Phá Quân Mệnh

Chương 532

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Chưa biết chừng chú ba hoặc Hàn Tuyết đã thuyết phục Diệp Phàm không giết thím ba rồi, nếu bà ta biết chuyện về Lâm Thanh Đế thì sẽ sợ mất mật đấy, không chừng còn biến mất lâu hơn!”  

Hàn Bách Hào gật đầu cái rụp: “Có lý lắm, bà già không có cốt khí ấy!”  

Gọi một lần không được, Lưu Tú Cầm hơi cảnh giác. Lúc này, chuông điện thoại vang lên, Hàn Bách Hào gọi tới.  

“Thím ba, ngọn gió nào bảo thím gọi điện thoại cho tôi vậy? Ở bên ngoài tự do thoải mái đấy nhỉ?”, giọng nói quái gở của Hàn Bách Hào vọng tới, Lưu Tú Cầm cười gượng, vội vàng giải thích một tràng.  

Không nằm ngoài suy đoán của Hàn Tử Hiên, Lưu Tú Cầm hỏi tới Lâm Thanh Đế trước, bà ta đã coi Lâm Thanh Đế là con rể tương lai của mình rồi mà.  

Bà ta lừa tám triệu ở thủ đô là nhờ vào thân phận mẹ vợ tương lai của Lâm Thanh Đế, nếu Lâm Thanh Đế xảy ra chuyện gì thì bà ta tiêu đời mất.  

“Thím ba, thím nghĩ nhiều rồi, bên cạnh cậu Lâm có vô số cao thủ, Diệp Phàm tập kích hai lần đều không thành công, ngược lại còn bị thương đầy người nữa”.  

“Thím nhìn đi, bây giờ bọn tôi vẫn sống nhăn răng ra đây này, ngày mai còn định tặng quà cho Tiểu Tuyết, thím có về tham dự không, chưa biết chừng sẽ được cắt băng đấy!”  

Chỉ hai câu nói đã khiến hơi thở của Lưu Tú Cầm trở nên dồn dập, bà ta hơi kích động: “Ha ha ha, tôi biết là thằng phế vật bị vứt bỏ ấy không làm gì Thanh Đế được mà, Thanh Đế mới xứng làm con rể của tôi, Diệp Phàm là một thằng phế vật, hắn không xứng!”  

“Hai đứa làm tốt lắm, thím ba rất mừng. Dù sao Tiểu Tuyết cũng là em họ của cậu, đợi đến khi đuổi Diệp Phàm đi thì hãy ghi lại tên Tiểu Tuyết vào gia phả đi. Đến ngày con bé kết hôn với Thanh Đế, hai đứa tới tham dự, để nhà họ Hàn nở mày nở mặt, trở thành hào môn số một của thành phố Cảng!”  

“Đúng thế, thím ba nói có lý lắm, đợi đến khi thím về thì bọn tôi sẽ bàn bạc sau…”  

Hàn Bách Hào tâng bốc vài câu rồi mới tắt máy.  

Gã ta nhìn Hàn Tử Hiên, hai người cười thật to: “Bà già không có ranh giới cuối cùng, bỏ chúng ta ở lại để chạy một mình, lần này cho bà ta tiêu đời!”  

Ở bên kia, Lưu Tú Cầm tươi cười: “Diệp Phàm ơi là Diệp Phàm, phế vật suy cho cùng cũng chỉ là phế vật mà thôi, mày đấu với Thanh Đế thì khác nào lấy trứng choi đá, còn đòi giết bọn tao, lần này tao về, để xem tao sẽ xé nát mặt của mày như thế nào!”  

Bà ta lại cầm điện thoại lên: “A lô, đặt một vé máy bay về thành phố Cảng giúp tôi, càng nhanh càng tốt!”  

Ở Công Nghệ Tuyết Phàm, sau khi châm cứu cho Vu Hân Tuệ, anh vội vàng rời khỏi đó, khiến Long Linh cảm thấy tức giận, châm chọc anh là đồ bỏ bê công việc.  

“Tổng Giám đốc Hàn, đừng có chiều đàn ông, cần đánh thì cứ đánh, cô xem, cô cứ dung túng nên anh ta dám nghe điện thoại của người phụ nữ khác ngay trước mặt cô luôn, đúng là làm loạn…”  

Long Linh khích bác, Hàn Tuyết nở nụ cười: “Anh ấy đi làm việc thôi”.  

“Xì, hết thuốc chữa rồi”, Long Linh trợn trắng mắt. Diệp Phàm đi thẳng tới Tụ Phúc Lâu, Hoắc Thanh Thanh đang chờ anh ở đó.  

Hoắc Thanh Thanh không thừa lời, vào thẳng vấn đề luôn: “Bọn tôi điều tra ra tung tích của cô nàng Chuột Bạch và tìm được hang ổ của cô ta rồi, rất có thể trong đó có thứ anh cần…”  

Bình Luận (0)
Comment