One Piece: Nhiệm Vụ Bất Khả Thi

Chương 6 - Đối Mặt.

Thời gian chậm rãi trôi qua, Lăng cơ thể đã dần hồi phục lại. Hp- sức chịu đựng cũng dần dần phục hồi. Tiếc là thế giới này quá thật! Thậm chí ngay cả việc hồi phục Hp sau khi đánh nhau cũng không có giống như trong game bình thường thoáng cái là đầy máu khoẻ re ra luôn vân vân. Nó càng giống như trong thực tế, tuy rằng không đến nỗi gãy chân gãy tay cái gì cần phải bó bột nghỉ ngơi cả trăm ngày. Thế nhưng muốn trong một thời gian ngắn cơ thể bị thương nặng có thể tự động hồi phục lại cái gì hoàn toàn là chuyện viển vông.

Bởi thế cho nên dù chỉ bị dính ba roi lên người. Dàn đều lên mặt, lên lưng cùng lên ngực... Thế nhưng cơ mặt bị đánh méo mó, xương sống lưng như gãy vỡ ra cùng với ngực đau nhức tới không thể thở nổi nỗi đau vẫn luôn đeo bám Lăng từ đầu tới giờ!

Đau đến Lăng không khỏi thầm nghĩ thoát ra luôn khỏi trò chơi mặc xác cái gì nhiệm vụ đi cho rồi. Những thứ cảm nhận hiện tại thật sự là đang đánh vỡ lại đánh vỡ, vỡ vụn giới hạn của một kẻ đã quen với lối sống của người bình thường hai mươi mấy năm qua như Lăng.

Cũng còn tốt! Cậu cuối cùng vẫn là nhẫn nhịn qua được thời điểm đau buốt nhất ban đầu. Hơn nữa ý chí có vẻ như còn có tăng lên.

- Thông báo: Bạn thành công chịu đựng trải qua giới hạn về nỗi đau của bản thân. Ý chí của bạn tăng lên!

Ừm? Thậm chí ngay cả hệ thống cũng đưa ra bảng thông báo như vậy đấy! Mặc dù thông báo cũng không có nói rõ ràng là tăng lên bao nhiêu. Có điều dù sao tăng lên vẫn chính là tăng lên. Ít nhất nó cũng chứng tỏ nỗ lực của Lăng đã nhận được lấy thành quả đáng được. Hơn nữa chuyện này cũng đã trở thành một liều thuốc trợ quyết tâm, càng làm tăng thêm lý do để Lăng kiên cường hơn tiếp tục tiến hành nhiệm vụ. ...

Ngay trong quãng thời gian Lăng chống chọi với nỗi đau, cứ năm tới mười phút tên trông coi cửa lại sẽ mở cánh cửa lớn đi vào và lôi lấy một người đi ra ngoài.

Dĩ nhiên! Những người từng bị hắn lôi đi ra kia từ đầu tới cuối đều không có một ai có thể trở lại. Tất cả đều là sinh tử không rõ! Thế nhưng Lăng đoán chừng cả đám đó không chết thì cũng đã làm mồi cho thú dữ hết rồi. Nói chung kết cục chắc chắn sẽ chẳng tốt đẹp gì là được.

Đối với những chuyện này, Lăng thậm chí không có lấy thời gian để mà quan tâm. Đầu óc từ đầu tới cuối đều đang không ngừng đảo qua đảo lại, loạn tung tùng phèo các kiểu để suy tính làm sao hoàn thành cho được nhiệm vụ.

Chỉ thấy Lăng thân thể nằm bẹp dí và thoi thóp như chó chết trên nền lồng giam sắt. Lông mày thế nhưng không ngừng nhăn nhíu chặt. Da mặt thỉnh thoảng co giật lên vì đau. Cả người thì ướt nhẹt lấy mồ hôi như tắm. Nét mặt từ đầu tới cuối biến ảo không chừng. Dường như đang suy tư, đang do dự, cắn răng quyết tâm, đang sợ hãi rùng mình.... vv không cùng một dạng.

Rốt cục... khi trong gian phòng dài như hành lang lối đi đã không còn lấy bất kì tù nhân nào ngoài Lăng, dù muốn dù không tên trông cửa kia cuối cùng vẫn phải tới bên lồng giam lôi Nguyễn Trọng Lăng ra ngoài. Đối phương thậm chí đã chuẩn bị sẵn tinh thần trường hợp mang Lăng dáng vẻ như bùn nhão đi ra rồi nhận lấy lão quản lý mắng té tát các thứ. Kết quả???

Lăng vậy mà không rên lấy một lời rất điềm nhiên đứng dậy. Vẻ ngoài tuy nhìn qua còn có vẻ yếu đuối. Mồ hôi trên trán còn chảy dài không ngừng. Da mặt trắng nhợt như bị bệnh mới khỏi dậy. Cơ thể dường như vẫn còn đang bị ám ảnh bởi cảm giác đau kinh hồn khi trước mà thỉnh thoảng run run lẩy bẩy lên. Từng bước từng bước chân mang theo quả cầu sắt nặng nề lê lết lôi đi trên mặt đất. Ít nhất Lăng bề ngoài lúc này nhìn từ xa vẫn tương đối bình thường.

Đặc biệt là theo như trong mắt của tên trông cửa, vẻ ngoài trạng thái này của Lăng đã đủ để đám quý tộc, các đại gia kia phân biệt không ra Lăng và đám tù nhân trước đó có gì khác biệt. Kể từ đó hắn cũng liền không cần phải lo lắng lão béo quản lý sẽ trừng phạt bản thân. Và như vậy cũng đã quá đủ!

Dù sao... đám tù nhân nô lệ trong nhà giam này ngày hôm nay cũng chỉ là mồi tươi sống cho đám vật nuôi thú cưng của các quý tộc đại gia kia mà thôi. Chỉ cần con mồi còn sống và còn có chút năng lực phản kháng hoặc kêu thét để mua vui cho đám thú dữ và các quý tộc đại gia kia, còn ai mà quan tâm xem trước đó đám nô lệ này đã từng trải qua những thứ gì. - Rất tốt, đồ chó con! Hi vọng tý nữa con Nanh trắng kia trước tiên sẽ nhai đi phần đầu để cái chết của mày đến nhanh và bớt đau đớn hơn. "cười khằng khặc" - Dù cho tao đoán chắc nó sẽ không làm như thế ít nhất là trước khi lần lượt xé rách và nhấm nháp hết tay chân của mày.

Tên trông cửa mở đầu nói chuyện với vẻ mặt hài lòng. Tiếc là nội dung của lời nói lại chẳng tốt đẹp gì mấy.

Có điều Lăng nghe xong cũng chỉ gạt gạt lông mày mà thôi. Bước chân vẫn như cũ đều đều đi về phía cửa lớn. Hoàn toàn không có giống như tên trông cửa mong muốn bắt gặp vẻ sợ hãi vân vân các thứ.

Nếu là tù nhân khác làm thái độ chống đối với hắn như vậy, tên lưu manh trông cửa đoán chừng sẽ nhường đối phương ăn vài roi ngay cho biết tay ai cứng rắn. Khả năng Nguyễn Trọng Lăng rõ ràng liền có tiền khoá không nhịn được đòn. Hơn nữa cửa lớn đi vào đấu thú trường đã ở ngay trước mắt. Đối phương cũng chỉ có thể bực bội trừng mắt hăm doạ Lăng một cái rồi thôi.

Bước chân của hai người họ cũng là vào lúc đó bước ra khỏi nhà giam.

...

Ánh sáng chói mắt đột nhiên chiếu rọi làm Lăng không khỏi nheo nheo mắt lại. Còn chưa đợi cậu chàng kịp ngắm nhìn quan sát kĩ càng, từ phía sau lưng đột nhiên bị đẩy mạnh một cái khiến cậu lảo đảo ngã oặt sang một bên. Xương cột sống như muốn vỡ vụn ra. Đau đến không muốn không muốn đấy!!! Mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Ngực phập phù lên xuống mà không thở nổi.

Cơ thể dường như va phải một cái giá gỗ gì đó. Lăng bản thân thì chật vật như vậy, thế nhưng tiếng cười lại ngay vào lúc đó lập tức thì vang lên khắp bốn phía. Âm thanh mắng mỏ của tên trông cửa cũng là vào khi đó vang lên bên tai Lăng. - Mẹ kiếp mày!

- Còn ngồi ngơ ra đó làm gì? Mau mau chọn lấy vũ khí của mày đi nếu như mày không muốn phải tay không đánh nhau với hổ.

Hiển nhiên! Đối phương đây là muốn xả cơn giận tạo ra do thái độ của Lăng không giống như ý hắn. Nho nhỏ một cái đẩy tay chắc chắn sẽ không ảnh hưởng nhiều việc mà Lăng phải làm.

Trong lòng ngầm bực, Lăng không thể không cắn răng tăng lên tốc độ làm việc của mình để tránh khỏi đối phương tiếp tục mượn cớ làm khó. Dù cho việc gia tăng tốc độ hành động có thể làm vết thương ở ngực và sau lưng kia càng đau nhức hơn cậu cũng đành chịu. ...

Giá đỡ nơi Lăng bị đẩy đến hiển nhiên chính là nơi để vũ khí mà tên trông cửa nói đến. Ở trên đó hiện giờ được đặt không ít thứ và cũng đã có không ít khoảng trống giống như đã từng bị người lấy bớt đi.

Gươm, đao, kiếm bản rộng, kiếm thường, đao ngắn, kiếm ngắn, rìu, búa, giáo mác, thương, côn, kích, chuỳ sắt, roi da...vv. Thật nhiều loại vũ khí. Duy nhất thiếu vậy chính là ở trên đó không có lấy nổi một tấm khiên hay cái gì tương tự có thể dùng để phòng ngự an toàn.

Mà mà... Được rồi! Dù sao cũng là giá để vũ khí mà không phải giá để đồ phòng ngự, Lăng tuy thất vọng thế nhưng cũng không có tiếp tục suy nghĩ nhiều.

Nhanh tay lướt qua một thanh đao ngắn, một thanh kiếm ngắn và cất cả hai bọn nó vào trong túi đồ cá nhân 50 ô kia để giấu đi, Lăng cuối cùng thế nhưng lựa chọn một chiếc roi da trên thân tua tủa gai nhọn để làm vũ khí sử dụng.

Không biết có phải là bản thân cũng sử dụng roi da hay không, tên trông cửa thấy Lăng vậy mà chọn lựa roi da làm vũ khí, ánh mắt nhìn về phía Lăng trở nên là lạ đấy. Cái cảm giác kia...

Thật giống như đang nhìn một tên ngốc ngu đần cái gì!

Bởi lẽ roi da dùng để quất người còn được. Dùng roi da để chơi SM cũng xong. Chỉ là mang nó đi để đấu với dã thú cái gì... Trình độ như Lăng thì thà chọn dùng búa dùng rìu linh tinh sát thương năng lực cũng chắc chắn sẽ cao hơn dùng roi nhiều~ Ha! Cũng không phải là biểu diễn thuần phục thú nuôi vân vân. Dùng roi có mà làm được cái meo meo đấy.

Có điều bất kể đối phương trong lòng là như thế nào suy nghĩ, Lăng cũng đã bị hắn dẫn dắt tới nơi cần đến của mình. Đặc biệt là trong quá trình này Lăng còn tranh thủ được thời gian quan sát một lượt nơi bản thân đang ở.

Đây là một căn phòng lớn, trần nhà hình mái vòm cao vút. Bốn phía xung quanh có khán đài cùng thật nhiều người đang ngồi xem, hả hê bàn tán rì rầm các kiểu loạn cả lên Lăng không thể nào nghe rõ. Hơn nữa bốn phía ánh đèn đều đang chiếu thẳng về phía trung tâm khiến ở vào vị trí ngược ánh sáng Lăng thậm chí không cả nhìn được nổi diện mạo cũng như số lượng thật sự của những người đang ngồi xem nơi này.

Mà mà... dù sao mục đích chính mọi người tới đây đều là để xem đấu thú chứ không phải để "thú" ngược lại xem mọi người. Thiết kế ánh sáng như hiện tại Lăng thật đúng là không thể nào bắt bẻ được.

Mà quay trở lại với đối thủ Lăng sắp gặp phải. Kẻ mà khiến cậu chàng khốn khổ từ lúc tiến vào thế giới nhiệm vụ cho tới tận bây giờ. Đối phương dáng vẻ cuối cùng cũng đã hiển hiện ra. - "gầm gào"

Một tiếng gầm lên thị uy thấy rõ!

Ở nơi trung tâm gian phòng đang đặt một lồng giam thật lớn với những song sắt to bằng cả cổ tay người. Đối thủ của Lăng lúc này chính đang trợn trừng lên đôi mắt đỏ lòm lòm như máu của nó hướng về phía Lăng.

Một con hổ có màu lông vằn đen trắng! Đẹp và oai vệ. Cũng không có gì vấn đề bất thường gì ngoại trừ...

- Đệch!!!

Ai đó trong lòng không khỏi chửi thề!

Có ai bắt gặp con hổ nào to bằng hai con trâu nước chưa??? Chiều cao gần ba mét. Thân dài sợ cũng có năm, sáu mét đi rồi.

Moá nó! To tổ chảng như thế này thì còn đánh nhau cái meo meo!!!

Đừng nói là dùng roi da, có mà cho Lăng cả khiên lẫn áo giáp sợ rằng cũng không đú nổi đối phương một cú quất ngang!

Cái này thì làm sao còn gọi là đấu thú? Có mà gọi là làm mồi nuôi thú thì đúng hơn!!!

Hơn nữa sợ rằng thân nhỏ chân tay nhỏ cỡ như Lăng có mà nhét kẽ răng đối phương cũng chả vừa ấy chứ.

Tiếng hô gầm gào lúc đầu của nó nào đâu là đang thị uy~ Có mà là hưng phấn khi chuẩn bị bắt được con mồi để ăn sống thì có.

Lăng thầm than...

Tiếc là sẽ không có ai quan tâm tới cảm nhận của Lăng!

Đám người muốn xem dĩ nhiên chỉ có cảnh hung thú xé xác con mồi. Đặc biệt hưởng thụ lấy niềm vui khi nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi run và nhũn ra như bún của đám con mồi sống cùng cách mà con mồi giãy dụa trong tuyệt vọng, kêu rên thảm thiết khi bị cắn xé đến chết vân vân. "Quý tộc thật loạn! Quý tộc không phải người!!!" Ấy là nếu Lăng cũng là kẻ đứng xem. Thế nhưng tiếc...

Cậu chính là con mồi cho con thú khổng lồ trước mặt.

- Xé xác nó! Xé xác! Xé xác! Xé xác! Xé xác!!!...

Tiếng hô đồng thanh lần đầu tiên vang lên ở trong gian phòng mang theo hưng phấn cùng khoái cảm cuồng nhiệt. Lăng cũng chính là vào lúc đó được tháo còng tay chân rồi bị đẩy vào trong lồng giam.

Đối mặt với....

- G ràooooo!!!!

Bạch hổ cả người nhào lên cắn xé.

- Ngao~

Lăng tiếng kêu thảm thiết vang lên khi một bên cánh tay bị đối phương xé rách đứt lìa...

- Ngao~

Lăng tiếng kêu khản đặc khi một bên chân bị bạch hổ há miệng cắn đứt...

- Ngao~

Lăng tiếng kêu nghe kinh rợn sợ khi nửa bên mặt bị móng vuốt quét sạch sành sanh thịt. Bị đánh cho lệch cả đầu. Xương sọ như vỡ nứt!!!

- Ngao ngao ngao !!!

Lăng tiếng kêu như lợn bị chọc tiết khi một bên chân giữa bị nát nhừ như tương gừng sau một cú cào chân.

- "......"

Lăng nữa cũng không kêu được tiếp. Bởi lẽ....

...

Kết thúc chương 6.

Xin hãy đọc bản gốc truyện tại trang Truyencv.com để ủng hộ tác giả.

Bình Luận (0)
Comment