Phá Quân Mệnh

Chương 1181

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cô ta lắc đầu: “Không có, con chỉ là đang lo, dù gì hai bọn con cũng không hợp nhau, thậm chí Diệp Phàm còn không đánh lại chị ta được, con sợ chị ta oán hận, nói địa chỉ của Diệp Phàm ra ngoài”.  

Hoa Vũ Dung trầm tư một lúc rồi gật đầu: “Được, ngày kia vừa hay sư phụ phải ra ngoài có chút việc, sư phụ sẽ nói với cậu ta một tiếng, nhưng con nên cho sư phụ số điện thoại của cậu ta”.  

“Được, cảm ơn sư phụ”, Hoắc Thanh Thanh vui mừng khôn xiết, thậm chí còn to gan hôn lên khuôn mặt trắng trẻo, xinh xắn không chút tì vết của Hoa Vũ Dung.  

“Con, đứa nhóc chết tiệt này, gan càng ngày càng lớn đúng không, sư phụ thấy con là muốn ăn đánh rồi”, Hoa Vũ Dung xấu hổ mắng một câu rồi nhéo vào eo Hoắc Thanh Thanh.  

...  

Thành phố Cảng, Lý Thế Hằng nhận được tin tức Diệp Phàm trở lại thì vui mừng vô cùng.  

Vội vàng muốn tiếp đãi Diệp Phàm, rồi làm lễ tẩy trần cho anh.  

Khách sạn Thủy Tinh chính là nơi có nhà hàng cao cấp bậc nhất ở thành phố Cảng thế nên một bữa ăn tốn mấy chục ngàn tệ là chuyện bình thường.  

Sau nhiều ngày mới lại được quay lại nhà hàng Thủy Tinh, Diệp Phàm vô cùng cảm động còn ánh mắt Hàn Tuyết thì lại lộ ra vẻ đau buồn.  

Diệp Phàm vươn tay nắm lấy tay cô, anh đang ngồi trên xe lăn do Hàn Tuyết đẩy.  

Nhìn thấy anh nắm tay mình, Hàn Tuyết hiểu được nên mỉm cười: "Em không sao. Mẹ ở bên đó chắc sẽ không có nhiều mưu mô và tính toán nữa. Có lẽ đó cũng là một sự giải thoát cho mẹ”.  

Diệp Phàm nắm chặt tay cô và nở nụ cười ấm áp.  

Tức cảnh sinh tình, cả hai người đều nhớ lại lần đầu tiên đặt chân vào nhà hàng Thủy Tinh này.  

Lúc đó, vết thương của anh cũng khá ổn rồi nên cuối cùng cũng không cần làm con rùa rụt đầu nữa.  

Anh dùng tiền của mình rồi cùng Hàn Tuyết và Lưu Tú Cầm vào đây ăn cơm.  

Bữa cơm đó tốn mất hơn 10 ngàn tệ, đó chính là khoảng thời gian gia đình hòa thuận nhất, ngay cả Lưu Tú Cầm cũng không gây chuyện.  

“Haha, Diệp Phàm, cuối cùng cũng đợi được cậu đến rồi, anh chờ cậu rất lâu, rất lâu đó”.  

Lý Thế Hằng tiến lên đón tiếp, tiếng cười tràn ngập sự vui mừng.  

“Chú Diệp, thím Diệp...”  

Lý Trường Tiếu cũng đi cùng, sắc mặt hắn ta cũng vô cùng kích động, đi theo bên cạnh còn có một cô gái xinh đẹp chính là Hà Mục Linh.  

Diệp Phàm nhìn hai người rồi cười: “Vẫn may, không bỏ lỡ đám cưới của hai người”.  

“Haha, lỡ sao được, nếu lỡ thì chúng cháu sẽ lùi, một ngày chú Diệp chưa quay lại, chúng cháu sẽ hoãn lại theo”, Lý Trường Tiếu nói.  

Hắn ta từng nói với Diệp Phàm, muốn anh làm người chứng hôn cho, một ngày mà Diệp Phàm chưa quay lại thì hắn ta cũng chưa làm đám cưới.  

“Tên nhóc, cháu ăn nói cẩn thận chút, nếu không về nhà Mục Linh sẽ cho cháu quỳ ván giặt, quỳ bàn phím đấy...”, Diệp Phàm trêu.  

“Diệp Phàm, còn cả anh nữa, đừng có quên anh chứ”, lại một người đàn ông vạm vỡ nữa đi ra ôm vai Diệp Phàm, chính là ông chủ của công ty khai thác mỏ Tây Sơn, Diêm Thiết Sơn.  

“Haha, sao Diệp Phàm dám quên chứ...”, Diệp Phàm cười lớn, bắt tay với Diêm Thiết Sơn.  

“Vậy tôi thì sao, có phải là quên tôi rồi không...”  

Một giọng nói quyến rũ truyền đến, mọi người đều quay lại nhìn.  

Bình Luận (0)
Comment