One Piece: Nhiệm Vụ Bất Khả Thi

Chương 12 - Mọi Chuyện Đều Không Dễ Dàng.

- Xin lỗi! Có thể giúp đỡ tôi một chút được không? Tôi cần tìm đường đi tới phòng để đồ. Ông chủ nói có thứ cần phải di chuyển ở nơi đó.

Trên hành lang dài trống vắng, Lăng vẻ mặt thật thà gãi gãi đầu xấu hổ, lên tiếng bắt chuyện đối với một cô nàng ăn mặc trang phục hầu gái trẻ tuổi khá xinh đẹp. Đối phương vừa rồi chính đang tay bưng khay đựng hoa quả muốn rời đi xa. - Dạ vâng! Từ nơi này anh đi thẳng, vượt qua ngã rẽ hành lang thứ hai ngoặt trái. Sau đó đi qua phòng đấu giá bên phải, anh sẽ thấy...

- Không không! Cô hiểu nhầm ý tôi rồi.

Vừa nghe được đối phương mở miệng liền tù tì miêu tả, Lăng không khỏi vội vàng lên tiếng cắt ngang. Tiếp sau đó còn cố làm ra vẻ mặt hoà ái nhất có thể lên tiếng nói chuyện. - Cô thông cảm một chút. Bản thân tôi hơi... có chút mù đường.

- Cô có thể giúp đỡ đưa tôi đến tận nơi được không? Ừm! Số tiền này coi như là để cảm ơn cô rồi. Làm phiền cô giúp đỡ một chút.

Nói rồi Lăng dúi vào tay đối phương 5000 beri mà mình vừa mới thu được từ trong ví tiền của tên bảo vệ. Khoé miệng còn nở ra nụ cười thật tươi.

- Cái này... cái này...

Cầm trong tay tiền mà Nguyễn Trọng Lăng đưa tới, cô nàng hầu gái vẻ mặt thế nhưng có chút nhăn nhó nhìn về phía khay hoa quả ở trên tay mình.

Nha! Rất rõ ràng~ Cái nhìn này ẩn ý chính là chuyện dẫn đường cho Lăng có thể làm ảnh hưởng tới công việc mà cô ta đang làm. Có điều tự dưng nhận được 5000 beri. Đây quả thật là tiền của từ trên trời rơi xuống. Không làm thì phí không phải sao?

Dĩ nhiên! Tất cả những điều trên cũng chỉ là suy đoán của riêng bản thân Lăng mà thôi. Ai mà biết rõ được đối phương trong lòng đang suy nghĩ gì.

- Xin nhờ cô đấy! Ông chủ của tôi tính khí rất kém cỏi. Nếu tôi mà đến muộn thì có thể phiền phức to lắm.

- Từ đây tới phòng để đồ cũng không xa lắm phải không? Nếu chúng ta đi nhanh chắc hẳn cũng sẽ không làm nhỡ công việc của cô đâu.

Tuy rằng chỉ là bản thân suy đoán, có điều như vậy cũng không ảnh hưởng việc Lăng thuận theo bản năng phán đoán của mình làm ra hành động.

Đoán chừng cô hầu gái trẻ tuổi trước mặt trong thâm tâm hẳn còn đang phân vân, Lăng lập tức làm ra vẻ mặt thành khẩn kể lể. Hơn nữa đặc biệt đề ra nếu bọn họ đi nhanh vậy liền không tốn thời gian gì nhiều. - Được... được rồi. Vậy anh đi theo tôi mau lên.

Có lẽ là lời nói của Lăng thật sự tạo được tác dụng, cô nàng hầu gái nghe được cậu chàng nói xong vậy mà thực sự đồng ý nghe theo. Miệng lên giọng thúc giục. Ánh mắt nhìn về phía cởi trần bụng trắng hếu của Lăng. Hai bên má nhưng không khỏi tự dưng ửng đỏ hây hây. Vẻ mặt nhìn qua tựa như đang xấu hổ, cả người không khỏi vội vàng quay nhanh bước đi về phía trước dẫn đường.

Ở phía sau thấy tất cả những thứ này, Lăng trong lòng cũng không khỏi cười thầm.

"Ha hả... Năng khiếu thời trang của anh đây cũng thật là điệu nghệ~" Cậu ta trong lòng không khỏi dương dương tự đắc thầm nghĩ.

Hai người bọn họ bước chân theo sau đó bắt đầu đi nhanh trên những lối hành lang dài.

Một khoảng thời gian sau...

- Haizzz!... Cảm ơn cô nhiều nhé. Nếu không có cô giúp đỡ tôi thật sự không biết tiếp theo phải làm như thế nào.

Lăng vẻ mặt may mắn vừa đi vừa lên tiếng bắt chuyện. Theo thời gian trôi qua, Lăng cũng không khỏi hoảng sợ phát hiện, sân đấu thú trường mà cậu bị vứt tới này cũng thật moá nó ư quá lớn. Các loại đường ngang ngõ tắt thật sự là rắc rối tựa như mê cung.

Nếu như không phải cậu trước đó nhannh trí vừa gặp được người liền bụp đi lên... Cậu thật đúng sợ rằng không tìm nổi đường đi ở trong nơi này mất. Nào giống như hiện tại có người quen dẫn đường. Hơn nữa những nơi mà hai người đi ngang qua, người khác bắt gặp bọn họ tuy rằng thường mang theo ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Lăng. Có điều vừa nhìn thấy cô nàng hầu gái đi bên cạnh cậu ta xong liền cũng không ai tiếp tục suy nghĩ nhiều.

Cái này mới gọi là cải trang nha. Nếu không chỉ có một mình cậu cởi trần trùng trục đi lang thang mà nói... Sớm muộn cũng có chuyện chứ sao an toàn được như bây giờ.

Chỉ là trái ngược với việc Lăng vui vẻ bắt chuyện, cô nàng hầu gái thế nhưng từ đầu tới cuối đều im lặng không lên tiếng nói gì. Bước chân đều đều gấp gáp. Đối mặt với lời khen của Lăng thế nhưng chỉ nở nụ cười trừ. Lăng thấy vậy nhưng cũng không suy nghĩ gì nhiều. Đơn giản chỉ cho là đối phương không thích nói chuyện mà thôi.

Hai người bởi vậy lại tiếp tục đi thêm một khoảng thời gian nữa trong im lặng.

- Ừm! Xin lỗi,... thế nhưng làm sao đi lâu như vậy còn chưa đến phòng chứa đồ thế?

Tất cả mọi thứ vốn rất tốt đẹp. Ngoại trừ việc từ đầu tới cuối hai người bọn họ đã đi bộ như thế này gần 10 phút rồi mà vẫn còn chưa tới nơi. Lăng bởi vậy có chút hồ nghi không thể không lên tiếng hỏi thăm. - A... Cái... cái này...

- Sắp!... Sắp đến rồi...!

Cô nàng hầu gái vẻ mặt giật mình ấp úng nói chuyện. Bước chân nhanh chóng ngoặt sang một ngã rẽ.

- Hừm? Thật vậy sao?

Lăng vẻ mặt nghi ngờ nhìn về.

Ở trên bản đồ tự ghi nhớ đường mà hệ thống tặng cho, ngã rẽ vừa ngoặt sang thế nhưng nối liền với duy nhất một hành lang dài mà trước đó hai người đã từng đi qua. Cái này....

Đây là đang đi một vòng lớn rồi lại quay trở về vị trí cũ!

"A a a... Muốn làm có chút chuyện nhỏ thôi mà đôi khi cũng thật là không dễ dàng!" Lăng trong lòng thầm than một tiềng.

Dao găm nhỏ đồng thời thoáng hiện lên ở trong lòng bàn tay mình.

Kế hoạch A không thành, chúng ta đành tiến hành kế hoạch B vậy.

...

Ban đầu quyết đoán lựa chọn tiến lại gần bắt chuyện với đối phương, ngoài việc tìm người chỉ đường, tìm người để dò la thông tin, mang theo người để nguỵ trang tránh kẻ khác nghi ngờ, tìm một chỗ để thay đổi quần áo...vv. Một loạt các loại lý do mục đích. Thế nhưng một trong số đó nguyên nhân không thể không kể đến liền chính là đối phương là phụ nữ, là một cô nàng hầu gái nhìn qua không có chút gì nguy hiểm. Mà phụ nữ... thì hiển nhiên càng dễ dàng đối phó hơn là đàn ông nếu chẳng may gặp phải tình huống chẳng lành.

Tuy rằng nếu nói về sức mạnh thực sự, Lăng thật đúng chưa chắc đã mạnh hơn gì đối phương. Thế nhưng nhìn từ bên ngoài mà nói, ưu thế hiển nhiên vẫn đang thuộc về cậu chàng.

Cũng giống như hiện tại, khi mà Lăng bước chân đột nhiên bước nhanh chắn trước mặt đối phương, bàn tay vung vung lên thanh dao găm nhỏ sắc lẹm. Vẻ mặt xấu xa cười tà. Lại kết hợp với thân hình để trần trùng trục của Lăng hiện giờ. "Nha! Dâm tặc! Biến thái! Hen... Hentail!!!"

Được rồi. Hình tượng này, thái độ này,... Đối với một cô nàng hầu gái, một thiếu nữ mới lớn độ uy hiếp có thể nghĩ.

- Anh... Anh muốn làm gì?

Cô nàng hầu gái hai chân quả quyết như nhũn ra. Cơ thể theo bản năng lùi về phía sau một bước. Vẻ mặt bàng hoàng, thái độ hoang mang hoảng loạn! Thật giống như không nghĩ tới Lăng đột nhiên lại có hành động như vậy. - Khặc~ Cũng rất thông minh mà.

- May cho cô đấy. Nếu vừa rồi cô dám hô lên một câu nửa chữ, hiện tại sợ rằng cô cũng đã không thể nói chuyện được rồi.

Trong lòng âm thầm may mắn vì đối phương không có hô to, Lăng vẻ ngoài thế nhưng cười khằng khặc tỏ ra nguy hiểm lên tiếng đe doạ.

- Anh... Anh đừng có đến đây! Tôi... tôi sẽ không nói cho quản lý là anh bỏ trốn đâu.

Thấy Lăng bước chân lại tiến lên một bước, cô nàng hầu gái liền sợ run run lên tiếng. Nước mắt thoáng cái đã mít ướt đảo quanh hốc mắt vài vòng.

- Ặc! Cô vậy mà biết tôi?

Lăng thế nhưng vẻ mặt ngẩn ngơ. Thật không nghĩ tới cô nàng mình mới gặp mặt lần đầu này dĩ nhiên lại đã phát hiện ra thân phận nô lệ của mình. Bảo sao đối phương cố tình dẫn cậu đi lòng vòng. Sợ là từ đầu chí cuối đều đang muốn tìm cách để hô người tới bắt cậu lại đi.

Cũng còn tốt bản thân Lăng có bản đồ tự động ghi nhớ đường nên mới sớm phát hiện ra mánh khoé, trên đường đi nãy giờ càng là toàn gặp phải phụ nữ với người già lao công. Nếu không phải chưa từng gặp được tên nào đàn ông lực lưỡng ra dáng, sợ rằng hiện tại cậu cũng đã sớm mắc mưu của đối phương mà bị tóm gọn cũng không biết chừng. ...

Kết thúc chương 12.

Xin hãy đọc bản gốc truyện tại trang Truyencv.com để ủng hộ tác giả.

Bình Luận (0)
Comment