Phản Phái Hữu Thoại Thuyết

Chương 56

“Thái Hoa Sơn mau giải thích cho chúng ta! Vì sao xé bỏ khế ước!”

“Đây là đang lấy sinh mệnh của hàng tỉ phàm nhân và người tu chân ra làm trò đùa, nhất định phải giải thích cho rõ!”

“Vì sao xé bỏ khế ước, vì sao xé bỏ khế ước!”

Mấy trăm tu sĩ tụ tập ở sơn môn Thái Hoa Sơn, phẫn nộ rít gào khiển trách.

Lạc Tiệm Thanh ở trên cao nhìn thấy cảnh này liền nhăn lại đôi lông mày. Trên đường đến Thái Hoa Sơn, Lạc Tiệm Thanh cũng đã đoán được sẽ có thể gặp phải chuyện như vậy, nhưng khi tận mắt thấy thì tức giận trong lòng không cách nào bình ổn được.

Trong Tứ đại tông môn, ngoại trừ Quy Nguyên Tông và Thần Kiếm không tới, Đoạn Hồn tông phái ra Tam trưởng lão Đại Thừa sơ kỳ, còn có bốn trưởng lão Độ Kiếp Kỳ, Phi Hoa tông cũng phái bốn trưởng lão Độ Kiếp Kỳ.

Những tu sĩ này phần lớn là quỷ tu Đoạn Hồn tông, Bát đại thế gia cũng tới không ít, đến gần như đông đủ. Còn có rất nhiều môn phái nhỏ cũng phái đại biểu tới, tu sĩ tu vi thấp nhất đã là Nguyên Anh kỳ.

Thấy thế, Lạc Tiệm Thanh nói: “Lần này vì đệ tử nên sư phụ mới rời khỏi Thái Hoa Sơn. Các vị sư bá, việc này không liên quan tới sư phụ, là đệ tử lơ là sơ suất để bị bắt đi. Những tu sĩ dưới kia đúng là khinh người quá đáng, nếu bọn họ cần một lời giải thích, đệ tử nguyện ý gánh trách nhiệm!”

Vừa nói như vậy xong, Ngọc Thanh Tử bên cạnh lại nhíu đôi mày thanh tú nói: “Tiệm Thanh, hẳn là trách ta không bảo vệ được ngươi.”

Lạc Tiệm Thanh lại nói: “Sư bá, cũng không thể trách ngươi được, ta cũng có một phần trách nhiệm.”

Ngọc Thanh Tử lắc đầu, vơ hết tội vào bản thân. Lạc Tiệm Thanh tiếp tục phủ nhận, chủ động xin được trị tội.

Hai người ngươi tới ta đi trong chốc lát, Nghiễm Lăng Tử tôn giả tính khí táo bạo đứng bên cạnh hừ lạnh một tiếng, tức giận nói: “Huyền Linh Tử sư đệ trăm năm không rời sơn môn là vì muôn dân thiên hạ. Hiện giờ hắn đi cứu đồ đệ của mình, đám vô sỉ tiểu nhân này dám đòi hỏi trách cứ? Đuổi hết đám người kia đi cho lão tử!”

Vừa dứt lời, Nghiễm Lăng Tử tôn giả hóa thành một luồng sáng, bay tới sơn môn Thái Hoa Sơn.

Lúc này, các tu sĩ tới gây sự biểu đạt bất mãn vừa lúc chuẩn bị lên núi, lại bị Nghiễm Lăng Tử tôn giả chặn lại. Nhìn dáng người vạm vỡ của người nọ, các tu sĩ từ Độ Kiếp kỳ trở xuống đều sợ hãi đồng loạt lui về sau một bước. Nghiễm Lăng Tử tôn giả tiếp tục trừng mắt nhìn, ngay cả tu sĩ Độ Kiếp kỳ cũng phải khiếp đảm lui về sau.

Tam trưởng lão Đoạn Hồn tông tiến lên một bước, quát lớn: “Nghiễm Lăng Tử! Sao ngươi lại cản đường không cho chúng ta đi lên?”

Nghiễm Lăng Tử tôn giả hỏi lại: “Nơi này là địa bàn của Thái Hoa Sơn chúng ta, ngươi muốn lên là lên sao, ngươi là ai cơ?”

Trưởng lão Đoạn Hồn tông vung vạt áo: “Là Hạo Tinh Tử chưởng môn mời chúng ta vào Thái Hoa Sơn!”

Nghiễm Lăng Tử tôn giả nghe vậy sửng sốt, sau một lúc lâu mới cười nói: “Sư huynh nhà chúng ta mấy năm gần đây có hơi hồ đồ, hắn lại có thể để đám vô sỉ khốn nạn các ngươi vào Thái Hoa Sơn, nhất định là hồ đồ thật rồi.”

“Ngươi!”

Trưởng lão Đoạn Hồn tông bị tức đến nói không lên lời, Tam tổ Mặc gia bên cạnh liền đi lên chắp tay hành lễ, nói: “Nghiễm Lăng Tử đạo hữu, lần này chúng ta tới Thái Hoa Sơn là để tìm cách ứng đối chuyện khế ước bị hủy. Người của Tứ đại tông môn và Bát đại thế gia chúng ta đều biết chuyện khế ước kia. Hiện giờ khế ước bị hủy, nhân tộc và yêu tộc sẽ không còn bị áp chế bởi khế ước, chúng ta phải cẩn thận ứng phó!”

Nghiễm Lăng Tử tôn giả nghe xong cũng có chút do dự, ai ngờ Ngọc Thanh Tử tôn giả lại bay xuống cười lạnh nói: “Trước khi bàn chuyện đại sự, các người còn định khiển trách Huyền Linh Tử sư đệ một chút đúng không? Trách hắn rời khỏi Thái Hoa Sơn, phá hủy khế ước?”

Tam tổ Mặc gia còn chưa mở miệng, một trưởng lão bên cạnh gã chen miệng nói: “Khiển trách Huyền Linh Tử tôn giả không phải là chuyện hiển nhiên sao? Nếu không phải do hắn rời Thái Hoa Sơn, phá hỏng khế ước, nhân tộc chúng ta rõ ràng có thể tiếp tục hòa bình với yêu tộc.”

Nghiễm Lăng Tử tức giận nói: “Thúi lắm!”

Một tiếng gầm lên của tu sĩ Đại Thừa hậu kỳ khiến tu sĩ dưới Độ Kiếp kỳ đồng loạt trắng nhợt cả mặt.

Đôi bên cứ thế giằng co, nhóm người đi cùng Lạc Tiệm Thanh đều đồng loạt trở về phong của mình, chỉ còn lại có Nghiễm Lăng Tử tôn giả và Ngọc Thanh Tử tôn giả còn chắn ở sơn môn, không để những tu sĩ này đi lên.

Chỉ một lát sau, Tả Vân Mặc từ Thương Sương phong chạy tới. Nhìn thấy cảnh tượng hai phe giằng co, y bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nói: “Nghiễm Lăng Tử sư thúc, Ngọc Thanh Tử sư thúc, sư phụ lệnh đệ tử tới dẫn những tiền bối này vào.”

Nghe xong lời này, Nghiễm Lăng Tử tôn giả tức giận dậm chân một cái, sắc mặt Ngọc Thanh Tử tôn giả cũng sầm lại.

Chưởng môn Thái Hoa Sơn dù sao cũng là Hạo Tinh Tử tôn giả, cho dù Nghiễm Lăng Tử và Ngọc Thanh Tử có không vui thì cũng không thể làm trái ý chưởng môn. Đám tu sĩ kia nghe Tả Vân Mặc nói thế đều đắc ý, bọn họ nghênh ngang đi tới sơn môn Thái Hoa Sơn.

Một tiếng trào phúng nho nhỏ vang lên trong đám người: “Tưởng thế nào, cuối cùng ngay cả tôn giả Đại Thừa kỳ và Độ Kiếp kỳ cũng phải nhường đường cho chúng ta, thật đúng là… A a a!!!”

Một đạo kiếm quang màu vàng xuyên qua miệng người vừa nói, máu tươi chảy ròng ròng.

Đệ tử Mặc gia vừa nói kia thống khổ tru lên, trưởng lão Mặc gia thấy thế lại càng phẫn nộ không thôi, nhưng bọn họ còn chưa kịp mở miệng khiển trách đã thấy một bóng người mặc đồ trắng xuất hiện ở sơn môn Thái Hoa Sơn.

Mọi người đều kinh sợ, ánh mắt Huyền Linh Tử lạnh lẽo quét qua bọn họ, sau đó giơ thẳng kiếm về phía trước, lạnh nhạt nói: “Ai dám bước qua một bước thì đừng trách kiếm bản tôn vô tình. Đến một người giết một người, đến vạn người giết vạn người!”

Uy áp cuồn cuộn khủng bố đè lên đầu những người ở đây.

Tam trưởng lão Đoạn Hồn tông tức đến run rẩy ngón tay: “Huyền Linh Tử! Ngươi làm gì vậy? Chưởng môn Thái Hoa Sơn của các ngươi mời chúng ta đi vào, ngươi dựa vào đâu mà ngăn cản không cho chúng ta vào? Ngươi còn dám nói muốn giết chúng ta, bản tôn không tin ngươi dám làm chuyện trái đạo nghĩa này!”

Vừa dứt lời, Tam trưởng lão kia đã đi vào trong Thái Hoa Sơn. Nhưng khi chân của lão vừa vượt qua ranh giới, một đạo kiếm quang màu vàng lập tức hạ xuống, cắt đứt chỗ chân lão vừa vượt quá! Máu như cột nước phun ra, Tam trưởng lão kia đau đến kêu gào, chỉ vào Huyền Linh Tử mắng: “Huyền Linh Tử, ngươi lại dám làm như vậy, ngươi khinh người quá đáng!”

Huyền Linh Tử cũng không thèm nhìn lão, nâng tay lên, lại một đạo kiếm quang hạ xuống.

“A a a!”

Hai ngón tay Tam trưởng lão vô tình vượt qua lại bị chém đứt.

Người Đoạn Hồn tông lập tức đi lên đỡ trưởng lão nhà mình về, cẩn thận trị liệu.

Từng giọt máu men theo thân kiếm của Huyền Linh Tử rơi xuống, hắn mặc một bộ áo bào trắng, tóc đen không gió mà bay, cầm trong tay một thanh bảo kiếm Huyền Thiết, một mình đối mặt với mấy trăm tu sĩ tinh anh. Cũng chỉ có một người một kiếm nhưng không ai dám cử động, thậm chí lén lui về sau, không dám đứng ở phía trước đội ngũ.

Vừa rồi những người này mắng to thế nào, biểu hiện hiên ngang lẫm liệt bao nhiêu, hiện tại lại sợ hãi rụt rè bấy nhiêu.

Sau một hồi, Tứ tổ Bạch gia tiến lên một bước, trong tay nắm trường thương Bạch Ngọc. Lão đi tới trước mặt Huyền Linh Tử, lại cẩn thận không để bước quá ranh giới kia, mắng nói: “Huyền Linh Tử tôn giả, tuy nói cảnh giới ngươi rất cao, nhưng trước mặt chúng ta ngươi cũng chỉ là một tiểu bối. Lần này là ngươi hủy khế ước, ngươi không ăn năn hối lỗi, ngược lại ở đây dưỡng võ dương oai, thế mà coi được à?”

Huyền Linh Tử nâng mắt nhìn về phía Tứ tổ Bạch gia.

Thấy đối phương không phản bác, Tứ tổ Bạch gia âm thầm vui vẻ, nhưng ở mặt ngoài lại giả vờ một bộ đường hoàng khẳng khái nói: “Có điều, nếu là đệ tử của ngươi xảy ra chuyện thì ngươi đi cứu y cũng có thể chấp nhận được. Nhưng mà loại chuyện này về sau phải thương lượng với chúng ta, không thể một mình ngươi quyết định.”

Nghe xong lời này, Lạc Tiệm Thanh tức giận đến nỗi muốn xông lên chất vấn đối phương, ai ngờ lại bị Huyền Linh Tử vươn tay ngăn lại.

Huyền Linh Tử hỏi: “Bản tôn vì sao phải thương lượng với các ngươi?”

Tứ tổ Bạch gia nói rất đương nhiên: “Bởi vì chuyện ngươi rời Thái Hoa Sơn không chỉ liên quan tới ngươi, mà còn liên quan tới người trong thiên hạ.”

Huyền Linh Tử nhẹ nhàng “À” một tiếng, nói: “Thì ra là thế.”

Tứ tổ Bạch gia có chút đắc ý: “Ngươi biết sai là tốt, về sau còn có thể sửa lại. Lần sau chú ý không nên làm việc tùy tiện, cần lo nghĩ tới quan hệ hai tộc.”

Huyền Linh Tử hơi gật đầu: “Phải, không có lần sau.”

Tứ tổ Bạch gia sửng sốt, nghi ngờ nói: “Không có lần sau?”

Huyền Linh Tử một tay cầm kiếm, nhẹ nhàng cử động cổ tay, bình tĩnh nói: “Phải, từ nay về sau sẽ không có khế ước gì hết.”

Mọi người đều ngây ra, không rõ ý Huyền Linh Tử là gì.

Nghiễm Lăng Tử thấy thế cười ha hả, mắng: “Sư đệ ngươi quá khéo rồi, đối với đám tiểu nhân vô sỉ này ngươi phải mắng thẳng mặt ấy! Sư đệ ta ở Thái Hoa Sơn trăm năm không rời sơn môn, làm như vậy không phải vì mạng của đám vô sỉ các ngươi, làm như vậy là vì thiên hạ muôn dân! Hiện giờ sư đệ ta vì cứu đồ đệ mà phải rời núi, các ngươi lại đồng loạt tới khiển trách hắn. Xin hỏi! Lúc trước kí khế ước với yêu tộc là các ngươi sao!”

Mọi người á khẩu không trả lời được.

Nghiễm Lăng Tử hỏi lại: “Vậy yêu tộc có phải vì kiêng kị thực lực của các ngươi nên mới kí khế ước không?”

Mọi người không phản bác được.

Nghiễm Lăng Tử cười lạnh một tiếng, còn chưa mở miệng, Ngọc Thanh Tử bên cạnh lại châm chọc nói: “Trên đời này chỉ có Ma Tôn mới có tư cách khiển trách sư đệ ta, đám người tham lam chỉ biết ngồi mát ăn bát vàng như các ngươi, đã không giúp ích được gì lại còn dám tới khiển trách sư đệ ta? Nếu không phải sư đệ ta bị nhốt trăm năm thì trong các ngươi ai có thể hưởng được hòa bình trăm năm!”

Trưởng lão Đoạn Hồn tông bất mãn nói: “Đây là vì muôn dân thiên hạ, đây là vì nhân tộc…”

“Thúi lắm!” Nghiễm Lăng Tử trừng to mắt: “Sư đệ ta buông bỏ tự do, Ma Tôn kia cũng tự nguyện canh giữ biên cảnh, vào đến trong miệng ngươi lại trở thành đương nhiên? Sư đệ ta nguyện ý làm việc này vì nhân tộc là quyết định của hắn, hiện tại hắn làm trái với khế ước chính mình lập ra, đám khốn nạn núp sau hưởng hòa bình các ngươi dựa vào đâu mà đòi khiển trách hắn?”

Một trưởng lão Bạch gia giải thích: “Chúng ta cũng lập công ở đại chiến giữa hai tộc, chúng ta đều chém giết yêu tộc…”

Nghiễm Lăng Tử phẫn nộ tiến lên trước, vừa muốn mở miệng đã bị Huyền Linh Tử ngăn lại.

Huyền Linh Tử liếc mắt nhìn Nghiễm Lăng Tử một cái, Nghiễm Lăng Tử cho rằng sư đệ nhà mình đã mềm lòng. Gã tức giận nói: “Sư đệ, sao ngươi có thể nhẫn nhịn mãi thế. Đám người kia hưởng thụ hòa bình mà ngươi và Ma Thiên Thu hi sinh bản thân mang đến, bây giờ còn muốn khiển trách ngươi, đúng là lòng tham không đáy!”

Ai ngờ Huyền Linh Tử lại nói: “Sư huynh không cần tức giận, nếu bọn họ có khả năng thế thì để bọn họ lập khế ước với yêu tộc đi.”

Vừa dứt lời, Huyền Linh Tử liền dẫn Lạc Tiệm Thanh rời đi. Mới đi được vài bước hắn liền nói với Lạc Tiệm Thanh: “Không cần để ý những người này, trên đời có rất nhiều người vô sỉ, cũng có rất nhiều người vô lý. Tiệm Thanh, nếu ngươi tức vì bọn họ, thì chỉ có thiệt thân.”

Lời này nói không lớn không nhỏ, mọi người đều có thể nghe thấy.

Lạc Tiệm Thanh giờ mới biết sư phụ nhìn như luôn không vui không giận nhà mình lại vẫn có một mặt quyết đoán đoạn tuyệt như vậy. Y nở nụ cười, gật gật đầu với Huyền Linh Tử.

Chờ hai người chuẩn bị rời đi thì Lạc Tiệm Thanh lại nhớ tới một chuyện, nhanh chóng xoay người nói: “Gia sư có nói, không ai được bước vào Thái Hoa Sơn nửa bước! Nếu bước vào tự gánh lấy hậu quả!” Sau khi nói xong, dưới ánh mắt kinh ngạc của Huyền Linh Tử, Lạc Tiệm Thanh cười híp mắt cùng hắn bay về Ngọc Tiêu phong.

Vào Ngọc Tiêu phong, chuyện đằng sau đã không còn liên quan tới hai thầy trò Lạc Tiệm Thanh.

Trên Ngọc Tiêu phong, một mảnh rừng trúc xanh biếc nhẹ lay động. Hết thảy đều y như lúc Lạc Tiệm Thanh rời đi, nhưng Lạc Tiệm Thanh lại cảm thấy như mình đã rời khỏi đây nhiều năm, có cảm giác tái biệt rồi gặp lại.

Lúc trước Phật Tử nói không sai, tuyệt cảnh sinh tử thường sẽ mang đến đột phá, nhưng cũng mang theo nguy hiểm tới tính mạng. Không ai muốn đặt tính mạng của mình lên vách núi để đánh cuộc một lần vận khí, vậy nên loại chuyện đột phá sau hiểm cảnh này về sau càng ít càng tốt. Nhớ tới cảm giác bị Luân Hồi Liệt Viêm tra tấn trong Thông Thiên Ma đỉnh, Lạc Tiệm Thanh cảm thấy cả người phát đau, đời này cũng không muốn trải qua lần thứ hai.

Trở lại nhà trúc, Lạc Tiệm Thanh thấy trên bàn có một quyển sách đang mở.

Huyền Linh Tử nói: “Ngày ấy nghe được Ngọc Thanh Tử sư tỷ truyền âm, vi sư lập tức tới Thương Sương phong, không có thu dọn đồ đạc. Tiệm Thanh, vi sư biết ngươi mất tích, mười ngày đều canh giữ ở Thương Sương phong không rời đi, ngươi có trách vi sư… không đi tìm ngươi sớm hơn không?”

Lạc Tiệm Thanh lắc đầu nói: “Sẽ không. Vừa rồi đám tiểu nhân kia nói sư phụ không để ý an nguy của thiên hạ muôn dân, nhưng ta biết ngươi đã hi sinh rất nhiều cho thiên hạ muôn dân.” Dừng một chút, Lạc Tiệm Thanh hỏi: “Có điều sư phụ, ngươi tới Thương Sương phong làm gì?”

Nghe được đồ nhi an ủi, Huyền Linh Tử cảm thấy trong lòng ấm áp, hắn không nhịn được nắm chặt tay Lạc Tiệm Thanh, nhẹ giọng nói: “Tới Thương Sương phong trông chừng bản mệnh đăng của ngươi, nhìn nó còn cháy, vi sư mới có thể yên tâm một chút.”

Giọng nói Huyền Linh Tử rất bình tĩnh, chỉ nói mấy câu đã khiến Lạc Tiệm Thanh tưởng tượng ra cảnh tượng lúc đó.

Suốt mười ngày, Thái Hoa Sơn lớn như vậy chỉ còn một nửa, mọi người đều tới Ma Vực tìm kiếm y, nhưng sư phụ của y lại bị vây trong ngọn núi này, không thể tự mình đi tìm y. Trong điện Lăng Vân, sư phụ y đứng trước tháp bản mệnh đăng nhìn mười ngày, chợt thấy bản mệnh đăng của y sắp tắt, lúc này mới không kiềm nén được lao ra khỏi sơn môn, hủy bỏ khế ước.

Người bên ngoài không biết Huyền Linh Tử là một ngươi kiềm chế bản thân, đại nghĩa vô tư thế nào, nhưng Lạc Tiệm Thanh biết. Xin hỏi trên đời này, có ai chịu ở trên Thái Hoa Sơn hơn trăm năm vì hàng tỉ người chưa bao giờ gặp mặt, canh giữ ở đó một trăm năm mà chưa hề bước ra ngoài?

Trăm năm trước, Huyền Linh Tử tôn giả kinh tài tuyệt diễm, được người trong thiên hạ sùng kính.

Mà trăm năm sau, người trong thiên hạ chỉ biết Huyền Linh Tử tôn giả chính là tu sĩ Hóa Thần kỳ duy nhất, lại không còn kính ngưỡng của năm đó.

Huyền Linh Tử năm nay mới hơn ba trăm tuổi, lại như một lão giả, bỏ qua mọi chuyện, một mình canh giữ trên Thái Hoa Sơn. Cho dù là Hạo Tinh Tử tôn giả, cũng thường xuyên xuống núi, chỉ riêng Huyền Linh Tử, lại không thể rời Thái Hoa Sơn nửa bước.

Huyền Linh Tử trả giá thanh xuân cho nhân tộc, cũng chặt đứt chín phần hi vọng có thể tấn giai thành tiên.

Vậy mà đám tu sĩ vô sỉ kia đối đãi với hắn thế nào?

Bọn họ coi đó là chuyện đương nhiên, cho rằng đó chính là việc Huyền Linh Tử nên làm. Tu vi ngươi đã cao, vậy thì ngươi phải buông bỏ hi vọng thành tiên, ngoan ngoãn ở Thái Hoa Sơn tuân thủ khế ước, không được đi tìm cơ duyên đột phá.

Trăm năm trước Huyền Linh Tử tôn giả đã bước vào Hóa Thần kỳ, trăm năm sau… vẫn là Hóa Thần sơ kỳ.

Chuyện này đã nói lên hết thảy.

Nghĩ vậy, trong lòng Lạc Tiệm Thanh có chút đau đớn. Y ôm lấy sư phụ nhà mình, Huyền Linh Tử cũng ôm lại Lạc Tiệm Thanh, chỉ nghe Lạc Tiệm Thanh nói: “Ngươi nhất định phải thành tiên. Ngươi rõ ràng có thể thành tiên, ngươi hơn hai trăm năm đã bước vào Hóa Thần, ngươi nhất định có hi vọng thành tiên.”

Huyền Linh Tử cũng không rõ đồ nhi nhà mình sao lại đột nhiên nói như vậy, nhưng hắn lại bất đắc dĩ nói: “Thành tiên nào có dễ dàng như vậy?”

Lạc Tiệm Thanh hỏi: “Thế nào, ngươi còn hơn bốn nghìn năm tuổi thọ, nhất định có thể thành tiên.”

Huyền Linh Tử lại lắc đầu: “Mấy vạn năm, thành tiên chỉ là một màn che, trong Tu Chân giới chưa ai thành tiên.”

Những lời này có chút quen tai, Lạc Tiệm Thanh thoáng nghĩ ngợi, bỗng nhớ lại: “Đúng rồi, sư phụ, trước kia ta từng nghe vị thần đan cấp chín kia nói, đã nhiều năm trôi qua, chưa từng có Phật tu nào tu thành Phật. Chẳng lẽ cũng chưa ai thành tiên?” Dừng một chút, Lạc Tiệm Thanh nói: “Không đúng, ta từng nghe nói, hai ngàn năm trước đã có người thành tiên. Hình như là một vị lão tổ của Bạch gia?”

Huyền Linh Tử nói: “Đồn bậy, không thể tin.”

Lạc Tiệm Thanh á khẩu không trả lời được. Y cẩn thận ngẫm nghĩ một phen, lại nghĩ tới một chuyện: “Sư phụ, ngươi có biết… Cửu Liên tôn giả không?”

Huyền Linh Tử lúc này đang ôm eo đồ nhi nhà mình, không để ý gì. Chợt nghe bốn chữ “Cửu Liên tôn giả”, hắn bỗng cứng đờ, vẻ mặt thay đổi, sau đó lại nhanh chóng che giấu.

Huyền Linh Tử bình tĩnh hỏi: “Sao đột nhiên lại hỏi vị tôn giả này?”

Lạc Tiệm Thanh kể lại cho Huyền Linh Tử chuyện lúc trước Ngọc Thanh Tử tôn giả nói.

Suy tư trong chốc lát, Huyền Linh Tử nói: “Sư tổ khai sơn ra Thái Hoa Sơn ta chứng thật là đã thành tiên. Khi đó, Ngọc Tiêu phong chỉ là một phong bình thường trong bảy phong mà thôi, mãi đến sư tổ Cửu Liên – phong chủ thứ ba của Ngọc Tiêu phong xuất hiện, hắn sáng tạo ra một cách tu luyện mới cho Ngọc Tiêu phong, yêu cầu cực cao đối với căn cốt người tu luyện, hơn nữa để lại một quyển công pháp “Cửu Liên Bản Tâm Lục”.”

Nghe Huyền Linh Tử nói, Lạc Tiệm Thanh có chút mờ mịt.

Trong ý thức của Lạc Tiệm Thanh, Ngọc Tiêu phong từ trước đến nay luôn siêu việt hơn sáu phong còn lại, là tồn tại không giống bình thường.

Huyền Linh Tử tiếp tục nói: “Uy lực của “Cửu Liên Bản Tâm Lục” rất mạnh, nhưng mà căn cốt tầm thường thì ngay cả nhập môn cũng không thể đạt tới, công pháp này yêu cầu căn cốt siêu phẩm. Ngoại trừ căn cốt siêu phẩm, căn cốt nhất phẩm cực phẩm cũng miễn cưỡng có thể tu luyện, ví dụ như sư phụ của vi sư, căn cốt nhất phẩm cực phẩm.”

Chuyện này Lạc Tiệm Thanh biết, y gật gật đầu: “Cửu Liên sư tổ lợi hại vậy sao? Có thể ngăn cơn sóng dữ, để Ngọc Tiêu phong vượt trội hẳn lên?”

Huyền Linh Tử mỉm cười, nhìn bộ dáng tò mò của đồ nhi nhà mình, dịu dàng nói: “Không phải lợi hại, mà là rất lợi hại. Tiệm Thanh, mấy vạn năm, thế gian không thiếu nhân tài. Hai trăm năm vi sư đã bước vào Hóa Thần, có thể xem như thiên tài đứng đầu trong một vạn năm, nhưng tốc độ của ngươi còn nhanh hơn vi sư, nói không chừng có thể vượt vi sư. Nhưng Cửu Liên tôn giả, chứng thật là thiên tài giỏi nhất từ khi Thái Hoa Sơn khai sơn tới nay. Hắn biết luyện đan, luyện khí, am hiểu trận pháp và phù lục. Ngươi có biết hắn mất bao lâu để bước vào Hóa Thần không?”

Lạc Tiệm Thanh nhíu lông mày: “Hai trăm năm?”

Huyền Linh Tử cười nói: “Là một trăm tám mươi chín năm.”

Lạc Tiệm Thanh càng thêm ôm chặt sư phụ nhà mình, bất mãn nói: “Thì sao? Trong lòng ta, hắn không thể sánh bằng sư phụ.”

Nghe lời này, tai Huyền Linh Tử đỏ lên, nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Ngươi rốt cuộc muốn biết cái gì?”

Lạc Tiệm Thanh do dự trong chốc lát, rốt cục vẫn đem chuyện Thanh Quân và Cửu Liên tôn giả nói ra. Lúc nghe kể đến Thanh Quân nói “Thiên biến”, vẻ mặt Huyền Linh Tử hơi đổi một chút, trong mắt hiện lên vẻ mờ mịt và cảnh giác, nhưng hắn vẫn lắc đầu nói: “Ngọc Thanh Tử sư tỷ thích xem sách cổ, học thức uyên bác, nàng biết nhiều hơn vi sư.”

Lạc Tiệm Thanh hỏi: “Sư phụ ngươi cũng không biết trong mấy trăm năm kia đã xảy ra chuyện gì sao?”

Huyền Linh Tử lắc đầu: “Vi sư chỉ biết là trong mấy trăm năm kia, tu sĩ mất tích không chỉ có hai người Cửu Liên sư tổ và Mặc gia lão tổ. Dòng chính Mặc gia vốn có chín tu sĩ Đại Thừa kỳ, trăm năm sau đó, toàn bộ đều mất tích. Thái Hoa Sơn, ngoại trừ Cửu Liên sư tổ, phong chủ Thanh Lam phong, phong chủ Liệt Hỏa phong và phong chủ Ngự Thú phong cũng mất tích. Khi đó còn có rất nhiều đại tông môn hiện giờ đã bị tiêu diệt, trong đó, tu sĩ đỉnh cấp trong tông môn bọn họ cũng đều mất tích hoặc tử vong.”

Dừng một chút, Huyền Linh Tử hỏi: “Tiệm Thanh, ngươi cũng đã biết, nhân tộc hiện giờ không phồn vinh như trước?”

Lạc Tiệm Thanh gật đầu: “Phải, bởi vì mấy vạn năm đánh với yêu tộc, nhân tộc và yêu tộc đều tổn thất lớn. Nhất là trận chiến ngàn năm trước, đại năng nhân tộc chết vô số, thiên tài tinh anh cũng chết vô số, có điều hai thần thú yêu tộc có thể đạt tới Hóa Thần kỳ cũng đều ngã xuống.”

Huyền Linh Tử gật đầu: “Không sai, cho nên một trăm năm, sau khi vi sư bước vào Hóa Thần kỳ, yêu tộc không dám phát động chiến tranh, bởi vì thực lực hai tộc đều giảm. Nhưng mà ba vạn năm trước, ở thời đại của Cửu Liên sư tổ, tu sĩ Nguyên Anh ở khắp nơi, tu sĩ Hóa Thần kỳ đã gần trăm người.”

Lạc Tiệm Thanh giật mình, không dám tin nói: “Trăm người?!”

Huyền Linh Tử nói: “Không sai, con số mà phong chủ Ngọc Tiêu phong truyền xuống là chín mươi sáu người. Nhưng sau mấy trăm năm mà ngươi nói kia, tu sĩ Hóa Thần kỳ trong thiên hạ chỉ còn lại có mười ba người, bảy mươi hai thần thú cường đại nhất yêu tộc cũng chỉ còn lại có chín vị. Mấy trăm năm kia là cấm kỵ của yêu tộc, cũng là cấm kỵ của Mặc gia, lại càng là… cấm kỵ của Thái Hoa Sơn.”
Bình Luận (0)
Comment