Phá Quân Mệnh

Chương 1642

“Rõ rồi, là do nhà họ Tào tôi đã hiểu lầm!”, Tào Hùng cắn răng nói.  

“Tốt lắm, nếu đã làm sai thì phải bồi thường, tôi cũng không cần gì nhiều, chỉ cần một nửa gia sản của nhà họ Tào thôi, ông thấy thế nào?”, Diệp Phàm cười lạnh lùng và nói.  

Một nửa gia sản của nhà họ Tào sao?  

Tim của tất cả mọi người ở đó đều run lên, nhà họ Tào kinh doanh khoáng sản, tài sản của gia tộc ít nhất cũng phải đến bốn năm tỷ.  

Một nửa tài sản thì ít nhất cũng đã hai tỷ rồi, vậy mà còn nói là không nhiều nữa sao?  

Sắc mặt Tào Hùng cực kỳ khó coi, ông ta nói: “Cậu Diệp, một nửa gia sản thì chúng tôi…”  

“Chê tôi lấy ít quá hả?”  

Diệp Phàm cười lạnh lùng rồi nói: “Vậy thì thêm một phần nữa, tôi muốn sáu phần tài sản, thế nào hả?”  

Tào Hùng run lên, nói: “Được, tôi giao, tôi giao hai tỷ năm trăm triệu, một nửa tài sản của nhà họ Tào!”

“A…” Một nửa gia sản, hai tỷ rưỡi, Tào Hùng đã cho rồi!  

Cũng chẳng phải cổ phần hay trái phiếu gì mà là hai tỷ rưỡi tiền mặt, lập tức chuyển khoản.  

Thật ra hai tỷ năm trăm triệu tiền mặt này đã là vét sạch hết toàn bộ của nhà họ Tào rồi, dù sao gia sản nhà họ Tào cũng đã bao gồm rất nhiều khoáng sản trong đó.  

“Hai tỷ rưỡi, chuyển khoản đấy, trời ạ…”  

“Lần này nhà họ Tào ngã đau rồi, sau này có khi cũng không gượng dậy nổi được nữa!”  

Mọi người bàn tán ồn ào, sắc mặt Tào Hùng bực bội khó coi vô cùng, nhưng để nhà họ Tào không bị diệt hết cả nhà thì ông ta chỉ có thể làm như vậy.  

Cháu trai đã chết rồi, hộ vệ của gia tộc cũng bị giết chết hàng loạt, tự mình còn phải quỳ xuống cầu xin người ta, hai tay dâng lên gia sản.  

Nhìn tin nhắn chuyển khoản trên điện thoại, Diệp Phàm rất hài lòng. Công nghệ Tuyết Phàm mở rộng dây chuyền sản xuất, đang cần rất nhiều tiền mặt để vận hành bên ngoài.  

“Nhớ cho kỹ, oan có đầu nợ có chủ, tự thu xếp cho ổn thỏa!”  

Vừa dứt lời, Diệp Phàm liếc nhìn mọi người xung quanh khiến bọn họ đều giật thót.  

Ánh mắt Diệp Phàm rất lạnh nhạt nhưng lại khiến bọn họ cảm giác được áp lực, bất giác ánh mắt ai cũng tránh né.  

Diệp Phàm quay người đi ra bên ngoài, Tào Hùng quỳ dưới đất mãi đến khi anh đi ra khỏi cửa nhà họ Tào thì mới từ dưới đất đứng lên.  

Căm phẫn, suy sụp cũng không đủ để biểu đạt tâm trạng lúc này của ông ta. Tóm lại trong lòng Tào Hùng đang vô cùng muốn giết người, mấy chục năm qua, nhà họ Tào chưa bao giờ nhục nhã vậy.  

“Bố, chúng ta cứ bỏ qua cho hắn vậy sao, Tiểu Bân, nó, a a a a…”  

La Hồng Hà mặc kệ trên vai đang đau đớn, chạy đến bên cạnh Tào Hùng khóc nức nở, Tào Hồng Lượng cũng đi qua, vẻ mặt vô cùng căm hận.  

Tào Hùng siết chặt nắm tay, ánh mắt điên cuồng, vừa muốn nói chuyện thì một bóng người lại xuất hiện trước cửa.  

Cả người Tào Hùng run rẩy, Diệp Phàm quay lại rồi.  

Chẳng lẽ Diệp Phàm muốn nuốt lời, diệt cả nhà họ Tào bọn họ sao?  

“Không cần phải lo lắng, sắp xếp một chiếc xe đưa tôi về!” 
Bình Luận (0)
Comment