Phản Phái Hữu Thoại Thuyết

Chương 146

Editor: Fun

Trong phút chốc, thế giới yên ả đột nhiên biến mất.

Ầm! Ầm! Ầm!

Khoảnh khắc khi con sông thời gian nứt vỡ, trước mắt Lạc Tiệm Thanh bỗng xuất hiện rất nhiều sợi dây đỏ. Những sợi dây này giống sáu phần sợi dây thời gian, trên thân dây mảnh chạy dọc những hoa văn kì lạ, lực lượng cổ xưa ẩn giấu trong từng đường nét.

Toàn bộ thế giới đều bị sợi tơ hồng bao phủ.

Cửu Liên tôn giả cầm một chiếc đèn, ung dung kiêu ngạo như tuyết vào đông. Ánh mắt hắn bình tĩnh đảo qua vô số dây tơ hồng, sau đó quay đầu lại nhìn Lạc Tiệm Thanh, nói: “Đi thôi.”

Lạc Tiệm Thanh khẽ gật đầu, không còn nhìn thấy vẻ thất thố khi thấy sông thời gian, đôi con ngươi trong suốt phản chiếu lại những sợi tơ hồng, y thản nhiên nói: “Đi thôi.”

Hai người lại bước đi trên con đường tối đen vây quanh bởi dây luân hồi.

Đèn bản mệnh trong tay Cửu Liên là vật chiếu sáng duy nhất, tay trái Lạc Tiệm Thanh nắm chặt Huyền Linh kiếm, tay phải cầm Sương Phù kiếm. Những sợi dây luân hồi vắt ngang trước mặt nhưng không cản trở đường đi của bọn họ, mỗi khi bọn họ tiến tới thì dây luân hồi sẽ tự động tránh sang nhường đường.

Nhưng con đường này lại như không bao giờ đi hết.

Xung quanh là dây luân hồi, trước mắt là bóng tối vô tận.

Lạc Tiệm Thanh không gặp phải bất cứ nguy hiểm nào, nhưng cũng không đi được tới đích. Y không biết mình đã đi bao lâu, cũng không biết mình đã đi qua bao nhiêu dây luân hồi, khi đi đến một nơi thì Lạc Tiệm Thanh bỗng dừng bước, xoay người nhìn về phía Cửu Liên, nói: “Ta không đi ra được?”

Khuôn mặt Cửu Liên dưới ánh sáng đèn ngọc có chút mông lung: “Ngươi chưa đi ra ngoài. Đây là luân hồi, khi ngươi lĩnh ngộ đoạt thứ bảy thì đã lĩnh ngộ chân lý luân hồi. Nhưng lĩnh ngộ là một chuyện, chân chính đoạt được nó lại là chuyện khác, nếu ngươi thật sự lĩnh ngộ luân hồi thì ngươi sẽ đoạt đi luân hồi của người khác chứ không phải chỉ làm suy yếu luân hồi.”

Dưới Đoạn Tình nhai, Lạc Tiệm Thanh dốc sức chiến đấu quần hùng, ngay trước mắt Độc Tuyệt Thiên lão, đánh chết đám người Yêu tôn Âm Cơ, Quỷ Viêm lão tổ, Bạch gia lão tổ, còn làm suy yếu dây luân hồi của bọn họ.

Lạc Tiệm Thanh biết trong ba nghìn đại đạo có một luân hồi lớn và một luân hồi nhỏ.

Ở đại lục Huyền Thiên, thế gian vạn vật đều có luân hồi nhỏ. Vạn vật lần lượt sinh ra rồi lại mất đi. Nhân quả báo ứng, người có thể luân hồi thành yêu thú, yêu thú cũng có thể luân hồi thành người. Nhưng một khi hồn phi phách tán sẽ mất cơ hội luân hồi nhỏ. Từ nay về sau phân tán trong đất trời, thế gian vạn vật vẫn có ngươi, ví dụ như sáu mươi tư Yêu tôn, ví dụ như Mặc Thanh.

Còn một loại khác chính là luân hồi lớn.

Đại lục Huyền Thiên cuối cùng cũng sẽ diệt vong, thế giới nào cũng sẽ đi vào một vòng tuần hoàn sinh ra và bị hủy diệt. Ở đại lục Huyền Thiên, phần lớn đều có cơ hội bước vào luân hồi lớn. Sau khi đại lục Huyền Thiên diệt vong, bọn họ vẫn sẽ xuất hiện luân hồi tới thế giới mới. Chỉ có thành tiên mới có thể thoát khỏi luân hồi lớn.

Mất đi dây luân hồi sẽ không vào luân hồi. Từ nay về sau đất trời vạn vật đều không có ngươi, giống như… Vô Âm.

Song song bên cạnh Lạc Tiệm Thanh là một dây luân hồi lớn đỏ rực. Chúng cô đọng và tỏa ra sức sống mãnh liệt, Lạc Tiệm Thanh từ lúc bước vào con đường này đã không thể tách khỏi những sợi dây này, không thể thực sự nhìn thấu chúng.

Lạc Tiệm Thanh dừng bước cẩn thận nhìn một sợi dây gần đó.

Khi y thực sự chăm chú quan sát mới phát hiện trên sợi dây này có rất nhiều thứ diệu kỳ.

Đó là từng luồng ánh sáng mê hoặc, bên trong ngưng tụ lực lượng hùng hồn cùng cảm xúc kỳ dị. Có kích động, có vui mừng, có đau khổ, có chua xót. Sau đó lại là từng hình ảnh, có lúc luân hồi thành một con sông nhỏ xuôi theo gió xuân; có lúc luân hồi thành một nữ tử phàm nhân ngọt ngào trải qua cả đời cùng người trong lòng.

Trong vòng lặp luân hồi vô tận, chỉ có ánh sáng ở gốc là chưa từng thay đổi.

Lạc Tiệm Thanh mê mẩn nhìn ánh sáng nơi gốc sợi dây đỏ, hai mắt dần mất đi tiêu cự, vậy mà không cử động nữa. Cùng lúc đó, nguyên thần từ trong đan điền tỏa ra từng dòng lực lượng hư vô.

Cửu Liên đứng ở bên cạnh nhìn những lực lượng này quấn quanh thân thể Lạc Tiệm Thanh, dần dần bọc kín y bên trong thành một cái kén. Ở trung tâm lực lượng, thanh niên tuấn tú chỉ hơi mở to hai mắt, nghiêm túc nhìn từng sợi dây. Y nhìn thật lâu, lực lượng hư vô xung quanh cũng không ngừng tràn vào cơ thể y.

Ở dưới chân Lạc Tiệm Thanh, một sợi dây luân hồi tỏa ra ánh sáng đỏ chói lọi.

Cửu Liên tôn giả bắt đầu nhẹ giọng niệm chú, tay phải của hắn không ngừng hình thành ra hư ảnh trên đèn ngọc Thanh Liên. Sau đó từ bấc đèn mà Thanh Quân biến thành, rất nhiều linh lực dao động tuôn ra chui vào lực lượng hư vô đang bao quanh Lạc Tiệm Thanh, hòa làm một thể.

Khi những lực lượng này trào ra, hai đốm lửa cuối cùng trên đèn ngọc Thanh Liên cũng dần dần trở tối. Thân hình Cửu Liên tôn giả càng thêm hư ảo, nhưng hắn không dừng lại mà tiếp tục dẫn dắt lực lượng dung nhập vào cơ thể Lạc Tiệm Thanh.

Tại nơi trản đăng, bấc đèn nhỏ đang không ngừng run rẩy, nó dùng đan lực vô tận rót vào hai đốm lửa duy trì thiêu cháy, nhưng lại có lực lượng đánh bật nó rời khỏi đèn ngọc Thanh Liên.

Cửu Liên nhìn bấc đèn đang rung động, thật lâu sau mới lạnh nhạt nói: “Cái chết của ta vốn đã được định đoạt sẵn, ngươi cần gì phải thế.”

Bấc đèn rung động càng thêm kịch liệt, Cửu Liên vươn ngón tay đặt lên bấc đèn khiến nó yên tĩnh lại.

Giống như tiếng than thở tới từ viễn cổ, Cửu Liên hơi rủ mắt nói: “Đèn bản mệnh đã tắt, mảnh chấp niệm này của ta cũng không còn tồn tại trên thế gian này nữa. Từ khi ta ngã xuống, vận mệnh của ngươi đã không còn liên quan tới ta, cũng không liên quan tới Mặc Thanh. Cửu Liên Thanh Mặc đan, có lẽ cái tên này trói buộc ngươi. Nếu y đoạt Thiên thành công, từ nay về sau, ta sẽ không lấy tên này để trói buộc ngươi nữa, ngươi muốn đi đâu đều do ngươi quyết định.”

Ầm!

Bấc đèn Thanh Liên lóe ra ánh sáng chói mắt, Cửu Liên lại chỉ lạnh lùng nhìn, lấy tay che đi đốm sáng này, tiếp tục rót linh lực vào lực lượng hư vô xung quanh Lạc Tiệm Thanh. Hắn không nhìn thấy trên bấc đèn nhỏ xuống một giọt huyết lệ, hoặc là nói có thấy cũng không quan tâm.

Một đốm lửa lụi tắt.

Cuối cùng là tới đốm lửa thứ hai.

Cửu Liên bỗng khựng lại, cả người biến thành trong suốt, một lúc lâu sau mới chậm rãi hiện hình.

Mà lúc này lực lượng hư vô đã hoàn toàn bao lấy Lạc Tiệm Thanh. Những lực lượng kia điên cuồng vặn vẹo, lấy mắt thường có thể thấy, chúng hóa thành một sợi dây kỳ dị bò tới những sợi dây luân hồi ở hai bên đường tối đen.

Đúng vào thời khắc này, Cửu Liên thấy một tia sáng chiếu quá lớp kén tằm.

Lạc Tiệm Thanh rốt cục vẽ ra nét bút đầu tiên.

Tốc độ của y không nhanh không chậm, bình tĩnh vẽ từng họa tiết. Mỗi một nét bút hạ xuống, lực lượng hư vô xung quanh y sẽ siết chặt một vài dây luân hồi, khi y sắp hoàn thành nét cuối cùng thì toàn bộ dây luân hồi đều đã bị lực lượng hư vô cuốn chặt lấy.

Lạc Tiệm Thanh vẽ xuống nét cuối cùng!

Ầm!

Lực lượng hư vô siết lại, cắt nát toàn bộ dây luân hồi đỏ!

Ngay sau đó, đất trời biến ảo, con đường tối đen đã không thấy nữa, Lạc Tiệm Thanh cũng bước ra khỏi kén tằm thấy được Cửu Liên tôn giả.

Hiện giờ thân hình Cửu Liên đã mờ ảo, đèn trong tay cũng không còn sáng nữa. Hắn mặc một bộ đồ trắng, ánh mắt trấn định nhìn Lạc Tiệm Thanh, khi thấy Lạc Tiệm Thanh bước ra bỗng nở một nụ cười như tuyết tan, những chỉ trong nháy mắt đã biến mất.

Cửu Liên thản nhiên nói: “Ta chỉ có thể mang ngươi đến đây thôi. Đoạn đường tiếp theo phải dựa vào chính ngươi.”

Lạc Tiệm Thanh nhìn xung quanh, nơi này là một thế giới trắng xoá, dưới chân Lạc Tiệm Thanh là một mảnh trắng như tuyết, bầu trời như chiếc bát úp ngược, nơi trời đất giao nhau cũng là màu trắng, không có giới hạn phân rõ chúng.

Lạc Tiệm Thanh nói: “Ta có thể làm gì trong này?”

Cửu Liên không trả lời vấn đề này mà hỏi ngược lại: “Sao ngươi lại bày Thái Sơ Diệt Thần trận. Trận pháp kia tốn thời gian tốn sức, lại gặp rất nhiều hạn chế, không thể thay đổi vị trí. Ngươi bố trí tại nơi đám người Thương Nhược ngã xuống, tuy ba vạn năm trước, dựa theo suy tính của Mặc Thanh thì nơi đó là chỗ yếu nhất của đại lục Huyền Thiên, nhưng nó không có tác dụng với ngươi.”

Lạc Tiệm Thanh nói: “Cửu Liên tôn giả, ngươi có biết vì sao ngươi không đoạt Thiên thành công không?”

Cửu Liên chấn động, sắc mặt biến đổi: “Ta chưa từng lĩnh ngộ tới đoạt Thiên nên thất bại trong gang tấc.”

Lạc Tiệm Thanh lắc đầu: “Bởi vì ngươi không gặp được thời cơ tốt nhất. Trong năm mươi năm này ta đã đi khắp đại lục Huyền Thiên, cuối cùng đã hiểu rõ một việc. Bắt đầu từ bốn vạn năm trước, cả đại lục Huyền Thiên xảy ra rất nhiều việc, tất cả đều vì một người.”

“Bốn vạn năm trước, lúc đó Thương Nhược Yêu tôn còn trẻ, hắn đã tới Đoạn Tình nhai, nhờ bút tích của tổ tiên để bày ra chín tầng hiểm cảnh. Vì thế nên chấp niệm của Xích Quân chân tiên và cây ngô đồng ở dưới đáy Đoạn Tình nhai không ai phát hiện, tất cả chỉ để chờ một người.”

“Ba vạn năm trước ngươi vừa mới đạt tới tu vi Hóa Thần kỳ, kết bạn với Mặc Thanh tiền bối đi tới Mộng Sát Chi Địa, để lại một ấn ký linh lực. Ấn ký kia sau một vạn năm hóa thành một con Mộng Sát, cũng là một con Mộng Sát vạn năm duy nhất ở đại lục Huyền Thiên, đến hiện tại nó đã trải qua một trăm lần lột xác, nó cũng đang chờ một người.”

“Việc ngươi đoạt Thiên vượt khỏi dự đoán của Thiên Đạo. Nhưng từ đó Cực Bắc Chi Địa hình thành, Phong Thần hải ẩn chứa linh lực tám mươi mốt vị đại năng Nhân tộc, núi non Khô Sơn ẩn giấu yêu đan của sáu mươi tư Yêu tôn. Tất cả đều để chờ một người, chờ người kia tới lấy.”

“Hai vạn năm trước, một vị tuyệt thế đại năng để lại di tích ở Viêm Sa hoang nguyên, nó cũng đang đợi một người.”

“Một vạn năm trước, một vị tiên tử Phi Hoa tông mất tích tại Mão Già Chi Địa, tất cả mọi người đều nghĩ nàng đã bỏ mạng, nhưng nàng có để lại một tia thần hồn. Nàng đang chờ một người, người kia sẽ tiến hành song tu với nàng, đạt được lực lượng cuối cùng của nàng, còn hứa cho nàng sống lại.”

“Tám ngàn năm trước, một con rắn lục thiên phú kì dị một đường trở thành tuyệt thế Yêu tôn. Ả tên Âm Cơ, về sau ả sẽ thành một trong số những đạo lữ của người đó; còn có hai ngàn năm trước, một vị nữ tu nhân duyên trùng hợp bái nhập môn hạ Phi Hoa tông, nàng cực kỳ am hiểu trận pháp, nàng tên là Phượng Tư, về sau nàng cũng sẽ trở thành một trong số đạo lữ của hắn.”

Con ngươi Cửu Liên run rẩy, hắn đã ngủ say nhiều năm, lúc Lạc Tiệm Thanh mới tu luyện “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục” từng tỉnh một lần, về sau lại tỉnh một lần gặp Mặc Thanh.

Mà hiện giờ…

“Ta có một người bạn thân tên là Mặc Thu, cũng gọi là Ma Thiên Thu.” Lạc Tiệm Thanh bình tĩnh nói, “Hơn hai nghìn năm trước, y sinh ra trong một tông môn nhỏ, còn chưa tới mười tuổi đã bị kẻ thù diệt môn đuổi giết, y trốn tới Lưu Phong hoang nguyên, lại trốn tới yêu cảnh, nhận mọi cực khổ. Cả đời y nhìn như bốn bề sóng dậy, hào hùng khí phách, nhưng khoảnh khắc y xây cung điện tại Ma Vực thì mọi chuyện đều đã được sắp đặt. Vì muốn đột phá Hóa Thần, tu luyện Huyết Linh đại pháp, Huyết Linh quả của y sẽ bị ăn cắp, rồi lưu lạc ở Lưu Diễm cốc, sau đó sẽ bị một người chiếm được.”

Cửu Liên rung động: “Người kia là ai…”

Lạc Tiệm Thanh không trả lời, y tiếp tục nói: “Đạo lữ của ta tên là Vô Âm, đạo hiệu Huyền Linh Tử. Năm trăm năm trước hắn sinh ra ở Dự Châu, vì là căn cốt siêu phẩm nên được phong chủ Ngọc Tiêu phong Ngô Tiêu Tử tôn giả thu làm đồ đệ, ban tên Vô Âm. Thiên phú của hắn không thua Mặc Thanh, hai trăm năm Hóa Thần, bị nhốt trong Thái Hoa Sơn một trăm năm, bốn trăm tuổi đã đạt tới Hóa Thần trung kỳ. Nhưng cuộc đời của hắn cũng để đợi một người, hắn sẽ thu người kia làm đồ đệ, truyền thụ công pháp, giúp người nọ lấy căn cốt bình thường đạt tới Kim Đan kỳ, sau đó bị người nọ đánh chết.”

“Người kia rốt cuộc là ai!”

Lạc Tiệm Thanh nâng mắt nhìn, đôi con ngươi tối đen như Tử Thần.

“Xuyên suốt ba vạn năm, tất cả những việc ngươi làm đều là vì hắn. Hiện giờ hắn bị nhốt trong Thái Sơ Diệt Thần trận, được Thiên Đạo che chở, được ngươi che chở! Ngươi không thể đoạt Thiên bởi vì ngươi sinh ra sớm ba vạn năm. Ta có thể đoạt Thiên vì ta gặp được người được số mệnh sắp đặt là sẽ đoạt toàn bộ đại lục Huyền Thiên!”

Ngón tay Cửu Liên siết chặt đèn ngọc Thanh Liên: “Hắn là ai?”

“Hắn là Lý Tu Thần.”

Uỳnh!

Trên khuôn mặt tuấn lãng của Cửu Liên bỗng xuất hiện vẻ mờ mịt. Hắn ngơ ngẩn nhìn Lạc Tiệm Thanh, thật lâu sau bỗng bật cười. Hắn cất tiếng cười to, mảnh vỡ đèn ngọc Thanh Liên chậm rãi tan biến trong lòng bàn tay hắn, chỉ còn lại bấc đèn bị Cửu Liên vỗ bay vào trong lòng Lạc Tiệm Thanh.

Cửu Liên nhìn như đang cười, lại như đang khóc.

Hắn cười hồi lâu rồi bỗng im bặt, trấn tĩnh nhìn Lạc Tiệm Thanh.

“Nếu ngươi đã chờ được tới thời điểm đó, vậy ngươi nhất định phải đoạt Thiên! Ngươi phải tiêu diệt ta, phải thay ta trở thành Thiên!”

Vừa dứt lời, bóng dáng Cửu Liên vỡ vụn. Hắn hóa thành ngàn vạn điểm sáng, chậm rãi tan biến trong thế giới trắng mịt mờ. Một bấc đèn từ trong lòng Lạc Tiệm Thanh bay tới, lơ lửng giữa không trung như đang nhìn những điểm sáng kia biến mất.

Khi điểm sáng hoàn toàn tắt lụi, Lạc Tiệm Thanh vươn tay lấy bấc đèn đặt trong lòng bàn tay.

“Cửu Liên tôn giả cuồng ngạo tự tin khí thế ngập trời, từ trong ảo cảnh của Thương Nhược Yêu tôn ta đã biết. Trên đời này chỉ có bạn tốt sinh tử mới có thể làm hắn dao động, có thể khiến hắn buông bỏ đoạt Thiên. Từ trước đến nay hắn chỉ cần Mặc Thanh, không phải Cửu Liên Thanh Mặc đan. Thanh Quân, sao ngươi mãi không hiểu, đối với ngươi hắn là duy nhất, nhưng đối với hắn ngươi chỉ là một viên đan dược… không hơn.”

Bấc đèn đang lắc lư trong tay Lạc Tiệm Thanh sau khi nghe những lời này bỗng không cử động nữa.

Lạc Tiệm Thanh thở dài nắm chặt Huyền Linh kiếm và Sương Phù kiếm, ngẩng đầu nhìn thế giới này. Ở trên Sương Phù kiếm lấp lánh bảy bùa chú, chúng kiên quyết cướp đi quy tắc trong thiên địa.

Tầm mắt bình tĩnh đảo quanh thế giới trắng tinh, Lạc Tiệm Thanh bỗng nâng kiếm vung tới một kiếm ảnh hủy diệt đất trời!
Bình Luận (0)
Comment