Phá Quân Mệnh

Chương 1725

Hoắc Thanh Thanh kinh hãi hét lên, cô ta đã nhìn ra được mục đích của Phương Dao. Nếu Phương Dao giẫm trúng cổ chân cô ta…  

Thì nhất định xương cổ chân sẽ bị gãy. Nếu như vậy thì ít nhất cũng cần phải nghỉ ngơi đến một tháng.  

Vậy thì cô ta sẽ không thể nào tham gia đại hội tỷ võ được, thậm chí đến việc bỏ chạy cũng sẽ trở nên vô cùng khó khăn.  

Hoắc Thanh Thanh thét lên, ánh mắt Phương Dao đầy vẻ thâm độc, cô ta búng người lên, giẫm thật mạnh lên cổ chân của Hoắc Thanh Thanh.  

“Bụp!”  

Một âm thanh giòn tan vang lên, chân của Phương Dao không giẫm trúng cổ chân của Hoắc Thanh Thanh mà giẫm lên một thanh kiếm.  

Bụp!  

Thanh kiếm dài vừa bay lên thì một luồng sức mạnh lớn liền đè ép lên toàn thân Phương Dao, cô ta lập tức bật người lên cao, lộn một vòng ra phía sau ở trên không trung rồi liên tục lùi mấy bước mới, sau đó từ từ dừng lại.  

“Anh Lục Thần…”  

Phương Dao nhận ra người đến là ai thì liền thốt lên. Không ngờ người ngăn cản cô ta lại là Lục Thần.  

“Thanh Thanh, em không sao chứ?”, Lục Thần không để ý đến cô ta mà hỏi thăm Hoắc Thanh Thanh với vẻ quan tâm.  

Anh ta cảm thấy đau lòng cho Hắc Thanh Thanh rồi nổi giận với Phương Dao khi nhìn thấy vết máu trên khóe miệng của sư muội mình  

“Lục sư huynh, cảm ơn anh, em không sao…”  

Hoắc Thanh Thanh vội cảm ơn với tâm trạng vẫn còn hoảng loạn.  

Suýt chút nữa, chỉ một chút nữa thôi thì cổ chân của cô ta đã bị Phương Dao giẫm nát rồi.  

“Không sao thì tốt rồi, nếu như thấy khó chịu thì không được cố gắng chịu đựng một mình đâu đấy”.  

Lục Thần an ủi xong thì quay đầu, nhìn sang Phương Dao với vẻ mặt đầy phẫn nộ.  

Lúc này mặt Phương Dao tối sầm, Lục Thần không để ý đến cô ta, còn nhìn cô ta chằm chằm với vẻ mặt tức giận nữa.  

“Phương Dao, đó là sư muội của cô, không ngờ cô lại dám ra tay tàn nhẫn đến như thế, đúng là lòng dạ ác độc mà!”  

Lục Thần hét lớn lên, nhìn sang Phương Dao với ánh mắt đầy sự căm ghét.  

Ánh mắt căm ghét đó khiến tim Phương Dao run lên, nhưng cô ta liền lập tức tỏ vẻ đáng thương.  

“Anh Lục Thần, quyền cước không có mắt, không phải em cố ý đâu. Thật ra, dù… dù cho anh không ra tay thì em cũng sẽ không giẫm chân lên thật”.  

“Dù sao thì Thanh Thanh cũng là sư muội của em, sao em có thể làm hại đến em ấy được chứ?”  

“Còn giả bộ à, cô cứ tiếp tục giả bộ đi!”  

Lục Thần giận dữ hét lên: “Cô càng giả bộ thì tôi càng cảm thấy buồn nôn. Lúc cô đá Thanh Thanh bay ra xa thì tôi đã đến nơi rồi!”
Bình Luận (0)
Comment