[Phần 1] Tỏa Sáng Cho Chàng

Chương 100

Lâu Khánh Vân nhanh chóng xoay người xuống ngựa, lập tức có hai thị vệ cũng xoay người xuống theo, hai chiếc dù bằng giấy dầu liền căng ra che mưa cho hắn. Còn những thị vệ phía sau không đợi phân phó, tất cả đều xuống ngựa dầm mưa đi đến trước xe ngựa Tiết gia, tiếp nhận công việc từ gia nô của Tiết gia bắt đầu ra tay giúp đỡ.

Lâu Khánh Vân đi trong màn mưa, động tác không chút nào đình trệ, lưu loát như "nước chảy mây trôi" đến trước mặt Tiết Thần, không chút e dè bình tĩnh nhìn nàng một hồi lâu, trên mặt không hiện ra biểu tình gì, nhìn không ra hỉ nộ. Lâu Khánh Vân nhìn mãi đến nổi Tiết Thần cũng phải ngượng ngùng, không biết chàng ta đang có chủ ý gì mà chỉ thất thần không nói tiếng nào. Sau một lúc lâu, Lâu Khánh Vân mới đi đến trước mặt Ninh thị và Tiết thị, cung kính hành lễ vãn bối. Ninh thị và Tiết thị liếc nhau, lúc nãy ánh mắt của Thế tử nhìn Thần tỷ nhi, ngốc tử cũng đoán ra được là có vấn đề.

Ninh thị nở nụ cười nói với Lâu Khánh Vân: “Thế tử mau mau miễn lễ, ngại chết chúng ta.”

Lâu Khánh Vân là Thế tử, xuất thân thật sự nhất phẩm, càng đừng nói bản thân hắn kiêm một số chức vụ, mỗi chức vụ đều cao hơn mấy đẳng so với người của Tiết gia; hắn hành lễ với Ninh thị thì Ninh thị chỉ có thể né tránh, không có đạo lý gì có quyền nhận lễ. Cho nên lúc nãy khi Lâu Khánh Vân hành lễ, Ninh thị phải nghiêng người tránh đi, chờ hắn hành lễ xong mới xoay người lại.

Từ trước đến giờ Tiết Thần đã nhận ra một điều, Lâu Khánh Vân có thể giả bộ rất điêu luyện trước mặt ngoại nhân -- nho nhã lễ độ, tự nhiên hào phóng, nhẹ nhàng tiêu sái, tuấn mỹ vô song, ngoại hình hoàn toàn có thể thuyết phục mọi người.

Chỉ thấy thời khắc này quả nhiên Lâu Khánh Vân vô cùng nghiêm trang đối đáp với Ninh thị: “Lão phu nhân nói quá lời, ngài là trưởng bối, nên nhận này lễ này mới đúng.”

Ninh thị thật sự không hiểu được vị Thế tử này rốt cuộc là có ý gì, đang buồn bực hết sức thì bên kia xe ngựa phát ra một tiếng động lớn. Các thị vệ của Lâu Khánh Vân chỉ trong một thời gian ngắn đã nâng được xe ngựa sa lầy ra khỏi vũng bùn.

Thuộc hạ tới bẩm báo cho Lâu Khánh Vân, Lâu Khánh Vân gật đầu, làm động tác "thỉnh" đối với nhóm Ninh thị, kính cẩn nói: “Lão phu nhân thỉnh, Hàn phu nhân thỉnh...” Rồi sau đó mới nhìn về phía Tiết Thần, trong đôi mắt đen thâm thúy tràn đầy hài hước và thâm tình, ngữ điệu tựa hồ tăng thêm độ ấm, vừa nhẹ nhàng vừa chậm rãi nói một câu: “Đại tiểu thư thỉnh.”

Tiết Thần nhìn chàng ta, quả thực không biết nói gì cho phải. Ngày hôm qua nàng chỉ là nhờ Nghiêm Lạc Đông đi báo cho Lâu Khánh Vân tin tức Trường Ninh Hầu phủ tới cầu hôn, xem chàng có thể nghĩ ra biện pháp gì hay không mà thôi. Vậy mà ngay ngày hôm sau chàng ta lập tức xuất hiện theo kiểu này, không biết là muốn giở trò gì đây!

Nhìn ánh mắt của Ninh thị và Tiết thị, Tiết Thần quả thực muốn chui xuống khe đất, nhưng Lâu Khánh Vân lại không hề biết tự giác điệu thấp, đỡ Ninh thị đi về hướng xe ngựa, sau đó lại đi theo làm tùy tùng, đích thân đỡ Ninh thị và Tiết thị lên xe ngựa, sau đó mới xoay người lại đối diện với Tiết Thần, thản nhiên vươn tay ra.

Tiết Thần không biết nên làm thế nào cho phải, tuy nói hai người cũng không phải chưa từng nắm tay nhau, nhưng dù sao đó cũng là ở chỗ không người. Lúc này đang ở trước mắt bao người mà lại vươn tay cho nàng, khiến nàng duỗi tay cũng không được, không duỗi tay cũng không xong. Nhìn vẻ trêu chọc trong mắt Lâu Khánh Vân, Tiết Thần thật là hận không thể nhào đến cắn chết chàng ta. Nhưng cố tình người này không có chút tự giác nào biết thu liễm, hết thảy động tác đều làm một cách chính khí lẫm liệt, quang minh lỗi lạc, giống như chỉ cần Tiết Thần không dám duỗi tay thì chính là đang chột dạ.

Thoát không khỏi trường hợp xấu hổ, Tiết Thần vội vàng chống lên tay Lâu Khánh Vân bò lên xe ngựa, sau đó liền trốn vào tuốt trong xe, lấy màn xe ngăn cách bóng dáng cùng ánh mắt không chút nào biết xấu hổ kia.

Ninh thị và Tiết thị càng nhìn càng cảm thấy không thích hợp -- Thế tử và Thần tỷ nhi thấy thế nào cũng giống như là có bí mật gì đó. Ninh thị không dám lưu lại lâu, xốc lên màn xe chào tạm biệt Lâu Khánh Vân: “Hôm nay làm phiền Thế tử tương trợ, ngày khác lão phụ sẽ tới cửa tham kiến Lão thái quân, đích thân nói lời cảm tạ mới được.”

Lâu Khánh Vân lại vái chào, cũng không cự tuyệt mà chỉ nói một câu không hề liên quan gì: “Không cần chờ ngày khác đâu ạ, ngày mai giờ Thìn canh ba rất tốt.”

Nói xong lời này, không đợi Ninh thị kịp phản ứng, Lâu Khánh Vân liền xoay người được thị vệ hộ tống lên ngựa. Cũng như khi hắn tới, dẫn đầu hơn hai mươi con tuấn mã, khí thế vạn quân, nhanh như tia chớp quay ngựa trở về.

Chờ đoàn người ngựa đã biến mất, xe ngựa Tiết gia mới chậm rãi quay đầu, cơn mưa càng lúc càng lớn, chùa Bạch Mã cũng đi không được, đành phải dẹp đường hồi phủ.

Trong thùng xe không khí im lặng có chút xấu hổ, sau một lúc lâu Ninh thị mới hỏi Tiết Thần: “Lâu Thế tử này là chuyện thế nào?”

Tiết Thần cũng không biết Lâu Khánh Vân muốn làm sao, nghe Ninh thị hỏi liền lắc đầu: “Con cũng không biết.”

“Làm sao không biết được chứ? Ta thấy Lâu Thế tử kia hôm nay vì con mà đến, sao nào, các con là có...” Tiết thị là người từng trải, nhìn vấn đề này vẫn là có chút nhãn lực.

Tiết Thần muốn nói lại thôi, suy nghĩ nửa ngày mới ấp úng phun ra mấy chữ: “Con, con thật sự không biết Lâu Thế tử vì sao lại đến.”

Ninh thị lại lên tiếng hỏi: “Vậy lúc trước khi đi để lại lời nói, ngày mai giờ Thìn canh ba là có ý gì?”

Tiết Thần lại càng không hiểu, lần đầu tiên cảm thấy đầu óc mình vẫn không đủ xài, lắc đầu rồi xoay người không nói chuyện nữa. Ninh thị và Tiết thị đưa mắt nhìn nhau, trong lòng mang theo nghi vấn, thấy Tiết Thần không muốn nói nữa nên cũng không tiện chất vấn.  Rốt cuộc người ta chỉ là tới giúp một chút, lại không nói gì hay làm gì quá phận, cho dù hai người cảm thấy có nghi vấn cũng không tiện nói thẳng ra.

Dù sao, nếu hắn đã nói ngày mai giờ Thìn canh ba, vậy cùng lắm là chờ đến ngày mai liền biết hắn có ý gì. Ninh thị và Tiết thị đều rất ăn ý không hỏi Tiết Thần thêm điều gì.

Đêm nay Tiết Thần còn mất ngủ hơn đêm qua, đầu óc tràn đầy thân ảnh của Lâu Khánh Vân ban ngày, ban đêm lăn qua lộn lại, ngay cả Khâm Phượng và Chẩm Uyên đều vào hỏi thăm nàng có bị làm sao hay không? Tiết Thần đâu thể nào nói cho bọn họ tình hình thực tế, đành phải một mình nằm trên giường thức trắng cả đêm, ngày hôm sau sắc mặt thoạt nhìn thực sự không tốt gì lắm.

Bởi vì Tiết Thần đang ở tại Đông phủ, mỗi buổi sáng vào giờ Thìn một khắc nàng phải đến chủ viện vấn an. Sau khi rời giường, Tiết Thần thay đổi xiêm y, sau đó như thường lệ đi tới Thanh Trúc uyển thỉnh an Ninh thị. Nhưng sáng hôm nay tới Thanh Trúc uyển, nàng phát hiện không chỉ có Ninh thị, không hiểu sao còn có cả Tiết Kha, Tiết Lâm, Tiết Vân Đào và Tiết Vân Thanh, bốn vị này vậy mà sáng sớm lại tụ tập ở chủ viện. Bốn vị hiện giờ xem như là trụ cột vững vàng của Tiết gia, một môn tam kiệt tất cả đều trình diện, chuyện này khiến Tiết Thần thập phần kinh ngạc. Bất quá nàng phải cố nén tò mò, hành lễ với tất cả các trưởng bối, Tiết Vân Đào tiện tay đỡ nàng lên, kêu nàng ngồi vào vị trí bên người Ninh thị. Ninh thị cũng vẫy vẫy tay ra hiệu cho nàng, Tiết Thần đi qua ngồi xuống xong liền nghe Tiết Vân Thanh hỏi Tiết Kha: “Nhị thúc, ngài nói hôm nay Thái Tử bảo chúng ta lưu tại trong nhà không cần thượng triều, rốt cuộc là có ý gì?”

Sáng sớm hôm nay, Thái Tử phủ liền phái người tới mang tin tức, kêu nam nhân trưởng bối của cả hai phủ Tiết gia tập hợp ở Đông phủ, miễn nhiệm vụ lâm triều ngày hôm nay cho bọn họ, nói đã thay bọn họ báo cáo Thánh Thượng.  Tuy rằng người truyền tin tức cũng có vẻ không có vấn đề, ngữ khí cũng thực không tệ, nhưng vẫn làm mấy nam nhân Tiết gia cảm thấy không hiểu có chuyện gì xảy ra. Nếu nói bọn họ làm sai chỗ nào chọc giận Thái Tử, chắc sẽ không cứ như vậy mà "đánh rớt cả một nồi" chứ nhỉ?

Trong lúc vẫn còn hết sức nghi hoặc, đột nhiên nghe thấy ngoài phủ vọng vào một trận kèn sáo cùng tiếng pháo. Người gác cổng lập tức chạy vào báo: “Hồi bẩm các lão gia, đầu ngõ tới một đống lớn người, nhìn thấy có nhiều vị mặc quan phục, đang hướng phủ chúng ta đi đến đấy ạ.”

Tiết Kha và Tiết Lâm liếc nhau, hiện giờ hai người họ là đương gia của Tiết phủ, có rất nhiều vị mặc quan phục đi tới Đông phủ, vậy bọn họ đương nhiên phải ra ngoài nghênh đón.

Vài người trong này đang thắc mắc cực kỳ, hai mặt nhìn nhau xong cũng không dám trì hoãn, liền mang theo người trong phủ ra trước cổng lớn để xem rốt cuộc là chuyện gì.

Quả thực bọn họ vừa ra đại môn, đứng trên thềm đá liền thấy sáu con tuấn mã chậm rãi đi tới, kè bên là dàn kèn sáo inh ỏi pháo nổ đì đùng, quang cảnh náo nhiệt phi phàm. Cưỡi trên sáu con tuấn mã là sáu vị mặc quan phục, toàn là áo tím tam phẩm trở lên. Tiết Kha nheo mắt lại nhìn nửa ngày, đột nhiên giật bắn mình, cuống quít chạy xuống thềm đá.  Mà thời điểm này Tiết Vân Đào cũng thấy rõ sáu vị trên lưng ngựa kia là ai -- -- Thường Sơn Vương Bàng Tới, Thái Tử Thái sư Đỗ Tu, Thái Tử Thái bảo Võ Lại, Thượng Thư lệnh Phùng Thần, Đại Sử đài Triệu Khang và Thái Tử Thiếu sư Ngụy Nhiên.

Trong số các vị này thì phẩm cấp thấp nhất là Thái Tử Thiếu sư Ngụy Nhiên, nhưng ngay cả ông ta cũng là tòng nhị phẩm, Phùng Thần là người lãnh đạo trực tiếp của Tiết Vân Đào, những người khác càng không cần phải nói, chính là Tiết Kha làm quan mấy chục năm cũng không dám ở trước mặt mấy vị đó làm càn. Đoàn người áo tím từ trên lưng ngựa xoay người nhảy xuống, nhưng trên mặt tất cả các vị "tai to mặt lớn" đều hàm chứa ý cười, hoàn toàn không có vẻ cao lãnh thường ngày, đã vậy còn ôm quyền thi lễ với Tiết Kha, khiến Tiết Kha sợ tới mức phải bật thối lui về phía sau, may mắn Tiết Vân Đào và Tiết Vân Thanh đỡ kịp mới không đến nỗi bị dọa đến mức té ngã xuống đất.

“Không, không biết chư vị đại nhân quang lâm là vì chuyện gì?” Tình huống lớn đến thế nào mà cần toàn bộ các vị đại thần kéo đến Tiết gia, nhìn coi bộ không giống như để "xét nhà diệt tộc"?

Giọng nói Thường Sơn Vương như tiếng chuông đồng, xưa nay uy vũ sảng khoái, lớn tiếng hô: “Đương nhiên là tới chúc mừng chư vị!”

Tiết Vân Đào lên tiếng thay cho thân phụ Tiết Kha đã khẩn trương quá độ đến mức không thể nói chuyện được: “Không biết chư vị đại nhân nói vậy là chuyện vui từ đâu tới?”

Bàng Tới và Đỗ Tu liếc nhau, Đỗ Tu liền cười thân thiện tốt bụng giải thích cho Tiết Vân Đào: “Đương nhiên là vì Tiết gia có một nữ nhi xuất sắc! Hôm nay chúng ta tới đây thay cho Thế tử Lâu Khánh Vân của Vệ Quốc Công phủ, Lâu lão đệ muốn hướng lệnh ái cầu hôn, ngay cả lễ hỏi đều chuẩn bị tốt, chỉ chờ ngươi Thái Sơn gật đầu.”

Trong đầu mọi người Tiết gia không có gì khác ngoại trừ một tiếng -- -- Bùm!

Thế tử Vệ Quốc Công, hướng Tiết Vân Đào cầu hôn lệnh ái?

Tiết Vân Đào càng đang ngốc lăng không kềm chế được, một đám Đại nhân ngày thường có muốn nịnh bợ cũng không với tới nổi để nịnh bợ, bây giờ toàn bộ lại như không cần tiền kéo đến trước mặt ông lắc lư, đem danh sách lễ hỏi của Vệ Quốc Công phủ đưa ra.

Danh sách được viết trong quyển sổ ký lục bằng bàn tay gấp thành ba bổn. Mọi người Tiết gia đều liếc nhìn quyển sổ các vị đại quan vừa trao, rồi đồng loạt đưa mắt nhìn nhóm người khuân vác theo sau các vị đại quan. Nhìn thoáng một cái đều thấy hình như không phải là lễ hỏi, đây là sính lễ để cưới Công chúa hay sao đấy chứ? Các vị đại quan có... cầm nhầm danh sách hay không?

Không nói cái khác, chỉ là bạc ròng mà đã phá lệ đưa tới ba vạn lượng, một rương toàn bạc trắng, nắp rương vừa nhấc lên là tia bạc chói lòa đập vào mắt không mở ra nổi, tất cả đều là thỏi bạc hai mươi lượng một thỏi, đây là trực tiếp lấy từ quốc khố ra hay sao? Có cần phải khoa trương đến vậy không?

Danh sách lễ hỏi Tiết Vân Đào đang nâng một bộ  trên tay, một bộ khác đang được người đứng ở chỗ cao tuyên đọc, có vô số thứ ngày thường chưa từng nghe qua, hiện giờ nghe được một tràng liên tu bất tận từ miệng người xướng lễ vật, đôi chân Tiết Kha vừa mới ổn định tựa hồ lại muốn mềm nhũn nữa rồi.

Sau khi tất cả lễ vật được tuyên đọc xong, Thường Sơn Vương mới đến trước mặt Tiết Vân Đào hỏi: “Đó là lễ hỏi của Vệ Quốc Công phủ đưa tới, Tiết đại nhân có vừa lòng không?”

Tiết Vân Đào đầu đầy vạch đen nhìn ông ta, muốn mỉm cười nhưng mặt đã cứng lại không biết phải cười như thế nào? Cố sức véo đùi của mình một phen để tỉnh táo lại, Tiết Vân Đào mới dám xác định hết thảy không phải nằm mơ.

Thế tử Vệ Quốc Công phủ thật sự tới cầu hôn.

Người gác cổng thấy toàn bộ quá trình, liền vội vàng thối lui chạy nhanh vào chính viện, đem tình huống ngoài kia một năm một mười nói cho Ninh thị đang nôn nóng chờ đợi. Khi kể đến chuyện làm mai thì tình huống của nữ quyến cũng giống như các nam nhân ở ngoài -- đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Sau đó người gác cổng lại nói Lâu gia đưa tới núi vàng núi bạc làm lễ hỏi, Ninh thị càng thêm khó có thể tin.

Tiết Thần ngồi một bên nghe thấy cũng sợ ngây người.

Lâu Khánh Vân này thật đúng là không biết hai chữ "điệu thấp" nên viết như thế nào. Đã hô đại quan triều đình tới làm mai thì chớ, lại còn đưa đến lễ hỏi như vậy, thật là, thật là... cho dù nàng đem hết của hồi môn Lư thị để lại tất cả đều bỏ vào để trợ cấp, vậy cũng không đủ mà đáp lễ đâu!

Lúc trước khi đi Quảng Lăng, nàng nghe Lâu Khánh Vân nhắc tới sẽ nhờ người tới cầu hôn đưa lễ hỏi, trong lòng của nàng giống như có một tảng đá lớn rốt cuộc đã được thả xuống. Nhưng hôm nay nàng vẫn còn chưa đáp ứng, vậy mà đã phải bắt buộc suy xét đến một vấn đề hiện thực bày ra trước mắt -- -- làm sao để đủ tiền đáp lễ?  Đâu còn nửa điểm thẹn thùng như lúc trước?

Cái này gọi là chuyện gì đây?!
Bình Luận (0)
Comment