Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 174

CHƯƠNG 174

Lúc này cô mới hiểu ra ban nãy Cố Mặc Ngôn nói những lời kia là cố ý để chú Trương và má Vương hiểu lầm, hoặc nên nói là muốn gián tiếp khiến công cụ Cố hiểu lầm.

“Thế nhưng…” Nhưng nhớ tới nội dung lời Cố Mặc Ngôn nói ban nãy, Tô Thư Nghi vẫn cảm thấy mặt mình nóng bừng lên: “Anh cũng không cần phải nói linh tinh… nói những thứ đó chứ…”

Nhìn dáng vẻ thẹn thùng của Tô Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn đột nhiên cảm thấy đáng yêu, đuôi lông mày nhướng lên: “Cái nào cơ?”

“Chính là cái gì mà “anh làm” đó…” Giọng nói của Tô Thư Nghi càng ngày càng khẽ, đầu sắp cúi xuống dưới đất luôn rồi.

Cố Mặc Ngôn cười khẽ một tiếng, đầu ngón trỏ khều cằm Tô Thư Nghi lên: “Anh đâu có nói linh tinh, vốn dĩ nên là anh làm mà, hay là… em muốn thử không?”

“Không… không cần đâu…” Tô Thư Nghi lập tức nhảy dựng lên như con chuột bị người dẫm phải đuôi, chạy tới bên cạnh tủ quần áo: “Ờm, em chuẩn bị đi tắm đây, tạm biệt!”

Dứt lời, bàn tay trái của cô hoảng loạn tìm khăn tắm ra, vội vàng chạy vào phòng tắm.

Vừa tới phòng tắm, Tô Thư Nghi liền nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng trong gương của mình.

Đáng chết thật.

Tô Thư Nghi bỗng thấy buồn bực che mặt lại.

Sao cô lại vô dụng như thế chứ! Cố Mặc Ngôn tùy tiện đùa cô vài câu mà cô đã có phản ứng lớn như vậy rồi? Chẳng có tích sự gì cả.

Tuy rằng tay Tô Thư Nghi bị thương, nhưng may mà vòi hoa sen trong phòng tắm này rất thông minh, có thể khống chế phạm vi của nước, bởi vậy cô cẩn thận tắm thì vẫn né được vết thương.

Sau khi tắm xong đi ra, Tô Thư Nghi liền nhìn thấy Cố Mặc Ngôn đang ngồi bất động ở ban công.

Tô Thư Nghi lau đầu, đang định đi qua gọi anh tắm, nhưng đi gần mấy bước, cô đột nhiên sững sờ.

Bởi vì cô nhìn thấy trong tay Cố Mặc Ngôn đang cầm thứ gì đó, mà anh thì lại đang nhìn chằm chằm thứ kia tới mức thất thần.

Thứ trong tay anh lóe lên ánh sáng nhu hòa dưới ánh trăng, vô cùng lấp lánh, Tô Thư Nghi vừa nhìn đã nhận ra ngay.

Lại là dây chuyền kia.

Tô Thư Nghi đã nhìn thấy dây chuyền này rất nhiều lần rồi. Lần nào Cố Mặc Ngôn cũng đều cầm nó trong tay như bảo vệ châu báu vậy, thần thần nhìn sợi dây chuyền này như mất đi linh hồn.

Lời tới bên miệng Tô Thư Nghi đột nhiên nuốt trở lại, chỉ lặng lẽ nhìn Cố Mặc Ngôn.

Dưới ánh trăng, lúc này sắc mặt của Cố Mặc Ngôn với anh lúc bình thường như hai người khác nhau.

Mang theo đôi chút vừa hoài niệm vừa quyến luyến, còn xen lẫn với cảm xúc dường như là tiếc nuối và bất lực.

Không biết vì sao, lồ ng ngực của Tô Thư Nghi như có một con nhím đang lăn lộn, cảm xúc ngổn ngang hết cả.

Lúc này có vẻ Cố Mặc Ngôn đã nhận ra Tô Thư Nghi tới gần, bèn ngoảnh đầu lại.

“Em tắm xong rồi à?” Chỉ trong chớp mắt, sắc mặt của anh đã khôi phục lại vẻ lạnh nhạt thường ngày, dây chuyền cũng đặt vào trong lòng bàn tay.

“Ừm.” Tô Thư Nghi dùng tốc độ nhanh nhất để bản thân bình tĩnh lại: “Anh đi tắm đi.”

“Được.”

Cố Mặc Ngôn đáp, sau đó đi về phòng.

Bình Luận (0)
Comment