Phế Vật Triệu Hồi Sư

Chương 111


Trần Vũ Phong buồn cười nhìn Đại Bạch đang ra sức khoe khoang, đợi cho đến khi nó nói xong cậu mới hùa theo ứng phó.

"Mày đúng là tốt nhất, có mày ở cạnh khiến tao rất yên tâm.

"
"Hừ, ngươi nên biết ai quan trọng nhất là được.

"
Trần Vũ Phong gật đầu bất đắc dĩ mà nói "Phải, phải, phải tao biết mà.

"
Alin đứng đối diện khinh bỉ nhìn con thú đang không biết xấu hổ mà làm nũng trong lòng cậu, một con thú có sức mạnh như thế mà làm như động vật nhỏ nũng nịu, đúng là quá mất mặt mà.

"Alin, tôi có thể hỏi anh muốn tôi giúp gì cho anh được không.

" Trần Vũ Phong dò hỏi, tuy biết anh có ra điều kiện khi kỳ khế ước nhưng không nói rõ ràng, nhưng cậu vẫn đoán ra được chuyện này sẽ liên quan đến cái chết của anh.

Đúng như những gì cậu nghĩ, sau khi nghe cậu hỏi Alin liền giống như nghĩ lại về chuyện trước kia vẻ mặt đầy hận ý.


"Cũng không có gì để giấu diếm, thứ tôi muốn chính là trả thù, còn có trở lại quyê nhà một lần nữa.

" Alin cười buồn sau đó bắt đầu kể lại.

Năm trăm năm về trước bộ tộc elf của anh có thu nhận một elf lạc đường, đối với bọn họ tất cả elf sinh sống ở khắp thế giới này đều là gia đình trừ bộ tộc elf hắc ám.

Mẹ anh là một elf nữa hoàng, sau khi bà đi một chuyến vào thành thị của nhân loại thì đem về một câu bé elf.

Alin là con trai nhỏ nhất của nữ hoàng nên tính tình rất trong sáng, người ta thường nói elf có đôi mắt không nhiễm bụi trần đó là sự thật, đối với elf vật chất chẳng là gì cả, bọn họ làm bạn với thiên nhiên, hòa mình vào dòng chảy của tự nhiên, được thiên nhiên nuôi nấng, đối với họ không có bất kỳ thứ gì quan trọng bằng cây thế giới cả, chỉ cần cây thế giới còn thì bộ tộc elf mãi mãi trường tồn.

Sau khi nữ hoàng đưa cậu bé elf về liền để Alin đến làm bạn, bộ tộc elf nhiệt tình chăm sóc cùng yêu thương cậu bé mới đến này.

Cứ ngỡ năm tháng cứ vậy mà trôi qua một cách yên bình nhưng không ngờ sau khi cậu bé ấy trưởng thành lại rất tham lam, cậu bé giấu rất kỹ đến nỗi chẳng có ai nghi ngờ.

Bỗng nhiên một ngày một nhóm nhân loại chạy vào lãnh địa của bộ tộc, họ nhìn thấy được diện mạo của elf liền không kiềm lòng được.

Lúc đầu bộ tộc anh rất khinh thường sức mạnh của nhân loại nhưng không ngờ những nhân loại yếu ớt này lại biết được bộ tộc elf không thể chạm vào sức mạnh đen của thung lũng đen, ngoại trừ cây thế giới thì đây là điểm yếu thứ hai của bọn họ.

Trong sự giằng co với cuối cùng bộ tộc tuy đuổi được những nhân loại đó nhưng họ đã bị tổn thất nặng nề, người chị gái thứ ba của Alin cùng hai người tộc nhân khác không biết từ lúc nào đã bị những nhân loại đó bắt đi, chính elf được đem về đã nói chính mắt hắn nhìn thấy.

Bởi vì quá hoảng loạn nên chẳng ai để ý hắn ta nói rất kỳ lạ, mà bọn họ còn bị phép khích tướng của hắn mà đem vài người rời khỏi bộ tộc mà đi tìm họ về.

"Nếu ta biết hắn ta là một con sói mắt trắng như thế thì lúc mẹ đem hắn về ta liền bóp ch3t hắn.

" Alin nói đến đây liền không khỏi căm hận.

"Sau đó hắn giết sạch bọn anh.

" Trần Vũ Phong thở dài hỏi.

"Không, chỉ có hai người bị giết.

" Alin lắc đầu ánh mắt đỏ dần rồi tiếp tục kể.

Nữ hoàng sau khi nghe được đề nghị phái người đuổi theo để đem con gái bà về liền không chút suy nghĩ mà chấp nhận, sau cuộc chiến bà rất yếu nên sau khi hạ lệnh để Alin quyết định liền vào nhà nghỉ ngơi.


Lúc đó anh ta rất tin tưởng người bạn thuở nhỏ của mình, ngoại trừ người bạn nối khố thì những người khác đều chọn theo yêu cầu của hắn ta.

Bọn họ rời khỏi bộ tộc rồi chạy đi theo dấu vết những tên nhân loại kia để lại, ngày này qua ngày khác vẫn không thấy được tên nhân loại nào nhưng dấu vết vẫn để lại trên đất.

Khi băng qua từ cánh rừng này đến cánh rừng khác, rồi nghe theo hắn ta đi dọc theo đường mòn ra khỏi rừng.

Nhưng khi ra khỏi rừng thứ chờ đợi bọn họ là một nhóm người xung quanh bao bọc một loại năng lượng đen kỳ quái, bên trên có một mùi hương mà elf vừa ghét mà cũng vừa sợ hãi.

Cứ tưởng nhóm người này là đồng bọn của những kẻ kia nhưng không ngờ elf được đem về kia lại bật cười khi thấy nhóm người, sau đó hắn ta cùng với mười elf khác bình tĩnh đi về phía nhóm người đó.

Chỉ còn Alin cùng người bạn của mình khuôn mặt trắng bệch nhìn bọn họ đầy căm hận.

"Đến lúc đó tôi mới nhận biết được mình bị lừa rồi.

" Alin giọng khàn khàn nói, càng nhớ lại quá khứ cảm xúc càng vỡ òa, sau khi nhìn người bạn ngã xuống trước mình anh đã hoàn toàn chết lặng, đến cuối cùng cá chết lưới rách anh kéo theo hắn ta bạo nổ sức mạnh nhưng chỉ một mình anh chết còn hắn ta vẫn sống tốt.

"Như lời anh nói tại sao những người tộc nhân kia lại phản bội bộ tộc.

" Trần Vũ Phong kinh ngạc, nếu như lời miêu tả elf là đúng thì chẳng có thứ gì để bọn họ thuần phục hoặc tham lam cả.

"Tôi không biết, bọn họ nhìn tôi như người chết nên chẳng ai phí công để nói ra sự thật cho một người chết biết cả.

" Alin lắc đầu, anh cũng rất hoang mang đến cuối cùng mục đích của bọn họ là gì.


"Nếu như vậy, đều này thật kỳ lạ.

" Trần Vũ Phong khó hiểu "Phải có thứ gì đó cám dỗ mới khiến họ phải làm ra loại chuyện phản bội như thế.

"
"Tôi cũng suy nghĩ rất lâu, nhưng thứ có thể khiến elf điên cuồng ngoại rồng thì chẳng còn thứ gì cả.

"
"Rồng, sinh vật cấp truyền thuyết ấy đã không tồn tại khá lâu rồi không phải sao.

" Trần Vũ Phong nghe xong bàng hoàng.

Alin gật đầu cũng cảm thấy chuyện này không thể xảy ra được.

Đại Bạch từ nãy đến giờ nằm trong lòng Trần Vũ Phong bỗng nhiên lên tiếng.

"Chưa chắc, nếu như nó vẫn tồn tại hoặc một phần sức mạnh của nó đang ở đâu đó thì sao.

"

Bình Luận (0)
Comment