Ông Tổ Nghề Đầu Thai

Chương 20 - Khống Chế.

Tiêu Thiên Long nói xong thì búng tay, một tia linh lực không màu bay về ngực Lan Anh, rất nhanh đã chui vào trong cơ thể cô gái.

“Cậu?” Lan Anh hơi ngỡ ngàng, song chỉ vài giây cô đã có cảm giác khác. Thứ linh lực kỳ diệu này bao trùm lấy trái tim và các cơ quan nội tạng nát nhừ của cô, tạo thành từng vùng không gian nhỏ, chia cắt chúng ra về đúng vị trí ban đầu.

Ngay sau đó, Tiêu Thiên Long cắn lên đầu ngón tay, trích ra một giọt máu rồi vẩy nó về phía Lan Anh.

“Đây là bất diệt chi huyết, tặng cô một giọt.” - giọt máu này là máu từ trái tim Tiêu Thiên Long, được hắn chiết xuất từ “Bất Diệt Thánh Thể” - tác dụng chữa trị cực mạnh, đừng nói là còn thở, cho dù chỉ còn một cái đầu thì cũng có thể sống lại với cơ thể hoàn hảo.

Lan Anh ngơ ngác, tác dụng của giọt máu này quá lớn. Cô không ngờ ngay khi “bất diệt chi huyết” vào trong cơ thể đã lan tràn khắp nơi, các mảnh nội tạng vụn vỡ được tổ hợp lại hoàn chỉnh, ngay cả các vết thương lớn nhỏ trên người cũng hoàn toàn hồi phục. Cô dụi mắt, cảm nhận sức mạnh trong cơ thể và vẫn ngỡ đây là một giấc mơ hoang đường.

Tiêu Thiên Long chẳng quan tâm nữa, hắn nhảy xuống, đá vào đầu Nhật Quang - “Đứng lên coi. Tao cần cơ thể mày để sử dụng thực lực.”

Nhật Quang đứng lên, không nói câu nào, ánh mắt sắc lạnh giận dữ và tràn ngập sát khí.

Tiêu Thiên Long cũng mặc kệ, hắn đem theo Nhật Quang với mục đích chính là như vậy. Và đến khi sử dụng xong, thì Nhật Quang chắc chắn sẽ phải chết.

“Thả lỏng tâm thần, nếu mày dám phản kháng thì tao sẽ bẻ cổ mày, cho mày biết cái gì gọi là sống không bằng chết.” - Tiêu Thiên Long điều chỉnh lại sức mạnh một chút, sau đó lập tức ra tay.

Thân thể nhỏ bé ngồi xuống xếp bằng, lát sau từ mi tâm thằng bé toát ra một làn khói trắng. Khói này có hình dạng một lão già mặt lưỡi cày trông khá hung ác, nếp gấp da thịt nhăn nheo như vỏ cây khô, nhưng ánh mắt lại sáng rực. Đây có lẽ là hình dạng thật sự của Tiêu Thiên Long. Làn khói xoay tròn trên không trung, ngay sau đó phân ra làm hai phần đều nhau, một phần chui vào trán Nhật Quang, phần còn lại lựa chọn Lan Anh để làm chất dẫn.

Tốc độ của Tiêu Thiên Long cực nhanh, xoẹt một cái đã thành công xâm nhập linh hồn của cả hai người. Lan Anh dù là cường giả Đoán Hồn cũng không kịp phản ứng. Thế mới rõ Tiêu Thiên Long đưa cho cô gái Bất Diệt Chi Huyết cũng là có mưu đồ riêng, chẳng phải là muốn tán tỉnh gì như hắn đã thể hiện.

Lão già này đã sống ngót vạn năm, mỹ nữ đối với hắn cũng chẳng khác gì một bộ xương trắng.

Linh hồn của cả Nhật Quang và Lan Anh dĩ nhiên không có tuổi với thần hồn của Tiêu Thiên Long. Rất nhanh đều bị giam giữ sâu trong tiềm thức, mất đi quyền kiểm soát cơ thể. Dù vẫn nhìn thấy, vẫn cảm nhận được mọi thứ xung quanh nhưng không thể động đậy.

“May mắn cho bọn mày. Nếu như qua chuyện này chúng mày còn sống, tao sẽ đặc cách nhận hai đứa mày làm đệ tử.” - giọng nói âm u vang lên trong đầu Nhật Quang, hắn bĩu môi khinh thường, có ngu ngốc cũng hiểu rằng đời này có thể phải chấm dứt tại đây.

Nhật Quang khá hối hận vì đã để Tiêu Thiên Long có thể tỉnh lại, nhẽ ra hắn nên ném thằng nhóc này cho Ám Long giết mới phải. Dù sao Nhật Quang cũng chẳng thể ngờ nổi thủ đoạn của tên này lại quyết liệt và tuyệt tình như vậy, hắn thật sự đã coi thường kẻ trọng sinh.

Có thể là trước đó do mọi thứ quá thuận lợi nên Nhật Quang khinh suất. Và ngày hôm nay chính hắn phải nhận hậu quả. Đầu tiên là giết hụt Bùi Văn Ngọ và bị hắn trả thù, thứ hai là bị Tiêu Thiên Long khống chế. Tính toán chính xác, nhân mạng cả tòa thành Thừa Quy này chính là do một tay Nhật Quang đẩy vào miệng lũ âm tà.

Tuy là vậy, giờ phút này hối hận cũng chẳng có ích gì. Nhật Quang lặng lẽ nghĩ cách, hắn muốn tìm cơ hội để có thể phá Tiêu Thiên Long. Chợt, Nhật Quang nhận ra một việc, cái thuộc tính “Desert Eagle vô hạn đạn” của hắn đang từ từ tăng số lượng đạn lên. Từ 1/1 ban đầu rất nhanh chóng đã trở thành ???/???.

Linh hồn Nhật Quang ẩn sâu trong tiềm thức, nhìn thẻ thuộc tính từ màu xanh nhảy sang màu tím, rồi chốc sau đã chuyển sang màu vàng rực rỡ. Rất nhanh sau đó, Nhật Quang đã hiểu chuyện gì đang xảy ra. Những viên đạn của khẩu súng có được là dựa vào tinh thần (cường độ linh hồn) và Tiêu Thiên Long vừa hay lại đang giúp hắn bổ sung đạn dược. Hơn cả thế, cái thuộc tính “ẩn nhập hư không” cũng đã có thể kích hoạt.

“Có lẽ, đây là cơ hội duy nhất của mình.”

Nhật Quang tự nghĩ, tạm thời tỏ ra ngoan ngoãn không thèm chống cự. Hắn quan sát chiến trường bên ngoài, và chờ đợi cơ hội xuất hiện.

…..

Toàn bộ người dân thành Thừa Quy chỉ có số ít chạy thoát, còn lại thì đều đã táng thân trong miệng lũ âm tà. Đến nay ngoài ba người Nhật Quang thì chẳng còn lại một ai. Tiêu Thiên Long với sức mạnh cùng uy thế bạo liệt rất nhanh đã hấp dẫn ánh mắt của cả ba tên đại ca, bọn chúng lê thân thể nặng nề đồng thời đi đến vị trí của Tiêu Thiên Long.

Tiêu Thiên Long ngạo nghễ đứng thẳng, linh lực tràn đầy dập dìu tràn ra ngoài, không biết hắn ta đã sử dụng cách gì mà Nhật Quang có cảm giác thực lực hiện tại của cơ thể đã trở nên rất mạnh, toàn bộ kinh mạch tắc nghẽn đã bị sức mạnh to lớn khai phá, dòng linh lực trong cơ thể lan tràn tựa như những con rồng, di chuyển từ trên đỉnh đầu xuống dưới, bao phủ các cơ quan nội tạng và tập trung tại đan điền ngay giữa bụng. Không biết Nhật Quang có mê sảng hay không, nhưng thi thoảng hắn còn nghe được tiếng rồng ngâm trầm thấp. Bị cường giả khống chế cũng có chút lợi ích, rằng cuối cùng thì Nhật Quang cũng hiểu được sức mạnh nghĩa là gì. Có cảm tưởng như hắn đã có thể nâng được tảng đá mấy tấn, dưới gầm trời này không ai còn là đối thủ.

Nhật Quang biết suy nghĩ đó chỉ là tự huyễn hoặc và ảo giác, hắn thôi không nghĩ nữa mà nhân tiện ghi nhớ luôn lộ tuyến di chuyển của linh lực, hắn có cảm giác điều này sẽ rất có ích về sau.

“Đám Hắc Linh! Chúng mày có hai lựa chọn. Một là thuần phục! Hai là chết!” - Tiêu Thiên Long đột nhiên gầm lên, khi ba vị đại ca đã đến ngay trước mặt hắn.

Nhân Diện Ngô Công đứng thẳng, cả thân thể đã nhuộm thành màu máu, trên những cái chân nhọn vẫn còn vương lại trang phục của các nạn nhân xấu số. Khuôn mặt già lão nở nụ cười khá kinh dị, gào lên một tiếng để đáp trả Tiêu Thiên Long, ánh mắt bắn ra sát khí.

Chằn Tinh chẳng tỏ vẻ gì, cái lưỡi chẻ đỏ hồng thè ra rồi lại thụt vào, có cảm giác như nó đang liếm môi.

Còn con chuột ngũ sắc, cầm quyền trượng đứng đó, vương miện lấp lánh trên đầu, uy thế không khác gì bậc quân vương.

Xung quanh ba tên mạnh nhất là hằng hà sa số các âm tà lớn nhỏ khác nhau, hung khí ngập trời, lít nha lít nhít chẳng thể thấy được điểm cuối. Màn mưa máu trên bầu trời lúc này cuối cùng đã tạnh, thay vào đó là từng mảng sương mù trắng toát phủ xuống, ngập tràn thiên địa che khuất đi cả ba mặt trăng treo trên đầu.

Tiêu Thiên Long thấy vẻ mặt của ba tên Hắc Linh thì cũng mất hứng không thèm nói nữa. Hắn vung tay lên.

Trên đầu Tiêu Thiên Long bỗng xuất hiện một cánh cửa không gian có viền màu vàng rực, nháy mắt sau đã bao trọn khoảng không phía sau lưng hắn, dâng lên chiếm trọn non nửa bầu trời.

Phía bên kia là một lục địa to lớn có mặt đất màu đỏ tà dị như đã thấm đẫm máu tươi, sát khí ẩn hàm trong những thanh kiếm đủ thể loại cắm trên những tảng đá trông giống như bia mộ. Kiếm khí lăng lệ xuyên qua không gian, chấn động cả một vùng.

Mặt đất phía này như bị cào nát, khói bụi chốc lát đã thốc lên, từng chút âm thanh xoẹt xoẹt đùng đùng làm cho các âm tà hoảng sợ lùi bước.

“Đây là Kiếm Mộ - tất cả những cường giả dùng kiếm chết dưới tay ta thì họ đều ở đây.” Tiêu Thiên Long tự thuyết minh, dẫm lên không khí tựa như bước lên cầu thang, từng bước rồi lại từng bước, không quá mạnh mẽ nhưng rất có lực chấn nhiếp. Bởi vì qua mỗi bước đi của hắn thì kiếm ý lại mạnh lên thêm một phần. Đến khi Tiêu Thiên Long đạt tới độ cao ngang mặt của Nhân Diện Ngô Công thì kiếm ý đã cực kỳ to lớn. Khí tức tỏa ra khiến các âm tà phải run rẩy, thần tình kinh khủng tựa như khi đối diện với những thần tiên trong quá khứ xa xôi.

Nhân Diện Ngô Công, Chằn Tinh và ngay cả Chuột Tinh Ngũ Sắc cũng đã có ý rút lui. Tuy nhiên, Tiêu Thiên Long đời nào cho chúng đạt ý nguyện. Hắn vung tay lên.

Hàng ngàn thanh kiếm rỉ sét, loang lổ bay ra khỏi Kiếm Mộ, lơ lửng treo trên bầu trời ở cả bốn phía, sát khí vốn ẩn hàm trong kiếm lúc này bộc phát. Thiên không nhuộm lên màu đen đặc, không gian chấn động như muốn tan vỡ bởi những luồng sát khí kinh thiên này. Nếu chỉ so về việc giết người thì chắc hẳn đám âm tà cũng phải gọi Tiêu Thiên Long bằng bố. Vạn năm qua, chẳng rõ có bao nhiêu sinh linh đã táng thân dưới tay tên ma đầu.

“Quỳ xuống!” Tiêu Thiên Long gầm lên, âm thanh không khoan nhượng đánh thẳng vào bản thể của các âm tà khiến thần hồn chúng run rẩy. Chúng lúc này đã sợ, sợ những thanh kiếm kia sẽ đâm chết chúng.

Những âm tà yếu đuối lập tức quỳ xuống, hoặc thậm chí là bò rạp trên mặt đất để thể hiện ra sự thuần phục, mặc kệ luôn các thủ lĩnh phía trên.

Ba tên đại ca thì không quỳ, ánh mắt chúng lúc này dường như có chút mâu thuẫn lẫn suy tư.

Tiêu Thiên Long thấy thế thì lại tung tuyệt chiêu. Toàn bộ năm ngàn thanh kiếm tập trung sát khí vào Nhân Diện Ngô Công. Nó đau đớn gào lên, kiếm ý hủy diệt vô hình đã bắt đầu tàn phá cơ thể của nó. Một vài cái chân đã bị cắt cụt, lớp vảy màu đen bên ngoài cơ thể vang lên âm thanh xoèn xoẹt, như bất cứ khi nào cũng có thể vỡ ra.

Đến lúc này, một trong ba đại ca đã nhận sợ, thân thể trăm mét vội bò ra trên đất, cái đầu già lão cúi xuống biểu hiện đồng ý thuần phục, ánh mắt màu vàng vốn khát máu đã lấp đầy sự sợ hãi.

Tiêu Thiên Long hài lòng gật gù. Dùng ánh mắt lạnh lẽo đảo sang hai tên còn lại.

Chằn Tinh lúc này chợt lao lên, thân hình khủng bố tấn công Tiêu Thiên Long trên bầu trời.

Bình Luận (0)
Comment