Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 683

Chương 683

“Trình Thu Uyển, cô theo tôi tới bệnh viện một chút, kiểm tra một lần là cô biết tôi không nói dối. Cô đi ra đã…”

Lúc này Trình Thu Uyển đang ngồi trên giường trong phòng ngủ. Nghe tiếng Tô Thư Nghĩ hỗn loạn xen với tiếng chuông cửa bên ngoài không ngừng truyền đến thì bực bội không thôi.

Trình Thu Uyển tức giận gọi người hầu tới: “Đuổi người phụ nữ ngoài cửa đi cho tôi.

Nếu lát nữa tôi còn nghe thấy cô ta quát tháo ngoài cửa thì bà khỏi phải làm nữa!”

“Vâng thưa cô chủ.” Người hầu đáp lời, sau đó vội vàng chạy xuống dưới lầu.

“Trình Thu Uyển, cô mở cửa ra, tôi với cô nói chuyện tử tế.” Tô Thư Nghi đứng ở bên kia vân còn đang hô thì chợt thấy có người mở cửa ra.

Thấy cửa mở, Tô Thư Nghi chen người muốn vào, nhưng lại bị người hầu chặn đường kín kẽ: “Cô à, cô đừng gào nữa, mau đi đi.”

“Dì ơi, nhờ dì cho tôi vào đi, tôi có chuyện quan trọng muốn thương lượng với Trình Thu Uyển.” Tô Thư Nghi gấp gáp nói với người hầu.

“Nhưng cô chủ nói nếu cô còn không đi thì cô ấy sẽ sa thải tôi. Xin cô đừng làm khó tôi nữa. Coi như tôi van cô đấy, cô mau đi đi, không thì tôi chỉ đành gọi bảo vệ tới.”

Thấy mặt người hầu tràn đầy khó xử, Tô Thư Nghi cũng không đành lòng, cô không thể khiến người khác đánh mất công việc chỉ vì mình được. Tô Thư Nghi chậm rãi lùi lại hai bước, rơi vào đường cùng, cô chỉ đành xoay người rời đi.

Trình Thu Uyển đứng trước cửa sổ trong phòng ngủ nhìn Tô Thư Nghi cuối cùng cũng rời đi, móng tay của cô ta cắm thật chặt vào lòng bàn tay, mặt mày dữ tợn.

Tô Thư Nghị, sao cô cứ luôn trở ngại con đường của tôi như thế. Giờ còn dám nói tôi không phải con gái nhà họ Trình. Cô thật to gan, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô!

Thật ra trong lòng Trình Thu Uyển đã hơi tin lời của Tô Thư Nghĩ rồi. Nhưng chính vì như vậy nên cô ta mới càng oán hận Tô Thư Nghi hơn. Nếu không phải Tô Thư Nghĩ, chuyện này sẽ vĩnh viên không có ai biết, cô ta sẽ mãi là cô chiêu cành vàng lá ngọc nhà họ Trình.

Còn Tô Ninh Kiều nữa. Cuối cùng cô ta đã hiểu vì sao hồi nhỏ Tô Ninh Kiều lại tốt với cô ta như vậy rồi. Dù răng cô ta lạnh nhạt thì ba cũng sẽ không sợ hãi không dám tới gần như những người hầu khác, ngược lại còn luôn hỏi han ân cần.

Nhưng như vậy càng khiến cô ta chán ghét con người bà hơn. Bà ta tưởng bà ta là ai mà có tư cách thân mật với mình như vậy?

Chỉ là một bảo mẫu nho nhỏ thôi, dù cho hồi bé từng cứu mình thì đã sao? Nhà họ Trình tốt với bà ta như vậy còn chẳng phải vì bà ta cứu mình à? Tính ra thì Tô Ninh Kiều còn phải cảm ơn mình nữa kìa.

Giờ biết có khả năng đối phương mới là mẹ ruột của mình, sự chán ghét của Trình Thu Uyển đối với người này trực tiếp hóa thành oán hận. Cô ta hận Tô Ninh Kiều! Nếu lúc trước quyết định muốn cho cô ta sống cuộc sống tốt nhất thì tại sao không để bí mật này chết trong lòng đi? Vì sao phải nói với Tô Thư Nghi!

Hừ! Bệnh máu trắng ư? Trình Thu Uyển nhớ, tới lời của Tô Thư Nghĩ.

“Muốn tôi cứu bà hả.. không có cửa đâu.

Tốt nhất là bà bệnh chết luôn đi, như vậy thì chuyện này coi như chết vô đối chứng.”

Trình Thu Uyển siết chặt góc rèm, đáy mắt tàn nhãn ác độc, thấp giọng nói: “Còn Tô Thư Nghi nữa, lần này tôi tuyệt đối sẽ không nương tay đâu!”

Không biết Trình Thu Uyển lại nảy ra ý tưởng ác độc gì, chỉ thấy cô ta khẽ nở nụ cười âm hiểm, cầm di động gọi một cuộc điện thoại.

Điện thoại nhanh chóng có người bắt máy, Trình Thu Uyển âm trầm nói: “Tôi muốn anh giải quyết một người cho tôi…”

Bình Luận (0)
Comment