Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 625

CHƯƠNG 625

Chẳng phải loại chuyện này nên là điều tối mật ư? Tại sao Cố Mặc Ngôn có thể bất cẩn như vậy?

Ngón tay của Tô Thư Nghi tiếp tục vuốt xuống để nhìn từng bình luận của cư dân mạng.

“Tập đoàn Ngôn Diệu cũng không hề đáng tin. Thông tin khách hàng mà nói lộ liên bị lộ. Đây là loại hệ thống bảo vệ gì thế? Bực mình quá đi mất!”

“Cái gì cơ? Tôi sắp điên lên rồi! Tự dưng xảy ra chuyện thế này khiến toàn bộ cổ phiếu trong tay tôi đều trở nên vô dụng.

Thậm chí bây giờ không thể bán được, tôi sắp lỗ vốn thê thảm rồi!”

“Tôi biết nhiêu công ty nhưng chưa bao giờ thấy một công ty nào để lộ toàn bộ thông tin khách hàng như vậy. Cách làm việc của tập đoàn Ngôn Diệu khiến tôi phục sát đất!”

“Tôi thấy Cố Mặc Ngôn cứ đính chính không có chuyện gì cả. Chết tiệt! Nếu quả thật không có chuyện gì thì anh ta đã tiến hành xử trí hay chưa vậy? Anh ta vứt bỏ những người sở hữu cổ phiếu ở đây sao?

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Tôi vất vả lắm mới giành được cơ hội hợp tác với tập đoàn Ngôn Diệu, vốn định kiếm một khoản lợi nhuận nhưng lần thua lỗ này đã khiến tôi mất trắng rồi! Khốn kiếp! Tôi biết tìm ai đòi công bằng đây?”

Tiếp tục lướt xuống, Tô Thư Nghi thất vọng khi phát hiện ra hầu hết các bình luận từ cư dân mạng đều đề cập tới việc thất bại.

Tất cả bọn họ đều đang mắng tập đoàn Ngôn Diệu không đáng tin cậy và hầu như chẳng có ai sẵn sàng đứng ra ủng hộ tập đoàn Ngôn Diệu nữa.

Bây giờ trong lòng Tô Thư Nghỉ vô cùng lo lắng cho Cố Mặc Ngôn. Đột nhiên phát sinh chuyện như vậy nên chắc chắn hai ngày nay anh bận rộn tới mức sứt đầu mẻ trán. Tại sao anh vân không nói cho cô biết chuyện này? Không được. Cô phải đi tìm anh ngay bây giờ.

Sau khi hạ quyết tâm, Tô Thư Nghỉ tự thay quần áo bệnh nhân một cách nhanh chóng, thậm chí còn chưa kịp thay dép lê bệnh viện mà cô đã chạy vội ra ngoài. Vừa chạy ra khỏi cửa phòng bệnh không bao lâu, Tô Thư Nghỉ đã đụng phải một người ngay tại ngã rẽ.

“Rất xin lỗi! Thật sự xin lỗi.” Tô Thư Nghi vội vàng xin lôi, sau đó cũng không ngẩng đầu lên nhìn người mình vừa đụng phải mà tiếp tục chạy về phía trước.

Nhưng người nọ đột nhiên nắm lấy cánh tay Tô Thư Nghi, giọng nói hơi nghiêm nghị vang lên sau lưng: “Em đi đâu mà chạy nhanh như vậy?”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Tô Thư Nghỉ đột ngột xoay người lại.

“Cố Mặc Ngôn!”

Nhìn thấy vẻ mặt hoang mang và hoảng hốt của Tô Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn hơi không vui rồi hỏi: “Vết thương của em còn chưa lành, sao có thể chạy như vậy được?

Lỡ vết thương bị nứt ra thì phải làm sao?”

Bây giờ Tô Thư Nghi đâu còn lòng dạ nào để quan tâm đến những chuyện này nữa.

Cô tiến lên, túm lấy Cố Mặc Ngôn rồi hỏi thẳng: “Cố Mặc Ngôn, rốt cuộc công ty đang xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao thông tin của khách hàng có thể bị lộ ra?”

Nghe Tô Thư Nghi nhắc tới chuyện công †y, säc mặt anh trở nên ảm đạm: “Em biết chuyện rồi à?”

“Đúng vậy! Vì sao trước đó anh không nói cho em biết? Vừa rồi khi nhìn thấy tin tức em đã rất hoảng sợ đấy! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Bây giờ, Tô Thư Nghỉ vô cùng nóng lòng muốn biết đầu đuôi câu chuyện từ Cố Mặc Ngôn.

Bình Luận (0)
Comment