Phá Giới

Chương 7

"Mẹ có thể trở về, thật tốt quá, phải không?" Tiểu hòa thượng mang cỏ đã cắt đổ xuống trong máng cho dê ăn, nhìn mẹ dê rừng thè lưỡi ra giúp con nhỏ liếm lông, sống mũi bắt đầu cay cay.

Buổi tối lúc ngủ, nữ nhân kia lại xuất hiện trong mộng của tiểu hòa thượng, khoác trên mình bộ váy màu trắng mang theo hương vị của ánh nắng, khúc hát ru ôn nhu cất lên, tuy không thấy rõ mặt bà, nhưng tiểu hòa thượng biết đó là mẹ ruột của mình. Ở trong mơ, tiểu hòa thượng vẫn là một đứa bé, mẹ ôm y dỗ y ngủ, đôi tay mềm mại như lông của hồ ly... Tiểu hòa thượng từ trong mộng bừng tỉnh, phát hiển hồ ly ngủ bên cạnh y bốn chân chỏng vó, còn đặt đuôi trên cổ y.

"Tiểu hồ ly..." Tiểu hòa thượng qua ôm hồ ly, mặc cho nước mắt chảy xuống da lông trắng tuyết.

"Làm sao thế?" Hồ ly muốn vươn vuốt xoa tóc tiểu hòa thượng, đột nhiên nhớ tới hòa thượng không có tóc, vội vàng thu móng vuốt sắc bén về, dùng đệm thịt trên chân xoa xoa đầu tiểu hòa thượng, "Là ác mộng à?"

"Ta lại mơ thấy mẹ của ta rồi."

"Vậy tới thăm bà ấy một chút đi." Hồ ly cho rằng mẹ của tiểu hòa thượng sẽ ngụ ở thôn làng dưới núi, "Ngày mai lúc đi hóa duyên có thể gặp bà."

"Nhưng ta không biết mẹ ruột của ta là ai hết, cũng không biết bà đang nơi đâu." Tiểu hòa thượng chôn cả khuôn mặt trong lớp lông của hồ ly, "Sư huynh nói huynh ấy nhặt được ta trong đống củ cải trắng đặt trước cửa miếu. Tiểu hồ ly, mẹ của ta vì cớ gì không quan tâm ta?"

"Củ cải trắng?" Hồ ly nghĩ nghĩ, chợt nhớ ra, "Thì ra bị đặt trong đống củ cải trắng chính là ngươi! Đổi con mình lấy củ cải trắng chính là mẹ ruột ngươi? Mẹ ruột ngươi đại khái là không nuôi nổi ngươi nhỉ? Bằng không cũng không đổi con mình lấy củ cải."

"Ngươi gặp mẹ ta rồi à?" Tiểu hòa thượng ngước đôi mắt rưng rưng nhìn.

"Gặp rồi." Hồ ly nắm đuôi mình, lau nước mắt cho tiểu hòa thượng, "Ngày đó rất nhiều người lên ngọn núi này, giơ đuốc la to khắp núi đồi. Ta bị bọn họ đánh thức, thấy một nữ nhân ôm cái tã lót đến trước cửa miếu. Nữ nhân kia nhìn củ cải trắng chất trước cửa, bỏ tiểu hài tử và trong đống củ cải đó, mặt khác cầm những củ cải to bỏ vô cái địu sau lưng, rồi bỏ chạy mất. Thì ra ngươi chính là đứa bé ấy."

"Về sau thế nào?" Tiểu hòa thượng nắm chặt đuôi hồ ly, "Những người kia tại sao phải đuổi theo mẹ ta?"

"Ta cũng không biết, bọn họ chỉ hô "Bắt lấy ả" "Đừng để ả chạy" "Nhất định phải tìm được ả" gì gì đó." Hồ ly bị túm có chút đau, muốn kéo đuôi về, nhưng tiểu hòa thượng túm rất chặt, hồ ly cuối cùng chỉ có thể mặc y tiếp tục túm, "Về sau người cầm đuốc đã tìm được bà, bà liền ôm bọc củ cải theo vách núi sau miếu nhảy xuống. Làm người thật không dễ dàng mà, muốn ăn củ cải trắng cũng phải lấy con đổi, bà xem ra thật sự quá đói rồi, lúc nhảy xuống núi cũng không buông bọc củ cải ra."

"Hồ ly ngốc, ngươi không hiểu gì hết." Tiểu hòa thượng nghe vậy, thế mà càng khóc tợn.

"Ngươi muốn một mẫu thân đến vậy sao?" Tiểu hồ ly ôm hòa thượng vào trong ngực, nghĩ nghĩ, "Thế này nhé. Đợi vài năm tới, ta có thể tu luyện thành hình người, để ta làm mẹ ruột của ngươi."

"Hình như ngươi là hồ ly cha mà."

"Ngươi nhìn kiểu gì thành ta là hồ ly cha vậy?" Hồ ly kẹp chặt hai chân.

"Giọng nói chuyện của ngươi là nam hài tử kìa."

"Ah, vậy sao." Hồ ly phát hiện mình hiểu sai rồi, "Thật ra hồ ly không phân trống mái, sau khi tu thành hình người đều là nữ nhân. Chờ ta tu luyện cho ra hình người, ngươi có thể có mẫu thân xinh đẹp nhất trần đời rồi."

"Thật chứ?"

"Thật." Hồ ly vỗ vỗ khuôn ngực nhỏ.

"Móc tay nào."

"Được, móc tay." Hồ ly duỗi tiểu móng vuốt nộn thịt, móc tay cùng tiểu hòa thượng.

Tiểu hòa thượng lúc này mới nín khóc mỉm cười, sau đó nhớ tới một chuyện: "Nhưng ta đã có một mẫu thân rồi, ngươi muốn làm mẹ ta, vậy chẳng phải trở thành mẹ kế rồi sao?"

Sau đó... hồ ly yên lặng co lại rụt vào trong góc giường.

___

Má ơi cứu con 1500m + 2 tiếng đi bộ và chạy, con không phải sinh ra để học thể dục →_→←_← đi đường mà như quỳ lết O_o

Đến hẹn lại lên ~ 2 ngày 1 chương

Chắc 2/9 ra bộ mới, cũng của tác giả này Thầy giáo vật lí và thầy giáo hóa học. Truyện đấy mà phang công thức hoá thì ngoẻo
Bình Luận (0)
Comment