One Piece: Nhiệm Vụ Bất Khả Thi

Chương 49 - Quyết Chiến Vs Arlong!!!

Ngay vào tại thời điểm sự xuất hiện của Lăng bị băng hải tặc người cá phát hiện, ở bên ngoài biển khơi không xa hòn đảo Cocomi, bốn năm chiến thuyền chiến hải quân cũng đã tiến tới gần.

Trên boong tàu chỉ huy, trung uý hải quân Nezumi đang ngồi nghe lấy báo cáo mới nhất của thuộc hạ.

- Báo cáo trung uý! Đã phát hiện ra tàu hải tặc giống như trong thông báo cầu viện. Xác nhận là băng hải tặc người cá Arlong mới từ đại hải trình trở về. Xin trung uý ra chỉ thị kế tiếp!!! - Được rồi. Ta đã biết! Lệnh tất cả tàu thuyền giữ một khoảng cách nhất định với hòn đảo. Nhớ kĩ không được để đám hải tặc kia phát hiện là được.

Nghe xong lời báo cáo của thuộc hạ, Nezumi giọng khinh khỉnh mệnh lệnh.

- Vâng, trung uý!!!

- Có điều...

Theo bản năng hô lên nhận lệnh xong, sĩ quan hải quân có chút chần chừ mở miệng như có điều muốn nói.

- Còn có chuyện gì?

Nezumi ngáp dài một cái hỏi. "Đáng chết bọn điêu dân!!! Làm hại bản trung uý phải sáng sớm ngày ra đã phải phơi thân giữa biển thế này." Hắn ta trong lòng rất không thoải mái tự nhủ. Nguyên do tất cả là bởi vì sáng sớm nay có người ở trên hòn đảo trước mặt gửi cấp báo đến cho chi nhánh hải quân ở biển Đông. Lại sau đó phát hiện tàu tuần tra của hắn vị trí ở gần nơi này nên lập tức bị sai phái đi tới ứng cứu.

Moá nó chứ!!! Cứu cứu cái meo meo ấy! Hắn ta lại không phải không biết lũ người cá ti tiện kia là mạnh mẽ như thế nào. Muốn hắn mạo hiểm lấy an toàn của mình đi cứu đám người dân trên đảo kia??? Hừ hừ hừ...~ Không có cửa đâu nhé!!!

Ngược lại là đợi sau khi đám người cá kia rút đi xong hắn lại cho tàu tới làm dáng một chút là được rồi. Cũng sẽ không có ai chỉ bởi vì tàu của hắn đến muộn mà hoạch tội cả không phải sao. - Trung uý! Chúng ta chẳng lẽ cứ bỏ mặc cho đám hải tặc người cá kia hoành hành trên đảo hay sao?

Sĩ quan hải quân vẻ mặt không cam lòng bày tỏ.

- Ồ? Nói vậy là ngươi muốn chiến đấu với bọn chúng???

- Tốt a!!! Truyền mệnh lệnh của ta xong ngươi có thể lập tức xuống dưới lĩnh một chiếc thuyền tự mình tiến lên đảo.

- Yên tâm! Nếu như ngươi có thể thành công bắt phục được bọn hải tặc kia. Ta sẽ lập tức xin chỉ thị bộ chỉ huy thỉnh công cho ngươi tăng lên quân hàm ba cấp. - Cái này... Cái này... Trung uý ngài nói đùa. Tôi... Tôi lập tức đi truyền mệnh lệnh của ngài ngay.

"Một mình đi gặp đám hải tặc người cá kia??? Hắn ta lại không có điên. Trừ phi là có đại bác trên thuyền hải quân tấn công. Nếu không thì ai mà dám đối mặt với đám người cá hung tàn kia chứ!" Sĩ quan hải quân vì vậy rất thức thời chạy vội đi truyền mệnh lệnh của Nezumi. Chỉ sợ chần chừ lâu hơn để cho Nezumi quyết ý đuổi hắn lên đảo đối mặt với đám hải tặc kia thì khổ. Nào còn dám nấn ná thêm câu gì nữa. - A phi...! Một đám lính mới không biết trời cao đất rộng~

Khinh khỉnh hừ lạnh một cái, Nezumi liền không tiếp tục quan tâm chuyện xảy ra trên tàu. Hai mắt hắn híp lại giống như chìm vào trong giấc ngủ. Ngày hôm nay tuần tra đơn giản cũng chỉ là một lần đi dạo mà thôi. Cũng sẽ không có gì khác biệt vậy. ...

Cùng lúc ấy ở trên đảo, địa điểm như cũ ở trước cửa nhà của Bellemere...

Tuy rằng không rõ ràng lắm tại sao mình đã sớm như vậy truyền thông tin cho bộ chỉ huy hải quân ở biển Đông vậy mà mọi chuyện dường như vẫn chẳng có điều gì thay đổi cả.

Chẳng lẽ Bellemere nhớ sai? Nói cho cùng thì cô nàng rời đi khỏi hải quân đã gần chục năm. Có khi trí nhớ xuất hiện nhầm lẫn cái gì cũng không biết chừng.

Ừm phải rồi! Người từ rất sớm sáng nay đưa tin thông báo làng Cocoyashi bị hải tặc tập kích cần hải quân cứu viện chính là Lăng. Hơn nữa dựa trên thông tin có được từ chỗ Bellemere cậu còn thông báo rất chính quy. Không có lẽ nào lại sẽ xuất hiện sai xót từ chỗ cậu cả. Chỉ có điều hải quân cuối cùng vậy mà thực sự không đến.

Lăng... cũng chỉ có thể huỷ bỏ dự định ban đầu tiến hành kế hoạch dự phòng số hai của mình.

Giờ biểu diễn đã đến rồi!!!

...

- Xin lỗi! Có thể thả tôi xuống được không?

Không khí quỷ dị bên ngoài nhà Bellemere rất nhanh bị tiếng nói của Lăng đánh vỡ.

- À! Được rồi.

Hachi nghe Lăng lễ phép như vậy nói liền theo bản năng lập tức đồng ý. Ba bốn cánh tay lập tức thả xuống anh chàng thanh niên trong tay.

- Cảm ơn!

- Không có gì!

- Anh là người bạch tuộc phải không? Tên gì thế? Ở trên biển có nhiều người bạch tuộc giống như anh không?

- Tên tôi đúng là Hachi. Có điều tôi không phải người bạch tuộc. Tôi là người cá. Chỉ là chi nhánh người cá của tôi có vẻ ngoài giống bạch tuộc mà thôi. Ở vương quốc người cá những người giống như tôi cũng không ít.

Cả hai người giống như là những người quen đã lâu năm rất là không coi ai ra gì hữu hảo đáp chuyện.

Hình ảnh như vậy quả thực quá ư gai nó con mắt!!! Hoàn toàn không giống với cảnh tượng hải tặc vào làng đi cướp tiền một tí tẹo nào.

- Câm miệng, Hachi. Ai cho phép cậu như vậy nói chuyện với tên đó.

Arlong đã nổi giận quát lên!!!

- Ồ! Xin lỗi Arlong ca! Tôi quên mất.

Tiếng hét lớn của Arlong lập tức đáng vỡ cuộc nói chuyện hữu hảo của hai người trước mặt. Hachi vừa nghe tiếng quát xong, vẻ mặt liền tỏ ra thật có lỗi đáp lời. Nói xong liền lập tức đứng cách xa Lăng ra. Không tiếp tục nói chuyện với cậu ta nữa. Không khí bên ngoài ngôi nhà trong nháy mắt liền đi theo căng cứng lại. Dù cho khônh ít dân làng cực kì tò mò về chuyện vì sao có đàn ông ngủ trong nhà Bellemere, quan hệ của anh ta với ba mẹ con Bellemere ra sao...vv. Ít nhất thì ai cũng biết lúc này tạm thời còn không phải lúc nói chuyện. Bởi lẽ tên thủ lĩnh người cá thân hình cao to trên hai mét kia lúc này đang mang theo khí thế hung ác tiến về nơi chàng trai vừa xuất hiện đang đứng.

Tất cả mọi người đều mìn chặt môi không dám phát ra âm thanh.

- Ta không cần biết ngươi là ai!

- Thế nhưng nếu như ngươi muốn giữ mạng sống vậy thì hãy giao nộp 500.000 beri tiền bảo hộ cho chúng ta.

- Ngươi nghe rõ sao?

Arlong ánh mắt nguy hiểm từ trên cao nhìn xuống nói chuyện.

Thân hình chỉ cao một mét bảy như Lăng đứng đối diện với cao trên hai mét hơn nữa cơ thể còn vạm vỡ như ngọn núi Arlong giống y như người bình thường đối mặt với người khổng lồ trong truyền thuyết vậy. Nhìn không thôi mà khiến cho người ta không khỏi lo lắng Lăng sẽ bị tát bay đi chỉ với một cú đánh của Arlong.

Sự thật đương nhiên cũng chính là như vậy. Đừng nói là một cú tát của Arlong. Thay đổi thành cú tát của bất cứ tên người cá nào đang đứng đằng xa kia cậu cũng không chịu nổi chứ huống chi là đối mặt với tên mạnh nhất như hiện tại.

Chuyện tuy là như vậy! Thế nhưng khí thế của Lăng so với Arlong cũng chẳng kém mảy may tí tẹo nào. Cậu chàng giọng tỉnh táo nói chuyện.

- 500.000 beri??? Trước đó không phải đã nói rõ 100.000 beri cho người lớn, 50.000 beri cho trẻ con hay sao?

- 500.000 beri lại là mức cho người nào?

Đây hiển nhiên cũng là điều mà tất cả mọi người ở đây thầm nghi vấn mà không ai dám nói ra lời. Dù sao Lăng đối với bọn họ không thân cũng chẳng quen, ngoại trừ ba mẹ con nhà Bellemere, mọi người hầu hết đều là gặp cậu ta lần đầu. Không ai sẽ vì một người lạ mặt không quen biết mà mạo hiểm đứng ra nói chuyện như vậy. - Ta đổi ý rồi! Hiện tại số tiền ngươi cần nộp là 1 triệu beri.

- Hơn nữa tất cả mọi người ở trên hòn đảo này hiện tại cũng phải nộp gấp đôi. Kẻ nào không có tiền nộp vậy kẻ đó phải chết.

- Ngươi... Đã... Nghe... Rõ... Sao...!!! TÊN LOÀI NGƯỜI HẠ ĐẲNG!!!

Sự xuất hiện của Lăng và thái độ nói chuyện thân thiện với người cá của cậu ta với Hachi dường như đã làm khơi lên gợi cảm xúc không tốt nào đó trong lòng Arlong. Hắn ta bởi vậy ngay lập tức liền vô lý mở miệng tăng lên giá cần cống nạp. - Cái gì???

- Tất cả mọi người tiền nộp gấp đôi! Chúng ta giờ biết lấy đâu ra cho đủ một đống tiền như thế!!!

- Cậu ta không phải người ở trên đảo! Tại sao lại bắt chúng ta phải nộp tiền gấp đôi chỉ vì hành vi của cậu ta.

- @&%#%^$~| [email protected] ^#*%#%$

Cảm xúc của mọi người lập tức trở nên mất kiểm soát. Ánh mắt của bọn họ bây giờ nhìn về phía Lăng không khỏi là lạ vô cùng. Lăng thế nhưng bỏ mặc tất cả ngoài tai giống như không hề hay biết. Nheo lấy ánh mắt nhìn về phía Arlong nói: - Có phải là chỉ cần nộp đủ tiền liền có thể sống sót phải không???

Lăng vẻ mặt thản nhiên.

- Đúng vậy thằng ngu! Nộp đủ số tiền kia và cầu xin ta đi. Nếu có thể làm ta hài lòmg như vậy ta sẽ tha cho ngươi sống sót.

Arlong khoé miệng cười gằn đáp lại. Hắn ưa thích cái cảm giác chèn ép đám loài người hạ đẳng xuống vực sâu tuyệt vọng như lúc này.

Lăng hai mắt híp lại giống như đang suy nghĩ thứ gì. Cuối cùng mới chầm chập đáp:

- Được thôi!... Tiền tôi sẽ nộp đủ. Thế nhưng...

- Nghe nói người cá ở dưới nước... SỨC MẠNH LÀ VÔ ĐỊCH???

- Các anh luôn miệng nói loài người là hạ đẳng.

- Có dám hay không đánh cược với tôi một trận?

- Bịch!!!

- Nếu như anh thắng... Không chỉ nộp tiền, tôi sẽ còn nói cho anh biết một bí mật về Fisher Tiger cùng chính quyền thế giới.

- Tôi tin là anh sẽ có hứng thú với nó. Arlong- cựu thành viên của băng hải tặc Sunny ạ!!!

Từ trong hòm đồ lôi ra một túi tiền lớn chứa lấy hơn 10 triệu beri tất cả tiền bạc của bản thân quăng thẳng xuống đất, Lăng thái độ thản nhiên như không nói chuyện. - Ồ? Vậy ngươi nói thử xem ngươi muốn đánh cược chuyện gì?

Arlong ánh mắt như kim châm híp lại hỏi. Thái độ nguy hiểm hơn bao giờ hết.

- Tôi muốn... sinh tử quyết đấu với anh...

- ... ở trên biển!!!

Lăng khoé miệng cười gằn khiêu khích trả lời.

Người cá Arlong vs Will O. Ruby - Lăng.

Cuộc quyết đấu sinh tử sống còn cũng chính là từ khi đó chính thức bắt đầu vậy!!!

....

Kết thúc chương 49.

Bình Luận (0)
Comment