà đã dừng lại giữa chừng, độ cao vừa đúng bằng đỉnh cột buồm.



Cần biết rằng lão đang toàn lực xông lên, muốn dừng lại là dừng như thế, chỉ bậc cao thủ tuyệt đỉnh mới làm nổi.



Khoảnh khắc chững lại của Hồng Nhật Pháp vương chỉ không kéo dài quá một cái nháy mắt, đoạn lão cũng dịch ngang sang bên, một chân duỗi ra nhằm đỉnh cột buồm đạp xuống.



Cao thủ bình thường nhất định sẽ cho rằng lão muốn chấn gãy cột buồm, nhưng hai người trên thuyền lập tức hiểu ra, nếu chân Hồng Nhật Pháp vương trúng đích, lực đạo sẽ theo cột buồm truyền xuống, chắc chắn sẽ làm con thuyền vỡ vụn.



Chủ ý của lão trước sau vẫn là chia tách Tần, Lãng hai người, toàn lực đối phó với Tần Mộng Dao. Hồng Nhật Pháp vương lão luyện giang hồ, đã nhận ra ngay Lãng Phiên Vân là không thể đụng đến.



Tần Mộng Dao vẫn bình tĩnh đứng ở mũi thuyền, không hề có ý ra tay. Lãng Phiên Vân khẽ nở nụ cười, lắc đầu một cái.



Chiếc nón trúc trên đầu chàng bay ra, nhằm đúng giữa người Hồng Nhật Pháp vương.



Hồng Nhật pháp vương “A!” lên một tiếng, bàn chân đang nhằm vào cột buồm không thể không rụt lại, tay phải vung ra đập vào vành chiếc nón trúc đang xoay tít cạnh sườn lão.



Nếu lão cứ ấn bàn chân xuống, hẳn vẫn có thể phá được chiếc thuyền, song cùng lúc đó cũng sẽ bị chiếc nón cắt ngang lưng. Đang ở thế phải chia lực làm hai, Hồng Nhật Pháp vương sẽ không thể chống lại được lực đạo kinh người tiềm ẩn trong chiếc nón trúc.



“Bùm!”.



Chiếc nón trúc nát vụn dưới Đại thủ ấn của Hồng Nhật Pháp vương.



Hai vai Lãng Phiên Vân bỗng lắc nhẹ như có cảm ứng.



Tăng bào Lạt Ma của Hồng Nhật Pháp vương chợt không có gió mà rung lên phần phật, bắn ra hàng vạn hạt nước chụp lên đầu Tần Mộng Dao đang đứng ở mũi thuyền.



Tần Mộng Dao vẫn an nhiên bất động, những hạt nước tới cách nàng chừng ba thước đều rơi trở lại hồ như thể đụng phải một bức tường vô hình rắn chắc.



Thân hình cao lớn như Kim Cương La Hán của Hồng Nhật Pháp vương rốt cuộc cũng hạ xuống nước, lưng quay lại phía mũi thuyền, hai chân đạp xuống mặt hồ.



Chiếc thuyền buồm xông đến phía sau cách lão chừng gần một trượng. Hồng Nhật Pháp vương ngửa cổ cười vang, hai chân điểm vào mặt nước như thể đạp xuống đất bằng, bật mạnh lên không, vặn người, bàn tay bung ra chụp tới mặt Tần Mộng Dao.



Tần Mộng Dao đưa tay tuốt Phi Dịch Kiếm, như nhanh như chậm nghênh đón đòn đánh nhanh đến mức không thể nhìn rõ của Hồng Nhật Pháp vương, vừa khéo ngăn chặn thế công dũng mãnh của lão.



Trận chiến không diễn ra trên đất liền, vị trí cự li theo đường đi của con thuyền liên tục thay đổi, vì thế nhìn thì có vẻ như không tốn một chút lực, song sự chính xác trong đó không phải cao thủ nào cũng có thể tưởng tượng nổi.



Bày tay Hồng Nhật Pháp vương xòe ra, cả năm đầu ngón tay rung lên bần bật, lực đạo phân biệt chẳng khác nào năm thứ binh khí riêng rẽ công tới Phi Dịch Kiếm.



Tần Mộng Dao khẽ thét một tiếng nhỏ, Phi Dịch Kiếm tức tốc hóa thành mười đạo kiếm ảnh, phong tỏa mọi đầu ngón tay của đối phương.



“Ting Ting Ting!” Một loạt âm thanh sắc nhọn vang lên. Hai bóng người quấn lấy nhau trong khoảng không gian chật hẹp ở mũi thuyền, màu đỏ tăng bào và sắc trắng xiêm y hòa vào làm một, không còn nhận ra ai công ai thủ.



Tiếng va chạm giữa nhục chỉ và kiếm thép chợt tắt ngấm.



Hồng Nhật Pháp vương ngửa người rút khỏi vòng kiếm của Tần Mộng Dao, “tùm” một tiếng lao vút xuống hồ.



Chiếc thuyền buồm vẫn vun vút tiến lên phía trước, chỉ trong chớp mắt đã vượt qua chỗ Hồng Nhật Pháp vương vừa lặn xuống thoát đi. Từ trên không phất phơ bay xuống một mẩu vải đỏ, chính là một mảnh bào phục của Hồng Nhật Pháp vương bị Phi Dịch Kiếm chém rời.




Cả ba đội thuyền phía sau rối loạn tơi bời, không thể đuổi theo, cũng không dám đuổi theo nữa. Hồng Nhật Pháp vương cũng đã lặn vào trong nước mất tăm.



Tần Mộng Dao thu kiếm vào bao, lẳng lặng đứng một lúc rồi khẽ than: “Nếu không có chiếc nón trúc của Đại ca, Mộng Dao không chắc có thể ép được lão xuống nước!”.



oOo



Thích Trường Chinh nhìn sững người con gái vừa có duyên hợp thể cùng hắn, giờ đây đang lõa lồ nằm dưới đất. Lòng đố hận bừng bừng khiến chỉ chút nữa là hắn ngửa mặt hét lên điên cuồng.



Cảnh tượng Thủy Nhu Tinh cuồng nhiệt ôm cổ Phi Ưng vẫn như âm hồn ám trong tâm trí.



Thích Trường Chinh thở dài định lẳng lặng bỏ đi, đuôi mắt thoáng thấy cây chủy thủ buộc trên đùi Thủy Nhu Tinh, trong lòng lại xáo động kịch liệt. Nàng đã hai phen sẵn sàng tự sát vì hắn, chỉ bằng chuyện ấy thôi hắn cũng không thể để mặc nàng như vậy.



Trường đao rời vỏ, hạ xuống trên cơ thể kiều diễm của Thủy Nhu Tinh.



Thủy Nhu Tinh vẫn trong tình trạng mơ hồ vì bị điểm huyệt, miệng khẽ lắp bắp “Trường Chinh!” rồi lơ ngơ ngồi dậy.



Nhìn thấy đúng là Thích Trường Chinh trước mặt, toàn thân nàng run bắn lên, bật dậy toan lao vào lòng hắn. Thích Trường Chinh lùi ngay lại một bước, quát lớn: “Đồ tiện nhân dâm đãng, bắt đầu từ nay ngươi là ngươi, ta là ta, đừng hòng ta còn mắc lừa ngươi nữa!”.



Mặt Thủy Nhu Tinh trắng bệch không còn giọt máu, ôm ngực loạng choạng lùi lại hai bước. Nghĩ đến sự việc trước khi hôn mê, lòng nàng đau như dao cắt, kêu lên: “Trường Chinh, chàng hiểu lầm rồi!”.



Thích Trường Chinh ngửa mặt cười lên bi phẫn: “Tận mắt nhìn thấy còn hiểu lầm gì? Tiện nhân nhà ngươi vừa thấy người tình cũ, biết rõ đối phương lòng lang dạ sói mà vẫn đầu gối tay ấp, vui vẻ hoan ái với hắn, thế mà gọi là hiểu lầm sao? Hẳn ngươi không ngờ là ta lại quay về nhanh như vậy chứ gì?”.



Thủy Nhu Tinh nước mắt lã chã, lảo đảo như muốn ngã, thảm thương thốt lên: “Không phải như vậy, chàng nghe thiếp...”.



Thích Trường Chinh lạnh lùng cắt ngang: “Những chuyện ngươi làm đã quá đủ giải thích rồi, dù lưỡi ngươi dẻo đến đâu cũng đừng hòng mong ta mắc lừa. Nhớ, đừng để ta thấy lại ngươi!” Nói đoạn quay phắt người bước ra khỏi miếu.



Uất ức dồn lên như tấm sắt đè xuống ngực, Thủy Nhu Tinh thở dốc loạng choạng lùi lại, đến tận khi tấm lưng trần đụng vào bức tường loang lổ của ngôi miếu hoang.



Mắt thấy Thích Trường Chinh đã sắp khuất sau khuôn cửa, bỗng trong tai nàng vẳng lên tiếng truyền âm: “Nhu Tinh, ta yêu nàng! Mau giả bộ tự sát đi, nhưng không được tự sát thật đâu đấy!” Chưa hết câu, thân hình hắn đã chìm vào bóng tối dày đặc bên ngoài.



Trái tim Thủy Nhu Tinh như vỡ ra trong niềm vui vô bờ, nàng lao thẳng ra trước cửa, điên cuồng gọi lớn: “Trường Chinh, Trường Chinh! Đừng đi mà!”



Rừng đêm lặng im, chỉ nghe gió thu thổi lá khô xào xạc.



Thủy Nhu Tinh rũ người xuống lui vào giữa miếu, rút thanh chủy thủ ấn vào trước ngực, lại cười lên như điên dại: “Đi đi, cứ đi đi! Ta chết cho chàng xem!”.



“Nhu Tinh!” Một giọng nam giới dịu dàng nhưng ẩn chứa sức mạnh nhiếp hồn vang lên từ cửa lớn.



Thủy Nhu Tinh đã hoàn hoàn bội phục trí tuệ của Thích Trường Chinh, liền giả vờ kinh hãi chỉ mũi chủy thủ về phía phát ra tiếng nói.



Bóng người thoáng hiện, Phi Ưng khẽ nở nụ cười bên khóe miệng, đứng sừng sững trước mặt Thủy Nhu Tinh, mỉm cười: “Chết dễ như vậy sao?” Đôi mắt hau háu lướt qua tấm thân kiều diễm của nàng.



Nỗi căm thù khiến Thủy Nhu Tinh không hề còn xấu hổ, chỉ trừng trừng nhìn Phi Ưng hằn học: “Đồ ác quỷ, vừa nãy ngươi dùng thủ pháp bỉ ổi khiến Trường Chinh hiểu lầm ta, ta liều mạng với nhà ngươi!”.



Phi Ưng nhếch mép cười lạnh: “Trái một câu Trường Chinh, phải một câu Trường Chinh! Nàng không sợ lát nữa ta không còn biết thế nào là thương hoa tiếc ngọc nữa hay sao?” ánh mắt hắn vẫn không rời làn da trắng ngần của Thủy Nhu Tinh, hừm nhẹ: “Thân thể nàng vẫn quyến rũ như vậy, chẳng trách tiểu tử kia lại si tình đến thế, ngay cả ta cũng sắp phải phá lệ rồi!”.



Thủy Nhu Tinh lùi lại mấy bước, dựa vào tường thét lên: “Đừng có lại đây!”.



Phi Ưng bật lên một tràng cuồng tiếu: “Đã là nữ nhân của ta thì vĩnh viễn sẽ là của ta! Ta muốn nàng sống được sống, muốn nàng chết phải chết, đâu đến lượt nàng chỉ bảo!”.



Nhãn thần Thủy Nhu Tinh ánh lên tâm ý quyết tử. Phi Ưng tức khắc nhận ra, khẽ lắc người lăng không chụp lấy nàng. Thủy Nhu Tinh kinh hãi kêu lên, lật tay đâm ngược cây chủy thủ vào giữa ngực.



Phi Ưng thầm cười khẩy, nàng mà tự sát được trước mặt ta, tên ta sau này dễ phải viết ngược! Ngón tay gã nhanh như cắt bật ra hai luồng gió, nhằm vào huyệt Khúc trì trên cổ tay Thủy Nhu Tinh. Nào ngờ cây chủy thủ trong tay nàng một lần nữa quay ngược lại, nhằm thẳng cổ họng Phi Ưng đẩy tới.



Khí lực trên dao phát ra hừng hực, nhát đâm thứ hai này mới là nhát đâm thật sự!



Sống lưng Phi Ưng thoắt lạnh đi, lẽ nào tiện nhân kia tự sát lại là giả? Đang định biến chiêu lấy mạng Thủy Nhu Tinh, một luồng đao khí mạnh như bão lũ đã từ cửa lớn ập vào, Thích Trường Chinh người đao hợp nhất, nhằm gã lao tới với tất cả căm hờn.



Tâm trí Phi Ưng đang tập trung trên người Thủy Nhu Tinh, nhất thời song móc sau lưng cũng không kịp lấy ra, hốt hoảng phân non nửa lực đạo tung một chưởng về phía trước, chưởng kia vung ngược nghênh đỡ trường đao bổ đến từ phía sau.



Tình thế hai bên đảo ngược trong nháy mắt.



Một đao của Thích Trường Chinh chất chứa nỗi phẫn hận tột cùng của nam tử hán đối với kẻ làm nhục nữ nhân của mình, khí thế cũng như sức lực đều căng đến tuyệt đỉnh, còn Phi Ưng phải ứng chiến trong cảnh hoàn toàn bất ngờ, huống hồ trước mặt còn cây chủy thủ vẫn đang đâm tới yết hầu.



Về chiến ý Phi Ưng càng ở vào thế nguy hiểm. Vốn là kẻ rắp tâm lập mưu đùa giỡn, giờ đây lại rơi ngược vào cạm bẫy đối phương, bảo làm sao gã có thể bình tĩnh nổi?



Phi Ưng thét lên điên cuồng, hai tay đồng thời bổ trúng chủy thủ và trường đao.



Ba bóng người hợp lại rồi lập tức tách ra. Gã quái nhân Đại mạc hực lên một tiếng lao sang ngang, đập vỡ bức tường bên phải rồi phi thân đào tẩu.



Thủy Nhu Tinh oà lên nức nở, nhảy bổ vào lòng Thích Trường Chinh.



Thích Trường Chinh vòng tay ôm lấy nàng, than thở: “Bao nhiêu công lao như vậy cũng chỉ khiến hắn ta bị thương nhẹ, người này quả thật đáng sợ...”.



Người Thủy Nhu Tinh vẫn run bắn lên thảng thốt: “Dù sao thì một hai ngày tới hắn cũng không thể đuổi theo chúng ta được. Trường Chinh, chàng phải tin thiếp, khi nãy hắn...”.



Thích Trường Chinh xòe tay che miệng nàng, dịu dàng: “Nếu không phải lúc nàng vừa tỉnh lại đã gọi tên lão Thích ta thì ta đã hiểu lầm nàng thật rồi. Nào, mau mặc y phục vào, chúng ta phải đi thôi!”.



Thủy Nhu Tinh khẽ thở dài: “Tiểu linh miêu chết rồi sao?”



Thích Trường Chinh nghiến răng gật đầu: “Yên tâm đi, nhất định một ngày ta sẽ bắt hắn trả đủ cả vốn lẫn lãi, bây giờ thì không thể không lập tức lên đường!”.



Những giọt nước mắt nóng hổi của Thủy Nhu Tinh nhỏ đẫm trên ngực áo hắn. Con tim Thích Trường Chinh vốn luôn lạc quan hào dũng bỗng chùng lại trong cảm giác đoạn đường phía trước tăm tối mịt mù.



Hắn có thể chiếm chút tiện nghi trước Phi Ưng, hoàn toàn chỉ bởi sự khinh địch của đối phương. Nếu gặp lại lần sau, sợ rằng hai người không còn may mắn như vậy nữa.



oOo



Ánh mặt trời dần chiếu rạng.



Phong Hành Liệt và hai mỹ nữ chỉnh lại y phục, rời khỏi Song Tu ôn tuyền, nơi cả ba đã hưởng đủ diễm phúc của nhân gian, cùng nhau rảo bước trên con đường xuống núi.



Liệt Chấn Bắc không biết đã đi đâu.



Cốc Thiến Liên không ngừng liếc mắt nhìn trộm hắn. Phong Hành Liệt quay sang mỉm cười: “Thiến Liên! Nàng lại đang định giở trò quỷ gì vậy?”.



Cốc Thiến Liên ôm một bên tay Phong Hành Liệt, nũng nịu: “Hành Liệt à, trông chàng bây giờ đẹp lắm! Không biết có phải trong mắt tình nhân, người yêu mình lúc nào cũng là Phan An hay không? Nhưng thiếp đã yêu chàng từ lâu lắm rồi mà, vì sao bây giờ mới có cảm giác đó?”.



Bạch Tố Hương cũng níu bả vai hắn, dịu dàng: “Tiểu Liên nói không sai đâu. So với hôm qua Liệt lang hình như đã thay đổi hẳn, tự nhiên lại thêm một khí phách mà thiếp cũng không biết gọi bằng gì...”.




Phong Hành Liệt rùng mình nhớ đến lời Liệt Chấn Bắc, một đêm dài bố vân hành vũ hẳn đã tác dụng tới tam khí hội tụ trong cơ thể hắn. Liêu Nguyên thương pháp trọng nhất là khí thế uy mãnh, đạt đến cảnh giới như Lệ Nhược Hải, chỉ cần đi ra đứng không giữa trận cũng có thể khuất phục được kẻ thù! Hai nữ nhân cảm thấy hắn khác hôm qua, hẳn là trong đêm khí chất hắn đã sinh ra đột phá, bằng không làm sao có thể có được sự thay đổi nhanh chóng đến như vậy!



Trong lòng Phong Hành Liệt hào khí nổi lên.



Hay lắm! Bắt đầu từ hôm nay, Phong Hành Liệt ta sẽ vứt bỏ quá khứ, phóng tay làm một đại sự, mới không phụ khổ tâm dưỡng dục của sư phụ.



Cấn Băng Vân ư? Để ta gặp lại nàng một lần, nói rõ trắng đen. Nếu nàng vẫn còn muốn làm thê tử của ta, ta sẽ không truy cứu chuyện cũ. Còn nếu không, mọi chuyện coi như chấm dứt! Đường đường một đấng nam nhi, sao lại có thể bận lòng chỉ vì một nữ nhân không hề yêu mình?



Toàn thân Phong Hành Liệt nhẹ hẳn đi trong cảm giác ung dung thơ thới, nắm tay hai mỹ nhân thong dong bước vào đại môn Song Tu Phủ.



Đại lễ đường rộng mênh mông, vẫn chăng đầy những hoa đèn hôn lễ. Bóng dáng mảnh mai của Cốc Tư Tiên đứng đó, thật cô tịch thê lương đến vô cùng.



Nàng lạnh lùng nhìn ba người đến gần, thần sắc không hề có chút biểu cảm.



Phong Hành Liệt đang kỳ lạ khi không thấy một nô bộc nào trong sảnh, Bạch Tố Hương và Cốc Thiến Liên đã đến trước mặt Cốc Tư Tiên quỳ xuống, không dám cả thốt lên một tiếng.



Phong Hành Liệt lại càng ngạc nhiên đến ngây người ra.



Ánh mắt Cốc Tư Tiên đảo qua trên đầu hai nàng, chợt than thở: “Thành huynh đã đi, hai người hài lòng rồi chứ?” Bạch Tố Hương khẽ rùng mình nói nhanh: “Không liên quan đến tiểu Liên, tất cả là do một mình Tố Hương gây ra!”.



Cốc Tư Tiên nhìn sang Phong Hành Liệt, thần sắc bỗng thay đổi, không giấu nổi vẻ kinh ngạc trong mắt, một lúc sau mới dịu giọng hỏi: “Công tử, tối qua ngủ có ngon không?”.



Chỉ vài ngày trước, nữ nhân nào nhìn hắn bạo dạn như vậy, hẳn Phong Hành Liệt đã hết sức phản cảm, giờ đây hắn lại thấy đó là chuyện đáng hưởng thụ, bèn sốt sắng: “Thành Kháng huynh quả thật đã không từ mà đi sao? Tôi sẽ đuổi theo gọi huynh ấy trở về!”.



Cốc Tư Tiên liếc hắn vẻ oán trách: “Đi thì cứ đi! Lẽ nào Cốc Tư Tiên lại phải đi cầu người ta lấy mình?”.



Cốc Thiến Liên chợt vui mừng nhảy cẫng lên, sà đến nắm tay Cốc Tư Tiên hớn hở: “Tốt quá! Đúng là tốt nhất đời!” Đoạn lại liến thoắng hỏi: “Thế còn bà nương kia thì sao?”.



Cốc Tư Tiên buông thõng: “Cũng đi rồi, ngươi vui chứ?” Cốc Thiến Liên nhảy nhót đến bên Bạch Tố Hương, giơ tay định kéo nàng dậy.



Bạch Tố Hương giật ra khỏi Cốc Thiến Liên, vẫn cúi đầu nói với Cốc Tư Tiên: “Công chúa, hãy trừng phạt Tố Hương đi!”



Cốc Tư Tiên lắc đầu: “Kẻ địch e là đã đến rừng điệp liễu rồi, ta đâu còn tâm trạng so đo với các người nữa! Ài, Lãng Phiên Vân, huynh đang ở đâu?”.



Phong Hành Liệt trong lòng khẽ động, biết Cốc Tư Tiên để tỉ đệ Thành Kháng rời đi chính vì không muốn để hai người đó bị cuốn vào cuộc chiến vô vọng trước mắt. Hào khí nổi lên, hắn thẳng người dõng dạc: “Tố Hương giờ đã là người của Phong mỗ, bất cứ lỗi gì của nàng ta xin nguyện gánh vác. Còn bây giờ, tuy không hiểu Song Tu đại pháp nhưng chỉ cần còn một hơi thở, ta cũng quyết trừ bỏ tên Niên Liên Đơn, giúp Tiểu thư khôi phục Vô Song Quốc”.



Cốc Tư Tiên bất giác rùng mình, nhìn sang phía hắn, thầm nghĩ người này bỗng dưng sao lại trở nên tràn đầy khí phách như vậy? Giọng nàng bất chợt dịu dàng: “Vong quốc năm xưa tệ tổ đã từng thề, sau này khôi phục Quốc thổ chỉ có thể dựa vào sức của chính mình! Ý tốt của công tử Tư Tiên xin tâm lãnh, dù sao công tử đã chuộc lại lỗi của Tố Hương. Tố Hương, đứng dậy!”



Cốc Thiến Liên đỡ Bạch Tố Hương đứng lên, ánh mắt cả hai đều mừng rỡ đắm đuối nhìn vào tình lang. Phong Hành Liệt lại có thể đường hoàng đứng trước mặt Tiểu thư mà nói những lời hiên ngang như vậy, phận thê thiếp không ai không thấy mát lòng.



Cốc Tư Tiên nhìn rõ những lại qua giữa ba người, trong tim bất chợt gợn lên chút gì đó như hờn tủi. Nàng từ nhỏ lớn lên cùng họ, danh chủ tớ nhưng thực chẳng khác gì tỉ muội. Giờ đây hai muội muội nghịch ngợm của nàng đã tìm được đức lang quân xứng đáng, còn một mình nàng lại gần như đã được định là vô duyên với hạnh phúc, ông trời sao lại bất công như thế?



Nghĩ đến đây, đôi mắt xinh đẹp của Cốc Tư Tiên bất giác dừng lại trên người Phong Hành Liệt, thầm lấy làm lạ vì sao hôm qua ta lại không nhìn ra hắn chứ? Khi ấy nàng chỉ cảm thấy Phong Hành Liệt là một nam nhân lễ độ và tốt bụng, còn con người đứng trước mặt nàng sáng nay không những tràn đầy khí phách anh hùng, tự thân thể lại tỏa ra một sức hấp dẫn lạ lùng, tuy có chút bá đạo nhưng với nữ nhân lại vô cùng quyến rũ.



Nếu gặp người này trước Lãng Phiên Vân, liệu mình có xiêu lòng mà yêu hắn ta không?



Cốc Thiến Liên đã trở lại vẻ táo tợn bẩm sinh, đi lại gần níu tay Cốc Tư Tiên: “Tiểu thư, chi bằng tiểu thư cũng gả cho Hành Liệt đi, hai người bọn muội làm thiếp của huynh ấy, như thế chẳng phải là người một nhà cả sao? Chuyện phục quốc sau này hãy giao cho Hành Liệt, bảo đảm còn tốt gấp trăm lần cứ đi tìm bừa một người tu luyện Song Tu Đại pháp, vừa bất công với tiểu thư mà còn không biết liệu có thành công hay không nữa!”.



Phong Hành Liệt hoảng hốt đến giật bắn mình. Cốc Thiến Liên cường ngôn bạo phát, tuyệt nhiên không để ý đến thể diện và tôn nghiêm của cả Song Tu Phủ, Cốc Tư Tiên hẳn sẽ nổi giận lôi đình mà trừng phạt nàng không thương tiếc.



Nào ngờ nàng công chúa Song Tu chỉ đứng yên tại chỗ, ánh mắt như cam chịu nhìn vào mặt hắn, mãi một lúc sau mới cúi xuống than thở: “Chúng ta có thể sống qua hôm nay không hãy còn chưa biết, ta muốn chờ đến ngày mai mới quyết định được!”.



Chỉ một câu nói, Cốc Tư Tiên đã lộ rõ mỹ ý. Bạch, Cốc hai người cùng reo lên mừng rỡ. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "



Trong lòng Phong Hành Liệt dâng lên cảm giác sảng khoái, biết trang tuyệt sắc giai nhân đã tình nguyện trao gửi. Cố nén cao hứng, hắn chỉ mỉm cười ung dung: “Công chúa có gả cho Phong mỗ hay không, ta tuyệt không dám miễn cưỡng. Dù sao Thiến Liên và Tố Hương đã là người của ta, Phong mỗ giờ đây có thể coi là một nửa của Song Tu Phủ. Niên Liên Đơn lại phò trợ Phương Dạ Vũ, cả công cả tư đều là đại địch. Trừ phi Phong mỗ lực bất tòng tâm, bằng không quyết sẽ không cho hắn sống mà rời Trung thổ. Còn nếu như Song Tu Phủ vì thế mà khôi phục được giang sơn, sau đó Công chúa thích ai vẫn có thể gả cho người ấy, không phải chịu ràng buộc của thứ đại pháp kia nữa!”.



Cốc Tư Tiên nghe rõ vẻ kiêu ngạo trong lời nói của Phong Hành Liệt, thầm nghĩ người này hẳn là phản kích lại thái độ hôm qua của mình nên cố tình lãnh mạc như vậy.



Nàng nhìn ra xa, cố giấu một tiếng thở dài.



Tổng quản Đàm Đông hớt hải chạy vào: “Kẻ địch đã qua rừng điệp liễu, đang trên đường đến đây. Người trong phủ đã an toàn rút vào mật động!”.



Phong Hành Liệt chợt hiểu vì sao không thấy một bóng người nào trong phủ. Sắc mặt Đàm Đông chợt sa sầm xuống: “Nhận được tin của Hướng Đông Lai, bên ngoài tịnh thất của phu nhân đã xảy ra một trận ác đấu, bà bà mập không may chết tại trận, phu nhân hiện không rõ tung tích”.



Cốc Tư Tiên thảng thốt: “Vậy mẹ ta đi đâu?”.



Phong Hành Liệt nhớ đến dung nhan tuyệt mỹ của Cốc Nghi Thanh, không khỏi ngây ra vì bất an. Cốc Thiến Liên thở gấp, trên mặt đã bắt đầu thấy nước mắt.



Đàm Đông hít mạnh một hơi: “Tiểu thư chắc không phải lo về Phu nhân. Tin từ Nam Khang Phủ cho biết rất có thể lúc lão gia đến thăm phu nhân đã bị tấn công, nhưng xem ra hai người đã phá vòng vây chạy thoát”.



Cốc Tư Tiên nhớ đến bức thư gửi cho phụ thân, lòng đã yên hơn một chút, bèn gật đầu hỏi: “Chấn Bắc tiên sinh đã đi đâu rồi?”.



Phong Hành Liệt rùng mình: “Để ta lập tức đi giúp tiên sinh!”.



Đàm Đông xua tay: “Ta gặp tiên sinh ở trên đường, tiên sinh nói với ta ông đi đón tiếp khách quý!” Bạch Tố Hương giật tay Đàm Đông, cười nói: “Trí tuệ Tiên sinh siêu việt thế nào, chắc chắn sẽ cho bọn chúng một trận nhớ đời!” Đột nhiên sắc mặt nàng bỗng tái mét, nghĩ đến chuyện Liệt Chấn Bắc chỉ còn sống được một ngày nữa.



Không khí trong sảnh cũng thoắt chùng xuống ảm đạm.



Tâm tư Cốc Tư Tiên lại hướng đến Lãng Phiên Vân.



Nàng một mực ở lại đây, kiên quyết không chịu rút đi tránh nạn, phải chăng chỉ để gặp lại người đó một lần?


Bình Luận (0)
Comment