Phồn Lộ

Chương 3

Sau khi vào sương phòng mà viên ngoại kia sắp xếp, Linh Quân đặt ta trên giường, rồi lại cúi người nói với ta: "Ta có vài việc cần làm, cô tuyệt đối không được bước ra khỏi cửa phòng nửa bước, đã hiểu chưa?"

Ta nằm xuống chăn bông mềm mại, che lại cánh tay trái vẫn còn đau, vô thanh vô thức chỉ lặng lẽ gật đầu.

Nhưng hắn vẫn có vẻ không yên tâm, mày cũng hơi chau lại, đôi mắt trong veo, thanh sạch lộ ra vài tia lo lắng, nên đã liên tục dặn dò ta mấy lần, khẩu khí vô cùng nghiêm túc, xong xuôi mới quay người đẩy cửa ra ngoài.

Mà ta ở bên trong cánh cửa, nhìn một góc tăng bào thoáng chốc đã biến mất, đoán chừng hắn đây là đi giảng kinh Phật chăng?

Tại thế gian này, ta và Linh Quân đã cùng nhau lang bạt suốt năm năm, đến giờ ta vẫn khắc ghi những lời lão phương trượng nói lúc ở Tô Châu "Quảng giao kết thiện duyên" ta thật chưa một ngày dám quên.

Nhưng thân thể hiện nay của ta, vẫn như cũ, còn không lớn bằng một bàn tay của Linh Quân.

Trong mắt ta, thế giới này rộng lớn đến mức vô cùng trống trải, ta thấy bản thân mình chỉ như một hạt bụi giữa đất trời.

Mà trên đời này, thứ duy nhất ta có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, chỉ có độ ấm trong lòng bàn tay của Linh Quân.

Trong đầu là một mảnh hỗn độn những suy nghĩ đan xen, bên tai lại dần dần nghe rõ âm thanh tí tách giòn giã.

Ta hướng mắt ra cửa sổ, lại là một cơn mưa mùa hạ.

Nhìn cơn mưa bất chợt ập đến này, ta nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng vẫn là rất cẩn thận mà từng bước trèo xuống giường, bò lên trên ghế, rồi lại dọc theo án thư kê sát cửa sổ mà bò đến khung cửa.

Đợi đến khi ta đã ngồi yên vững vàng trước cửa sổ, từng đợt mưa ướt nhòa mang theo hơi lạnh cứ liên tiếp phả vào mặt ta, khiến ta bất tri bất giác run lên bần bật.

Sắc trời đã tối sầm, bóng đêm đen kịt bao trùm toàn bộ không gian, còn ta cứ ngây ngốc nhìn, trong mắt chỉ có một mảnh hư vô.

Bất chợt tiếng cửa gỗ kẽo kẹt vang lên, ta theo bản năng quay đầu lại nhìn, liền thấy một thanh niên hòa thượng với bộ tăng y ướt đẫm đã đi thẳng đến mép giường.

Có lẽ vì không tìm thấy ta, hắn ngay lập tức có phần luống cuống, vội vã gọi tên ta: "Phồn Lộ?"

Ta cũng vội trèo từ cửa sổ xuống, lại tiếp tục bò trên ghế, trong lúc không để ý đã bất cẩn ngã trên mặt đất.

Bất chấp cơn đau, ta vẫn khập khiễng bò lên chiếc giày đã ướt sũng vì mưa của Linh Quân, sau đó kéo kéo góc áo hắn.

Linh Quân quả nhiên cúi đầu nhìn, sau khi thấy ta, hắn liền ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng đem ta đặt vào lòng bàn tay.

Bất chợt hắn nghiêm mặt, trong giọng nói có mấy phần lạnh lùng: "Vì sao không nghe lời?"

Ta cũng không nói được lời nào, thấy hắn giận như vậy, ta chỉ xua xua tay, chỉ về hướng cửa sổ.

Ánh mắt Linh Quân theo hướng ta chỉ mà nhìn đến chỗ cửa sổ, trong chốc lát lúc quay đầu lại, rõ ràng hắn đã ôn hòa hơn so với khi nãy: "Đi qua đó làm gì? Sẽ cảm lạnh đấy."

Ta ngửa đầu lên, cười với hắn.

Hắn duỗi một ngón tay ra, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu ta, rồi bất chợt thở dài: "Cô nhỏ như thế này, ta rất sợ sẽ để lạc mất cô..."

Ta ôm lấy ngón tay của Linh Quân mà cọ cọ.

Rốt cuộc hắn cũng cười, đôi mắt trong veo như nước, mềm mại và sáng trong.

Hắn cẩn thận đặt ta ngồi trên giường, sau đó liền lấy từ trong ngực áo ra một gói giấy dày màu nâu.

Hắn mở lớp giấy gói bên ngoài ra, bên trong vậy mà là mấy cái bánh hoa quế đã vỡ vụn từ lúc nào.

Linh Quân dường như cũng không nghĩ tới bánh hoa quế bị vỡ như vậy, hắn nhất thời ngẩn người, có chút ngượng ngùng mà cười cười: "Mưa hơi lớn, ta tránh mưa nên mới vội chạy đi..."

Ta nhìn phần bánh hoa quế, rồi lại nhìn nhìn hắn, trong nhất thời hơi thở cũng ngưng động.

Một lúc lâu sau, ta mới với tay lấy một mảnh vụn bánh để vào miệng, rất ngọt ngào, ngọt đến mức làm ta có chút hoảng hốt.

Trong phòng, ánh nến đong đưa, ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách, có một hòa thượng quần áo ướt đẫm, trên tay cầm mấy cái bánh hoa quế đã nát vụn, cười đến có phần ngây ngô, ngốc nghếch, khác xa với dáng vẻ ôn hòa, ấm áp thường ngày của hắn.

Ta không biết tại sao ta lại đến thế gian này, cũng không biết giữa thế giới rộng lớn xa lạ này, đến sau cùng đâu mới là lối ta quay về.

Ta chỉ biết rằng, nơi mà Linh Quân muốn đến cũng là nơi ta đến.

Đối với ta, đó là toàn bộ lẽ sống.
Bình Luận (0)
Comment