Ông Tổ Nghề Đầu Thai

Chương 5 - Tiêu Thiên Long.

Hoàng cung, Ngự Thư Phòng.

Hoàng đế ngồi trên bàn trà, đối diện ông ta là hai người Thiên Sầu, Địa Khốc. Chắn ngang giữa bọn họ là một chiếc bàn làm từ ngọc thạch, màu xanh lục xinh đẹp khiến người ta phải chói mắt. Trên bàn, là bộ cờ tướng mà Địa Khốc đã mang theo, một ấm trà tinh xảo cùng vài món điểm tâm bắt mắt.

“Trần quốc công! Nhà các ngươi còn có truyền thừa nữa hả? Sao trẫm lại không rõ việc này?” - hoàng đế nghiền ngẫm nhìn Thiên Sầu, nụ cười nhàn nhạt treo trên môi.

Thiên Sầu có cảm giác dở khóc dở cười, tám phần lại là lời chém gió của thằng cháu, lão là gia chủ nhà họ Trần, có truyền thừa hay không thì lão rõ nhất. Lắc lắc đầu phủ định, Thiên Sầu bảo: “Nhà thần như thế nào, bệ hạ hẳn là rõ nhất. Lão thần cũng không biết thằng cháu có âm mưu gì.”

“Cậu ta là người kỳ lạ. Chắc là có ý đồ riêng.”

Lúc này, Địa Khốc lại hỏi: “Thưa bệ hạ, phải chăng ngài đã biết gì đó? Thứ cho hạ thần nhiều chuyện, ngài đã bảo chúng thuộc hạ ủng hộ nó rải tin tức còn gì.”

Hoàng đế mỉm cười, chỉ nói: “Thiên cơ bất khả lộ.”

Hai người Thiên Sầu, Địa Khốc không hiểu gì, nhưng tính hoàng đế thì rõ như lòng bàn tay nên đổi sang chuyện khác.

Thiên Sầu nói: “Vâng! Bệ hạ, chi bằng ngài cũng lão đánh một ván cờ. Trời hãy còn sớm.”

“Được! Luật thì trẫm đã rõ, quốc công thử với trẫm một ván.”

Thế là, cả ba người tập trung vào bàn cờ trước mặt, không đề cập gì thêm đến sự kiện sôi sục diễn ra trong thành. Nếu như có người khác ở đây, chắc chắn sẽ cảm thấy bất ngờ đến rớt cả cằm bởi vì thái độ giữa ba người rất tốt, không hề xấu như những gì họ đã từng nghĩ.

…..

Nhật Quang tỉnh dậy bởi những tiếng động ầm ĩ, cánh cửa cùi bắp ngay bên ngoài bị ai đó đập vỡ toang. Khói bụi mù mịt bốc lên ở đại môn, những tảng đá khắp nơi bị thốc lên đầy trời.

Đang khó hiểu có chuyện gì xảy ra, thì Nhật Quang thấy kẻ tới là một ông lão mặc áo choàng đen, râu tóc bạc phơ vén bụi bước vào. Mặt lão chẳng hề có chút tiên phong đạo cốt gì đáng nói mà vừa nhìn đã biết ngay lão già còng lưng này là một tên giết người không ghê tay. Lý do bởi ánh mắt đục thủy tinh thể nhưng tràn ngập sát khí của lão, cùng với bàn tay với móng tay dài ngoẵng, đen xì đang chộp một cậu bé mười tuổi như nắm cổ một con gà.

“Nhóc con! Ngươi là Trần Nhật Quang? Thiếu gia nhà họ Trần? Lão đã đem kỳ nhân dị sĩ đến cho ngươi.”

Nhật Quang vừa nghe xong, dù chưa tỉnh táo hẳn nhưng theo bản năng cũng khởi động chế độ dò tìm của Hệ Thống.

“Ting! Phát hiện kẻ trọng sinh, đang cách ký chủ năm mét.”

Nhật Quang lập tức vui mừng trừng mắt, liền lựa chọn dò xem thông tin, tạm thời bỏ qua luôn lão già.

“Tên: Tiêu Thiên Long - đến từ vũ trụ Hồng Hoang - Trái Đất 19091

Các thẻ thuộc tính: Kẻ trọng sinh, khí vận chi tử, chuyển luân giả tam chuyển, đại năng kiếm tiên, tinh thần bất khuất, thần hồn bất diệt, hắc thủ sau màn, tuyển chọn cẩu đạo, tiên thiên thánh thể, bất diệt thánh thể, ký ức tàn khuyết (đang trong tình trạng khôi phục), tu vi Khai Tâm tầng một.

Ảnh hưởng đến lục giới: Cực lớn, có thể thay đổi quỹ tích vận hành của lục giới (nhanh chóng tiêu diệt).

Ảnh hưởng đến ký chủ: Nếu giết kẻ này, vận rủi quấn thân, sẽ bị toàn bộ những kẻ đến từ Hồng Hoang liệt thành kẻ thù số một, không chết không thôi. Nếu ký chủ bước chân vào Trái Đất 19091, sẽ bị Đạo phát hiện và tiêu diệt.

Phần thưởng: Tuổi thọ tăng lên một ngàn năm, nhận được tối đa ba thẻ thuộc tính bất kỳ.

Số lượng đã tiêu diệt thành công: 69 người (1).”

Niềm hạnh phúc quá lớn, quá đột ngột khiến Nhật Quang u mê. Nếu Linh Nhi là một con cá vàng thì tên Tiêu Thiên Long này chắc chắn là một con thủy quái thời đại tiên thần, sức nặng khác biệt đến mức không sánh nổi. Đây cũng là lần đầu tiên Nhật Quang phát hiện ra một tên trọng sinh giả mạnh thế này, từng cái thẻ thuộc tính màu vàng hoàng kim lấp lánh khiến người khác mù cả mắt.

Hắn cứ thế há hốc mồm, ánh mắt ngây dại đến mức nghệch cả ra, tạm thời mất đi nhận thức vì đang nghĩ đến lợi ích có thể nhận được.

Huyết Ma thấy Nhật Quang như thằng ngu thì chợt nghĩ lẽ nào nhầm người, tuy nhiên khi nhìn cái khuôn mặt trẻ tuổi hơi quen thuộc và trang phục cấm vệ quân trên người hắn thì Huyết Ma lại phủ định.

“Nhóc con! Lão đang nói chuyện với ngươi!” - giọng nói của Huyết Ma không quá kiên nhẫn, nếu không phải đang có việc cầu Nhật Quang thì cá là lão sẽ cho hắn mấy cái tát.

Nhật Quang lúc này mới bừng tỉnh, ánh mắt như sói đói nhìn chằm chằm cậu bé mười tuổi trong tay Huyết Ma. Tiêu Thiên Long bây giờ vẫn chỉ là một thằng nhóc với vẻ mặt non nớt, ngũ quan xinh xắn khá giống con gái cùng làn da trắng hồng, nhưng mà tu vi thì thật sự rất mạnh. Từng này tuổi mà đã tu luyện đến Khai Tâm thì không hổ danh khí vận chi tử.

Đoạn, hắn mới thu hồi ánh mắt, cung kính chắp tay chào đối phương rồi hỏi: “Xin lỗi tiền bối! Vãn bối có chút thất thần. Xin hỏi tiền bối tìm vãn bối là có chuyện gì?”

“Đổi đồ đệ, lấy bản đồ. Lão nghe nói gia đình ngươi có truyền thừa có thể thay đổi tư chất tu luyện. Tốt nhất thì chuyện này nên là thật.” - lời nói của Huyết Ma đã có chút khô khốc kèm theo sát khí, tên này rất phản cảm nếu như có ai đó lừa hắn.

Đến lúc này, Nhật Quang mới hiểu ra, hẳn là tên ăn mày miệng rộng kia đã để chuyện này lan truyền ra ngoài, nhưng như thế lại càng tốt. Sắp xếp lại ý nghĩ, Nhật Quang nói: “Thưa tiền bối, bản đồ dĩ nhiên là thật. Nếu tiền bối trao kẻ này cho vãn bối, thì vãn bối sẽ đưa nó cho ngài. Tuy nhiên, vãn bối có thể làm bất cứ điều gì với hắn?”

Huyết Ma đáp: “Dĩ nhiên, nó sẽ là của ngươi, muốn chém muốn giết tùy ngươi. Nhưng, kín kẽ một chút.” - lão già nói với vẻ đương nhiên, chẳng thèm quan tâm gì đến đồ đệ lão dốc lòng dạy bảo.

“Vâng! Vãn bối đã hiểu. Tiền bối xin người hãy chờ một lát, vãn bối sẽ vẽ nó ra cho ngài ngay bây giờ. Tuy nhiên, mong ngài hãy làm nó bất tỉnh càng lâu càng tốt.”

“Được! Mau lên!” Huyết Ma hối thúc, tuổi thọ của lão giờ phút này đã sắp chạm đáy, nếu không thể tăng tiến thực lực thì lão sẽ phải chết. Đồ đệ, luân thường, đạo lý gì đấy khi đứng trước sinh tử của bản thân thì chả là cái quái gì. Nói xong, lão lại vỗ lên đầu Tiêu Thiên Long, chút ánh sáng đỏ tràn ra từ ngón tay lão, len lỏi rồi biến mất ngay mi tâm cậu bé.

Nhật Quang hơi an tâm, để Huyết Ma ngồi ở bàn đá, đi vào thư phòng của ông nội lôi ra một tờ giấy cực lớn cùng mấy cây bút gỗ đã đóng bụi, mài mực rồi dựa theo trí nhớ để vẽ. Hắn đang vẽ một tấm bản đồ mô phỏng Trung Quốc kiếp trước với tỷ lệ nhỏ hơn sao cho phù hợp, bao nhiêu chi tiết đều được đưa vào và chú thích bằng tiếng Việt nhưng đã được mã hóa (dùng luôn teencode). Ngôn ngữ tại nơi đây vẫn là chữ tượng hình, cho nên dùng chữ La Tinh thì trông rất đặc biệt.

Từng vùng đất kỳ lạ được vẽ ra dưới bàn tay thoăn thoắt của Nhật Quang. Huyết Ma ngồi ở bàn đá, không nhìn bằng mắt thường mà tỏa ra thần niệm để quan sát, trong nhất thời đầu lão như rơi vào sương mù. Rồi kế đến thì trong lòng lão đã tin thêm mấy phần, bởi nếu đó là một lời nói dối thì không thể nào chi tiết đến như thế được. Huyết Ma cũng có kinh nghiệm xem bản đồ, vẫn hiểu được kha khá ký tự mà Nhật Quang vẽ. Những ngọn núi có hình chóp như tam giác, rừng cây thì là mấy cái cây còn sông ngòi là những đường cong ngoằn ngoèo, độ rộng phân biệt thông qua độ đậm nhạt của nét bút. Đặc biệt, có một ký tự hình đầu lâu xương chéo rất bắt mắt, hẳn là ám chỉ nguy hiểm và đó có thể là vùng đất chứa đựng truyền thừa.

Cùng lúc đó, Huyết Ma cũng lục lọi trí nhớ, nghĩ về những vùng đất bản thân đã từng đi qua. Khi đã đến cấp độ Hợp Huyết, có được thần niệm thì trí nhớ rất tốt, hầu như là không quên được trừ khi bản thân muốn thế. Tuy nhiên, Huyết Ma cũng không thể nhận ra thứ Nhật Quang đang vẽ là chỗ nào.

Tốn chừng mười lăm phút, cuối cùng Nhật Quang cũng đã hoàn thành. Hắn trình cho Huyết Ma xem cái bản đồ vẫn chưa khô mực.

“Tiền bối! Xin giao cho ngài tấm bản đồ này. Cung chúc tiền bối có thể giải mã được bí mật đằng sau nó và đạt được truyền thừa.” - nói đoạn, hắn thổi phù phù lên bản đồ cho khô, sau đó trịnh trọng cuộn tròn lại.

Huyết Ma đưa tay nhận lấy. Khi lão ngó một đống ký tự được Nhật Quang viết ra cũng khó hiểu nhưng chỉ nghĩ “lý ra nên như thế, nếu dễ dàng quá thì chắc chẳng đến phiên mình.”

“Được! Lão tin thứ này là thật. Cũng nhận lời chúc của ngươi. Ngươi có thể tự nhiên.”

Đúng lúc Huyết Ma muốn bay lên thì Nhật Quang lại nói: “Tiền bối chờ đã! Vãn bối còn có chuyện muốn nói.”

“Có chuyện gì?”

Nhật Quang mỉm cười, bảo: “Tiền bối xin chờ một lát. Bởi vì ngài quá sảng khoái nên vãn bối trộm nghĩ nên đưa cho ngài những gì mà tổ tiên đã nghiên cứu ra từ tấm bản đồ. Cũng bớt chút thời gian quý giá của ngài.”

Huyết Ma lúc này mới sực tỉnh, chuyện này quá hợp lý, hiển nhiên là bọn họ đã nghiên cứu tấm bản đồ từ rất lâu rồi. Không ngờ thằng nhóc này cũng quá hiểu chuyện. Trầm ngâm đôi chút, Huyết Ma đáp: “Được! Lão ghi nhớ ân tình này của ngươi. Lão sẽ giúp như giải quyết bất cứ điều gì nằm trong khả năng, ngươi có ba lần nhờ vả.”

Nhật Quang cười tươi như hoa, lại nhún nhường bảo: “ n tình của ngài quá lớn, vãn bối chỉ xin được làm phiền ngài một lần mà thôi.”

Huyết Ma gật đầu, cảm thấy thằng nhóc này thật thuận mắt.

Nói xong, Nhật Quang liền ghi hết ra những cái chẳng quan trọng, đại khái là cách để chuyển số ít chữ cái trong đống teencode rối mắt thành những chữ có nghĩa và Huyết Ma có thể đọc, sau đó mới trân trọng đặt vào tay lão già.

Hai người bắt tay một cái chứng tỏ giao dịch đã thành công mỹ mãn. Một người hồ hởi cưỡi mây bay đi mà trong óc là toàn là hình ảnh của tấm bản đồ. Người còn lại thì vui vẻ vì đã lừa được một lão già sắp hẻo, bỏ tên đồ đệ cực ngon đổi lấy một mớ giấy vụn rác rưởi.

Bóng dáng Huyết Ma dần khuất sau những tầng mây, đến lúc này, Nhật Quang mới thu hồi nụ cười, nhìn Tiêu Thiên Long vẫn bất tỉnh nằm trên mặt đất.

“Chậc! Con cá này quá lớn, chẳng biết có nuốt được hay không đây.”

Nói xong, trên tay Nhật Quang xuất hiện Desert Eagle, chẳng chút do dự nã thẳng vào đầu Tiêu Thiên Long.

“Đoàng!”

Bình Luận (0)
Comment