Phản Phái Hữu Thoại Thuyết

Chương 23

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa

Lưu Diễm cốc nằm ở phía Bắc Xương Châu, chiếm một phần mười diện tích Xương Châu.

Cho dù là sử dụng pháp bảo phi hành Địa giai thì muốn đi một vòng quanh Lưu Diễm cốc cũng mất ít nhất mười ngày, vậy nên đi cả một ngày trong Lưu Diễm cốc cũng không thấy được một bóng người.

Lạc Tiệm Thanh lúc ở ngoài Lưu Diễm cốc đã định sẵn một vị trí với các đệ tử Thái Hoa Sơn, mọi người vào Lưu Diễm cốc thì lập tức tới chỗ đó tập hợp. Nếu có ai dám can đảm cãi lệnh, nhẹ thì bị nhốt vào Huấn Giới môn chịu phạt, nặng thì trực tiếp đuổi khỏi Thái Hoa!

Khi Lạc Tiệm Thanh tới vị trí định sẵn thì phải đợi tầm nửa ngày mới thấy Vệ Quỳnh Âm.

Trong vòng ba ngày, tất cả các đệ tử, ngay cả Lý Tu Thần vẻ mặt không tình nguyện cũng tới.

Lạc Tiệm Thanh nhìn lướt qua Lý Tu Thần, sau đó nhìn quanh một vòng: “Thái Hoa Sơn chúng ta lần này phái chín người vào Lưu Diễm cốc. Theo ta được biết, trong số những người vào Lưu Diễm cốc có mười người đạt tới Kim Đan hậu kỳ, Diêm Túc Đoạn Hồn tông thì đã có tu vi nửa bước Nguyên Anh. Vậy nên đệ tử Trúc Cơ kỳ phải đặt an toàn lên trên hết, tìm kiếm cơ duyên. Còn đệ tử Luyện Khí kỳ…”

Lạc Tiệm Thanh hơi ngừng lại, mỉm cười nhìn Vệ Quỳnh Âm và Giải Tử Trạc đứng bên cạnh: “Tam sư muội, Tứ sư đệ, tỉ lệ tử vong của tu sĩ Luyện Khí kỳ trong Lưu Diễm cốc rất cao, không bằng ba người chúng ta mỗi người mang theo một người đệ tử, bảo vệ tính mạng bọn họ. Còn cơ duyên pháp bảo thì tùy thuộc vận mệnh của bọn họ?”

Vệ Quỳnh Âm đồng ý.

Giải Tử Trạc lại giật giật khóe miệng: “Đại sư huynh, không thể như vậy. Ta thay thế Nhị sư huynh tới Lưu Diễm cốc không rõ đầu cuối này, ta không muốn một chút nào ấy. Hiện tại tới rồi thì cũng thôi, còn phải mang theo một tên kéo chân sau? Trước đó ta đã từng tuyên bố, ở trong này, ta là sư huynh của rất nhiều người.”

Ánh mắt của mọi người lập tức chĩa tới Lý Tu Thần.

Trong ba đệ tử Luyện Khí kỳ, một người thuộc Thương Sương phong, một người thuộc Bích Tham Phong, chỉ có Lý Tu Thần là đệ tử Hạo Minh phong, ý của Giải Tử Trạc quá rõ rồi. Tuy Lý Tu Thần là đệ tử Hạo Minh phong, nhưng Giải Tử Trạc là Đại sư huynh Hạo Minh phong lại nhấn mạnh mình là sư huynh của nhiều người, tất nhiên là không muốn dẫn dắt Lý Tu Thần đi lịch hiểm.

Lạc Tiệm Thanh rất rộng lượng nói: “Vậy Tứ sư đệ ngươi dẫn vị sư muội Thương Sương phong này đi.”

Giải Tử Trạc cười hắc hắc: “Sư huynh thật tốt.”

Lạc Tiệm Thanh không để ý tới gã: “Tam sư muội, vị sư đệ Bích Tham Phong này ngươi mang theo đi. Còn vị sư đệ Hạo Minh phong này, ngươi theo sau ta đi.”

Lý Tu Thần theo bản năng rụt người lại một chút, nhưng nhìn thấy nụ cười của Lạc Tiệm Thanh, hắn vẫn bất đắc dĩ gật đầu.

Lạc Tiệm Thanh mỉm cười nhìn hắn, mọi người nhanh chóng chia làm sáu đường, đều tự mình tìm kiếm cơ duyên. Ba đệ tử Trúc Cơ kỳ mỗi người một tổ, ba đệ tử Kim Đan kỳ mỗi người mang một đệ tử Luyện Khí kỳ.

Vị sư muội Thương Sương phong kia nhìn Lạc Tiệm Thanh cưỡi bảo thuyền phi hành rời đi, hâm mộ nuốt nước miếng một cái, nhỏ giọng nói: “Có thể chung sống một năm với Đại sư huynh ở Lưu Diễm cốc, người kia sao lại may mắn thế chứ...”

Giải Tử Trạc nghe vậy mở mắt trừng trừng: “Vị tiểu sư muội này, ở cùng ta không tốt sao?”

Lưu Diễm cốc một khi mở ra sẽ mở ba ngày. Ba ngày sau cửa sẽ đóng, một năm sau sẽ tự động đưa những người còn sống ra ngoài.

Nghe Giải Tử Trạc nói, sư muội Luyện Khí tầng chín kia ngượng ngùng cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Tứ sư huynh… cũng rất tốt. Nhưng đệ tử Thái Hoa Sơn chúng ta đều biết Đại sư huynh hàng năm đều ở trên Ngọc Tiêu phong, bình thường chúng ta không nhìn thấy y. Hơn nữa Đại sư huynh y...” Mây hồng trên mặt lại đậm thêm vài phần, sư muội này tiếp tục nói: “Bộ dáng Đại sư huynh tuấn lãng, thực lực lại cao như vậy, nữ đệ tử Thái Hoa Sơn ngưỡng mộ y không đếm xuể nữa. Ta... Ta cũng là một trong số đó.”

Giải Tử Trạc: “...”

Một lúc sau, Giải Tử Trạc vẫn chưa từ bỏ ý định nói: “Bộ dạng ta tuy rằng không đẹp mắt bằng Đại sư huynh, nhưng cũng tính là ngọc thụ lâm phong.” Nói xong, Giải Tử Trạc vung quạt hỏi: “Hơn nữa ngươi xem, ta bây giờ là Kim Đan sơ kỳ, ta còn là Đại sư huynh Hạo Minh phong, sư muội, ta có phải là...”

“Không giống thế, Tứ sư huynh, Đại sư huynh trong lòng chúng ta thì chính là thần!”

Giải Tử Trạc: “...”

Giống như không phát hiện sự bất mãn từ Giải Tử Trạc, sư muội nắm chặt hai tay, nhỏ giọng lầu bầu: “Thái Hoa Sơn chúng ta không phải còn có khúc sơn ca sao?”

Giải Tử Trạc sửng sốt, bỗng nhiên cười âm hiểm: “Ngươi nói... Chẳng lẽ là bài hát kia?”

Sư muội lập tức gật đầu: “Đúng vậy, chính là bài sơn ca hát cho Đại sư huynh!”

Giải Tử Trạc cười ha hả, gã lấy chiếc thảm cũng giống như pháp bảo phi hành ra, mang theo vị sư muội này rời đi. Vừa đi vừa cố ý nói: “Sư muội, một năm sau ngươi thấy Đại Sư huynh thì phải hát bài hát này cho y nghe.”

Sư muội không hiểu ra sao: “...?”

Bên này, Giải Tử Trạc và vị sư muội kia là nhóm rời đi cuối cùng. Mà bên kia, Lạc Tiệm Thanh đã sớm mở bảo thuyền phi hành đi được hơn mười dặm.

Trên bảo thuyền, Lạc Tiệm Thanh luôn đả tọa tu luyện, hoàn toàn không để ý tới Lý Tu Thần. Y cũng không lo lắng Lý Tu Thần sẽ làm gì mình, đừng nói Lý Tu Thần kia mới chỉ tu vi Luyện Khí tầng bốn, Lạc Tiệm Thanh còn biết, Lý Tu Thần cũng không nhớ chuyện mình muốn giết hắn lúc ở trong bí cảnh.

Trí nhớ của Lý Tu Thần bị một vị đại năng xóa bỏ, mặc dù hắn vẫn cảm thấy hoài nghi về thân phận của Lạc Tiệm Thanh nhưng cũng không biết cái gì.

Vì thế Lạc Tiệm Thanh cứ bình chân như vại chăm chỉ tu luyện, chờ đến khi tiến vào tầng thứ hai, Lý Tu Thần mới gõ cửa phòng y nói: “Đại... Đại sư huynh, chúng ta đã tiến vào khu vực tầng thứ hai.”

Lạc Tiệm Thanh mở mắt, mỉm cười nhìn hắn hỏi: “Vị Lý sư đệ này, ngươi cảm thấy chúng ta nên dừng lại sao?”

Bị hỏi như vậy, Lý Tu Thần khó hiểu hỏi ngược lại: “Đại sư huynh, cái gì gọi là nên dừng lại?”

Lạc Tiệm Thanh nói: “Ta cũng là lần đầu tới Lưu Diễm cốc, mặc dù biết trong Lưu Diễm cốc có không ít cơ duyên, nhưng cơ duyên không dễ tìm như vậy. Phần lớn người tiến vào Lưu Diễm cốc đều sẽ tìm Diễm quả. Trong Diễm quả ẩn chứa linh lực thuần khiết của vị Hỏa Hệ Yêu Tôn thiên giai kia, nghe nói còn ẩn chứa một tia quy luật hệ hỏa. Nhân tu chúng ta tu đại đạo, mà yêu thú lại tu luyện quy luật. Diễm quả trong Lưu Diễm cốc rất nhiều, nhưng diện tích lại khá rộng, có thể trong phạm vi mấy trăm dặm cũng không tìm thấy một Diễm quả.”

Nói đến đây, Lạc Tiệm Thanh hờ hững nâng mắt nhìn Lý Tu Thần, hỏi: “Lý sư đệ, ngươi cảm thấy chúng ta xuống tầng thứ hai là có thể tìm được Diễm quả sao?”

Lưu Diễm cốc là một hiểm địa hình vòng cung, vòng ngoài là tầng thứ nhất, đi vào bên trong có tổng cộng chín tầng. Nghe nói ở chính giữa có con sông Hỏa Diễm, ánh lửa ngập trời. Cho nên ở trong Lưu Diễm cốc, càng đi vào bên trong lửa càng mạnh, uy áp lại càng khó đối phó, nhưng đồng nghĩa Diễm quả càng nhiều.

Lý Tu Thần nói: “Tầng thứ hai chắc là không có Diễm quả gì, diện tích lại rộng. Sư huynh, không bằng chúng ta dừng ở tầng thứ tư đi!”

Lạc Tiệm Thanh nhíu mày hỏi: “A? Vì sao?”

Lý Tu Thần nói: “Tầng thứ tư ở giữa chín tầng, cũng không quá sâu, ta cảm thấy ở trong này sẽ không gặp phải kẻ địch quá mạnh, lại có thể tìm được Diễm quả.”

Lạc Tiệm Thanh cười cười gật đầu đồng ý.

Lý Tu Thần tiến lên, chớp chớp mắt hỏi y một câu: “Sư huynh, ngươi thật sự không biết… TV là gì sao?”

Lạc Tiệm Thanh kinh ngạc nói: “Đây là yêu thú gì sao?”

Lý Tu Thần lắc đầu rời đi, đi dọc hành lang bảo thuyền còn không ngừng lẩm bẩm: “Nhìn có vẻ không phải người xuyên tới? Chẳng lẽ nói… sau khi ta xuyên đến, hiệu ứng bươm bướm lại lớn như vậy, khiến tình thiết thay đổi lớn đến thế? Nhưng sớm muộn gì cũng sẽ đi theo tình tiết truyện, dù gì y cũng là boss một giai đoạn…”

Lời Lý Tu Thần nói Lạc Tiệm Thanh cũng không hiểu toàn bộ, nhưng y có thể nghe ra đối phương không nghi ngờ thân phận y, trong giọng nói còn vô thức mang theo sát khí.

Sát khí này nhắm vào ai có thể người khác không biết, nhưng Lạc Tiệm Thanh nhớ tới một kiếm lạnh lẽo của đời trước thì hiểu được.

Một tu sĩ Luyện Khí tầng bốn lại có thể muốn giết tu sĩ Kim Đan trung kỳ?

Nói nghe thì vô lý, nhưng trong giọng nói của Lý Tu Thần hoàn toàn là kiên quyết chắc chắn.

Bởi vì hắn chính là nhân vật chính trong “Cầu Tiên”.

Lạc Tiệm Thanh lật tay lấy quyển sách ra đọc lại mấy chương cuối.

Quyển sách này chỉ viết đến đoạn Lưu Diễm cốc kết thúc, Lý Tu Thần gặt hái được rất nhiều trở lại Thái Hoa Sơn. Rõ ràng chỉ là một tu sĩ Luyện Khí kỳ lại nhiều lần biến nguy thành an, đi đến đâu gặp thiên linh địa bảo đến đó, cuối cùng còn tìm được một trái cây màu đỏ như máu.

Trái cây này chính là mục tiêu lần này của Lạc Tiệm Thanh.

Đó không phải Diễm quả, bên trong ẩn chứa rất nhiều năng lượng, Lý Tu Thần chỉ mới hấp thu một phần nhỏ trong đó đã từ Luyện Khí tầng sáu thăng cấp lên Luyện Khí tầng tám. Hơn nữa trong sách có nói, Lý Tu Thần còn giấu nó đi về sau sẽ cần dùng.

Trái cây huyết sắc này Lạc Tiệm Thanh nhất định phải có!

Không chỉ là vì đoạt lấy cơ duyên bảo vật của Lý Tu Thần mà còn vì trợ giúp mình lên cấp, khoảng cách tới người nọ sẽ gần hơn!

“Nếu ta cũng có tu vi Hóa Thần kỳ, Vô Âm… ngươi sẽ ứng đối thế nào!”

Suốt ba ngày ròng, Lạc Tiệm Thanh luôn bế quan tu luyện, đánh sâu vào tầng thứ hai của “Cửu Đoạt Thiên Lục”.

Đoạt thứ nhất trong “Cửu Đoạt Thiên Lục”, đoạt xuân thu cỏ cây.

Nó khiến cỏ cây trên thế gian này thoát khỏi sự khống chế của Thiên Đạo. Vì sao cây liễu phải lay động trong xuân? Vì sao trăm hoa tới mùa thu là phải xơ xác tiêu điều? Đây đều là quy tắc của Thiên Đạo, sau khi đoạt đi xuân thu của cỏ cây, những cây cỏ này có thể bằng vào năng lực của chính bản thân mình, thăng cấp cảnh giới hoặc là biến thành cỏ dại.

Về phần những quy tắc bị đoạt đi này, Lạc Tiệm Thanh có cảm giác nếu y tu luyện tới những cảnh giới sau, e rằng có thể lập ra quy tắc!

Quy tắc do Thiên Đạo lập ra khiến thiên hạ phải tuân theo. Vậy tại sao y không thể lập ra quy tắc?

Mà đoạt thứ hai trong “Cửu Đoạt Thiên Lục”, đoạt sinh linh pháp nghĩa, chính là đoạt đi sự bất bình đẳng giữa chúng sinh.

Thiên Đạo bất công, kiến chỉ có tuổi thọ một ngày, mà yêu thú Long Tộc vừa ra đời đã có thực lực cấp tám. Vạn vật thế gian nên ngang hàng, không ai có xuất phát điểm cao hơn ai, nhân tộc và yêu tộc sẽ không có sự chênh lệch cao thấp, cho dù là con sâu nhỏ trong nước bẩn cũng có sinh mệnh riêng.

Thiên Đạo chân chính là chúng sinh phải ngang hàng.

Đoạt sinh linh pháp nghĩa, tức là đoạt đi quy tắc bất bình đẳng giữa các sinh linh!

Lạc Tiệm Thanh ngồi trên giường đá, không ngừng bấm thủ quyết, một dòng lực lượng vô hình tỏa ra. Lực lượng hư ảo trong khoang thuyền nho nhỏ hóa thành một tấm lụa dài, nhẹ nhàng phất phơ trong không trung. Lực lượng này như có linh tính, vô cùng bướng bỉnh vui chơi trong phòng, nhưng theo khẩu quyết của Lạc Tiệm Thanh, chúng nó dần dần ngoan ngoãn lại.

Giữa lông mày Lạc Tiệm Thanh lại lóe ánh sáng xanh, ba cánh sen xanh tỏa ra ánh sáng vạn trượng.

Tu sĩ tu luyện “Cửu Liên Bản Tâm Lục”, khi tu vi tăng thì hoa văn hoa sen trên mi tâm sẽ hiện lên. Lạc Tiệm Thanh vốn còn lo lắng mình không tu luyện “Cửu Liên Bản Tâm Lục” nữa mà tu luyện sang “Cửu Đoạt Thiên Lục”, thì kiếm văn giữa lông mày phải che giấu thế nào, nhưng điều y không nghĩ tới chính là sau khi tu luyện “Cửu Đoạt Thiên Lục”, giữa lông mày y vẫn còn ba cánh hoa sen xanh!

Chỉ có điều Thanh Liên này có vẻ hoạt bát hơn một chút, trên hoa văn cũng có ánh sáng nhàn nhạt.

Lạc Tiệm Thanh nhắm chặt hai mắt, trong tay dần xuất hiện ánh sáng xanh. Mà xung quanh ánh sáng, lực lượng hư vô cũng xoay tròn, hình thành một lốc xoáy nhỏ. Lốc xoáy này càng lúc càng lớn, đến cuối cùng đã vượt khỏi hạn chế của khoang thuyền, điên cuồng mở rộng ra bên ngoài.

“Úc úc hoàng hoa vô phi bàn nhược, thúy thúy thanh trúc giai thị pháp thân.”

“Thiên Đạo có thường, thường thế nào? Thường cho chúng sinh ngang hàng, thường cho vạn vật bền chí!” (cái từ thường này t cũng bó tay không hiểu gì luôn)

“”Cửu Đoạt Thiên Lục” đoạt thứ hai, đoạt sinh linh pháp nghĩa!”

Ngay lập tức, một dòng linh lực đáng sợ ầm ầm bạo phát, lấy Lạc Tiệm Thanh làm trung tâm, tỏa ra bốn phía. Người đầu tiên uy áp gặp phải chính là Lý Tu Thần đứng ở đầu thuyền, lực lượng vô hình tạo thành từng sợi tơ như kén tằm bao lấy Lý Tu Thần, nhưng ngay khi lực lượng đó muốn cướp đoạt quy tắc Thiên Đạo trên người Lý Tu Thần thì trên người hắn lại tỏa hào quang chói mắt.

Lực lượng kia đột nhiên khựng lại, sau đó đành thả Lý Tu Thần ra, trước khi đi còn vô cùng khinh bỉ hất tà lụa hai cái về phía Lý Tu Thần.

Tất cả chuyện này Lý Tu Thần không biết gì hết, hắn còn đang đứng ở đầu thuyền tò mò đánh giá cảnh sắc trong Lưu Diễm cốc.

Sau đó, lực lượng gia tăng quét qua vô số yêu thú cấp thấp trong Lưu Diễm cốc, thậm chí cuốn lấy thân thể yêu thú cấp năm! Yêu thú cấp năm tương đương với tu sĩ Kim Đan kỳ, yêu thú cấp năm có linh trí trời sinh, thậm chí có thể nói tiếng người, yêu thú cấp năm này là sinh linh duy nhất cảm nhận được lực lượng vô hình, nó điên cuồng giãy dụa muốn thoát ra.

Sau thời gian uống một chén trà, một dòng sáng lấp lánh từ người yêu thú bay ra, phóng thẳng tới Lạc Tiệm Thanh.

Hai hàng lông mày Lạc Tiệm Thanh cau chặt lại, ánh sáng xanh trên người càng chói mắt.

Khí tức của y bỗng tăng mạnh! Trực tiếp đạt tới cảnh giới Kim Đan trung kỳ đại viên mãn, còn một chút xíu nữa là có thể tới Kim Đan hậu kỳ!

Đoạt thứ hai trong “Cửu Đoạt Thiên Lục”, đoạt pháp nghĩa, rốt cục đã luyện thành công!

Bảo thuyền phi hành không ngừng tiến về phía trước, đi đến đâu lực lượng hư vô kia lại vui vẻ càn quét chỗ đó. Nơi nó đi qua đúng là sạch sẽ không thể sạch sẽ hơn, hấp thu hết các quy tắc Thiên Đạo trên người sinh linh và cỏ cây, mỗi ngày còn nhìn chằm chằm Lý Tu Thần như hổ rình mồi.

Nếu không phải kiêng kị hào quang quy tắc Thiên Đạo dày đặc đến mức cách trăm dặm cũng có thể thấy được trên người Lý Tu Thần kia, thì lực lượng này đã nhào tới cắn nuốt Lý Tu Thần sạch sẽ rồi.

Vì thế trong khoảng thời gian này, không ít tu sĩ mới vào Lưu Diễm cốc đều kinh ngạc phát hiện, rất nhiều yêu thú và linh thực đều làm chuyện trái với lẽ thường. Theo lý thuyết, Ám Sa Cuồng xà vừa sinh ra đã đạt cấp ba lại chỉ có cấp hai! Hoa Hắc Hỏa Thư vĩnh viễn không thể lên cấp bốn lại thành công lên cấp bốn!

“Chẳng lẽ hoàn cảnh địa lý trong Lưu Diễm cốc khác những nơi khác?”

Mọi người không thể giải thích.

Bảy ngày sau, Lạc Tiệm Thanh và Lý Tu Thần đi tới tầng thứ tư của Lưu Diễm cốc.

Lạc Tiệm Thanh thu lại bảo thuyền phi hành vào trong nạp giới, hai người bước lên cát đá nóng bỏng, chậm rãi đi trong Lưu Diễm cốc.

Thái độ của Lý Tu Thần với Lạc Tiệm Thanh là vừa kiêng kị vừa ỷ lại. Tu vi của hắn quá thấp, có cây đại thụ Lạc Tiệm Thanh để dựa vào thì quá là tiện; Nhưng hắn vẫn nhớ lần tiến vào di tích Bắc Đẩu chân quân, Lạc Tiệm Thanh từng sai người chặn miệng hắn lại, còn cố định thân thể hắn, khiến hắn mất hết cả mặt mũi.

Nhưng sau mấy ngày ở chung, Lý Tu Thần lại kinh ngạc phát hiện, Lạc Tiệm Thanh hình như không nhớ mấy chuyện kia.

Lý Tu Thần cũng từng cẩn thận hỏi Lạc Tiệm Thanh, nhưng Lạc Tiệm Thanh lại ngạc nhiên hỏi ngược lại: “Hóa ra sư đệ kia chính là ngươi?”

Lý Tu Thần tỉnh ngộ: Hóa ra Lạc Tiệm Thanh cũng không nhớ hắn!

Cũng phải, lúc đầu hắn nghĩ Lạc Tiệm Thanh cũng xuyên tới nên mới cố ý thử, ai dè bị Lạc Tiệm Thanh đạp cho mấy phát. Rồi sau đó ở trong di tích Bắc Đẩu chân quân, do hắn nói sai Lạc Tiệm Thanh mới lấy danh nghĩa Đại sư huynh trừng phạt hắn.

Nghĩ kĩ lại mới thấy Lạc Tiệm Thanh đối xử với hắn cũng không tệ lắm, ít nhất thì tốt hơn nhiều so với Giải Tử Trạc kia.

Nghĩ vậy, Lý Tu Thần cũng có cái nhìn khác về Lạc Tiệm Thanh. Mấy ngày nay hắn ở Hạo Minh phong bị rất nhiều người ức hiếp, dần dần cũng học được ẩn nhẫn, mười lần Giải Tử Trạc khiêu khích thì Lý Tu Thần có thể chịu đựng hai lần, tiến bộ… rất lớn.

Lý Tu Thần nói: “Đại sư huynh, không bằng chúng ta tạm nghỉ ở đây một chút đi?”

Lạc Tiệm Thanh cười nói: “Được.”

Xem đi! Đại sư huynh Thái Hoa Sơn này dễ tính hơn tên Giải Tử Trạc kia nhiều!

Lạc Tiệm Thanh biểu hiện rất bình tĩnh, giống như không khát cầu cơ duyên pháp bảo gì trong Lưu Diễm cốc vậy, chỉ không ngừng tu luyện. Lý Tu Thần bảo dừng lại y sẽ dừng, Lý Tu Thần nói đi y sẽ đi, khiến Lý Tu Thần dần dần thả lỏng, đề phòng trong lòng cũng giảm đi.

Có điều suốt cả đoạn đường Lạc Tiệm Thanh đụng tới không ít Diễm quả.

Diễm quả được đồn đãi là đi ba ngày cũng không thấy một quả, hai người đi một ngày đã tìm được bảy – tám quả!

Đối với Diễm quả này, Lạc Tiệm Thanh rất rộng rãi. Nếu Lý Tu Thần lấy được y sẽ không lấy, Lý Tu Thần không lấy được thì y lấy. Điều này khiến Lý Tu Thần rất cảm kích, “mối thù đạp mặt” và “mối hận bịt mồm” đã bay lên chín tầng mây.

Thậm chí có một đêm Lý Tu Thần còn nói mớ “sau này đẩy boss nhẹ nhàng vui vẻ một chút là được”.

Lý Tu Thần không biết với nhĩ lực của Lạc Tiệm Thanh thì các tu sĩ Kim Đan kỳ bình thường không thể sánh bằng, thậm chí rất nhiều tu sĩ Nguyên Anh kỳ còn kém y. Cho dù Lý Tu Thần nói không phát ra tiếng, chỉ phát ra khí âm thì Lạc Tiệm Thanh cũng có thể nghe ra hắn đang nói gì.

Hai người đi cùng nhau cả một đoạn đường, Lý Tu Thần cảm thấy mình đang dựa lên một cây đại thụ vừa cao vừa mát mẻ, thỏa thích tìm kiếm bảo vật. Lạc Tiệm Thanh cũng rất ung dung, tán tu trên đường vừa thấy đồng phục màu trắng của Thái Hoa Sơn trên người Lạc Tiệm Thanh, còn cảm nhận được tu vi Kim Đan trung kỳ của y liền lập tức hậm hực rời đi.

Đi hơn một tháng, thu hoạch của hai người khá phong phú, Lý Tu Thần cảm kích nhìn Lạc Tiệm Thanh, Lạc Tiệm Thanh lại vẫn hờ hững ung dung.

Lý Tu Thần cảm kích Lạc Tiệm Thanh, nhưng Lạc Tiệm Thanh lại biết, tuy y chia một ít bảo vật gặp được cho Lý Tu Thần, nhưng thu hoạch một tháng này của y lại hơn nửa năm đời trước!

Thiên Đạo bất công như thế đó, Lý Tu Thần vừa dừng lại nghỉ chân, bước một bước đã giẫm trúng Diễm quả. Lạc Tiệm Thanh chỉ có đánh chết yêu thú cấp năm mới có được một Diễm quả.

Hai người đi tiếp ba ngày, rốt cục đụng phải người Đoạn Hồn tông.

Đoạn Hồn tông không chia làm sáu nhóm như Thái Hoa Sơn, bọn họ tụ tập cùng nhau để tìm kiếm càng nhiều cơ duyên. Diêm Túc cầm đầu đã có tu vi nửa bước Nguyên Anh, khi gã đột nhiên xuất hiện thì Lạc Tiệm Thanh mở mắt, ngẩng đầu nhìn về phía đối phương.

Tầm mắt hai người chạm nhau trên không trung.

Một lúc sau Diêm Túc chắp tay nói: “Lạc đạo hữu.”

Lạc Tiệm Thanh chắp tay: “Diêm đạo hữu.”

Diêm Túc hỏi: “Hóa ra Thái Hoa Sơn đều tách ra tìm kiếm cơ duyên?”

Lạc Tiệm Thanh cười nhạt không trả lời.

Đúng lúc này, một nữ tử mặc y phục xanh đứng cạnh Diêm Túc đột nhiên mở miệng, giọng nói the thé: “Sư huynh, chính là tiểu tử kia, ta thấy hắn nhặt được một Diễm quả, sau đó lại đào được một Diễm quả dưới cát!”

Đệ tử Đoạn Hồn tông đỏ mắt nhìn Lý Tu Thần bên cạnh Lạc Tiệm Thanh.

Lạc Tiệm Thanh cũng có chút kinh ngạc nhìn về phía Lý Tu Thần.

… Lý Tu Thần mới đi ra ngoài có một khắc, vậy mà lấy được hai Diễm quả?!

Tầm mắt nóng bỏng của chín người Đoạn Hồn tông đều chĩa về phía Lý Tu Thần, nữ tử mặc y phục xanh kia ghen tị ra mặt, tiểu tử đó chỉ là Luyện Khí kỳ, mang ngọc mắc tội, hắn vốn không có tư cách có được nhiều Diễm quả như vậy. Nhưng Diêm Túc lại phất tay ngăn cản lời nói của nữ tu kia, gã tiến lên một bước hỏi: “Lạc đạo hữu, xin mạo muội hỏi một câu, hiện giờ hai vị có bao nhiêu Diễm quả?”

Lời này vừa nói ra, vẻ mặt lập tức nghiêm túc lại.

Diêm Túc lại nói: “Tại hạ cũng biết hỏi vấn đề này khá vô lễ, nhưng tại hạ cũng nói với Lạc đạo hữu, Đoạn Hồn tông chúng ta tổng cộng có chín người, tìm hai tháng mới được bốn Diễm quả.”

Lạc Tiệm Thanh không giận ngược lại cười: “Các ngươi được bốn Diễm quả liên quan gì đến ta?”

Diêm Túc nói: “Lạc đạo hữu, tại hạ luôn khâm phục uy danh thủ đồ Thái Hoa Sơn, nhưng nhóm sư đệ sư muội lần này tiến vào Lưu Diễm cốc cũng đều là mạo hiểm tới tính mạng. Ở trong Lưu Diễm cốc giết người đoạt bảo là chuyện rất bình thường, cũng có quy định mọi tranh chấp sau khi ra khỏi Lưu Diễm cốc coi như không có gì xảy ra. Thái Hoa Sơn và Đoạn Hồn tông ta cũng đều ký tên lên khế thư —— trong Lưu Diễm cốc, sống chết tùy mệnh, phú quý tùy trời!”

Lạc Tiệm Thanh thản nhiên nói: “Cho nên là?”

Diêm Túc thành khẩn nói: “Vị đạo hữu kia rất may mắn, trước đó chắc cũng lấy được không ít Diễm quả. Lạc đạo hữu, Diêm mỗ ta cam đoan, chỉ cần ngươi cho ta năm Diễm quả, Đoạn Hồn tông ta ở trong Lưu Diễm cốc tuyệt đối không đối địch với ngươi…”

Rầm!

Một đạo kiếm khí xanh bay lên, Diêm Túc nhanh chóng lấy ra Quỷ Phủ của mình ngăn lại, ngay cả nói cũng không kịp nói xong.

Lạc Tiệm Thanh trực tiếp lấy Sương Phù kiếm ra, đạp Lý Tu Thần ra xa, một mình nghênh chiến.

Diêm Túc nhanh chóng nhấc rìu lên đánh, trong thời gian ngắn, hai người đã bắt đầu giao chiến.

Diêm Túc tự cho là đúng khuyên giải: “Lạc đạo hữu, người nọ chẳng qua chỉ là đệ tử Luyện Khí kỳ, ngươi cần gì phải vì hắn mà đối địch với chúng ta?”

Lạc Tiệm Thanh bỗng nhiên bật cười: “Ngươi cho rằng ta vì hắn nên đối địch với Đoạn Hồn tông?”

Diêm Túc gật đầu: “Phải.”

Một đạo kiếm quang bổ qua, Lạc Tiệm Thanh lạnh lùng nói: “Thái Hoa Sơn ta không bao giờ chịu thua trước bất kỳ ai, huống chi là khuất phục các ngươi! Vì uy danh Thái Hoa Sơn, ta nhất định phải bắt các ngươi nhận lỗi!”

Trên đời này chỉ có Thái Hoa Sơn bắt nạt người khác, không có chuyện Thái Hoa Sơn bị người khác bắt nạt!

Hai bóng dáng xanh và đen không ngừng giao chiến trên không trung, trường kiếm đánh lên rìu lớn tỏe ra tia lửa. Tám vị sư đệ sư muội của Diêm Túc đều nhanh chóng đuổi theo Lý Tu Thần, ai ngờ Lạc Tiệm Thanh lại bổ xuống một kiếm ngăn cản đường đi của bọn họ.

Diêm Túc lạnh lùng nói: “Lạc đạo hữu muốn lấy một địch chín?”

Lạc Tiệm Thanh tiến lên trước, ngoắc ngoắc ngón tay, Sương Phù kiếm liền bay về nằm trong lòng bàn y.

Y cười nhạt nói: “Có gì không thể?”

Mặt trời đã khuất dưới cát vàng, một bóng dáng xanh chói mắt cầm một thanh trường kiếm sắc bén ngăn lại chín người. Một người đã đủ giữ quan ải! Khí thế cuồn cuộn đè ép cả chín người Đoạn Hồn tông, ngay cả Diêm Túc tu vi Kim Đan hậu kỳ đại viên mãn cũng bị khí thế Lạc Tiệm Thanh đè ép.

Hai bên yên lặng vài giây, lập tức đấu võ!

Một đạo kiếm quang của Lạc Tiệm Thanh bay tới, trực tiếp phế đi tay phải của ba vị đệ tử Trúc Cơ kỳ bên Đoạn Hồn tông, trong thời gian ngắn không thể sử dụng. Ba đệ tử Luyện Khí kỳ thì càng không thể gia nhập trận chiến, cuối cùng chỉ còn lại có hai đệ tử Kim Đan sơ kỳ và Diêm Túc Kim Đan hậu kỳ đứng ở trước mặt Lạc Tiệm Thanh.

“Âm Hồn Khai Thiên Phủ!”

“Kiếm Dẫn Lôi Đình!”

Trận tranh đấu này phần lớn là Lạc Tiệm Thanh đánh với Diêm Túc.

Hạo Tinh Tử tôn giả từng nói Lạc Tiệm Thanh là vô địch dưới Nguyên Anh, nhưng Diêm Túc đã tới cảnh giới nửa bước Nguyên Anh, huống hồ bên cạnh còn có hai tu sĩ Kim Đan kỳ thường đánh lén, cho dù là Lạc Tiệm Thanh cũng đã bị thương không ít, dần dần rơi xuống hạ phong.

Cây rìu lớn trong tay Diêm Túc ngưng tụ khói đen, vô số Quỷ Hồn từ rìu bay ra. Bầu trời dần trở nên u ám, gió lạnh thổi quét, quỷ hồn thảm thiết kêu gào, hàng vạn Quỷ Hồn lao thẳng về phía Lạc Tiệm Thanh, đồng tử Lạc Tiệm Thanh co lại, giậm chân một cái.

“Đoạt xuân thu!”

“Nhất Kiếm Hóa Cửu Liên!”

Chín kiếm quang xanh dần hình thành đại trận Thanh Liên đâm về phía Quỷ Hồn. Khi đại trận Thanh Liên đánh với Quỷ Hồn, hai người lại lao vào đánh một hồi, Diêm Túc kia cắn răng phun ra một ngụm máu, để Quỷ Hồn trên Quỷ Phủ tăng mạnh.

Đúng lúc này!

Hai tu sĩ Kim Đan kỳ của Đoạn Hồn tông lập tức bọc đánh hai bên Lạc Tiệm Thanh.

Trên trán Lạc Tiệm Thanh dần dần rịn mồ hôi, nhưng y không còn sức lực để ứng đối với người bên ngoài đánh lén. Ngay khi y tính đập nồi dìm thuyền, hao hết linh lực trong cơ thể sử dụng đoạt thứ hai trong “Cửu Đoạt Thiên Lục” thì lại nghe thấy tiếng xé gió từ xa truyền đến.

“A! Đau quá!”

“Là ai!”

Huyết Tiên màu đỏ xuyên thủng bả vai một tu sĩ Kim Đan sơ kỳ, sau đó xuyên qua lòng bàn tay tu sĩ Kim Đan sơ kỳ còn lại. Nương theo tiếng cười trầm thấp mềm mại kia, Huyết Tiên được chủ nhân nó thu về, một thân ảnh đỏ như máu xuyên qua cát vàng bay múa chậm rãi đi tới, đối phương cười nói: “Chín người đánh một người, thật là thú vị.”

Tu sĩ Đoạn Hồn tông hô lớn: “Ngươi là ai, đừng nhúng tay vào chuyện của Đoạn Hồn tông chúng ta!”

Nghe giọng nói này, con ngươi Lạc Tiệm Thanh co lại, sắc mặt Diêm Túc lại càng lạnh hơn. Diêm Túc nhanh chóng thu lại rìu, phi thân đi tới giữa đám đệ tử Đoạn Hồn tông, cảnh giác nhìn nam tử thình lình xuất hiện.

“Ta? Ta là ai ngươi không có tư cách biết.” Mặc Thu che môi cười khẽ, y đi đến bên cạnh Lạc Tiệm Thanh nói: “Chỉ là ta thấy chướng mắt các ngươi – chín người bắt nạt một người thôi.”

Đệ tử Đoạn Hồn tông bất mãn nói: “Lạc đạo hữu đánh trọng thương ba vị đệ tử Luyện Khí kỳ của Đoạn Hồn tông chúng ta!”

Mặc Thu cổ quái nói: “Không phải nói cái gì mà trong Lưu Diễm cốc sống chết tùy mệnh, phú quý tùy trời sao? Các ngươi thực lực không bằng ai vẫn còn mặt mũi để sống sao?”

“Ngươi!”

Lạc Tiệm Thanh quay đầu nhìn về phía Mặc Thu, chắp tay nói: “Mặc đạo hữu, đa tạ đã hỗ trợ.”

Mặc Thu xua tay: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi, ta vẫn luôn chướng mắt đám người Đoạn Hồn tông kia.”

Lạc Tiệm Thanh kinh ngạc nói: “Ngươi có gút mắc với Đoạn Hồn tông? Ngươi đã từng tới ba mươi sáu châu?”

Mặc Thu bỗng nhiên híp mắt: “Ngươi tra tin tức của ta?”

Lạc Tiệm Thanh im lặng không nói.

Không khí giữa hai người Lạc Tiệm Thanh và Mặc Thu đột nhiên trở nên cứng ngắc. Thấy thế, Diêm Túc nắm chặt cây rìu trong tay, vừa định lén tiến công, ai ngờ chân trời phía Đông lại lóe lên một tia sáng đỏ như máu, lực lượng mạnh mẽ như dời núi lấp biển, cát bụi mù mịt, gió lớn kéo tới.

Lạc Tiệm Thanh, Mặc Thu và Diêm Túc đều liếc mắt nhìn đối phương một cái.

“Có trọng bảo xuất thế!”

Ba người lập tức hóa thành ánh sáng lao về phía uy áp kia.

Tốc độ phi hành của Lạc Tiệm Thanh nhanh nhất, nhưng y cũng không ngờ được là Mặc Thu theo sát sau y, bỏ xa Diêm Túc kia một đoạn. Lạc Tiệm Thanh đẩy nhanh tốc độ, Mặc Thu lại vẫn theo sát, không quá bao lâu, Diêm Túc đã bị hai người bỏ xa không thấy bóng dáng.

Gặp được trọng bảo bậc này, mọi người đều tự tách ra, giống như Diêm Túc kia đã bỏ lại sư đệ sư muội của mình.

Khi Lạc Tiệm Thanh đuổi tới thì vừa khéo nhìn thấy Lý Tu Thần bị một vị tu sĩ Trúc Cơ kỳ chém một đao. Tầm mắt Lạc Tiệm Thanh không dừng trên người Lý Tu Thần quá một giây, y nhìn chằm chằm trái cây huyết sắc nằm chính giữa hố cát kia.

Lạc Tiệm Thanh trợn to hai mắt, ngay cả hô hấp cũng khựng lại.

Bên cạnh vang lên tiếng trêu chọc của Mặc Thu: “Người vừa rồi hình như cũng là đệ tử Thái Hoa Sơn các ngươi, hắn bị chém một đao, đe dọa tới tính mạng, ngươi vẫn còn kịp đi cứu hắn, sao lại không cứu?”

Lạc Tiệm Thanh nhàn nhạt nói: “Mặc đạo hữu ngươi nhìn lầm rồi, ta không nhìn thấy đệ tử Thái Hoa Sơn nào cả.”

Mặc Thu kinh ngạc nhướn mi không nói thêm gì nữa.

Nơi này là một cồn cát trũng xuống, bán kính chừng mười dặm!

Ánh mắt Lạc Tiệm Thanh không rời khỏi trái cây huyết sắc, nhưng y không có động tác gì. Bởi vì y biết, đừng nhìn Mặc Thu này hiện tại nói nói cười cười với y, một khi y ra tay, Mặc Thu này nhất định sẽ dùng trường tiên ngăn cản. Trái lại, chỉ cần Mặc Thu ra tay, y cũng sẽ lập tức rút kiếm.

Vì báo đáp ân tình vị tiền bối Mặc gia đời trước, Lạc Tiệm Thanh tuyệt đối sẽ không động sát chiêu với Mặc Thu, thế nhưng không có nghĩa là Lạc Tiệm Thanh sẽ nhường trọng bảo này cho y.

Hai bên nhất thời nặng nề.

Tán tu Trúc Cơ kỳ vốn ở cạnh đó bỗng nhiên nhìn thấy hai tu sĩ Kim Đan kỳ đều kinh ngạc không thôi, không ai dám làm gì. Chỉ một lát sau, Diêm Túc cũng bay tới, gã khiếp sợ nhìn trái cây huyết sắc này, kinh ngạc hô: “Chẳng lẽ là linh dược trên thất phẩm?!”

Linh dược trong thiên hạ cũng chia làm chín bậc, linh dược trên thất phẩm phần lớn đều có ý thức, bát phẩm có thể có kĩ năng thiên phú, cửu phẩm thậm chí có thể hóa thành người, gần ngàn năm nay đều chưa ai gặp được!

Khiến người khác khó hiểu là trái cây huyết sắc này mặc dù có uy áp đáng sợ nhưng nó lại không có ý thức. Nhưng không thể nghi ngờ là uy lực khủng bố như vậy ít nhất là linh dược lục phẩm, hơn xa Diễm quả bình thường.

Động tĩnh trái cây này xuất thế quá lớn, dần dần, không ít tu sĩ đều tụ tập xung quanh.

Lạc Tiệm Thanh rốt cục hiểu được vì sao đời trước y hoàn toàn không biết gì về trái cây kia. Trái cây đáng sợ như vậy lại có thể xuất hiện ở tầng thứ tư của Lưu Diễm cốc chứ không phải tầng sâu nhất! Thời gian này đời trước y còn đang hao hết tâm tư đi vào tầng thứ tám của Lưu Diễm cốc, làm sao có thể biết chuyện xảy ra ở tầng thứ tư.

Cả đời này, rốt cục y cũng thấy được nó.

Vừa rồi Mặc Thu nói không sai, Lạc Tiệm Thanh quả thật có thể cứu Lý Tu Thần nhưng y lại không làm.

Tác dụng duy nhất của Lý Tu Thần đã hết, nếu đã tìm được viên linh dược này, Lạc Tiệm Thanh không đâm chết hắn đã là nể Thiên Đạo không gây trở ngại cho y rồi. Còn Lý Tu Thần gặp phải nguy hiểm gì, chẳng liên quan tới Lạc Tiệm Thanh y.

Trong sách nói, Lý Tu Thần ngư ông đắc lợi bắt được trái cây này. Nhưng đời này Lạc Tiệm Thanh sẽ không cho hắn cơ hội đó.

Bốn phía cồn cát đã tụ tập trên trăm tu sĩ.

Tu sĩ Kim Đan kỳ đều Lăng Không phi hành, tu sĩ Trúc Cơ kỳ và Luyện Khí kỳ thì chưa từ bỏ ý định chờ xung quanh, muốn tìm xem có cơ hội đoạt bảo không. Từ đầu là Lạc Tiệm Thanh và Mặc Thu khống chế lẫn nhau, về sau lại thêm Diêm Túc chính là thế chân vạc.

Cứ thế giằng co nửa ngày, lục tục có ba công tử dòng chính Kim Đan hậu kỳ trong bát đại thế gia, Đại sư tỷ Minh Hoa tiên tử Kim Đan hậu kỳ của Phi Hoa tông tới.

Tổng cộng sáu tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, thêm một Lạc Tiệm Thanh!

Bảy người cảnh giác nhìn đối phương, ai cũng không chịu xuống trước.

Cứ thế, thế lực bảy phương và hàng trăm tán tu giằng co trước cồn cát ba ngày.

Đợi đến sáng sớm ngày thứ ba, trái cây huyết sắc kia bỗng nhúc nhích, sau đó bay về phía Mặc Thu, nằm gọn trong ngực y! Mặc Thu như đã sớm có chuẩn bị, y lập tức cầm trái cây huyết sắc bay đi.

Lạc Tiệm Thanh cách Mặc Thu gần nhất, y lập tức rút kiếm đuổi theo, trước khi Mặc Thu rời khỏi cồn cát đã ngăn được y lại.

Ngay sau đó! Vô số công kích linh lực lao tới Mặc Thu.

“Âm Hồn Khai Thiên Phủ!”

“Bách Hoa Âm!”

“Bạch Tuyết Vô Trần Thương!”

“Thiên Phượng Thần Ngọc Sát!”

“Xuyên Vân Phá Nhật Tiến!”

Bỗng nhiên nhận thấy được nhiều công kích như vậy đánh về phía Mặc Thu, đồng tử Lạc Tiệm Thanh co lại, gần như chỉ mất một tích tắc để quyết định, y lập tức xoay người đối mắt với năm vị tu sĩ Kim Đan hậu kỳ kia, chỉ kiếm lên trời.

“Đoạt xuân thu!”

“Đoạt pháp nghĩa!”

“Nhất Kiếm Hóa Cửu Liên!”
Bình Luận (0)
Comment