Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 622

CHƯƠNG 622

Trong lúc chờ thang máy, Cố Mặc Ngôn thấy các nhân viên đều đang nhìn về phía mình và rỉ tai nhau bàn tán. Sau một thoáng suy nghĩ, Cố Mặc Ngôn xoay người đi vê phía khu vực hành chính của nhân viên.

“Cậu Cố! Các thành viên hội đồng quản trị vân đang đợi anh đấy.’ Không biết Cố Mặc Ngôn định làm gì nên Dương Tùng Đức vội vàng đuổi theo.

“Vậy cứ để bọn họ đợi đi. Bây giờ cậu giúp tôi tìm một cái loa tới đây.” Nói xong, Cố Mặc Ngôn sải bước đi về phía khu vực hành chính của nhân viên.

“Vâng.” Hiểu ý định của Cố Mặc Ngôn nên Dương Tùng Đức lập tức thực hiện yêu cầu.

Thấy tổng giám đốc đi về phía mình, những nhân viên vốn đang ồn ào đều im lặng trong giây lát.

Tới giữa đám nhân viên, Cố Mặc Ngôn lớn tiếng nói: “Tất cả mọi người trở lại chỗ ngồi của mình trước đi, sau đó nghe tôi nói về chuyện lần này.”

Bình thường, uy danh của Cố Mặc Ngôn trong lòng nhân viên vẫn rất cao. Quả nhiên khi nghe anh nói xong, mọi người đều nghe lời và đi về vị trí làm việc của mình.

Lúc này, Dương Tùng Đức cũng gấp gáp trở về và đưa cho Cố Mặc Ngôn một cái loa, sau đó lùi lại và đứng ở vị trí cách anh hai bước.

Sau khi bật loa, giọng nói của Cố Mặc Ngôn vang vọng khắp khu vực hành chính.

“Tôi biết mọi người đang rất lo lắng về việc sự kiện lần này có thể ảnh hưởng đến sự phát triển của công ty hay không. Tại đây, tôi có thể nói rõ ràng với mọi người rằng: Sự việc lần này là một cái bây do những Í người nhằm vào tập đoàn Ngôn Diệu cố ý sắp đặt.”

“Nhưng mọi người không cần lo lắng.

Chúng tôi đã tìm ra biện pháp xử lý rồi, chỉ có điều sẽ cần một chút thời gian. Tôi cũng hy vọng trong khoảng thời gian này, mọi người có thể yên tâm làm việc. Mục đích của đối phương là muốn chia rẽ khối đoàn kết của chúng ta, sau đó một mẻ hốt gọn tập đoàn Ngôn Diệu. Tôi hy vọng mọi người sẽ không bị cái bấy này lừa gạt. Mọi người hãy yên tâm làm việc và đoàn kết một lòng để cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn này.”

“Tôi đứng đây để đảm bảo với mọi người răng, tôi nhất định sẽ bảo vệ đại gia đình tập đoàn Ngôn Diệu thật tốt vì mọi người, đồng thời cũng sẽ bảo vệ công việc của mọi người thật vững chắc. Hy vọng mọi người có thể cùng nhau cố gắng.”

Cố Mặc Ngôn nói xong thì hạ loa xuống và thấy mọi người đều im lặng, không có phản ứng gì.

Anh cũng biết không thể xua tan lo lắng của mọi người chỉ bằng một vài câu nói, nhưng bây giờ không còn cách nào tốt hơn thế. Anh chỉ có thể cố gắng hết sức để giữ vững tư tưởng của nhân viên.

“Được rồi! Tổng giám đốc Cố, chúng tôi tin tưởng anh. Chúng tôi nhất định sẽ cố gắng làm việc!” Chợt có một giọng nữ vang lên từ trong góc phòng. Nghe vậy, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía cô gái đó.

Bị mọi người nhìn chăm chú, khuôn mặt của cô gái lập tức ửng đỏ, nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, cô ấy dũng cảm đứng ra và cất tiếng: “Trước đây, tôi đã trải qua trăm cay nghìn đắng mới được gia nhập và làm việc ở tập đoàn Ngôn Diệu, mà tập đoàn Ngôn Diệu cũng không hề làm tôi thất vọng. Các khoản phúc lợi dành cho nhân viên đều vô cùng tốt, chế độ thăng tiến cũng rất hợp lý, chỉ cần bạn làm việc chăm chỉ thì sẽ có cơ hội được thăng chức và tăng lương.”

– “Tôi tin răng tất cả mọi người cũng giống tôi. Nếu chúng ta đều đã nỗ lực vất vả như vậy để gia nhập một công ty xuất sắc thế này thì tại sao bây giờ chúng ta có thể dễ dàng rời đi được? Hơn nữa, mọi người cũng đã hiểu rõ năng lực của tổng giám đốc Cố rồi. Tôi tin rằng anh ấy nhất định sẽ dân dắt chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn này.

Sau khi phát biểu xong những lời này trong một hơi, cô gái lo lắng nhìn các đồng nghiệp xung quanh mình. Một số đồng nghiệp thường ngày có quan hệ tốt với cô gái này cũng đứng dậy và nói: “Chúng tôi cũng tin tưởng tổng giám đốc Cố”

“Đúng! Tổng giám đốc Cố, chúng tôi sẽ làm việc chăm chỉ.”

Bình Luận (0)
Comment