Phàm Nhân Lộ - Tiểu Phi Thạch

Chương 17 - Tinh Túy Chiến Đấu

Tiểu Cơ Nhi ngạc nhiên lắc lắc tay Âu Dạ Trưởng Lão:

- Trưởng lão gia gia, vừa rồi co phải người xấu ca ca vừa thuấn di không?

Âu Dạ không trả lời, mỉm cười xoa đầu cô bé:

- Tiểu thư, Lạc Phi tiểu tử này không tầm thường đâu. Hắn rất khá - Ông vừa nói vừa đi ra ngoài, chân vận khí dậm nhẹ lên mặt đất, những vết nứt trên đất dần dần tự động khép lại - Tiểu thư hãy tự đặt mình vào vị trí của Ngô Vân sẽ rõ ràng. Nếu tiểu thư đối đầu với một đối thủ khi chưa biết thông tin gì về họ, tiểu thư sẽ làm gì?

Tiểu Cơ Nhi đáp:

- Con sẽ quan sát đối thủ, đưa ra một số phán đoán sơ bộ. Sau đó ra chiêu thăm dò để thử phong cách đánh của đối phương, đồng thời chuẩn bị một số chiêu thức để biến chiêu.

- Tốt, vậy nếu tiểu thư là Ngô Vân, tiểu thư sẽ có kết luận như thế nào?

- Người xấu ca ca dùng thân thể làm vũ khí, vậy thì khả năng lớn là sẽ dùng tốc độ cao để tiếp cận và tấn công trong cự li gần. Mà Vân ca ca dùng đao. Vì vậy Vân ca ca mới dùng công pháp kéo dài đao khí của mình để tấn công lấy lợi thế. - Tiểu Cơ Nhi ngẫm nghĩ rồi nói.

- Rất tốt, sau đó đúng như tiểu thư nói. Ngô Vân đã dùng một chiêu đơn giản để tấn công. Lạc Phi xông đến, chấp nhận lãnh một đao của Ngô Vân đổi lấy một cánh tay gãy.

- Không những thế, cần phải có đảm lược thật lớn mới dám lao thẳng vào đao khí sắc bén của Tiểu Vân. Trên lý thuyết, là một con người bình thường, nếu nhìn thấy có đao chém về phía mình sẽ có phản xạ né ra, nhưng Tiểu Phi làm ngược lại. - Lên tiếng là thiếu niên Bộ Lĩnh - Muội phải biết là lúc đó Tiểu Phi đã tránh được đao một cách suýt soát, điều đó còn chứng tỏ bản năng chiến đấu và sự tự tin rất mạnh.

Tiểu Cơ Nhi giật mình:

- Như vậy Vân ca ca sẽ nhận định người xấu ca ca là một người liều mạng.

- Đúng vậy, lúc đó ta cũng kết luận Lạc Phi trong chiến đấu rất điên cuồng. - Âu Dạ gật gật đầu - Tiểu thư thấy đấy, chỉ cần từ một số chiêu thức, chúng ta đã có thể phán đoán đại khái phong cách đánh của đối phương. Từ đó ta sẽ phải cân nhắc đưa ra phương án tấn công phù hợp.

- Vậy là lúc đó Vân ca ca đã quyết định lùi ra, sử dụng Ngũ Hành Cầu để tấn công. Con đoán huynh ấy nghĩ rằng người xấu ca ca sẽ xông thẳng vào như lúc trước. Vì vậy sử dụng Ngũ Hành Cầu để kéo giãn khoảng cách, ngăn cản đối phương, tìm cơ hội ra đòn tất sát.

Âu Dạ trưởng lão cười khổ:

- Một cú lừa ngoạn mục, tiểu thư thấy Lạc Phi tấn công như thế nào?

Cô bé giơ lên ba ngón tay, ngập ngừng nói:

- Huynh ấy sử dụng Bộ Kỹ tạo ra ba hư ảnh. Sau đó liền dùng thuấn di ra phía sau Vân ca ca.

- Không phải, tất cả chúng ta lúc đó cũng nghĩ như vậy - Bộ Lĩnh tiến lên phía trước, chân dò dẫm trên mặt đất, tới gần chỗ đứng của Ngô Vân lúc nãy - Đúng, là vị trí này.

Nó đạp xuống, trên đất xuất hiện một cái hố nhỏ:

- Thuấn di là kỹ năng chỉ có trong truyền thuyết, trên cơ bản không hề tồn tại một loại Bộ Kỹ nào thần diệu như vậy. Tiểu Phi chỉ dùng ba phân thân để thu hút Tiểu Vân, còn bản thể đã âm thầm sử dụng Độn Kỹ để tiến ra phía sau, né được hoàn toàn Ngũ Hành Cầu đồng thời tấn công vào hậu tâm đối phương. Chỉ một Độn Kỹ đơn giản tạo thành hiệu quả không khác gì thuấn di. Tiểu Vân cũng rất giỏi, trong lúc bất ngờ vẫn có thể lật đao ra phía sau bảo vệ bản thân, nhưng khí lực của Tiểu Phi quá lớn làm Tiểu Vân bất tỉnh.

Tiểu Cơ Nhi há hốc miệng:

- Thật thông minh.

Âu Dạ trưởng lão gật đầu:

- Đúng vậy, thật thông minh. Sử dụng một chiêu đầu để làm mồi nhử, tạo cho đối phương phán đoán sai lệch, dẫn đến thua cả trận đấu. Thế nào là chiến đấu? Đây mới là chiến đấu. Chiến đấu là một nghệ thuật, không phải dựa vào cảnh giới cao hơn đối phương, không phải dựa vào Chân Kỹ uy lực cao, cũng không phải Công Pháp cao cấp. Sự khác biệt khi chiến đấu nằm ở tổng hòa bốn yếu tố: Cảnh Giới, Công Pháp, Chân Kỹ và kinh nghiệm chiến đấu. Ngô Vân quá thiếu kinh nghiệm lâm trận nên rơi vào bẫy của Lạc Phi. Tiểu thư nên học tập Lạc Phi nhiều hơn, cách chiến đấu của tiểu thư quá cứng nhắc.

Tiểu cô nương đỏ mặt:

- Nhưng mà chưa ai từng thắng qua con cả.

Bộ Lĩnh cười lắc đầu:

- Đứng trước thực lực tuyệt đối, mọi âm mưu quỷ kế đều là vô nghĩa. Tượng tự với trong chiến đấu, khi muội đã quá mạnh so với đối phương, thì một chiêu đối phương cũng không đỡ được. Đó không phải là chiến đấu, đó chỉ đơn thuần là trận đòn một chiều. Có Tiểu Phi đi cùng, ta càng thêm chắc chắn về chuyến đi lần này.

Nó thầm nghĩ: “Trần Gia, chỉ cần Đinh Bộ Lĩnh ta còn sống trở về, sẽ là ngày tàn của các ngươi.”

Bên kia, Ngô Vân đã được đưa về phòng nghỉ ngơi. Như Hoa thì gõ đầu Lạc Phi răn dạy:

- Ta đã dạy đệ thế nào, là lấy tổn thất thấp nhất để tiếp cận địch đúng không? Nếu hôm nay đao của tiểu tử đó sắc bén hơn thì chặt đứt tay đệ rồi.

Lạc Phi bĩu môi:

- Tay đệ cứng lắm, với lại có tỷ là siêu cấp thần y ở đây thì đệ còn sợ gì, tay có bị chặt đứt cũng nối lại được.

Như Hoa cười híp mắt:

- Ờm thì, tuy là tỷ tỷ của đệ rất xuất sắc, nhưng đệ cũng không thể chủ quan như vậy.

Đại Hắc trợn mắt với Lạc Phi: “Con bà nó là con trâu, trâu đại gia ta khinh bỉ ngươi một trăm lần.” Lạc Phi cũng trừng mắt với Đại Hắc, như thường lệ, chuẩn bị xông vào đánh nhau. Như Hoa liền nổi bão:

- Hai cái đầu trâu các ngươi, giữ thể diện cho ta, nếu không huấn luyện địa ngục.

Lạc Phi rụt đầu:

- Thôi thì thôi, Đại Hắc, lần này ta tha cho ngươi.

Đại Hắc cũng rụt cổ lại: “Trâu đại gia ta nhịn.”

- Các vị, đã muộn rồi, mời vào trong nghỉ ngơi. - Âu Dạ trưởng lão hướng bên này cất bước - Ngày mai chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn về chuyến đi lần này.

Bình Luận (0)
Comment