Pháp Mệnh Thiên Tôn

Chương 128


Mấy tên kia nghe thấy yêu cầu của Trần Phong thì hơi ngớ người một chút, sau đó cười lăn cười lộn mất một lúc trước sự chứng kiến của toàn thể mọi người.

Một vài tên phía trong thấy có chuyện ồn ào thì ra hỏi xem có gì, sau khi được kể thì cũng gia nhập với đồng bọn, cười như được mùa.
Và có vẻ như cái trại tập trung này đã lâu rồi không nhiều niềm vui đến vậy, nên các trại viên cứ lần lượt xuất hiện và gia nhập với những con người đang đau bụng vì cười quá nhiều.

Chỉ chưa đến năm phút thời gian, số người tiến ra ngoài hóng chuyện chắc đã lên đến cả trăm.
Đối với thân ảnh trước mặt, bọn chúng chẳng có chút nào tôn trọng.

Đầu tóc thì quá nửa bạc, nhìn đã biết là chẳng bình thường, lại thêm cánh tay phải bị cụt đến tận vai, thực không ra nổi có điểm nào để chúng có thể xem trọng.
Tuy nhiên những tên đã biết thì không thể chịu nổi nữa, chúng tưởng tượng ra không ít viễn cảnh khủng khiếp mình có thể gặp phải, vì vậy mà cùng lúc tiến đến chỗ mấy tên kia khuyên bảo.

Nhưng đấy là ý định của chúng, còn khi chúng chưa kịp thực hiện thì mấy tên kia không hẹn mà cùng quỳ hết cả xuống, không phải vì cười nhiều quá nên khó thở, mà là vì áp lực đang đè nén đến cả ba phương diện khiến chúng bị nỗi sợ xâm chiếm.
– Các ngươi làm thay việc cho chúng đi!
Phong Hiệp nhàn nhạt nói.

Đám người tứ tinh pháp vũ lập tức vâng vâng dạ dạ mà vội vàng tiến thẳng vào trong đi gọi người.

Có vẻ như chúng hành sự cũng không cẩn thận cho lắm, không biết có phải cố tình không, nhưng chỉ trong thoáng chốc, toàn sân trước trại tập trung đã gần như đông đủ tất cả trại viên, số lượng ước chừng khoảng hai nghìn người.
Và rồi nhân vật quan trọng nhất nơi đây cuối cùng cũng xuất hiện.

Ngoại hình hắn không có gì quá đặc biệt.

Mái tóc đen dài được cột đuôi ngựa gọn gàng, trán đeo chiếc khăn có thêu chữ Hỏa.

Gương mặt không được điển trai cho lắm nhưng về cơ bản cũng không quá tệ, khá nghiêm nghị và chính trực.

Thân hình thấp hơn pháp sư tóc bạc một cái đầu, sức mạnh nhục thể tỏa ra không thực sự đáng kể.
Hắn cùng những trại viên mới đến nhíu mày quan sát tình hình đang diễn ra.

Những thanh niên vừa được tuyển về trại thì ngay ngắn mấy hàng sát cổng, yên lặng tuyệt đối, dù là ai cũng không dám gây ra chút tiếng động nào hay cử động tùy tiện.

Mà gần trăm trại viên pháp vũ cảnh phía trên đang hoàn toàn quy phục trước một thân ảnh cao lớn nhưng tóc bạc, cụt tay.
Bọn chúng cố gắng đánh giá năng lực của người này, nhưng có làm thế nào cũng không thể nhìn ra cho được.

Lại thêm biểu hiện của những người xung quanh người lạ mặt này, chúng không dám làm gì thiếu tôn trọng hay lỗ mãng, tỏ ra lịch sự, hòa nhã hết sức có thể.


Tên trại trưởng cực kỳ không thích tình trạng trại mình quản lý lâu nay thành ra thế này, nhìn thẳng thân ảnh đối diện mà nói:
– Ngươi muốn gặp ta?
– Ừ, định bàn bạc một chút.
– Thả họ ra đi!
Trại trưởng nói, liếc đám người đang quỳ rạp dưới đất, chỉ còn thiếu chút nữa là hôn mê, bất tỉnh.

Tông giọng của hắn rõ ràng là có uy, nhưng đã nhún nhường đi rất nhiều, nửa vì không muốn làm to chuyện thêm, nửa vì e sợ thực lực của người trước mặt.

Nhưng kể cả là hắn, dù không muốn thừa nhận nhưng vẫn biết cái sau là nguyên do của cái trước.
Nhận ra ý tứ của hắn, Trần Phong bỏ đi áp lực trên cơ thể đám người kia, nói:
– Ta cũng không định làm to chuyện, chỉ là bọn chúng hơi quá khích rồi!
– Ta là Lý Hồng, thời gian tới hợp tác vui vẻ!
Tên trại trưởng gật đầu đồng ý với nhận xét của pháp sư tóc bạc.

Vừa gặp mà đã thiếu tôn trọng với nhau như vậy thì quả thực là rất bất lịch sự.

Vì vậy mà trông thấy hành động của Phong Hiệp, hắn ta rất hài lòng, nghĩ bụng chuyện hẳn được xử lý xong xuôi rồi, chỉ là người mới này cứng rắn hơn mọi khi mà thôi, tiếp theo chỉ cần giao tiếp bình thường là được.
Tuy nhiên, hắn không nghĩ tới hành động tiếp theo của người trước mặt lại ngang ngược như vậy.

Trần Phong chỉ liếc tay hắn chứ không bắt lấy, mặt khác nhìn hắn, hỏi tiếp:
– Chức vụ của ngươi là như thế nào mà có được?
Toàn bộ bốn nghìn con mắt cùng là trợn trừng kinh ngạc, miệng ai cũng hít vào một ngụm khí lạnh.

Dù là kẻ nào cũng cực kỳ căng thẳng, khi mà Lý Hồng giờ đây đã không thể chịu được sự cao ngạo của pháp sư tóc bạc nữa.

Pháp lực toàn thân vận lên, hắn ta gằn giọng:
– Bằng sức mạnh!
Rồi hắn tung thẳng một quyền toàn lực của mình vào người trước mặt, một chiêu đủ sức giết chết một tam tinh pháp quan ngay lập tức.

Bất quá Phong Hiệp chỉ đơn giản đứng yên đó, không thèm cử động dù chỉ là một ngón tay.

Ánh mắt y, mặt khác ánh lên một tia thương hại, lực lượng ý niệm chạy thẳng vào đại não của trại trưởng khiến hắn đánh trượt đi, sau đó đứng yên như phỗng phía sau y.
Lý Hồng sau vài giây thì cũng quỳ xuống đất mà suýt nôn ra.

Vừa rồi chiếm lĩnh tâm trí hắn chính là một nỗi sợ không biết để đâu cho hết.


Với việc hắn không thể cảm nhận được khí tức của người trước mặt, nhưng vẫn áp chế được loạt ngũ tinh pháp vũ kia, hắn chỉ nghĩ người này là pháp quan nhưng có pháp cụ kiềm chế năng lực.

Tuy nhiên vừa rồi tiếp xúc, hắn mới nhận ra mình ngu xuẩn đến độ nào, bởi người này mạnh hơn hắn quá nhiều.
Mất một chút thời gian ổn định lại tâm trí, cuối cùng hắn ta cũng có thể đứng thẳng dậy trở lại.

Hắn đi tới trước mặt Trần Phong, chắp tay nói:
– Vị trí trại trưởng này xin được trao lại cho đại hiệp!
Pháp sư tóc bạc cũng không định làm khó hắn thêm, chỉ đơn giản vỗ vỗ vai hắn rồi cùng hắn vào trong, hướng tới phòng làm việc trước đây của hắn, bỏ lại cả thảy hai nghìn nhân ảnh phía sau.

Những người này gần như sửng sốt trước loạt diễn biến quá mức bất thường vừa rồi.
Ở trại tập trung của xã Vực Diễm, Lý Hồng mười năm trở lại đây chính là tuyệt đối, mọi người dù là ai cũng đều phải cúi mặt xuống mà nói chuyện với hắn.

Vậy mà giờ đây lại xuất hiện một nhân vật có thể áp chế hắn hoàn toàn, không cần nói nhiều vẫn khiến hắn tự giác trao lại vị trí trại trưởng.
Bọn họ chỉ là lần đầu tiên ra xem mặt đám người mới khi chúng vừa đến, điều mà họ chưa từng làm trong suốt những lần tuyển quân trước.

Tuy nhiên, đồng thời họ cũng là chứng kiến buổi lễ nhậm chức của một trong số những người đó.

Thực sự cái này sự kiện cũng khiến người ta quá kích động rồi!
Bước vào phòng của trại trưởng, Lý Hồng nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình vào trong giới chỉ, sau đó cẩn thận mời Phong Hiệp ngồi xuống ghế.

Y không từ chối, bảo hắn ngồi xuống đối diện.
Trong khi đợi hắn ổn định trở lại, y quan sát căn phòng một chút.

Nơi đây không quá rộng, nếu không muốn nói là hẹp so với phòng của một người đứng đầu.

Đối diện với cửa ra vào là một khung cửa sổ nho nhỏ, vừa đủ lấy ánh sáng vào bàn làm việc.

Bên phải bàn là một kệ sách cao sát tường còn bên trái là một chiếc giường đơn giản, ngoài ra không có đồ đạc nào khác.

Khẽ gật đầu, Trần Phong nói:
– Trước tiên thì ngươi cứ thả lỏng ra đi, ta không định làm gì ngươi đâu!
Nghe câu nói ấy với ngữ khí ôn hòa, tâm trạng Lý Hồng có chút giãn ra, cảm giác với người trước mặt tuy vẫn sợ hãi nhưng đã thêm nhiều phần kính trọng.


Pháp sư tóc bạc không quá quan tâm đến diễn biến cảm xúc của hắn, chỉ hỏi:
– Trại tập trung này đã bao lâu rồi chưa có ai đi nghĩa vụ quân sự?
Tâm trạng vừa mới khá lên một chút thì lập tức bị dập xuống đáy sâu của khiếp sợ.

Lý Hồng run run:
– Đại hiệp, chuyện này…
– Ta không làm gì ngươi đâu!
Phong Hiệp nhắc lại, ánh mắt vẫn như cũ, điềm đạm nhìn thẳng vào đối phương.

Hắn ta khó khăn nuốt nước bọt, cẩn thận trả lời:
– Đã… mười năm rồi!
Trần Phong gật gật đầu.

Nói ra được con số đó, coi như tên này cũng không dối y quá nhiều, nếu như đó không phải sự thật.

Cho hắn ổn định lại một chút, y tiếp tục:
– Việc tuyển người đi nghĩa vụ quân sự diễn ra thế nào?
Lý Hồng không hiểu ý định của y là gì, càng không biết khi hắn kể hết mọi chuyện xong thì sẽ thế nào, nhưng hắn cũng chỉ đành tin vào lời nói sẽ không làm gì hắn của người trước mặt.

Cố nén nỗi sợ lại, hắn nói:
– Một năm một lần, những người tuyển chọn sẽ từ trung tâm quận Hỏa Thung đến trại tập trung của chúng ta, tính ra sẽ còn hai tháng kể từ bây giờ.

Họ về cơ bản sẽ làm bài kiểm tra pháp lực như khi chúng ta tuyển quân từ các thôn làng, tuy nhiên với trại tập trung của chúng ta mười năm qua thì không như thế…
Đến đây hắn dừng lại, không dám nói tiếp, chỉ lấm la lấm lét nhìn pháp sư tóc bạc.

Cảm nhận được tâm trạng của hắn như thể đang bị dồn vào đường cùng, y mỉm cười:
– Cứ tiếp tục, lời nói của ta không phải để cho có!
Lý Hồng đắn đo một hồi, cuối cùng đứng dậy, quỳ xuống dập đầu với Phong Hiệp, không dám ngẩng lên mà nói:
– Đại hiệp thứ tội! Người dân Đế Quốc chúng ta chiến tranh kéo dài đã quá lâu, mà những người tòng binh trở về không được nổi lấy một phần, dần dần khiến cho nỗi sợ chiếm lĩnh tâm trí của mọi người trong trại tập trung.

Tiểu nhân cùng với những người tuyển chọn của quận Hỏa Thung đều là hiểu điều đó, nên từ mười năm trước đã thống nhất chỉ chọn ra những người đạt tiêu chuẩn đi, đồng thời thực lòng muốn đi, còn số lượng bao nhiêu cũng không quan trọng.

Tuy nhiên cho dù có làm như vậy thì họ vẫn cứ là không đi, mãi mãi muốn ở lại đây chờ đợi.
– Họ chờ điều gì?
Trần Phong hỏi, giọng không có nửa điểm trách cứ.

Lý Hồng vẫn giữ nguyên tư thế như vậy, nói:
– Một ngày kia nếu như chiến tranh kết thúc, họ sẽ không phải ra trận mà sẽ có thể trở về bên gia đình của mình.

Còn trong thời gian đó, trại tập trung sẽ là nơi nương tựa của họ, là mái ấm mà họ tạm thời dựa vào và do chính tay họ tạo dựng nên.
Pháp sư tóc bạc chậm rãi đứng dậy, từ tốn đi tới chỗ cựu trại trưởng, đỡ hắn ta dậy, nhẹ nhàng nói:

– Ta đã nói sẽ không làm gì ngươi, đương nhiên sẽ giữ lời.

Việc ra như ngày hôm nay ngươi cũng không có lỗi!
– Nhưng với tư cách một người thủ lĩnh, tiểu nhân đã thất bại!
– Việc của ngươi là quản lý và huấn luyện họ, về lý thuyết thì quả là ngươi phải chịu trách nhiệm.

Tuy nhiên ngươi sẽ không thể nào giúp một người không muốn được giúp, mà đám lính quèn không có tinh thần chiến đấu thì chỉ làm loạn hàng ngũ, phá hỏng trận hình chứ chẳng có chút tác dụng nào.
Để Lý Hồng yên vị trở lại, Phong Hiệp mới chậm rãi nói tiếp:
– Việc ở đây về cơ bản ta đã nắm được tình hình.

Hai tháng sau hãy cứ tiến hành như những năm trước, chưa cần phải đổi mới cái gì cả, nhưng ngươi thì có thêm một số chuyện phải làm.
– Thưa, là gì ạ?
– Thứ nhất, tất cả những ghi chép trong trại tập trung này ngươi tổng hợp lại rồi đem về đây cho ta, không được bỏ sót dù là một quyển sách cực mỏng.

Chuyện này cố gắng hoàn thành càng sớm càng tốt, bên cạnh những công việc thường ngày của ngươi vẫn được giữ nguyên vẹn.

Tuy nói ngươi trao lại chức trại trưởng cho ta, nhưng ta sẽ gần như không làm gì cả, người quản lý tình hình vẫn là ngươi, rõ chứ?
– Thưa vâng!
Lý Hồng nói, vừa phấn khởi vừa khó hiểu với người trước mặt.

Hắn phấn khởi vì mọi chuyện, và đặc biệt là hắn vẫn ổn, không gặp vấn đề gì cả, nhưng đồng thời khó hiểu là bởi người này hắn cứ nghĩ sẽ gây ra nhiều sóng gió tại trại huấn luyện, nhưng có vẻ khởi đầu cũng không hoành tráng như hắn tưởng.
Trần Phong đương nhiên chẳng bận tâm những gì hắn nghĩ, tiếp tục nói:
– Thứ hai đó là vài ngày tới, sẽ có hai tên người mới làm vài việc ta giao.

Bọn chúng có thể sẽ không theo quy củ ở đây lâu nay nhưng đừng áp luật lên chúng, cứ để chúng như thế.

Nếu như có vấn đề gì, đích thân ta sẽ xử lý chúng, được chứ?
– Thưa vâng!
– Được rồi, ngươi bắt đầu đi!
Lý Hồng chắp tay với pháp sư tóc bạc rồi nhanh chóng rời khỏi phòng, xử lý các công việc.

Bản thân Phong Hiệp sau khi nhìn cánh cửa phòng khép lại thì cũng thở ra một hơi thật dài rồi day day trán.

Y không biết Linh Nhi cụ thể đang ở nơi nào trong cái Đế Quốc này, nhưng y dám chắc để tìm gặp được nàng, y cần phải có một địa vị đủ cao, một nguồn lực đủ lớn.
Khẽ đứng dậy, Trần Phong chậm rãi rời khỏi phòng, từ trên vị trí cao nhất trại tập trung nhìn xuống tất cả.

Nơi đây mang tiếng là nơi luyện tập võ nghệ, tu luyện pháp lực để đủ sức đi tòng binh, vậy mà không khí lại đầy vẻ lười biếng, bình yên đến đáng trách, chẳng có vẻ gì cạnh tranh hay nhiệt huyết.

Bắt đầu gây dựng thế lực từ đây hẳn là sẽ không dễ dàng chút nào, nhưng y cũng không có cách gì khác, chỉ đành cố gắng như vậy.
Nhất định ta sẽ đến bên nàng!.

Bình Luận (0)
Comment