Phục Sinh Ký Lục

Chương 82

Còn chưa đợi đến khi Trương Tri Thối giới thiệu về tổng bộ cho mình Độ Trân Bảo đã rơi vào hôn mê do đau đớn và mất máu.

Không biết qua bao lâu cô mới khôi phục mấy phần cảm giác, trong khi đang hốt hoảng, cô nghe có người nói chuyện bên cạnh, nhưng cô không thể cử động, cũng không thể há miệng, qua chốc lát lại mê man chìm vào giấc mộng.

Trong mộng, cô trở về năm ấy, đó là lần đầu tiên cô gặp Độ Nhược Phi.

Cô 4 tuổi, Độ Nhược Phi 14 tuổi.

Lúc đó cô chỉ vừa mới hiểu cách phân biệt người tốt người xấu, còn chưa học được cách lợi dụng nhân tâm, chỉ biết giả vờ ngoan ngoãn dễ thương hy vọng nam lão sư trong viện ít sờ cô một chút, nữ lão sư ít đánh cô một chút, hy vọng cô chú đến làm tình nguyện cho cô nhiều quà vặt hơn chút, hy vọng những người bạn nhỏ khác trong viện mồ côi ít bắt nạt cô một chút, ví dụ như kéo ghế cô hoặc vứt sâu vào trong tủ quần áo cô.

Lúc đó, vẻ ngoài đáng yêu của cô tựa như thứ đáng giá tiền duy nhất, chỉ có thể đổi lấy chút thoải mái khiến mình ít chịu chút đau khổ.

Bởi vì không đủ mạnh mẽ nên dung mạo cũng không trở thành vũ khí của cô được, ngược lại đa số thời điểm đó lại là nhược điểm của cô, là nguyên nhân khiến cô bị ức hiếp.

Cô mãi mãi nhớ rõ ngày đó, một người bước ngang qua mặt cô, chặn lấy ánh mặt trời ấm áp, sau đó lại xoay về đến, nghiêng người nhìn cô, ngồi vào cạnh cô nói: "Xin chào, người bạn nhỏ." Cô lo lắng ngồi trên băng ghế nhỏ, phỏng đoán trong lòng vài lần chị gái đến làm tình nguyện lần này là tốt hay xấu, cô có cần nhường lại băng ghế hay không.

Cô cẩn thận trả lời: "Chào đại tỷ tỷ."

"Em có thể cảm nhận được ánh sáng không?"

"Có thể."

"Vươn tay nào."

Độ Trân Bảo nhớ lại cảm giác đau đớn khi bị đánh vào tay, nhưng cô lại cảm giác người này không xấu, vì thế mở bàn tay nhỏ bé ra.

"Ánh sáng trên tay em á."

"Thật sao?" Độ Trân Bảo nắm tay lại, "Nhưng em bắt không được."

"Đang ở đấy, ánh sáng làm bật lên nét xinh đẹp của em."

Các lão sư khen cô đẹp sẽ khiến cô sợ hãi, nhưng chị gái này nói cô xinh đẹp lại khiến cô vui vẻ.

Bọn họ hàn huyên một lát, rồi một dì kêu: "Nhược Phi, mình về con."

Đại tỷ tỷ chào từ biệt cô, cô rất muốn hỏi đại tỷ tỷ lần sau có đến không, lại sợ hỏi sẽ khiến đại tỷ tỷ ghét mình, nghe tiếng bước chân đại tỷ tỷ ngày càng xa, trong lòng cô lặng lẽ bắt đầu chờ đợi.

Đợi một tháng, đại tỷ tỷ này cũng không lại xuất hiện.

Một ngày nọ, lão sư bảo các bạn nhỏ lớp chuồn chuồn "Chuẩn bị chuẩn bị", lớp ong mật và lớp bươm bướm tự do chơi không được tranh cãi ầm ĩ. Độ Trân bảo biết có người hảo tâm đến nhận nuôi người bạn nhỏ. Trong viện mồ côi này, từ một đến ba tuổi sẽ thuộc lớp bươm bướm, ba tới năm tuổi sẽ thuộc lớp ong mật, cô đã trải qua rất nhiều lần như vậy, thường xuyên có cô chú chọn trúng cô, biết cô không thấy đường, lại chọn người khác. Nghe lão sư nói, qua năm nữa cô sẽ bị đưa đến một trường học đặc biệt, chỗ đó sẽ toàn những đứa trẻ như cô.

Đứa trẻ như cô, là đứa trẻ thế nào? Đứa trẻ bị bắt nạt, hay là đứa trẻ được ánh sáng làm bật lên nét xinh đẹp?

Một ngày này ánh mặt trời cũng thật ấm áp, một mình cô ngồi trên băng ghế, những người bạn nhỏ khác đang nghịch cát, cô không thể đi, người khác sẽ dùng cát ném cô, khiến cả người cô dơ bẩn, lão sư thấy sẽ lại bị mắng, rồi dùng nước hắt vào cô.

Một lão sư lại đây nói cô đang cản đường, thế là cô liền khiêng ghế sang một góc hẻo lánh khác.

Bỗng nhiên, cô nghe một giọng nói: "Nhược Phi, đi nhanh một chút, người bạn nhỏ đang chờ nhà mình."

Đại tỷ tỷ tới rồi!

Cô vội rời khỏi băng ghế, đi đến gần chân cầu thang lượn qua lại, đợi đến khi lão sư dưới lầu chạy đi kéo hai người bạn nhỏ đang đánh nhau ra, cô lập tức chạy lên lầu. Lão sư ở phía sau vẫn gọi cô: "Ê! Đừng lên!" Cô chạy càng nhanh.

Dùng lực đẩy ra cửa lớp chuồn chuồn, cô cố gắng lộ ra nụ cười đáng yêu nhất.

Viện trưởng nói: "Người bạn nhỏ, xuống dưới chơi đi."

Dì kia liền nói: "Đến rồi thì ở lại đi."

Lão sư lớp chuồn chuồn đến gần mang cô tham gia trò chơi, hai ngón tay sau lưng hung hăng nhéo cô một cái, muốn cô khóc thé lên để bị đuổi ra, cô cắn răng, cười đến càng đáng yêu.

Khi con người mong muốn có được thứ gì đó, mới có thể trở nên càng mạnh mẽ.

Cô vừa chơi trò chơi, vừa căng tai lắng nghe, nghe được dì kia nói: "Tôi rất thích cô bé vào cuối cùng."

Lão sư nói: "Đứa bé đó mới 4 tuổi, rất ồn ào, lại không biết điều, tôi thành thật muốn tốt cho mọi người, vẫn là nên chọn một đứa trẻ lớn một chút."

Rồi chú kia nói: "4 tuổi đúng là hơi nhỏ, chúng tôi muốn tìm một đứa trẻ tầm 6-7 tuổi, vừa lúc lên tiểu học."

Độ Trân Bảo cắn môi, mũi có chút chua, trong lòng cực kì sợ hãi.

Tiếp cô lại nghe đại tỷ tỷ nói: "Đứa trẻ kia rất ngoan."

Dì liền vui vẻ cao giọng: "Ồ? Vậy à?"

Lão sư nói: "Có thể mọi người không để ý tới, đứa trẻ đó không thấy đường, chúng tôi định đưa nó đến trường đặc biệt để nuôi dạy, như vậy sẽ tốt hơn cho nó."

Dì nói: "Cái này thì không thành vấn đề, tôi có thể học cách làm sao nuôi một đứa trẻ khiếm thị."

Lão sư: "Này..."

Viện trưởng nói: "Hoặc là vầy, gọi cả hai đứa trẻ lên cho mọi người nói chuyện."

Độ Trân Bảo và một cô bé 6 tuổi khác được đưa vào văn phòng, cô bé 6 tuổi được dạy rất kỹ, người lớn chưa hỏi liền không dám liều lĩnh mở miệng nói. Trẻ con ở viện mồ côi đều được dạy như vậy, ngoan một chút liền sớm được nhận nuôi một chút. Độ Trân Bảo vẫn luôn rất biết điều, thậm chí còn có chút nhát gan, nhưng lúc này đây quy củ gì cô cũng đều vứt bỏ, to gan lớn mật gọi một tiếng: "Dì ơi?"

"Ui." Dì lên tiếng.

Độ Trân Bảo đi thẳng về hướng âm thanh phát ra, chạm được cánh tay dì đang đưa tới đỡ cô, quay đầu dùng tay áo lau miệng, sau đó thật cẩn thận mà hôn lên tay dì một cái.

Cái miệng mềm nhũn chạm lên bàn tay nhẵn nhụi do được chăm sóc kỹ lưỡng.

Mười mấy năm sau đó, Độ Trân Bảo vẫn thường xuyên hôn lên tay mẹ như vậy.

Nhận cô về nhà xong, đợi cô thích nghi với hoàn cảnh, mẹ Giao Lệ đưa cô đến trường học đặc biệt tốt nhất, đồng thời chính mình không ngừng tham khảo và học hỏi, nửa năm sau phát hiện Độ Trân Bảo không còn thích hợp với môi trường học ở trường đó nữa, bèn bàn với chồng, quyết định tự mình dạy Độ Trân Bảo.

Đến 7 tuổi, Độ Trân Bảo thành công rảo bước tiến vào ngôi trường tiểu học thường quy. Giao Lệ vẫn theo cô từ lớp 1 cho đến hết cấp 3, tựa như một chiến sĩ che chở trước người cô, vì cô giải quyết hết thảy khó khăn, hơn mười lá đơn khiếu nại, và nhờ sự can thiệp của ban lãnh đạo sở giáo dục, cô đã tranh thủ được một suất tham gia kì thi đại học hợp cách.

Một người khiếm thị học tập trong một trường cấp 3 bình thường có bao nhiêu khó khăn, người khác rất khó tưởng tượng. Từng bài thi được trình bày cực kì chỉnh chu trau chuốt, chỉ liếc qua thôi thì không thể nào nhận ra sự khác biệt của nó với những bài thi khác, để đạt được mức độ đó càng cần không biết bao nhiêu thời gian khổ luyện. Người bên ngoài biết cô tham gia kì thi tốt nghiệp cả nước, đậu vào một trường đại học có tiếng, đều bội phục nghị lực của cô, khen cô chịu thương chịu khó, nhưng rất ít người biết, mẹ cô mới là người cố gắng nhất. Giao Lệ vì sự trưởng thành của cô mà phải bỏ ra bao nhiêu cố gắng, so với cái giá mà cô bỏ ra còn hơn gấp nhiều lần.

Đơn giản vì cô không cam lòng tương lai của mình bị đôi mắt hạn chế, đơn giản vì cô có một khát vọng mãnh liệt, Giao Lệ không một câu oán hận, từ đầu tới cuối bên cạnh giúp cô học ghép vần từng từ đơn, từng năm từng năm bên cô, tự tay đưa cô vào trường thi tốt nghiệp.

Mẹ...

Mẹ!

Độ Trân Bảo đột nhiên hít một hơi, mở to mắt.

"Đây, con gái ngoan."

Một giọng nói mang vẻ trêu chọc vang lên trên đỉnh đầu.

Độ Trân Bảo nắm chặt hai tay, trong nhắy mắt lo lắng đọng lại, cô trở nên bình tĩnh lại: "Bác sĩ Địch Manh, đã lâu không gặp."

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cô nghe được có người kêu như vậy.

"Nhóc còn nhớ tôi hả, không tệ không tệ."

Nếu người này là Địch Manh, như vậy giờ cô đã ở tổng bộ của Thế Giới Mới rồi. Ngực rất đau, nghĩa là tác dụng của thuốc tê đã hết, hiện giờ cô hẳn đang nằm trong phòng bệnh. Cho nên... Trương Tri Thối vốn luôn cực kì lo lắng cho cô đâu?

"Chào mừng đến với tổng bộ của chúng tôi, chính xác là, một trong những tổng bộ. "

"Cám ơn."

Cảm giác toàn thân, không khát, cũng không đói, thân thể nhẹ nhàng khoan khoái, Độ Trân Bảo an tâm nằm.

"Tôi thấy nhóc không hề sợ hãi, thật sự là trưởng thành."

"Ngài vẫn còn trẻ như xưa."

Địch Manh cười ha ha một tiếng, nói: "Nhóc mù nhà mi khen người cũng thật chân thành."

Độ Trân Bảo được mẹ mang đi khám bác sĩ Địch Manh năm 10 tuổi, Địch Manh lúc ấy 27 tuổi, đã có được học vị tiến sĩ, thế hệ đàn anh trong giới y học đều nói người này tiền đồ vô hạn. Sau này mẹ cho cô đọc báo, cũng đọc qua thông tin Địch Manh đã đạt được thành tựu to lớn gì đó, rồi còn đạt được giải thưởng cao quý gì đó.

Độ Trân Bảo còn nhớ lúc đó Địch Manh không thể không tiếc nuối nói: "Với tốc độ phát triển của kỹ thuật khám chữa bệnh hiện tại, trong vòng 10 năm tới đôi mắt của nhóc không thể nào có khả năng chữa trị. Mười năm sau nhóc có thể tới gặp tôi xem thử."

Nay đã qua 9 năm, cô liền tới gặp Địch Manh.

"Đôi mắt của nhóc có thể chữa trị." Giọng nói Địch Manh lộ vui mừng, "Bất quá tôi thấy nhóc bị mù chơi vui hơn, chờ tôi chơi đủ rồi sẽ mổ cho nhóc."

"Ờ."

Trước khi vào ổ của biến thái, Độ Trân Bảo đã sớm chuẩn bị tâm lý.

"Tôi thấy Lãng Ca rất cưng nhóc, nhóc làm thế nào mà câu tới tay hay vậy?"

"Lãng Ca?" Độ Trân Bảo sửng sốt, "Trương Tri Thối?"

"À, lần này họ Trương à, quên mất. Ở trong này cô ấy được gọi là Lãng Ca (sóng hát), Lãng trong sóng gió, Ca trong hát ca."

"... Nghe tục khí quá đi."

"Cái này tôi đồng ý."

Độ Trân Bảo trả lời câu hỏi của Địch Manh khi nãy: "Chỉ là tùy tiện trò chuyện vài câu."

Địch Manh lắc đầu: "Chà chà. Giờ Lãng Ca đang nhận trừng phạt trong phòng răn đe, kích thích thần kinh không gián đoạn trong 24h, khiến cho con người liên tục cảm thấy đau đớn thực sự. Lần này gom nhiều tội lại phạt một lần, nhóc đoán xem mấy ngày Lãng Ca sẽ ra? Tôi phỏng chừng tầm ba đến bảy ngày, cụ thể Lãng Ca đã làm gì tôi vẫn chưa rõ."

Độ Trân Bảo ngẫm nghĩ, nói: "Thay đổi kế hoạch hành động, khiến nhiều người thương vong, bại lộ thành viên, lạm dụng tài nguyên, mang tôi về đây. Đại khái là nhiêu đó."

Địch Manh nhướn mày nhìn cô một cái, hỏi: "Trong lòng nhóc không có tí áy náy nào hả?"

Độ Trân Bảo khẽ cười nói: "Hồng nhan làm sao họa quốc, hôn quân mới là tội nhân. Tôi có làm gì sai?"

Nghe vậy, Địch Manh vỗ tay vài cái, cười nói: "Nhóc thật không có lương tâm."

Độ Trân Bảo nói: "Thứ này, tôi vẫn luôn không hề có."

Cùng Trương Tri Thối đi, thương tổn Độ Nhược Phi, những quyết định này cô đều không hối hận, trúng đạn thiếu chút nữa chết đi, cô cũng không hề sợ hãi.

Chỉ là khi cô nhớ tới Giao Lệ, nhớ tới người nhà của mình. Cha, mẹ, tỷ tỷ, những người này hầu như mang lại toàn bộ sự ấm áp cho sinh mệnh cô, cảm giác ấm áp này làm cô vừa nghĩ đến liền mềm lòng. Cô biết, một ngày nào đó cô sẽ trở lại bên cạnh Độ Nhược Phi, cô thích Độ Nhược Phi, thích cảm giác chính mình sẽ mềm lòng khi ở bên cạnh Độ Nhược Phi.

Bình Luận (0)
Comment