Phá Quân Mệnh

Chương 1270

Hà Siêu ôm đầu hét lên: “Tôi sai rồi, đại ca đừng đánh tôi nữa, sau này tôi sẽ không quấy rầy Hàn Tử Di nữa...”  

Thế nhưng Hàn Tử Di vẫn chưa lên tiếng, người đàn ông mặc vest vẫn đạp mạnh vào người anh ta, đạp mạnh tới mức khiến ta anh chảy máu mũi.  

Hàn Tử Di nghe anh ta kêu la thảm thiết, mới cảm thấy có chút hả dạ.  

“Được rồi, dừng tay lại đi!”  

Hàn Tử Di mở miệng, người đàn ông mặc vest liền dừng lại, Hàn Tử Di nhìn Hà Siêu bị đánh thê thảm, hả dạ mà nói: “Hà Siêu, đây là bài học cho anh, lần sau còn dám ăn nói linh tinh, tôi sẽ để bọn họ đánh anh tiếp, nghe rõ chưa hả?”  

Hà Siêu vội vàng xin tha, nào dám tỏ ra ngang ngược phách lối như ban nãy.  

Là phú nhị đại, nên cũng nhận ra, hai người này không phải là vệ sĩ bình thường.  

Bố anh ta cũng có vệ sĩ, nhưng những vệ sĩ đó không dám làm những chuyện như này.  

Hai người này rõ ràng là hỗn đạo, ra tay vừa mạnh lại vừa ác, khiến anh ta không dám chọc vào.  

“Chúng ta đi thôi, lâu rồi tôi cũng chưa được gặp chị gái với anh rể...”  

Hàn Tử Di vui vẻ nói một câu, rồi đi trước, mà quên luôn việc gọi điện thoại lại xác nhận với Diệp Phàm.  

Hai người mặc vest vội vàng đi theo, khoé miệng cong lên nụ cười lạnh lẽo.  

Ba người đi ra phía bên ngoài cổng trường, một chiếc xe việt dã màu đen đỗ ở phía bên đường.  

“Xe to thế, anh rể lại đổi xe rồi sao, xe của mình còn chưa thấy đâu...”, nhìn chiếc xe việt dã màu đen tuyền, Hàn Tử Di buột miệng nói.  

Diệp Phàm từng đồng ý sẽ tặng cô ấy một chiếc Ferrari, điều này khiến cô ấy rất vui, nhưng tới bây giờ vẫn chưa thấy đả động gì tới.  

Một người đàn ông mặc vest bước vội lên hai bước, mở cửa xe.  

Hàn Tử Di đang định bước lên, liền đứng khựng lại, bên trong xe còn có mấy người nữa, điều này cũng chẳng đáng ngại gì, nhưng quan trọng là con dao sáng loáng bọn họ đang cầm.  

“A...u u...”  

Vừa mới kêu lên một tiếng, liền có người bịt chặt miệng cô ấy, sau đó liền kéo lên xe.  

Tiếp sau đó hai người kia cũng leo lên xe, chiếc xe nhanh chóng rời đi.  

Hàn Tử Di ra sức vùng vẫy, trong lòng cảm thấy vô cùng sợ hãi.  

“Thả cô ta ra”, Từ Chính ngồi ở ghế phụ bình thản nói.  

“Tôi mặc kệ mấy người là ai, mau thả tôi ra, anh rể tôi rất lợi hại đấy, một mình anh ấy có thể đánh lại mười người...”, Hàn Tử Di sợ hãi hét lên.  

“Ha ha ha, cho dù là một đánh một trăm thì đã sao chứ?”  

Từ Chính cười lớn: “Ông anh rể lợi hại đấy của cô chẳng qua cũng chỉ là con rùa rụt cổ, nếu như hắn ta thật sự quan tâm tới đứa em vợ như cô, thì sẽ tới cứu cô, mà chúng tôi cũng đợi anh rể cô tới đấy”.
Bình Luận (0)
Comment