Phong Vân Long Hổ

Chương 20 - Huyết Dụ Sứ Giả

Bạch Ngọc Hổ đi một ngày một một đêm, trèo đèo lội suối, hiện tại hắn còn ba ngày đường nữa sẽ đến kinh thành Lạc Dương.

Tối đến, xung quanh trời tối đen như mực, rừng sâu chim kêu vượn hú nhưng không làm sờn lòng nam tử gan dạ như Bạch Ngọc Hổ. Chàng đốt một đống lửa rồi ngồi dựa vào gốc cây đại thụ ngủ thiếp đi.

Một canh giờ sau, dưới gốc cây vang lên tiếng thở đều, xem ra Bạch Ngọc Hổ đã chìm vào giấc ngủ. Trên cành của cây đại thụ mà chàng tựa lưng xuất hiện một khối màu đỏ như huyết dụ, bên trong khối đỏ đột nhiên loé lên hai đốm sáng tựa như ma trơi nổi bật trong đêm tối, cảnh tượng dị nguỵ tựa ma quỷ hiện hình.

Khối huyết dụ bất động một lúc lâu sau bất ngờ lao thẳng xuống Bạch Ngọc Hổ, dưới hai đốm lửa ma trơi xuất hiện hai hàm răng nanh trắng ởn.

Phập!!!

Bạch Ngọc Hổ đang ngủ say nhưng linh giác mẫn cảm, trong gang tấc có thể tránh được, chàng lộn một vòng sang ngang khiến đòn tấn công của khối huyết dụ bí ẩn đánh hụt vào không khí.

Nhìn kỹ lại khối huyết dụ là một cái áo choàng đỏ rực như máu tươi, áo choàng huyết dụ to lớn che kín toàn bộ cơ thể kẻ lạ mặt, chỉ lộ ra một khuôn mặt gầy gò, cằm nhọn và làn da trắng bệch như bị bệnh, mái tóc đen dài tung bay trong gió đêm.

Lai giả bất thiện, Bạch Ngọc Hổ không cần dài dòng Hổ Vĩ Đao lập tức ra khỏi vỏ, một chiêu Nhất Đao Lưỡng Đoạn quán đầy kình lực Nhất Trùng Thiên bổ vào huyết dụ y nhân.

Keng!!!

Từ trong áo choàng huyết dụ thò ra một bàn tay trắng bệch, năm ngón tay gập lại thành trảo, móng tay đột nhiên dài ra thành móng vuốt chộp lấy Hổ Vĩ Đao. Trảo thủ bằng xương bằng thịt nhưng lại cứng rắn như sắt thép, có thể dễ dàng cản được Hổ Vĩ Đao sắc bén.

Kỳ lạ là đao và trảo chạm trán phát ra phản chấn cực mạnh, chấn lui cả hai ra sau tuy nhiên Bạch Ngọc Hổ phải tông gãy ba bốn thân cây mới dừng lại được trong khi đó huyết dụ y nhân chỉ lùi lại một bước.

Bạch Ngọc Hổ có khổ tự biết, nội lực đối phương cực kỳ hùng hậu, Nhất Trùng Thiên không chống đỡ nổi, Bạch Ngọc Hổ nuốt ngược máu đã trào đến cuống họng vào trong.

Mới giao thủ một chiêu chàng đã bị nội thương rồi!

Cao thủ! Gặp phải cao thủ rồi!

Công lực kẻ này còn mạnh hơn cả Tống Nghênh Phong, Bạch Ngọc Hổ vận hết mười thành công lực, Tam Trùng Thiên vừa xuất miễn cưỡng bức được kình lực của đối phương ra ngoài.

Tam Trùng Thiên vừa khởi, Bạch Ngọc Hổ vừa ổn định được thân hình thì huyết dụ y nhân xuất thần nhập quỷ đã ở ngay trước mặt, một trảo khác từ trong lớp áo choàng thò ra nhắm thẳng trung môn đang đại lộ của chàng.

“Con mẹ nó!”

Không kịp tránh né. Không thể phản công.

Bạch Ngọc Hổ cắn răng vận công hộ thân, trảo thủ đánh trúng ngực hắn, móng vuốt sắc bén đâm xuyên da thịt chạm đến cả xương sườn, nội lực âm tà từ trảo truyền vào kinh mạch trực tiếp công kích thẳng vào tim, may mắn Bạch Ngọc Hổ có công lực Tam Trùng Thiên bảo hộ được tâm mạch, không phải chịu cảnh vỡ tim mà chết.

Huyết dụ y nhân chiêu đầu đắc thủ chưa kịp đắc ý thì Hổ Vĩ Đao đã vô thanh vô tức kề sát cổ hắn ta, lấy chiêu đổi chiêu, cách đánh liều mạng của Bạch Ngọc Hổ cuối cùng cũng có thể lần đầu phản công. Nhưng kình lực hộ thân ở cổ của kẻ địch khá mạnh, mười thành công lực của chàng cũng không thể chém đứt đôi cổ của hắn.

Nếu huyết dụ y nhân gia tăng kình lực thì tâm mạch Bạch Ngọc Hổ sẽ vỡ nát, khí tuyệt thân vong nhưng hắn ta cũng chịu không ít tổn thương, bây giờ không phải thời điểm thích hợp để bị thương. Huyết dụ y nhân đành thu trảo tránh đi lưỡi đao đang kề sát cổ, Bạch Ngọc Hổ cũng thu đao rồi lùi lại về sau hai ba bước.

Trước ngực chỗ trúng trảo của Bạch Ngọc Hổ xuất hiện năm lỗ, máu tươi liền bắn ra.

Huyết dụ y nhân đang chiếm ưu thế nhưng không tiếp tục tấn công, lúc này hình dạng của hắn ta đã rõ ràng hơn, một gã trung niên cao gầy, làn da toàn thân trắng bệch, đôi mắt đỏ lừ, đáng sợ là cặp răng nanh nhọn hoắc lộ ra khỏi miệng, hình dạng này bình thường đã giống yêu ma trong đêm tối lại càng kinh hãi hơn nữa.

Hắn ta đưa ngón tay còn dính máu của Bạch Ngọc Hổ lên miệng liếm láp, bộ dạng như đang thưởng thức máu của chàng sau đó hắn bật cười khoái trá, điệu cười của hắn khiến Bạch Ngọc Hổ cảm thấy sởn gai ốc.

“Ha ha ha! Máu ngon! Máu ngon! Ngươi còn trẻ mà công lực cũng không tệ, xem ra hôm nay ta không chỉ được ăn một bữa no nê mà còn tăng tiến không ít công lực rồi!”

Bạch Ngọc Hổ tranh thủ vận công cầm máu vẫn còn chảy trước ngực, hữu thủ siết chặt cán đao. Người khác gặp kẻ địch mạnh hơn sẽ thoái chí lùi bước còn chàng gặp đối thủ càng mạnh thì càng kích phát đấu chí của chàng.

Nếu chỉ đánh với kẻ địch ngang bằng hoặc yếu hơn ngươi thì sao ngươi có thể tiếp tục mạnh mẽ hơn nữa? Chỉ có đánh với kẻ địch mạnh hơn mới giúp ngươi mạnh mẽ hơn được.

Một là chết hai là mạnh mẽ hơn, ngươi chỉ có thể chọn một.

Đây là cách nghĩ của Bạch Ngọc Hổ, điều này vô tình lại phụ hợp với đao ý của Bá Đao Thất Thức.

Hình dạng như ma quỷ, làn da trắng bệch vả lại còn thích uống máu tươi, những điều này khiến Bạch Ngọc Hổ liên tưởng đến một thứ. Chàng hỏi:

“Ngươi là người của Huyết Hà Giáo?”

Huyết dụ y nhân bật cười:

“Coi như tiểu tử nhà ngươi có chút kiến thức, ta nói ra ngươi đừng giật mình đấy. Ta chính là Huyết Dụ Sứ Giả của Huyết Hà Giáo!”

Bạch Ngọc Hổ cau mày, tuy chàng lịch duyệt giang hồ chưa nhiều nhưng trước lúc hạ sơn Hàn Đống từng dạy chàng một số kiến thức. Huyết Hà Giáo tuy đã sáp nhập vào Ma Tông nhưng vẫn tồn tại như một chi đàn của Ma Tông, đứng đầu Huyết Hà Giáo là Huyết Ma Lão Tổ, dưới ông ta có Tam Đại Huyết Linh là U Minh Bức Vương, Hấp Huyết Yêu Cơ và Huyết Dụ Sứ Giả. Tại sao nhân vật số bốn của Huyết Hà Giáo lại xuất hiện ở nơi rừng núi hoang vắng thế này?

“Tiểu tử ngươi đánh trúng ta một chiêu, trong lớp thiếu niên chính đạo không có nhiều cao thủ lợi hại như ngươi. Ngươi tên là gì?”

Bạch Ngọc Hổ hoành đao mỉm cười ngạo nghễ, bá khí bức nhân:

“Ta là Bạch Ngọc Hổ của Bá Đao Sơn Trang, nhớ kỹ tên của người sẽ đánh bại ngươi đi!”

Tuy công lực Bạch Ngọc Hổ chưa bằng Huyết Dụ Sứ Giả nhưng bá khí của chàng suýt chút nữa khiến hắn phải lùi lại mấy bước. Trong thâm tâm hắn cũng không hiểu tại sao lại muốn giết gã thiếu niên trước mặt ngay lập tức để trừ hậu hoạ sau này. Huyết Dụ Sứ Giả cười gằn:

“Thì ra là đệ tử của Bá Đao Sơn Trang, thảo nào ta chưa từng gặp ngươi. Trang chủ Hàn Đống của ngươi cũng từng bại dưới tay ta, tên tiểu tử nhà ngươi tốt nhất giơ tay chịu trói, ngoan ngoãn trở thành bữa tối của bổn sứ giả!”

“Trường giang sóng sau xô sóng trước, ngươi dù gì cũng là một lão già, quyền sợ tráng chí. Kẻ như ngươi thắng được trang chủ của ta thì cũng là nhờ mưu ma chước quỷ, có gì đáng huyênh hoang? Ngươi hôm nay sẽ bại dưới tay ta!”

“Tiểu tử ngông cuồng! Hôm nay ta nhất định sẽ uống cạn máu của ngươi, lúc đó ngươi đã thành một cái xác khô xem ngươi còn ngông cuồng được nữa không?”

Huyết Dụ Sứ Giả bật cười khanh khách, trảo vung lên, một tia sáng đỏ rực loé lên, hắn ta thần tốc ở ngay trước ngay trước mặt Bạch Ngọc Hổ.

Huyết Dụ Sứ Giả cùng Song Đại Huyết Linh đều được Huyết Ma Lão Tổ truyền dạy ma công độc môn của Huyết Hà Giáo là Huyết Hà Ma Công. Huyết Hà Ma Công có bốn tầng: Huyết Trì, Huyết Tuyền, Huyết Giang, Huyết Hải. Huyết Dụ Sứ Giả chỉ mới đạt tầng một là “Huyết Trì” nhưng vẫn hơn hẳn Tam Trùng Thiên của Bạch Ngọc Hổ.

Huyết Hà Ma Công ngoại trừ nội lực còn có Huyết Hà Lục Thức và Huyết Giới Ma Chú, Huyết Giới Ma Chú tà dị khó lường, uy lực hơn hẳn Huyết Hà Lục Thức. Đối phó với tiểu bối Bạch Ngọc Hổ nên Huyết Dụ Sứ Giả chỉ dùng Huyết Hà Lục Thức, sách động Đệ Nhất Thức Huyết Quang Chi Tai.

Huyết Quang Chi Tai chủ về tốc độ, nhanh như chớp sa điện xẹt, mỗi khi xuất chiêu sẽ loé lên một luồng huyết quang, trong nháy mắt lấy mạng kẻ địch. Nhưng Bạch Ngọc Hổ nào phải là kẻ địch bình thường, chàng dồn hết nội lực Tam Trùng Thiên chém ngang một đao Hoành Đao Đoạt Ái trúng vào trảo tâm Huyết Dụ Sứ Giả.

Bạch Ngọc Hổ vậy mà lại theo kịp tốc độ của Huyết Quang Chi Tai.

Đao và trảo lần thứ hai chạm trán, trảo của Huyết Dụ Sứ Giả được trui rèn vô số, cứng rắn vô bì nhưng vẫn bị đao chiêu bá đạo chém bật máu.

Bá Đao Thất Trùng Thiên chí cương chí dương còn Huyết Hà Ma Công lại chí âm chí tà, một âm một dương bài xích cực mạnh chấn lui cả hai ra sau. Bạch Ngọc Hổ phải lùi lại mười mấy bước còn Huyết Dụ Sứ Giả chỉ lùi lại hai ba bước.

Công lực hai bên chênh lệch quá xa.

Huyết Dụ Sứ Giả lại phát động tấn công trước, song trảo sắc bén vồ lấy mặt Bạch Ngọc Hổ, chưa kịp ổn định trọng tâm, chàng chỉ còn cách vung đao đỡ nhưng Huyết Dụ Sứ Giả đột nhiên biến mất, chàng chưa kịp phản ứng thì cổ nghe nhói đau.

Huyết Dụ Sứ Giả không biết từ lúc nào đã ở sau lưng chàng, hai trảo khoá chặt hai tay, hai chân hắn quặp ngang hông còn hai hàm răng nanh cắm phập vào động mạch cổ, Bạch Ngọc Hổ cảm thấy bản thân dần yếu đi, máu trong cơ thể chàng đang bị hút đi, miệng của Huyết Dụ Sứ Giả phình to ra rồi nuốt ừng ực từng ngụm máu tươi ngon.

Huyết Dụ Sứ Giả đang thi triển Huyết Giới Đệ Nhất Chú “Huyết Ẩm”, Huyết Ẩm không chỉ hút máu đối phương mà còn hút luôn công lực, người hút máu công lực sẽ tăng tiến, nếu Bạch Ngọc Hổ không sớm thoát ra thì kết cục sẽ mất hết máu mà chết, biến thành một cái xác khô, chiêu thức này chỉ lợi mình hại người, quá tà đạo và tàn độc.

Công lực cấp tốc thất thoát, hai tay bị khoá, hai chân vô lực còn đứng vững đã là cứng cỏi, Bạch Ngọc Hổ nghiến răng, dồn hết sức lực bình sinh vào bàn tay cầm đao, xoay ngược đao đâm ra sau, một đao tự sáng Hồi Đầu Hổ Vĩ cứu mạng lúc nguy cấp.

Đao không như kiếm, chỉ có một lưỡi và cũng không thể đâm như kiếm nhưng chiêu Hồi Đầu Hổ Vĩ của Bạch Ngọc Hổ có thể phá vỡ luật bất thành văn này.

Mũi đao chứa đầy kình lực Nhị Trùng Thiên, dù là Huyết Dụ Sứ Giả cũng có thể bị đâm thủng hông, hắn chỉ mới hút được hai phần mười máu của Bạch Ngọc Hổ, hắn ta cũng không ngờ chàng đấu chí kinh người có thể phản công, đành luyến tiếc nhả cổ chàng ra lùi lại tránh mũi đao chỉ còn cách hông một tấc.

Bạch Ngọc Hổ một tay bịt vết cắn đang trào máu trên cổ tay kia vũ lộng bảo đao, chàng gầm lớn:

“Lão quái vật! Ngươi thích máu như vậy ta sẽ chém ngươi thành mười tám khúc, khi đó tha hồ mà uống máu của chính mình đi!”

Kinh Đào Hải Lãng của chàng lúc này chỉ chém ra được sáu đao, công lực rõ ràng đã bị suy giảm không ít. Huyết Dụ Sứ Giả cười lớn:

“Máu tiểu tử nhà ngươi còn không bằng con chó, nhưng vì ngươi dám vô lễ với bổn sứ giả ta phải uống sạch máu của ngươi mới hả cơn giận này!”

“Nhà ngươi đúng là không bằng súc sinh ngay cả chó cũng không tha! Xem ta chém ngươi thành mười chín khúc vứt cho chó ăn!”

Huyết Dụ Sứ Giả cũng múa tít song trảo, Bạch Ngọc Hổ chỉ chém một lúc sáu đao còn lão ta một lúc có thể tung ra ba mươi sáu trảo ảnh, trảo ảnh mật tập, khó phân thật giả, Huyết Hà Đệ Tam Thức Huyết Vũ Tinh Phong thế mạnh như liệt phong, trảo dày đặc như mưa. Năm đao ảnh của Bạch Ngọc Hổ bị màn trảo ảnh đánh nát, thực đao va chạm với trảo ảnh bắn ra vô số tia lửa vô cùng đẹp mắt.

Kinh Đào Hải Lãng không chống nổi cơ thể Bạch Ngọc Hổ chỉ kịp đưa đao che đầu, trên người liền trúng vô số vết trảo, máu bắn ra như mưa, có vết trảo sâu đến tận xương, không chỉ thế kình lực Huyết Trì còn truyền vào kinh mạch, kinh mạch phình to, sớm muộn cũng nổ tung, đau đến chết đi sống lại.

Huyết Dụ Sứ Giả cười đắc ý. Bá Đao Sơn Trang cái gì chứ? Cũng chỉ toàn một lũ phế vật yếu đuối!

Chỉ là coi như Bạch Ngọc Hổ cũng cứng cỏi, nếu là người khác đến trảo ba mươi tư đã gục ngã rồi còn chàng lúc này đã trúng hơn bảy mươi trảo vẫn còn đứng vững, suýt chút nữa Huyết Dụ Sứ Giả phải buột miệng khen chàng.

Đột nhiên, đằng sau màn trảo ảnh dày đặc cùng mưa máu Huyết Dụ Sứ Giả vô tình bắt gặp ánh mắt của Bạch Ngọc Hổ, ánh mắt kiên định và tràn ngập bá khí hãi người.

Trong lòng Huyết Dụ Sứ Giả dâng lên linh cảm không lành.

Huyết Dụ Sứ Giả linh cảm không lành. Huyết Dụ Sứ Giả phân tâm.

Thế công của hắn cũng xuất hiện kẽ hở, Bạch Ngọc Hổ nắm bắt thời cơ, chàng gầm lớn một tiếng, hổ không gầm cáo cứ nghĩ yếu đuối. Hai tay siết chặt cán đao, toàn thân phát ra bá khí lẫm liệt.

Một đao chém thẳng vào người Huyết Dụ Sứ Giả, một đao đơn giản không biến hoá nhưng lại mạnh mẽ tuyệt luân, không gì có thể cản được.

Bá Đao Thất Thức Đệ Ngũ Thức!

Bá Đạo Tung Hoành!!!

Huyết Dụ Sứ Giả cuối cùng cũng chân chính cảm thụ được “bá” của Bá Đao Thất Thức, ý nghĩ khinh địch tan biến, hắn vận bảy thành công lực Huyết Trì, song trảo đỡ lấy lưỡi đao.

Kết quả ngoài tưởng tượng, Huyết Dụ Sứ Giả bị đao chiêu cường hoành đẩy lui, miệng thổ một bụm máu, song trảo cứng rắn cũng bị chém bật máu, vết thương sâu tận xương. Luận về công lực Huyết Dụ Sứ Giả hơn hẳn Bạch Ngọc Hổ nhưng chàng ta dựa vào đấu chí kiên cường và đao chiêu bá đạo có thể bù đắp chênh lệch thực lực.

Một đao Bá Đạo Tung Hoành thực sự có uy thế dọc ngang thiên hạ.

Bị một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch thương tổn khiến Huyết Dụ Sứ Giả cảm thấy mất mặt, hắn liền tăng thêm một thành công lực, quyết giết chết Bạch Ngọc Hổ trong một chiêu tiếp theo.

“Tiểu tử nhà ngươi dám làm bị thương bổn sứ giả, ta vốn muốn để ngươi sống uống máu tươi nhưng bây giờ ngươi có chết cũng không đáng tiếc!”

Máu của Huyết Dụ Sứ Giả vẫn chưa chạm đất.

Máu của Huyết Dụ Sứ Giả vẫn chưa kịp chạm đất.

Song trảo hoá thành chưởng hợp lại trước ngực, máu rơi xuống đất lập tức bị hút ngược lên giữa song chưởng, tụ thành một mũi tên máu.

Huyết Giới Đệ Ngũ Chú!

Huyết Tiễn!

“Lên!”

Nói thì dài nhưng mọi chuyện diễn ra rất nhanh, Huyết Tiễn phóng thẳng vào ngực Bạch Ngọc Hổ, khoảng cách quá gần, tốc độ quá nhanh, chàng không thể tránh né chỉ có thể đưa đao lên đỡ đồng thời dịch người sang phải.

Nhưng đã quá trễ.

Ngọn Huyết Tiễn lực công kích cực mạnh, thân Bạch Hổ Đao bị uốn cong, Bạch Ngọc Hổ dồn hết công lực kháng cự nhưng vẫn bị đẩy lùi ra sau.

Rắc!!!

Ầm!!!

Xung lực cực mạnh, Bạch Ngọc Hổ tông gãy hai ba thân cây vẫn chưa thể dừng lại, Bạch Hổ Đao bị chấn rời khỏi tay, Huyết Tiễn không còn cản trở ngại liền xuyên thẳng qua cơ thể Bạch Ngọc Hổ để lại một lỗ thủng lớn bằng miệng bát, độc mục kinh tâm, sinh tử quan đầu may mắn là chàng đã kịp dịch người sang trái, Huyết Tiễn chỉ đâm xuyên bụng thay vì xuyên ngực.

Huyết Tiễn không chỉ nhanh mà còn có lực xuyên phá cực mạnh, ngay cả đá cũng không chịu nổi chứ đừng nói là cơ thể máu thịt. Kỳ lạ hơn là máu từ miệng vết thương của Bạch Ngọc Hổ bắn ra bị Huyết Tiễn hút bay theo ngọn tên máu, cảnh tượng cực kỳ dị nguỵ.

Bạch Ngọc Hổ bị đánh văng vào một thân cây to còn Huyết Tiễn vẫn tiếp tục bắn đi xuyên qua ba bốn thân cây mới nổ tung tan biến, Huyết Tiễn đi qua để lại trên mấy thân cây lỗ tròn thẳng tắp, uy lực Ma Chú Huyết Tiễn này quả thực hãi nhân.

Bụng trái thủng một lỗ lớn, máu tuôn xối xả. Bạch Ngọc Hổ nhịn đau vận công trị thương nhưng do vết thương quá nặng, ngay cả vận lên Nhất Trùng Thiên cũng khó khăn.

Huyết Dụ Sứ Giả không hề hấp tấp, hắn không cần phải hấp tấp, hắn chẳng việc gì phải hấp tấp.

Hắn nhàn nhã bước lại gần Bạch Ngọc Hổ, trong mắt hắn thì nam tử trước mặt tuy chưa chết nhưng một nửa coi như đã chết, muốn chém muốn giết tất cả đều nằm trong tay hắn.

“Tiểu tử, coi như ngươi lợi hại ép ta phải dùng đến Huyết Tiễn Ma Chú nhưng ngươi hiện tại đã mất khả năng chiến đấu, nếu ngươi chân thành cầu xin thì bổn sứ giả sẽ ban cho ngươi một cái chết êm ái...”

“Ha ha ha...” Bạch Ngọc Hổ đột nhiên ngửa mặt cười lớn cắt ngang Huyết Dụ Sứ Giả.

“Ngươi sắp chết nên phát điên rồi sao? Nếu là ta thì ta sẽ không cười trong lúc này đâu!”

Kể từ sau trận đấu với Tống Nghênh Phong thì Bạch Ngọc Hổ đã tự hứa với lòng mình sẽ không bao giờ thua bất kì ai, không ngờ hôm nay không chỉ bại mà ngay cả cái mạng quèn cũng khó giữ.

Như vậy không phải đáng cười hay sao?

Hơn nữa chàng cười bởi vì chàng là Bạch Ngọc Hổ, chàng là người của Bá Đao Sơn Trang.

“Bá Đao Sơn Trang chúng ta thà chết không chịu nhục, muốn ta cầu xin ngươi? Nằm mơ đi!”

Bạch Ngọc Hổ dồn hết hơi tàn chống đao xuống đất từ từ đứng dậy, lảo đảo vài lần cuối cùng cũng đứng vững, chàng chỉ thằng đao vào Huyết Dụ Sứ Giả, giọng nói và khí thế đều tràn đầy bá khí hạo nhiên:

“Đến đây nào lão quái vật! Ta vẫn chưa bại, đánh tiếp một trăm tám mươi hiệp nữa nào!”

Bá khí của Bạch Ngọc Hổ đột nhiên tăng cao, ngay cả Huyết Dụ Sứ Giả cũng nghi ngờ có phải hắn bị trọng thương thật hay không. Hắn cũng bật cười:

“Ha ha ha! Khá khen cho đấu chí của ngươi, nhưng chẳng qua cũng chỉ là giãy chết, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Vĩnh biệt Bạch Ngọc Hổ!”

Huyết Dụ Sứ Giả vận lên tám thành Huyết Trì, muốn kết liễu kẻ địch cứng đầu này trong một chiêu.

Bạch Ngọc Hổ lúc này đã không cần nghĩ gì nữa, dù sao cũng chết, chàng sẽ dồn hết hơi tàn chém ra một đao cuối cùng, lý tưởng nhất nhất chính là đả thương được hắn, coi như không lỗ vốn.

Đột nhiên phía sau lưng Huyết Dụ Sứ Giả vang lên tiếng kêu, thanh mảnh nhưng chói tai cực kỳ. Huyết Dụ Sứ Giả nghe tiếng kêu này lộ vẻ hằn học:

“Chết tiệt! Chỉ còn một chút nữa thôi là uống được máu ngươi rồi! Tiểu tử, nhớ ăn uống cho khoẻ mạnh béo tốt, lần sau gặp lại ta nhất định uống cạn máu của ngươi!”

Nói xong vội vàng phi thân biến mất, Bạch Ngọc Hổ tuy không hiểu tại sao Huyết Dụ Sứ Giả bỏ đi giữa chừng nhưng phải đợi đến khi xác nhận lão ta không còn ở gần chàng mới dám thả lỏng cơ thể, vừa thả lỏng liền ngã khuỵ xuống, cơ thể vô lực không thể cử động.

Bạch Ngọc Hổ ngất đi.

Sống chết có số.

“Tìm thấy cô ta rồi sao?”

“Đúng vậy, nếu không muốn bị nẫng tay trên thì ngươi dừng cái tật la cà đi!”

Bình Luận (0)
Comment