Phu Nhân, Hôm Nay Chị Đã Thích Em Chưa?

Chương 56

Lục Uyển Đình bắt lấy cổ áo Kỳ Thanh, dùng sức kéo Kỳ Thanh một chút, Kỳ Thanh đang cúi người đứng ở trước bàn làm việc của Lục Uyển Đình, bị Lục Uyển Đình lôi kéo mất đi trọng tâm mà ngã xuống bàn.

"Lục tổng?" Hay tay Kỳ Thanh chống lên trên bàn làm việc, phía dưới là tập văn kiện dày cộm, Lục Uyển Đình không phải muốn ở trên bàn làm việc này làm cái gì với cô chứ?

Nghĩ đến hình ảnh kia, đôi tai đang giấu ở sau mái tóc kia chậm rãi đỏ lên, đối mặt với đôi mắt cười sâu xa kia của Lục Uyển Đình, Kỳ Thanh ngừng thở.

"Son môi của em, hôm nay rất đẹp." Lục Uyển Đình nghiêng đầu hôn lấy môi Kỳ Thanh.

Kỳ Thanh cảm giác được một hơi lạnh mềm mại, dần dần có một vị cafe xâm chiếm vào trong miệng cô, tiếp theo chính là hương vị kẹo sữa thơm ngọt.

Trước khi cô tới, Lục Uyển Đình đã uống cafe a.

Kỳ Thanh nhắm mắt lại, bắt đầu đáp trả lại, câu lấy cổ Lục Uyển Đình, đem những sợi tóc dài vướng bận vén ra sau đầu.

Ánh mặt trời từ bên ngoài xuyên qua cửa sổ, in lên trên bàn những bóng cây, cùng với hai cái bóng đang hợp thể với nhau.

Một nụ hôn dài kết thúc, Lục Uyển Đình buông Kỳ Thanh ra, hít thở sâu, cố gắng hồi phục lại hô hấp và nhịp tim, quét mắt qua môi cô, rất tự nhiên, không hề có chút e ngại khi mới làm chuyện xấu, cười cười "Hiện tại, đã bị tôi làm loạn lên."

Giọng nói thản nhiên, Kỳ Thanh ngơ ngẩn mà nhìn Lục Uyển Đình, vừa rồi rõ ràng Lục Uyển Đình hôn cô cường thế lại bức thiết, như thế nào hôn xong lại tỏ ra thái độ khác?

Thay đổi quá nhanh.

Không chỉ là son, quần áo cũng bị Lục Uyển Đình xả ra, Kỳ Thanh đứng ở trước mặt Lục Uyển Đình mà sửa sang lại quần áo, nhìn cô trêu ghẹo "Lục tổng, chị làm trôi mất son của em, trong chốc lát khách tới, em phải giải thích như thế nào? Ở trong văn phòng chị, bị chị dùng quy tắc ngầm sao?"

"Em có thể bổ trang." Lục Uyển Đình cúi đầu sửa sang lại văn kiện đã bị làm loạn lên, không dám nhìn vào ánh mắt Kỳ Thanh.

Ánh mắt hiện tại của Kỳ Thanh, quá doạ người.

"Em không có mang son." Kỳ Thanh đã sửa quần áo lại, cúi người đè tay Lục Uyển Đình, nhìn đôi môi cũng đã bị làm loạn, ý cười dạt dào "Lục tổng, có thể cho em mượn một cây son không?"

Lục Uyển Đình không nhìn màu sắc, tuỳ tiện lấy trong ngăn kéo một cây son đưa cho Kỳ Thanh. Kỳ Thanh mở cái nắp nhìn màu sắc,màu đỏ có chút màu cam nhàn nhạt, tô lên môi, vũ mị mê người.

Kỳ Thanh vòng qua bàn làm việc đi đến bên cạnh Lục Uyển Đình, Lục Uyển Đình quay sang nhìn cô khó hiểu.

Trên bàn có một túi khăn ướt màu xanh, Kỳ Thanh biết thói quen của Lục Uyển Đình, cô thích dùng khăn ướt lau tay, Kỳ Thanh cầm lấy một tờ khăn ướt, hơi cong lưng đến cổ Lục Uyển Đình, dùng khăn ướt giúp cô lau môi.

"Lục tổng, son môi của chị cũng bị loạn rồi."

Tiếng tim đập nhanh hết đợt này đến đợt khác, hơi thở hai người rất gần nhau, lúc hôn Kỳ Thanh, Lục Uyển Đình không có khẩn trương còn hiện tại lại khẩn trương vô cùng.

Trên môi có một lực không nặng không nhẹ, đôi mắt Kỳ Thanh nhìn vào đó chăm chú nghiêm túc, Lục Uyển Đình trong con ngươi màu đen của Kỳ Thanh thấy được cô trong đó, hiện tại chính cô có chút ngốc.

Mùi hương nhàn nhàn từ khăn giấy tỏa ra, không có chưa một chút cồn nào nhưng Lục Uyển Đình lại cảm thấy say, vừa ngốc vừa say. Trong mắt trong lòng bây giờ chỉ có người trước mặt đang lau môi cho cô, Kỳ Thanh.

"Kỳ Thanh." Lục Uyển Đình không ý thức mà gọi tên cô một cái.

Kỳ Thanh cầm lấy khăn ướt, khăn ướt màu trắng bây giờ đã có thêm một màu son môi của các cô "Đã lau xong." Kỳ Thanh đem khăn ướt ném vào sọt rác, nắm lấy cằm Lục Uyển Đình. "Hiện tại, chị đừng cử động, em giúp chị tô son."

Son môi nhẹ nhàng đong đưa trên cánh môi hoa anh đào, tô ra màu sắc tươi sáng, Kỳ Thanh hơi ngây ngừa, khắc chế xúc động muốn đem Lục Uyển Đình đè trên ghế mà làm chuyện xấu mà giúp Lục Uyển Đình tô son môi.

Kỳ Thanh ngừng tay, Lục Uyển Đình nhẹ thở dốc, tim đập giống như vừa chạy xong hạng mục 800m "Ổn sao?"

"Ổn." Kỳ Thanh thu hồi tay, nhìn môi Lục Uyển Đình, thực vừa với tác phẩm đầu tiên của mình.

Cô lần đầu son môi cho người khác, mà người này chính là Lục Uyển Đình.

Kỳ Thanh lấy một tờ khăn giấy ướt, lau môi mình, Lục Uyển Đình đứng lên đè bả vai Kỳ Thanh ngồi xuống chỗ của mình. Lấy khăn ướt và son môi từ trong tay Kỳ Thanh "Tôi giúp em."

Thê thê đột nhiên có hứng thú chơi trò tô son với nhau.

Lục Uyển Đình ôm lấy mặt Kỳ Thanh, ánh mắt chăm chú nhìn vào môi Kỳ Thanh, động tác ôn nhu, đem son tô lên đôi môi Kỳ Thanh.

Ngoài cửa, tiếng gõ cửa vang lên, trợ lý Tô đứng ở bên ngoài nói với cô "Lục tổng, phó tổng Cận tới, ở trong phòng khách chờ chị."

Môi mới được tô một nửa, Lục Uyển Đình hết sức chăm chú mà tô, trợ lý Tô không chờ trả lời mà thử mở cửa, cửa không khoá.

Trợ lý Tô nhẹ nhàng đẩy cửa, mắt thăm dò tứ hướng, trong lòng chuẩn bị tâm lý tốt, nhìn thấy hình ảnh kia không dám phi lễ xem thêm, lập tức đóng cửa lại, làm ra vẻ cái gì cũng chưa nhìn thấy.

Trong văn phòng, phu nhân ngồi ở ghế Lục tổng, Lục tổng một tay ôm lấy mặt phu nhân, một tay khác cầm son, đang tô son cho phu nhân.

Ở trong văn phòng tô son? Phu nhân lúc tới không tô son sao?

Trợ lý Tô lại đẩy cửa, bước vào trong hai bước "Lục tổng, phó tổng Cận tới, ở trong phòng khách chờ chị."

"Được, tôi biết rồi." Lục Uyển Đình trả lời nhàn nhạt, ánh mắt vẫn dừng ở trên môi Kỳ Thanh.

Trợ lý Tô chuẩn bị xoay người rời đi, nghĩ đến có thêm người đến nữa, lại xoay người lại "Lục tổng, hôm nay ngoại trừ tập đoàn Thêm Phong tới còn có tập đoàn Trường Trạch."

Thêm Phong và Trương Trạch cùng nhau tới? Lục Uyển Đình hơi nhíu mày, son cuối cùng cũng tô xong, đứng thẳng dậy hỏi trợ lý Tô "Người tới là ai?"

Trợ lý Tô mắt nhìn Kỳ Thanh "Đông Dã Lam Phong."

Nghe vậy, cả Lục Uyển Đình và Kỳ Thanh nhìn nhau một cái, từ trong ánh mắt của nhau đều thấy được sự kinh ngạc, Đông Dã Lam Phong sao lại đến đây?

"Trợ lý Tô, em mang Kỳ tổng đi tìm tổ trường Trịnh." Lục Uyển Đình phân phó cho trợ lý Tô, Kỳ Thanh nghe được, kéo góc áo cô lại, "Em với chị cùng nhau gặp bọn người phó tổng Cận."

Lục Thị cùng Thêm Phong, Trường Trạch có hợp tác. Quan hệ rắc rối phức tạp, ba bên gặp nhau, dường như không có tiện cho Kỳ Thanh tham gia.

Nhưng mà Kỳ Thanh hiện tại chính là phu nhân của cô, Lục Uyển Đình hơi suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý "Được. Nhưng mà còn mấy người công ty em thì sao, cùng với tôi đi gặp người bên Thêm Phong, không có việc gì chứ?"

"Không có việc gì, có trợ lý Hoa nhìn giúp em."

Ở trong phân xưởng khu vực sản xuất, nhân công lấy một cái khoá mang tới để đưa phần mềm vào, trợ lý Hoa ôm ngực đứng ở trong phòng, ánh mắt nghiêm túc mà trông coi, giám đốc Lưu đem ổ cứng cắm vào máy tính, bắt đầu lập trình lên khoá.

Cận Phong ngồi bắt chéo chân, không kiêng nể mà nhìn người phụ nữ trang điểm diễm lệ, Đông Dã Lam Phong đã rất quen với ánh mắt nhiệt tình như vậy, thản nhiên tự đắc mà bưng ly cafe lên uống.

Trên hành lang, truyền đến tiếng bước chân rõ ràng, Đông Dã Lam Phong nhìn ra bên ngoài, ánh mắt có chút trì hoãn, buông ly cafe đứng lên, chào hỏi tựa như rất quen thuộc "Lục tổng, Kỳ tổng, đã lâu không gặp."

Cận Phong nhìn thấy Lục Uyển Đình, lập tức ngồi thẳng dậy, đứng dậy đi đến trước mặt Lục Uyển Đình, giọng nói trầm mang theo ý cười, ánh mắt biểu lộ ôn nhu "Lục tổng."

A...người đàn ông này...thật giả tạo.

Đông Dã Lam Phong buồn nôn dịch ra hai bước, kéo khoảng cách với Cận Phong ra, Kỳ Thanh hơi híp đôi mắt, trách sao mỗi người không đồn người Lục Uyển Đình kết hôn là phó tổng Cận của Thêm Phong. Nếu không phải chính chủ là cô, nhìn thấy ánh mắt thâm tình này của Cận Phong cùng với ngữ khí, cô cũng sẽ hiểu lầm quan hệ của hai người.

Lục Uyển Đình phản ứng lãnh đạm "Phó tổng Cận, tổng giám Đông Dã."

Phòng khách không phải là nơi tiện lợi để nói chuyện hợp tác, Lục Uyển Đình dẫn bọn họ đến phòng họp, ngồi ở vị chủ trì, giới thiệu Kỳ Thanh "Vị này chính là tổng tài Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật Kỳ Thanh, Kỳ tổng. Hiện tại, cùng chúng tôi đang bàn đầu tư, phụ trách về khoá thông minh."

Trường Trạch đến xem như ngoài ý muốn, hôm nay cùng tập đoàn Thêm Phong gặp mặt chủ yếu là nói mấy cái vấn đề trong hạng mục hợp tác.

"Hoá ra là Kỳ tổng, ngưỡng mộ đã lâu." Cận Phong buông lời khách sáo vươn tay chào hỏi, Kỳ Thanh mỉm cười bắt tay hắn "Phó tổng Cận mới là người tôi kính mộ, trong giới kinh doanh có không ít lời đồn về phó tổng Cận."

Lời nói tràn đầy vị dấm.

Đông Dã Lam Phong biết nội tình, cầm bình nước khoáng, vặn lên uống, đem mình làm người qua đường đứng xem trò hay.

Cận Phong biết Kỳ Thanh nói là tin đồn hắn và Lục Uyển Đình kết hôn, nhìn mắt Lục Uyển Đình, nghe đến chữ lời đồn thì chỉ cười cười với Kỳ Thanh, hoàn toàn không nghe ra là Kỳ Thanh đang ghen.

Chờ hắn ngồi xuống, kinh ngạc phát hiện, trên ngón tay áp út Lục Uyển Đình có đeo một chiếc nhẫn.

Sắc mặt Cận Phong lập tức khó coi, hắn nhớ rõ lần trước gặp Lục Uyển Đình còn không thấy trên tay có nhẫn, qua mấy ngày ngắn ngủn, trên tay Lục Uyển Đình không chỉ có nhẫn mà còn đeo ở trên tay phải thường dùng.

Hắn thất thần, trợ lý Cận Phong lặng lẽ chạm vào đùi hắn, mượn văn kiện trong tay mà kêu "Phó tổng Cận, tư liệu."

Cận Phong thu hồi ánh mắt, ý thức hỗn loạn mà mở văn kiện ra, bị chiếc nhẫn của Lục Uyển Đình làm cho tâm đứng ngồi không yên.

Lục Uyển Đình mang nhẫn kim cương mà trên tay hắn không có gì, những lời đồn phía trước coi như tự sụp đổ.

Vốn định mượn quan hệ với Lục Uyển Đình để hợp tác với mấy công ty khác. Hiện tại xem ra, hắn phải đi tìm thời gian đi mua cái nhẫn, trước khi đối tượng kết hôn của Lục Uyển Đình được công bố, hắn phải tiếp tục diễn.

Đông Dã Lam Phong cũng thấy được nhẫn trên tay Lục Uyển Đình, ánh mắt lướt qua Kỳ Thanh, nhìn thấy trên tay trái ngón tay áp út cũng mang nhẫn, nhìn kỹ có thể thấy nhẫn này cũng với nhẫn trên tay Lục Uyển Đình là một đôi.

Cô cong môi, buông nước nói "Lục tổng, hạng mục đầu tư này Trương Trạch không có tham gia, cho nên không tiện tham dự, tôi đi bên ngoài một chút, chờ các người nói xong. Tôi quay lại đây để cùng hai người thảo luận hạng mục chung của ba công ty."

Cận Phong nhìn Kỳ Thanh, đưa ra kiến nghị "Hôm nay, chuyện công việc không có quan hệ với Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật, không bằng Kỳ tổng bồi tổng giám Đông Dã Lam Phong đi bên ngoài một chút?"

Lúc hắn nói chuyện thấy được chiếc nhẫn trên tay Kỳ Thanh, lại không có suy nghĩ gì.

Làm Kỳ Thanh bồi Đông Dã Lam Phong? Lục Uyển Đình cười lạnh, sắc mặt trở nên trầm "Không bằng phó tổng Cận cùng trợ lý của tôi mở họp, tôi đi bồi Kỳ tổng đi xem công ty tôi một chút."

Nhìn thấy bộ dáng thầm ghen của Lục Uyển Đình, Kỳ Thanh nhịn không được cười "Phó tổng Cận nói có đạo lý, tôi bồi tổng giám Đông Dã đi bên ngoài một chút." Nói liền đứng lên.

Lục Uyển Đình giữ cô lại, giọng nói ôn nhu nhưng không cho người ta có quyền cự tuyệt "Em ở lại đây." Quay đầu phân phó trợ lý Tô "Tiểu Tô, em bồi tổng giám Đông Dã đi."

Bình Luận (0)
Comment