Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 46

CHƯƠNG 46

Anh ta đang nghĩ cách để sỉ nhục cô, giày vò cô.

Đến sân bay thành phố Q, Cố Gia Huy bảo Tô Thư Nghi đi cùng mình đến bữa tiệc của tòa soạn đối phương.

Từ trước đến nay Tô Thư Nghi ghét nhất là những nơi như thế này. Nhưng dù sao Cố Gia Huy cũng là lãnh đạo bên trên mình, cô không thể từ chối được, chỉ có thể cắn răng đi theo.

Trong bữa tiệc, Tô Thư Nghi là người phụ nữ duy nhất trên bàn, không thể tránh khỏi việc trở thành tiêu điểm, ai trong số bọn họ cũng đều muốn mời Tô Thư Nghi uống rượu, Cố Gia Huy cũng không ngăn cản, như thể im lặng chấp nhận để Tô Thư Nghi cản rượu vậy. Còn chưa tới một tiếng đồng hồ, Tô Thư Nghi đã không biết mình uống bao nhiêu ly nữa, nào bia nào rượu, tất cả đều trộn lại với nhau.

“Ôi chao, tổng biên tập Cố, cô thư ký nhỏ này của anh trông nổi bật thật đấy.” Tổng biên tập bên đối phương là một lão già hơn bốn mươi tuổi, đầu hói bóng lưỡng, vừa nhìn thấy Tô Thư Nghi là hai mắt đã sáng bừng lên.

“Vậy à?” Cố Gia Huy cũng không nói rõ thân phận của Tô Thư Nghi, chỉ lộ ra vẻ mặt cười như không cười: “Nếu tổng biên tập Hoàng thích thì tặng cho ông vậy.”

Tô Thư Nghi vốn rất ghét những nơi như này, cô vẫn luôn cúi đầu xuống. Nghe được câu nói này của Cố Gia Huy, cơ thể cô không khỏi run lên, khiếp sợ nhìn về phía anh ta, phát hiện anh ta đang nhìn mình với vẻ châm chọc.

“Ha ha.” Tổng biên tập Hoàng nghe xong càng thêm hưng phấn: “Tổng biên tập Cố thích đùa thật đấy!”

“Nào có nói đùa, đây là thành ý muốn hợp tác với quý tòa soạn của tôi.” Cố Gia Huy nói vô cùng bâng quơ: “Tô Thư Nghi, cô còn đứng ngây ra ở đấy làm gì, còn không mau rót rượu cho tổng biên tập Hoàng đi?”

Tô Thư Nghi thật sự không thể tin nổi, người đàn ông miệng lưỡi trơn tru trước mặt này lại là thiếu niên mà cô từng yêu.

Cô nhớ rất rõ Cố Gia Huy là một chàng trai nói chuyện với một người lạ mà cũng đỏ mặt, sao bây giờ lại trở thành như thế này.

Rốt cuộc là thời gian hai năm đủ để thay đổi một người hay thực ra từ đầu đến cuối cô đều chưa từng thực sự hiểu anh ta?

“Tô Thư Nghi.” Thấy Tô Thư Nghi đứng bất động, sắc mặt Cố Gia Huy không khỏi lạnh đi: “Cô không nghe thấy lời tôi nói sao, mau rót rượu cho tổng biên tập Hoàng đi!”

Tô Thư Nghi nhìn tổng biên tập Hoàng ở phía bên kia, thấy đôi mắt híp nhỏ tí ti đang nhìn mình từ trên xuống dưới, cô chợt cảm thấy vô cùng ghê tởm. Nhưng cô không thể không nể mặt Cố Gia Huy được, chỉ đành đứng dậy trong tâm lý kháng cự.

“Tổng biên tập Hoàng.” Cô miễn cưỡng nặn ra một cụ cười: “Lần này hợp tác, xin ông giúp đỡ nhiều hơn.”

“Ôi trời, xem cô nói gì đi kia.” Tô Thư Nghi vừa đưa rượu qua, tổng biên tập Hoàng đã nhân cơ hội túm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô: “Thư Nghi, cô khách sáo quá rồi, nói cái gì mà giúp đỡ chứ, đương nhiên là tôi muốn giúp đỡ cô thật đàng hoàng rồi.”

Cảm giác được bàn tay ngấn mỡ kia nắm lấy mình, Tô Thư Nghi thực sự muốn nôn, muốn rút tay về, nhưng đối phương lại không buông tay.

Cố Gia Huy đứng ở bên cạnh nhìn bàn tay heo không thành thật của tổng biên tập Hoàng cọ xát bàn tay nhỏ nhắn của Tô Thư Nghi, lửa giận trong lồ ng ngực anh ta không kiềm chế được mà bùng lên.

“Tổng biên tập Hoàng.” Anh ta lập tức cầm ly rượu lên: “Tôi mời ông một ly.”

Lúc này tổng biên tập Hoàng mới lưu luyến buông Tô Thư Nghi ra, quay sang Cố Gia Huy. Tô Thư Nghi nhân cơ hội này vội vàng đứng dậy, nói là muốn đi toilet

Bình Luận (0)
Comment