Pháo Hôi Sau Ta Bị Siêu Hung Đồ Đệ Đuổi Giết

Chương 42


Lạc Hằng nghỉ ngơi vài ngày, đợi đến khi cơ thể đã hồi phục không ít mới cùng A Nô Bỉ đến khe nứt một chuyến, tu sửa lại hư hại của trận pháp.
Chỉ là vừa ra cửa, Lạc Hằng liền nhìn thấy Bạch Tà sắc mặt bình tĩnh đứng đợi một bên.

Lạc Hằng không khỏi hơi lui về phía sau một chút, A Nô Bỉ đứng bên cạnh hắn chỉ cần liếc mắt qua hai lần liền biết chuyện gì đang xảy ra, khẽ "chậc" hai tiếng, không chê chuyện lớn nói: "Hai cái lão bất tử kia nếu mà nhìn thấy ngươi vẫn chưa chết, chắc hẳn sắc mặt vô cùng đặc sắc, ha ha!"
Mỗi một câu nói của A Nô Bỉ, sắc mặt Bạch Tà liền đen một phần, nhưng A Nô Bỉ lại làm như không biết, tiếp tục cười lớn, "Chậc, mấy ngày trước nói ngươi chưa chết bọn họ còn không tin, lại còn một mực muốn phái người đến đây điều tra."
Bạch Tà lạnh lùng liếc mắt A Nô Bỉ một cái, lôi kéo Lạc Hằng trở về phòng, đóng sầm cửa lại, Lạc Hằng liền giống như tiểu tức phụ cuối đầu xin lỗi nói: "Ta sai rồi."
Bạch Tà sững sờ, lửa giận trong nháy mắt nhanh chóng biến mất, có chút bất đắc dĩ nói: "Sư tôn."
Lạc Hằng giải thích nói: "Ma khí trong cơ thể ngươi bất ổn, không thể đi đến đó, hơn nữa nếu lại bị tâm ma khống chế ta chưa chắc lại có thể đem ngươi kéo trở lại.

"
"Nhưng ngươi không cùng ta thương lượng."
Lạc Hằng bất đắc dĩ rút tay, "Cùng ngươi thương lượng, ngươi sẽ ngoan ngoãn đợi ở đây sao?"
Bạch Tà trầm mặc không nói, hai tròng mắt đen như mực thẳng thừng nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh như nước của Lạc Hằng chiếu vào trong con ngươi y.
Sư tôn y tuy rằng vẫn luôn đối tốt với y, đáp ứng sẽ bồi bên cạnh y, nhưng y luôn có một loại cảm giác, sư tôn y cuối cùng cũng sẽ vứt bỏ y, cũng giống tựa lúc này, trên danh nghĩa là thế nhưng chung quy rồi sẽ vứt bỏ y, bản thân thì lại cùng A Nô Bỉ đi đến khe nứt trước.
Trước kia cũng như thế.
Lạc Hằng kéo kéo tay áo y, nói: "Sư tôn sai rồi, ngươi đừng tức giận."
Bạch Tà lấy lại tinh thần, "Sư tôn, ta không phải là đồ đệ mười mấy tuổi trước kia cái gì cũng đều không hiểu."

"Sư tôn sai rồi, cho ngươi cắn một cái."
Thần sắc Bạch Tà khựng lại, xoay người đem hắn ấn lên tường, liền đơn giản thô bạo hướng lên cổ hắn cắn.
Lạc Hằng: "..."
Đồ đệ thật đúng là chấp nhất với việc cắn hắn.
Lạc Hằng nhẹ vỗ về lên lưng y, mấy hơi sau Bạch Tà mới buông hắn ra, một dấu răng màu đỏ diễm lệ lưu tại xương quai xanh hướng lên trên cổ một chút, càng thêm rõ ràng trên nền màu đạo bào xanh lá.
"Có thể không cần dùng linh lực chữa trị được không?" Bạch Tà nói.
"Ngươi đây là định đánh dấu độc quyền lên người sư tôn đấy à?"
Bạch Tà không đáp: "Có thể chứ?"
Lạc Hằng do dự một lát, gật đầu đáp ứng, "Vậy không tức giận?"
"Ta sinh khí, còn có thể đối với sư tôn làm cái gì." Bạch Tà ôm Lạc Hằng cười khổ nói: "Về sau sư tôn gạt ta một lần, ta liền cắn ngươi để lại một dấu vết, cho đến khi trên người sư tôn tất cả đều là dấu vết..."
Ta sẽ giam cầm sư tôn, như vậy liền không đẩy ta ra được.
A Nô Bỉ ăn cái bế môn canh liền cảm thấy không thú vị, quay đầu rời đi, hướng nơi ở của Tiểu Linh Đang đi đến.
Tiểu Linh Đang bị uống máu một lần liền nằm mấy ngày, mà Lạc Hằng bọn họ cũng khôi phục thân thể của từng người cho nên cũng không có chú ý tới dị thường của hắn.
Tiểu Linh Đang mới đả tọa tu luyện xong mở mắt ra, liền nhìn đến một gương mặt dọa người, thân thể theo bản năng ngưỡng ra sau, rồi lại bị A Nô Bỉ kéo trở lại.
"Ngươi làm sao lại vào được?"
"Không chào đón ta đến vậy à?" Trên mặt A Nô Bỉ hiện lên vài phần không vui, mỗi lần đều lấy loại ánh mắt này đối đãi với hắn.
Tiểu Linh Đang nhíu nhíu mày, quay mặt đi, không muốn nhìn hắn, nếu lại cùng tên này nói thêm vài câu khẳng định phải bị A Nô Bỉ làm cho tức chết.

Nhìn thấy hắn như vậy, A Nô Bỉ biết mình không phải không được chào đón, mà là cực kì không được chào đón, liền nhìn cũng không thèm nhìn mình lấy một cái, A Nô Bỉ không vui nói: "Đây là địa bàn của ta, ta muốn vào thì vào."
"Ta là khách, không được khách cho phép chủ nhân cũng không thể tùy tiện tiến vào phòng của khách, đây là lễ nghi cơ bản."
"Lễ nghi là cái khỉ gì, cũng chẳng thể ăn."
Nghe vậy, Tiểu Linh Đang nhíu mày càng chặt, cũng không phản bác lại hắn, "Vậy ta đi ra ngoài là được."
Thấy hắn kiên quyết rời đi, A Nô Bỉ khẽ hừ một tiếng, đi theo bước chân của hắn, xách người đi ra ngoài, "Tại địa bàn của ta, không phải ngươi muốn đi là đi."
"Vậy ngươi muốn thế nào?" Tiểu Linh Đang không biết tên này lại đang giở trò quỷ gì, người này luôn là vừa nghĩ gì thì liền làm nấy, hoàn toàn không biết được người muốn làm gì.
"Chả muốn thế nào, bất quá ngươi muốn đi, ta luôn trạch tâm nhân hậu, tất nhiên muốn thành toàn cho ngươi." A Nô Bỉ xách hắn lên, bay đến trên tường thành cao lớn trực tiếp đem người ném xuống, "Ngươi đi đi."
A Nô Bỉ trên cao nhìn xuống hắn, "Không cần ý đồ xin tông chủ ngươi giúp đỡ, tông chủ của ngươi kia đang cùng sư tôn y ngươi ngươi ta ta, sẽ không quản sống chết của ngươi, ngược lại yêu ma bên ngoài hẳn là sẽ rất để ý đến ngươi, cũng không biết cái tu vi rác rưởi này của ngươi có thể trụ được mấy khắc đồng hồ."
Thanh âm A Nô Bỉ tạm ngừng, một lát mới nói: "Cơ mà nếu ngươi chịu quỳ xuống cầu xin ta, ta nhưng thật ra có thể để ngươi tiến vào."
Tiểu Linh Đang ngẩng cổ nhìn hắn, nghe thấy hắn trào phúng, trầm mặc một lát sau đó cắn chặt răng xoay người bỏ đi.
Nhìn bóng dáng rời đi ấy, thần sắc A Nô Bỉ lạnh xuống, không biết tốt xấu như vậy, thời điểm cầu xin hắn vì Lạc Hằng, cầu xin dứt khoát như thế, hiện tại lại không muốn làm người chịu thua.
A Nô Bỉ phẩy phẩy tay áo, đối với thủ vệ nói: "Không chuẩn cho hắn tiến vào."
"Mỗi lần đều dám ném cái tính tình với ta, cũng nên cho ngươi ăn chút đau khổ." Cho rằng hắn là cái gì, thực lực đều không có, còn dám lên mặt với hắn.
Tên thủ vệ cúi đầu nhìn lướt qua người phía bên dưới, nói: "Hắn đắc tội với tôn thượng sao ạ?"
"Không cần ngươi quan tâm, nếu là hắn tới cầu xin tha thứ cũng không cần để ý đến hắn."
"Nhưng một nhân loại như hắn ở bên ngoài khả năng sống không được bao lâu."
"Sống không được thì sống không được, nếu chết còn không phải càng sạch sẽ, chỉ là thứ đồ ăn thích ưỡn mặt mà thôi."

"Vâng." Tên thủ vệ nhìn bóng dáng A Nô Bỉ rời đi, con ngươi màu xanh lục hiện ra đầy sự tham lam.
Khi mặt trời khi ngã về tây, Lạc Hằng liền ngừng tu luyện, làm một pháp thuật nhỏ, hình ảnh của bản thân được chiếu rọi ra tới, tính cả vết đỏ trên cổ cũng hiện ra tới.

Lạc Hằng sờ sờ dấu vết trên cổ cùng chiếc nhẫn vô danh trên tay, hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này, như suy tư gì mà nhìn thoáng qua người bên cạnh mình.
"Làm sao vậy?" Lúc này Bạch tà cũng đình chỉ tu luyện.
Lạc Hằng lắc lắc đầu, xuống giường nói: "Đói bụng."
Bạch Tà nghe vậy, sắc mặt nhu hòa một chút, cũng cùng xuống giường, "Ta chuẩn bị cho ngươi."
Lạc Hằng không khỏi trêu ghẹo nói: "Đường đường là tông chủ một phái lại thành bảo mẫu của ta, còn là một đại tông sư."
"Bảo mẫu là gì?"
"Ngươi có thể lí giải là đệ tử tạp dịch ngoại môn, chuyên phụ trách cuộc sống hằng ngày của ta, đại khái cũng giống Tiểu Linh Đang vậy."
Bạch Tà nở nụ cười, "Vậy sư tôn sẽ trả ta ngân lượng hay là trả ta linh thạch?"
Lạc Hằng buông tay, "Ta đây vẫn là lấy thân thể trả đi."
Thanh âm Lạc Hằng rơi xuống, hai người đều nở nụ cười, ánh mặt trời ấm vàng xuyên qua cửa số, dừng lại ở trên người bọn họ, an tĩnh mà bình yên.
Lạc Hằng nhìn thân ảnh bận rộn của y, tầm mắt cuối cùng dừng lại trên ngón tay áp út của Bạch Tà, suy tư một hồi lâu cuối cùng lắc lắc đầu, nói với y: "Ta đi ra ngoài một chút."
Bạch Tà nói một tiếng được, Lạc Hằng liền rời phòng.
Vòng quanh cung điện đi được một hồi lâu, thấy trong viện A Nô Bỉ ngửa đầu thẳng ngơ ngẩn nhìn chằm chằm hoàng hôn, không khỏi có chút hiếm lạ, nói: "Ngươi ở đây làm gì?"
"Nhàm chán a, ngươi lại không chơi với ta." A Nô Bỉ nao nao nói, "Đọa Lạc Chi Uyên này vạn năm cảnh sắc đều giống nhau, ngay cả người cũng giống nhau."
"Phụ thân ta trước kia, thời điểm đem ta ném ra bên ngoài tự sinh tự diệt, cảm thấy vô cùng chua xót, sau lại liền thề sẽ thay thế ông ta, bản thân sẽ lên làm tôn chủ, chỉ là còn chưa kịp đến lúc cùng ông ta đánh nhau, thì người liền chết, mà ta tiếp nhận chức vụ vị trí tôn chủ này hai bên đều bắt đầu đối với ta vâng vâng dạ dạ, nhàm chán đến cực điểm."
Trước kia vì sinh tồn mỗi ngày đều phấn đấu, hiện tại mỗi ngày sống cũng không biết đang làm gì, muốn tìm người đánh nhau một hồi, thì lại đều vâng vâng dạ dạ, cho dù tính dám đánh cũng không đánh lại được mình.


Một chút thú vị đều không có, hai cái lão bất tử kia lại vẫn luôn sợ hãi rụt rè, rất sợ chết, đánh cũng đều nhàm chán.
"Vậy sao không đi tu luyện," Lạc Hằng ngồi ở bên người hắn nói: "Đi thống nhất Đọa Lạc Chi Uyên hay gì đó?"
"Cái này có gì vui, một cái tôn chủ đã đủ nhàm chán, lại đi làm thống lĩnh cái gì, càng không thú vị."
Lạc Hằng cười cười cũng không phản bác hắn, cơ mà phỏng chừng để thuộc hạ của hắn nghe được sẽ tức chết đi, các yêu ma khác đều đang cần cù chăm chỉ đề cao tu vi, chính là muốn bò lên vị trí càng cao mà A Nô Bỉ lại xem nó như cặn bã.
"Tiểu Linh Đang đâu?" Lạc Hằng nói.
Sắc mặt A Nô Bỉ có chút thay đổi, "Hắn hôm nay nói muốn rời khỏi, ta liền ném hắn ra ngoài."
"Tu vi hắn không cao, ngươi trực tiếp ném hắn ra bên ngoài, chính là làm hắn đi chịu chết." Lạc Hằng nhíu mày, nói xong, nghĩ nghĩ, liền đã đứng dậy muốn đi ra ngoài tìm người.

"Không chết được, trên người hắn có hơi thở của ta, nơi này lại là địa bàn của ta, phụ cận này sẽ không có mấy tên yêu ma dám động thủ với hắn." A Nô Bỉ cười nhạt nói.
Lạc Hằng nghe vậy bước chân một đốn, vẫn gọi ra Nhược Hư kiếm, chạy nhanh đi tìm người.
"Đã nói không chết được." A Nô Bỉ hiện lên vài phần không kiên nhẫn, cuối cùng cũng đuổi kịp bước chân hắn.
A Nô Bỉ lần theo hơi thở của mình lưu lại tìm được mười lăm phút sau liền tìm được người, nhưng khi nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, sát ý lập tức tuôn ra.
Mấy tên yêu ma vây chung quanh Tiểu Linh Đang, chính hai mắt tham lam mà nhìn chằm chằm vào Tiểu Linh Đang, trong số đó có một tên yêu ma là tên thủ vệ mà hôm nay hắn gặp qua.
Tiếng cười trêu chọc lại hết đợt này đến đợt khác.
Mà nguyên bản khuôn mặt sạch sẽ của Tiểu Linh Đang bị lây dính các loại màu sắc chất lỏng, đạo bào màu trắng bị xé rách vài chỗ, màu máu đỏ tươi nhuộm đỏ đạo bào màu trắng, chật vật đến cực điểm.

Hắn trước kia cho dù gặp phải yêu ma, đáy lòng cho dù sợ hãi không chịu được, nhưng hắn cũng sẽ không nhúc nhát mà là hung ác trừng mắt địch nhân, định nhân hung, hắn càng trừng đến càng hung, nhưng mà hắn lúc này đôi tay nắm chặt kiếm, biểu tình trên mặt chỉ có hoảng sợ.
Lạc Hằng thấy vậy, trên mặt nhiễm hàn ý, tay phải một vung, quét bay mấy tên yêu ma, mấy tên yên ma kia đang có ý định đánh trả, bỗng nhiên một cỗ uy áp ập tới, trong nháy mắt bọn chúng liền không thể động đậy được, lúc thấy rõ A Nô Bỉ một bên, động tác trong tay nháy mắt ngừng lại.
"Tôn...!tôn thượng...!sao người lại đến đây?".

Bình Luận (0)
Comment