Otaku Tại Tu Tiên Giới

Chương 32 - Bảo Vật Xuất Thế!

32

Được nghỉ ngơi hai ngày, Minh Hùng, Hồ Lam, Thanh Tùng cùng Tiến Mỹ tổ chức một buổi đi chơi, lượn khắp kinh thành, đến khi trời đã tối mới đi về. Trên đường về, Minh Hùng phát hiện một thứ làm cho hắn khá hứng thú, một thông báo tìm người được dán lên bức tường nhà hắn, nhìn vào tờ thông báo, Minh Hùng khá bất ngờ vì người cần tìm lại là thất công chúa của Toán Hãnh đế quốc: Diệp Thu Phương. Minh Hùng hiện tại có khá ít tiền, mặc dù Minh Gia là gia tộc đứng nhất nhì của Án Hưng thành nhưng số tiền Minh Gia cấp cho hắn cũng không là bao nhiêu tại kinh thành này, vì lẽ đó mà Minh Hùng cũng phải nghĩ cách kiếm tiền. Số tiền thưởng của việc tìm thất công chúa này rất cao, đủ để ba người Minh Hùng sống thêm gần nửa năm nữa, vì đó Minh Hùng muốn hoàn thành nhiệm vụ này.

Ngay khi Minh Hùng đang cân nhắc về việc tìm kiếm thất công chúa thì âm thanh của hệ thống vang lên

"Phát động nhiệm vụ:

Tìm kiếm thất công chúa

Nội dung: Thất công chúa vì tính cách tinh nghịch, không thích ở trong hoàng cung nên trốn ra ngoài, hoàng đế muốn tìm thất công chúa lại nhằm ra mắt thiếu chủ của Vũ Cực tông nên treo cáo thị khắp nơi, hứa sẽ ban thưởng cho người nào tìm được thất công chúa.

Thời gian: 1 tháng

Phần thưởng: Nhẫn thuật ngẫu nhiên x1

Thất bại trừng phạt: Tu vi giảm 3 tiểu cảnh giới"

Minh Hùng lúc này bực bội

"Moá! Cái hệ thống này hơi chút là muốn giảm tu vi của ta, nhiệm vụ thì không có chút manh mối nào, Toán Hãnh đế quốc to lớn vậy ta biết tìm ở đâu???"

Ngay lúc Minh Hùng đang chửi thầm trong lòng thì hắn phát hiện ở phía xa đang có một vụ lộn xộn, hắn bảo Thanh Tùng cùng Hồ Lam về nhà trước, sau đó chạy tới, xem có việc gì đang xảy ra.

Trước mắt Minh Hùng lúc này là một tên trung niên ăn mặc quan phục, có lẽ là vị quan nào đó trong chiều, đối diện với tên quan là một lão ăn mày, trong tay lão ôm một con chó, lão thì đang quỳ xuống, nói

"Xin quan trên tha mạng, ta không để ý nên để con chó ngáng đường ngài, xin ngài rộng lượng đừng giết nó, ta cả đời cực khổ chỉ có nó bầu bạn, nếu ngài giết nó thì ta biết sống sao!"

Tên quan ánh mắt chứa đầy căm phẫn và khinh bỉ, quát

"Con chó của ngươi vậy mà cản đường ta, lại có ý định tấn công ta, nó phải chết, còn không thì ngươi chết thay nó đi!"

Minh Hùng thấy tên quan này hống hách, thì đã muốn ra tay cứu trợ, nhưng một âm thanh vang lên làm cho hắn dừng lại

"Thật không ngờ Toán Hãnh đế quốc đã thành cái dạng như vậy, đường đường là quan thượng thư lại muốn giết dân chỉ vì một con chó, làm quan như vậy có xứng không!"

Một thanh niên từ đám người bước ra, kẻ này khuôn mặt tuấn mỹ, tóc búi lên trên, mặc một bộ quần áo rất bình thường, dáng người nhỏ bé khoảng một 14-15 tuổi, đặc biệt là da tên này lại như là da con gái vậy, trắng như ngọc, làm cho bao nữ nhân phải ghen tị.

Thấy có kẻ dám xen vào chuyện của mình tên quan này cực kỳ khó chịu, quay qua phía thiếu niên, nói

"Biết ta là quan thượng thư mà còn dám nói lời lẽ như vậy, ngươi chán sống sao"

Thiếu niên thấy vậy thì cười nhạt, đáp

"Ta nghĩ gì nói đấy mà thôi, loại quan như ngươi đáng lẽ không nên tồn tại ở Toán Hãnh đế quốc, nếu không chẳng mấy Toán Hãnh đế quốc sẽ suy sụp"

Tên quan hừ lạnh 

"Ngươi là cái thá gì mà dám nhận xét về ta? Nếu ngươi cả gan nói thêm một câu nữa thì ngươi không còn sống mà rời khỏi đây đâu"

Tên thiếu niên thấy vậy thì mặt lộ ra tức giận thấy rõ, nói

"Không thể ngờ loại như ngươi mà lại có thể lên tới quan thượng thư, nhưng như vậy thì sao, ngươi không thể làm gì được ta, ta l..."

"Hai ngươi lên đập chết nó cho ta"

Tên quan không để thiếu niên nói hết câu, lệnh cho thủ hạ ra tay, thiếu niên thấy vậy thì sững sờ, không kịp phản ứng. Khi hai thủ hạ đã tới bên cạnh tên thiếu niên, tay vung kiếm, những người xung quanh cứ ngỡ sẽ có cảnh máu me diễn ra, nhưng không! Ngay khi hai thanh kiếm sắp chém tới người thiếu niên, thì một thanh kiếm màu đen không biết từ đâu ra chặn lại trước đường chém

"Keng"

Hai thanh kiếm kia khi chém vào thanh kiếm màu đen thì đứt ra làm đôi, lúc này mọi người mới để ý tới kẻ đã ra tay cứu người, là một thanh niên khoảng 16 tuổi, khuôn mặt tuấn tú, không ai khác chính là Min Hùng, lúc này Minh Hùng nói

"Nói khá lắm tiểu huynh đệ, nhưng mà ngươi không nói lý được với lũ cẩu quan này được đâu, thứ ngươi cần là sức mạnh"

Tên quan kia thấy lại có thêm một kẻ phá đám thì càng tức giận, liền lệnh cho tất cả thủ hạ cùng lao lên, tổng cộng 6 người vây công Minh Hùng, Minh Hùng lúc này không chút nào quan tâm 6 tên đang lao tới, một tay hắn ôm tên thanh niên, tay kia ôm ông lão ăn mày, trực tiếp nhảy lên và bay đi.

Tên quan thấy Minh Hùng bay đi thì thầm kinh hãi, võ giả cảnh giới Võ Tông mới có thể bay được a, 6 tên hộ vệ của mình mới có cảnh giới Võ Sư, nếu người ta muốn chắc mình chết lâu rồi. 

Minh Hùng lúc này đưa ông lão tới một khu khác của kinh thành, đưa cho lão chút tiền, nói

"Bây giờ ông cứ tạm sống ở đây đi, tên kia chắc cũng không tính toán với ông đâu"

Ông lão quỳ xuống, nói

"Tạ ơn đại hiệp đã cứu mạng, ơn này ta không cách nào trả, chỉ mong ngài nhận một lạy này"

Ông lão cúi người đinh lạy, bất quá bị Minh Hùng đỡ lên, nói

"Thấy chuyện bất bình nên ta ra tay tương trợ thôi, ông không cần làm như thế"

Lúc này Minh Hùng một mạch đưa thiếu niên ra khỏi thành, đến khi tới gần đoàn xe của một thương đội mới nói

"Bây giờ ta đưa ngươi một chút tiền, ngươi lên đoàn xe kia, sau đó tới nơi khác đi, nếu ở kinh thành chắc chắn sẽ bị tên kia truy sát"

Thiếu niên lúc này nói

"Nhưng mà..."

"Không cần phải lo cho ta, chỉ là tên quan thượng thư mà thôi, không gây được gì cho ta đâu"

Mặc dù nói vậy nhưng Minh Hùng vẫn lo lắng, giờ hắn không có ai chống lưng, nếu bị tên kia nhắm tới có lẽ sẽ khó sống tai kinh thành a

Ngay lúc thiếu niên định mở miệng ra nói cái gì thì bỗng dị tượng xảy ra, từ phương xa, một đạo ánh sáng bắn thẳng lên trời, ngay sau đó, bầu trời nhuộm thuần một màu đỏ, bỗng sấm sét nổi lên, từng cột sấm đánh xuống, nhưng kì lạ là tất cả cột sấm đều đánh thẳng xuống nơi phát ra ánh sáng.

Lúc này trong kinh thành, từng nhân vật lớn của các gia tộc, thế lực đều nhìn về phía di tượng, nói

"Trời sinh dị tượng ắt có bảo vật xuất thế"

Ngay sau đó tất cả đều bay lên bầu trời, thẳng hướng dị tượng mà đi, ai ai cũng có ý định chiếm lấy bảo vật cho riêng mình.

Bình Luận (0)
Comment