Phụ Sinh

Chương 106


Ông chủ chuyển chủ đề một cách tự nhiên mà không biểu cảm thái quá: "Ông tới Cố Nhân Phường là để mua quán bar đó à? Việc này cũng phải đến tay thư kí chủ tịch sao?"
Thư kí Lữ cười yếu ớt: "Trình thiếu gia tin tức nhanh nhạy thật đó."
Hóa ra ông chủ mặt tròn họ Trình.
Ông chủ Trình nói: "Tin tức đã truyền khắp Cố Nhân Phường rồi, cũng không tính là bí mật gì, nhưng ông thực sự tới đây vì cái này à?"
Thư kí Lữ: "Hơn nửa thôi."
Ông chủ Trình như hiểu ra điều gì, ngầm hiểu ý trao đổi ánh mắt với thư kí Lữ.
Ông chủ Trình: "Lão đại của ông còn có tâm trạng tiếp quản công trình lớn của nhà họ Bạch, xem ra tạm thời không chết được."
Thư kí Lữ: "Ổng cũng không quản nhiều, phần lớn có tôi với Trương Thân bận việc thôi, có chuyện gì liền hỏi Miêu tiên sinh."
Nói đến đây, thư kí Lữ sực nhớ: "Lúc về cho tôi một ly Lam Sơn, tôi mang cho Miêu tiên sinh."
Suy nghĩ một chút lại lắc đầu, ra hiệu muốn gọi điện thoại.
"Alo, Vĩnh Phú, bây giờ cậu đang ở cùng Miêu tiên sinh sao? Anh ấy không ở công ty? Đi Hồng Quang rồi? Được, bên ngoài trời nắng, cậu nhớ mang ô cho anh ấy."
Sau khi cúp máy thì nói với ông chủ Trình: "Không cần nữa, Miêu tiên sinh không có ở công ty."
Ông chủ Trình lại cảm thấy kinh ngạc: "Miêu Lan ra ngoài thế mà không mang ông hay Trương Thân theo à? Thần tiên rốt cục cũng có thể sống chung với người phàm rồi hả?"
Thư kí Lữ cũng cười nói: "Là trợ lí mới, thầm lặng lại rất chạy việc, được Miêu tiên sinh coi trọng, về sau nhất định có thể trèo cao nhanh hơn tôi đấy, điều kiện tiên quyết là tâm phải thẳng."
Ông chủ Trình: "Chuyện này ông còn phải lo sao? Miêu thần tiên kia Hỏa Nhãn Kim Tinh, thiện ác gì mà không phân rõ chứ."
Thư kí Lữ: "Tôi chỉ lo cho vị trợ lí kia thôi." Lo lắng cái gì anh ta lại không nói.
Chúc Vi Tinh vẫn luôn ngồi đó, với giáo dưỡng của cậu sẽ không ngồi nghe người khác nói chuyện, nhưng cậu phát hiện những người qua lại xung quanh mình đều vô tình có sợi dây liên hệ với nhau, điều này khiến cậu hết sức ngạc nhiên.
Ngày ấy Lương Vĩnh Phú mời cậu dùng cơm ở quán ăn ngon nhất Ngư Chu Nhai, lúc nhận điện thoại hẳn là của vị thư kí Lữ này gọi tới, từ nội dung nói chuyện của bọn họ có thể nghe ra, anh ta là thư kí của Yến Cẩn Lương, hiện tại đang làm việc cho Miêu Lan, lần này ngoài mặt là đến Cố Nhân Phường mua lại quán bar Ngọ Sơn, nhưng đằng sau hẳn là còn nhiệm vụ khác.
Yến Cẩn Lương, lại là Yến Cẩn Lương, gần đây tần suất xuất hiện của người này trong cuộc sống của Chúc Vi Tinh hình như hơi nhiều.
Có điều cậu cũng biết chừng mực, khi nhận ra hai người kia đã chuyển đề tài, cậu liền đặt ly xuống, cảm ơn ông chủ rồi quay lại vị trí làm việc của mình.
Lúc cậu rời đi, thư khí Lữ luôn nhìn thẳng tự giờ chợt liếc mắt nhìn cậu.
"Nhạc công mới à?" Anh ta giống như tùy tiện hỏi ông chủ Trình.
Ông chủ Trình: "Có phải là ưa nhìn lắm không? Quan trọng nhất là kĩ thuật chơi đàn cũng cao, nhặt được bảo vật rồi."
Thư kí Lữ lại lắc đầu: "Nếu nhân viên tốt như vậy, ông chủ đây ít nhất phải bảo đảm an toàn cho cậu ấy."
Ông chủ Trình: "Cái gì?"
Thư kí Lữ ra hiệu cho anh nhìn một người đàn ông trung niên béo mập đang ngồi dưới sân khấu nhìn chằm chằm người đang đánh đàn phía trên.
Ông chủ Trình cũng cau mày: "Chậc, gã này sao lại đến nữa."

Thư kí Lữ hỏi: "Gã từng đến rồi?"
Ông chủ Trình: "Mấy ngày nay, hầy, cậu bạn nhỏ kia rất được chào đón, khách hàng đều vô cùng nhiệt tình, mới đầu tôi không để ý."
Thư kí Lữ cau mày: "Không phải chỉ có mình gã?"
Ông chủ Trình: "Cũng có người khác, ầy, đều là mấy người ngồi hàng trước.

Nhưng bọn họ đều có chừng mực, còn ông anh này lại không tự mình biết mình, để lát nữa tôi tìm cớ đưa gã ra ngoài."
Thư kí Lữ lại nói: "Để tôi cho, lúc về bảo người mang đi luôn."
Ông chủ Trình bất ngờ: "Hôm nay khách khí dữ vậy?"
Thư kí Lữ: "Coi như tiền cà phê cho ông."
Cân nhắc đến bàn tay đen hiểm độc của người ở Thiên Sơn, ông chủ Trình không khỏi nhắc nhở: "Nhớ cho người ta một con đường sống, cũng không đến nỗi nào, nếu không người ta truyền ra ngoài quán tôi là hắc điếm mất."
Thư kí Lữ chỉ cười cười.
Chúc Vi Tinh đã sớm phát hiện hôm nay Tôn tổng lại tới điểm danh, cậu bị nhìn đến sợ nên không dám liếc mắt tới đó một cái.

Nhưng sau khi đàn xong một bài ngẩng đầu lên đã không thấy gã nữa, ngay cả mấy vị khách cây si ngồi hàng trước thường ngày cũng không thấy đâu.
Sau khi tan làm cậu đi đến phòng thu âm, luyện sáo xong, Chúc Vi Tinh cảm thấy bản vừa chơi ở quán cà phê có chỗ sai sót nên muốn luyện lại một chút, tập trung đàn hai lần mới phát hiện bên cửa phòng có vị khán giả đang đứng, là Tuyên Lang.
Chẳng biết y xuất hiện từ lúc nào, hai mắt buông xuống, như đắm chìm vào trong tiếng đàn của Chúc Vi Tinh, lại giống như rơi vào ý thức của bản thân, tiếng đàn dừng lại rồi cũng chưa hoàn hồn.
Chúc Vi Tinh nhìn thấy y trước, đứng lên chào: "Thầy."
Tuyên Lang ngước mắt lên, nhìn qua ánh mắt vừa như quen thuộc vừa như xa lạ, mâu thuẫn đan xen vài giây mới miễn cưỡng nở nụ cười: "Đàn rất khá."
Chúc Vi Tinh: "Cảm ơn."
Chúc Vi Tinh còn tưởng Tuyên Lang sẽ không nhịn được hỏi mình mấy câu liên quan đến chơi đàn, dù là thảo luận về kĩ năng biểu diễn cũng được, nhưng Tuyên Lang lại chỉ tránh nặng tìm nhẹ nói về những chuyện thú vị lúc y mở phòng thu hoặc chọn đàn thôi.

Chúc Vi Tinh cũng không cắt lời, chỉ lẳng lặng nghe, mãi đến khi Tuyên Lang nói mệt rồi, trong phòng lại rơi vào yên tĩnh ngắn ngủi.
Bỗng nhiên, Tuyên Lang hỏi: "Vi Tinh, em muốn tham gia thi đấu không?"
Chúc Vi Tinh ngẩn ra.
Tuyên Lang nhìn cậu, ánh mắt vô cùng nghiêm túc: "Tôi có thể giới thiệu giúp em, từ quy mô nhỏ cho tới lớn, quốc tế, quán quân gì cũng có thể, chỉ cần em sẵn lòng đi."
Ngón tay đặt trên nắp đàn của Chúc Vi Tinh khẽ giật, cậu nói: "Em sẵn lòng."
Tuyên Lang nở nụ cười, là thật lòng vui mừng.
Chúc Vi Tinh cũng cảm động: "Cảm ơn sư,...thầy." (*sư...!sư huynh chẳng hạn, ngàn vạn lần đừng ghép thành sư thầy nhá hhh)

Tuyên Lang ánh mắt lóe lên, nhưng y xem như chưa nghe thấy gì, chỉ hỏi: "Em muốn tham gia cuộc thi loại nào?"
Chúc Vi Tinh suy nghĩ: "Hay bắt đầu từ những cuộc thi nhỏ trước đi, sức lực em có hạn, cũng không đủ kinh nghiệm, muốn bắt đầu trong nước trước."
Tuyên Lang nói: "Được."
Luyện đàn xong trước khi rời đi, Chúc Vi Tinh nhắn tin cho người nào đó, hỏi hắn đã tan học chưa, đang ở đâu.
Khương Dực đã là sinh viên năm cuối, theo lý thuyết sẽ không lên lớp nhiều như vậy, bạn cùng lứa đã đi thực tập hết rồi, nhưng hắn không huấn luyện mà vẫn ở lại trường rất muộn, học kì trước còn có thể mang Chúc Vi Tinh chạy bộ, lúc này nghĩ lại quả thực rất lạ, bản thân cậu lúc trước trì độn mờ mịt đến mức không phát giác ra khác thường.
Khương Dực quả nhiên trả lời mới ngủ dậy ở phòng tập.

Nhưng Chúc Vi Tinh mới gửi địa chỉ phòng thu cho hắn, chưa tới mười phút thì người đã đến dưới lầu, tốc độ như quỷ.
Chúc Vi Tinh nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy một người đứng dựa vào xe đạp, màn đêm hạ xuống cũng không che được bóng dáng cao to nọ.
"Nhìn cái gì mà cười ngọt ngào như vậy?"
Chúc Vi Tinh giật mình, quay đầu mới phát hiện Tuyên Lang vẫn chưa đi, đang men theo ánh mắt cậu nhìn xuống dưới lầu.
"Ui chà, một anh chàng siêu đẹp trai," Tuyên Lang trêu chọc, "Không sao, lòng yêu thích cái đẹp, thầy hiểu mà."
Y hiểu cái gì?
Không quản y biết cái gì, Chúc Vi Tinh cũng không phủ nhận, như cậu đã hứa với Khương Dực, tất cả cứ thuận theo tự nhiên.

Cậu chỉ bất đắc dĩ mới ở bên người này ngày đầu tiên đã bị người ta nhìn ra đầu mối, nếu hai người muốn che giấu ở trường, e là không khả quan mấy.
Thấy Chúc Vi Tinh im lặng, Tuyên Lang ngược lại bất ngờ, nhưng rất nhanh liền khôi phục vẻ ung dung lười nhác thường ngày.
"Muốn làm cái gì thì làm cái đó, tự do tự tại không bị gò bó, thái độ này rất tốt..." Y nhàn nhạt nói, như đang nói với Chúc Vi Tinh, lại như đang tự nhủ với mình.
Đi xuống lầu, thấy thời gian không còn sớm, không vội đạp xe về, Chúc Vi Tinh mới vừa nhận lương làm thêm quyết định mời Khương Dực ăn tối.
"Anh muốn ăn gì?" Chúc Vi Tinh trưng cầu ý kiến của hắn.
Khương Dực kiêu ngạo: "Tùy."
Chúc Vi Tinh: "Lẩu? Cơm Tây? Điểm tâm? Malatang?"
Khương Dực: "Malatang là cái quỷ gì? Em đinh đinh đang đang nửa ngày cho người ta chỉ để đổi một chén malatang cho tôi thôi à?"
Trước đây cậu mời hắn ăn bánh bao thịt ăn khoai lang nướng hắn cũng không ghét bỏ, thế mà bây giờ càng ngày càng khó nuôi.
Chúc Vi Tinh: "Vậy anh muốn ăn gì?"
Khương Dực: "Gần đây không có."

Chúc Vi Tinh: "Ở đâu?"
Câu này vừa hỏi ra, Khương Dực liền đạp chiếc xe nát này đèo cậu qua nửa vòng thành phố U, Chúc Vi Tinh cảm thấy hai người đến được đó thì có thể ăn bữa ăn khuya luôn.

Nhưng cậu cũng không thúc giục, để mặc tên này tùy ý dẫn mình chạy loanh quanh trong gió lạnh.
Giữa đường, Khương Dực lại bảo cậu giúp hắn lấy đồ trong túi áo.

Đợi Chúc Vi Tinh lần mò ra không khí trong đó thì hắn nói không cần nữa, còn hung dữ bảo cậu đừng cử động.
Chúc Vi Tinh đút tay trong túi hắn, rất thẳng thắn vạch trần tâm ý nhỏ của người ta: "Anh sợ tay tôi lạnh sao?"
Khương Dực cáu kỉnh: "Tôi sợ em đông lạnh tôi!"
Chúc Vi Tinh còn tưởng thật, vội vã cuộn tròn hai bàn tay lạnh lẽo của mình thành nắm, sau đó lại bị Khương Dực mắng.
Ồn ào cả quãng đường, rốt cục họ cũng đến đích, hai tay Chúc Vi Tinh thì ấm rồi, nhưng hai chân bị buộc treo lơ lửng đã tê rần, cậu lảo đảo bước xuống được Khương Dực ôm lại mới đứng vững.
Nơi này rất náo nhiệt, là khu vực kinh doanh nhỏ của khu B, xung quanh người đi đường tấp nập, Chúc Vi Tinh sợ bị người ta nhìn ngó nên muốn hắn buông ra.

Nhưng cánh tay trên lưng cậu không nghe theo, còn dọa bảo Chúc Vi Tinh mà lộn xộn nữa sẽ bị xe tông mất.
Liếc nhìn con đường dành riêng cho người đi bộ dưới chân, Chúc Vi Tinh không thèm đôi co với hắn nữa, đơn giản chôn đầu vào trong ngực Khương Dực, không dám nhìn ánh mắt hai bên, năm phút sau bước chân đã ổn định cậu mới lui ra như không có chuyện gì, tự do đi về phía trước.
Theo ý Khương Dực đi vào nhà hàng hắn chọn, lại bị khách hàng trong đó chú ý nhiều hơn.

Tuy thấy lạ nhưng Chúc Vi Tinh cũng không để ý, cậu chỉ nghiêm túc đánh giá cảnh vật xung quanh.
Nơi bọn họ đến là một nhà hàng Trung Quốc được xây dựng theo phong cách hoài cổ thập niên 60-70, cách bài trí được phục dựng lại tỉ mỉ và chu đáo, quan trọng nhất là giá cả cũng bình dân, như thể cho Chúc Vi Tinh cảm giác vẫn đang ở Linh Giáp, vừa quen thuộc lại có chút mới mẻ.
Thả lỏng ngồi xuống, Chúc Vi Tinh hỏi: "Sao anh tìm được nơi này?"
Khương Dực tùy ý vắt áo khoác lên lưng ghế, bên trong chỉ mặc một chiếc áo phông ngắn tay có vẽ Astro Boy, đường nét vai lưng rắn chắc đẹp đẽ, thu hút rất nhiều ánh mắt của các cô gái ở bàn bên cạnh.
"Xung quanh Linh Giáp không có chỗ nào mà tôi không biết." Khương Dực đắc ý nói.
Khá lắm anh bạn, cũng đã đạp xe ba mươi cây số rồi mà còn nói ở xung quanh?
Không ngại hắn ăn nói linh tinh, Chúc Vi Tinh mở menu ra xem.

Nơi này khá đặc biệt, có nhiều bàn ghế dành cho hai người, phần ăn đa số cũng là cho hai người, hình như không nhận khách lẻ hoặc cả đoàn người.

Chúc Vi Tinh không kén ăn, chỉ cần thanh đạm chút là được.

Phiền phức chính là cái tên đối diện cậu đây, ăn mà không thấy hài lòng thì nếu luật pháp cho phép, hắn có thể trực tiếp tha đầu bếp ra ngoài đánh một trận mất.
Quả nhiên, sau khi lật menu, Khương Dực không có hứng thú, cũng không hiểu sao phải dắt cậu đi xa như vậy làm gì.
Chúc Vi Tinh hỏi người phục vụ.

Người phục vụ vừa vặn là quản lí, nở nụ cười vô cùng thân thiện: "Cặp đôi các vị..."
Chúc Vi Tinh nghe không rõ: "Cái gì?"
Quản lí cũng rất khéo léo: "À, suất ăn đối tác của hai vị đều là tổ hợp linh hoạt, nếu không hài lòng chỗ nào thì ngài có thể đổi món khác."
Lại nhìn qua nhìn lại giữa hai người, ánh mắt anh ta càng sáng hơn: "Hôm nay nhà hàng chúng tôi vừa vặn có sự kiện, nếu hai vị có thể chụp ảnh bên bàn ăn, sau đó cho cái đánh giá tốt, chúng tôi sẽ miễn phí một phần ăn cho hai vị."
Đáng tiếc lời đề nghị ưu đãi này của anh ta cũng lui bước đi mất hút dưới ánh mắt khủng bố của Khương Dực.
Sau khi đuổi được vị quản lí phiền phức đi rồi, Chúc Vi Tinh nghe Khương Dực lẩm bẩm: "Hóa ra mấy cái đánh giá tốt ở đây đều là giả..."
Chúc Vi Tinh: "?"
Chúc Vi Tinh: "Cái nào ăn không ngon, anh cứ đổi cho tôi."
Khương Dực bày ra vẻ mặt "Dẹp em đi": "Hàng gà con mổ thóc như em lần nào không phải là tôi ôm hết hả?"
Hắn nói quả thật không sai, bất kể là ở nhà ăn viện Thể thao U hay những nơi lân cận, Chúc Vi Tinh ban đầu ăn cơm rất suôn sẻ, cậu không muốn lãng phí đồ ăn, nhưng sức cậu ăn như bụng thỏ, gặm hai miếng đã no.

No rồi lại không ngừng đũa mà cố hết sức chiến đấu đến cùng, thực sự là vô cùng gian nan.
Điều kì lạ là, mỗi lần hai người ăn cơm, Khương Dực liếc mắt một cái đã biết cậu đang làm bộ, cuối cùng người luôn mồm luôn miệng bảo cái này không ăn cái kia không ăn lại luôn là người quét sạch bàn ăn.
Chúc Vi Tinh lại lần nữa nhận ra, hóa ra vị này không phải xử lí đồ ăn thừa của anh em nào cũng không chê.
Nhìn ra suy nghĩ của cậu, mặc dù Khương Dực sớm đã quen với sự trì độn của Chúc Vi Tinh ở phương diện này, nhưng vẫn không nhịn được tức giận đến tóc tai dựng đứng lên: "Ngày nào đó em thật sự nên đăng báo xin lỗi tôi đi!"
Chúc Vi Tinh trong lòng biết mình đuối lý, bèn dời mắt đi chỗ khác giả vờ không nghe thấy lời trách móc của hắn.
Ánh mắt cậu rơi vào gian phòng riêng khép hờ cửa trong góc.

Chỉ thấy một nam thanh niên trẻ tuổi quen mắt đang ngồi nói chuyện với ai đó, người ngồi đối diện anh ta quay lưng lại đây nên không thấy rõ mặt, chỉ nhận ra bởi mái tóc trắng và bộ quần áo màu trắng rất bắt mắt.

Mà nụ cười nhã nhặn nhàn nhạt thường ngày của thanh niên kia bấy giờ lại có cảm giác hoạt bát và tươi sáng chưa từng thấy, tràn đầy sức sống và hạnh phúc đến mức khiến Chúc Vi Tinh ngạc nhiên.
Cậu không khỏi nhìn hồi lâu, mãi đến khi cái chén trước mặt bị gõ một cái mới hoàn hồn lại.

Đồ ăn đã dọn ra hơn nửa, nhóc học sinh tiểu học trước mặt cậu quả nhiên đã thối mặt, cực kì bất mãn với sự mất tập trung của cậu.
Khương Dực: "Không tích cực ăn uống, đầu óc có vấn đề."
Chúc Vi Tinh: "Anh còn nói thành ngữ nữa à? Đúng là lợi hại!"
Cuối cùng, cậu thật sự không ăn hết phần của mình, còn lại hơn nửa đều chui vào bụng người đối diện hết.
Nhà hàng này ngoại trừ mấy bông hoa nhỏ màu đỏ hay chữ Hỉ trên các bộ đồ ăn là kì lạ ra thì, nhìn chung hương vị các món ăn ở đây rất ổn.

Lúc rời đi, Chúc Vi Tinh suy nghĩ một chút, vẫn cho một cái đánh giá tốt.
- --------------------.

Bình Luận (0)
Comment