Phản Phái: Ta Cầu Nguyện Vọng Cừu Nhân Được Gấp Đôi

Chương 7 - Sư Đệ, Ngươi Nói Đúng, Hắn Thật Sự Rất Đáng Ghét

Chương 7: Sư đệ, ngươi nói đúng, hắn thật sự rất đáng ghét

Đại khái sau năm phút, Triệu Tư Minh lại ngồi về vị trí ban đầu, chỉ là không biết có phải bị đâm vào sợi dây thần kinh nào đó hay không mà chân hắn ta run lẩy bẩy, không kiểm soát được.

“Sự đệ, lần này tới vội vàng nên chuẩn bị không đầy đủ! Nhưng ở nhà ta vẫn còn một bộ ngân châm đặt làm riêng, vô cùng rắn chắc, nhất định sẽ cứu được ngươi!”

“Cảm ơn sư huynh!” Nam chính Tiêu Thần cảm động đến rơi nước mắt.

“Đều là người một nhà, là anh em mà, cần gì phải khách sáo với ta? Ngươi cứ yên tâm dưỡng thương trước đi, ngày mai ta lại tới thăm ngươi sau!” Triệu Tư Minh đứng dậy, vỗ nhẹ lên vai Tiêu Thần.

“Tại sao lại là ngày mai mà không phải tối nay luôn?” Tiêu Thần không muốn đợi thêm một ngày nào nữa, hắn ta muốn lập tức khỏe lại.

“Vì ta còn phải đi khám chân của ta đã, không biết đã xảy ra vấn đề gì rồi!”

“…”

Nam chính Tiêu Thần hé miệng: “Vậy sư huynh… ngươi bảo trọng nhé!”

“Ta đi đây, ngày mai gặp!”

Triệu Tư Minh đi cà nhắc đẩy cửa ra, kết quả đụng phải Lâm Bắc Phàm, Lâm Bắc Phàm kinh ngạc nói: “Bác sĩ Triệu, ngươi về sao?”

Triệu Tư Minh cười đáp: “Lâm tiên sinh, ta đi trước nhé, ngày mai lại tới thăm sư đệ ta sau!”

“Ngươi về cũng được, nhưng có một chuyện muốn nói với người một chút!”

“Chuyện gì thế, Lâm tiên sinh cứ nói!”

“Là như vậy, sư đệ ngươi nằm viện ở đây được ta đóng tiền viện phí trước! Bây giờ ngươi đã tới rồi, có thể giúp ta thanh toán khoản tiền này được không! Tổng cộng năm mươi vạn, cảm ơn nhiều!” Lâm Bắc Phàm mỉm cười và nói.

Triệu Tư Minh: “…”

Sư đệ, ngươi nói đúng, hắn thật sự rất đáng ghét!

Cuối cùng, Triệu Tư Minh lòng đau như cắt móc năm mươi vạn tệ ra.

Sau khi nhận tiền, Lâm Bắc Phàm ngồi xe tới bệnh viện Tống thị trong tâm trạng phơi phới.

Tống Vũ Tinh nhìn thấy hắn cũng hơi bất ngờ: “Sao ngươi lại tới đây?”

“Ngươi nói muốn mời ta ăn cơm mà, không được phép chơi xấu!”

“Nhưng ngươi tới sớm quá, vẫn chưa tới giờ tan làm nữa!” Tống Vũ Tinh nhìn giờ.

“Ngươi cứ làm việc của mình đi, ta sẽ ngồi ở đây một lúc, không vội!” Lâm Bắc Phàm cười ha ha, ngồi xuống chơi điện thoại.

Tống Vũ Tinh thay một cái áo khoác khác rồi xách túi lên: “Chúng ta đi thôi!”

Lâm Bắc Phàm ngạc nhiên: “Ngươi không làm việc sao?”

“Hôm nay không làm việc, chuyện khiến ta thấy phiền lòng nhất đều được ngươi giải quyết hết rồi, còn ngồi ở đây làm gì? Thi thoảng làm biếng một chút cũng được mà!" Tống Vũ Tinh nói với vẻ tinh nghịch.

“Đi! Chúng ta đi ngay lập tức!” Lâm Bắc Phàm cất điện thoại đi.

“Hôm nay đi đâu ăn đây?” Tống Vũ Tinh cười hỏi.

“Đi theo ta, ta dẫn ngươi tới một nơi, vừa ngon vừa thực tế!”

“Được!”

Sau nửa tiếng, bọn họ tới một quán cơm nhỏ trong một con phố cổ.

Tống Vũ Tinh nhìn cảnh vật cũ kỹ xung quanh mà vô cùng ngạc nhiên: “Không ngờ một đại thiếu gia như ngươi sẽ tới những nơi thế này đấy?”

“Nghĩ gì thế, lẽ nào ta không thể tới đây ăn cơm sao? Quán cơm này kinh doanh được hai mươi năm rồi, vị nấu ra từ đấu đến cuối không hề thay đổi, hương vị cực ngon! May mà chúng ta tới sớm, bằng không có khả năng không còn chỗ đâu.” Lâm Bắc Phàm cười bảo.

“Nghe ngươi nói rõ ràng mạch lạc như thế chắc là thường tới đây lắm nhỉ! Thành thật khai ra đi, có phải ngươi thường dẫn con gái tới đây không?” Tống Vũ Tinh nói với vẻ hung dữ.

Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Không có, ngươi là người đầu tiên!”

Tống Vũ Tinh vừa nghe vậy, trong lòng thấp thoáng dao động.

“Nếu là cô gái khác, ta đã trực tiếp dẫn bọn họ tới nhà hàng rồi!”

Tống Vũ Tinh: “…”

Sau đó nàng trợn mắt với vẻ giận dữ.

“Ha ha! Nói đùa thôi! Cơ mà, ngươi đúng là cô gái đầu tiên ta dẫn tới đây ăn đấy!” Vẻ mặt của Lâm Bắc Phàm nghiêm túc.

Kiếp trước hay kiếp này đều vậy cả!

Tống Vũ Tinh bị ánh mắt của đối phương nhìn mà rất mất tự nhiên.

Trong lòng nàng ngọt ngào, nói với vẻ hơi khẩn trương: “Ăn nói ngọt xớt, không muốn nói với ngươi nữa, ta muốn chọn món!”

Sau đó, hai người bắt đầu chọn món ăn.

Không thể không nói đúng là quán cơm nhỏ ở đây nấu rất chính tông, hơn nữa giá cả còn phải chăng.

Hai người đều ăn đến mức phải hô to quá đã.

Nhưng chưa đến một lúc, Tống Vũ Tinh đã đặt đũa xuống: “Ta no rồi, ngươi cứ tự nhiên nhé!”

Lâm Bắc Phàm ngạc nhiên: “Sao ăn ít như vậy, không hợp khẩu vị sao?”

Tống Vũ Tinh nói với vẻ ai oán: “Ta phải giảm cân!”

Lâm Bắc Phàm nghĩ ngợi một chút đã hiểu, có khả năng là lời hôm qua đã làm tổn thương trái tim đối phương rồi!

Vì thế hắn giải thích: “Thật ra ta cảm thấy con gái quá gầy không đẹp, cứ như cái sào trúc ấy, gió thổi cái là đổ!”

Tống Vũ Tinh hỏi ngược lại: “Không phải đàn ông đều thích con gái gầy sao?”

Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Đàn ông khác thì ta không biết nhưng ta khá thích người đầy đặn! Giống dáng người của ngươi bây giờ ấy, vừa vặn đẹp, ta rất thích, cho nên đừng giảm béo!”

Trái tim của Tống Vũ Tinh đập như trống.

Thế này có được tính là tỏ tỉnh không?

Nàng giấu đầu hở đuôi, thẹn quá hóa giận nói: “Ngươi cũng không là gì của ta cả! Ta có giảm cân hay không liên quan gì đến ngươi?”

Sau đó nàng lại kéo thức ăn xung quanh đến trước mặt.

Lâm Bắc Phàm ngạc nhiên: “Ngươi làm gì thế?”

Tống Vũ Tinh cầm đũa lên, nói rất hùng hồn: “Ta ăn cơm! Ăn no mới có sức giảm béo chứ!”

Lâm Bắc Phàm nghiêm túc gật đầu: “Nói vô cùng có lý, ta cho ngươi cái đùi gà, hy vọng ngươi chú ý giữ gìn sức khỏe thêm!”

“Cảm ơn! Nếu ta giảm cân thành công cũng có một phần công của ngươi!”

Bình Luận (0)
Comment